Chương 507: Mọi chuyện cô ấy làm đều đáng giá
skyhero
20/07/2021
Khi Tần Nguyệt Nhi về tới ký túc xá, cả người đờ đẫn hồn bay phách lạc. Vì đề Lâm Hàn không tính kế với Vũ Hoàng Minh nữa, Tần Nguyệt Nhi đã đồng ý tất cả điều kiện của cậu ta.
Tô Liên và Băng Thư thấy bộ dạng mất mát của Tần Nguyệt Nhi thì vô cùng khó hiểu, sao lúc ra ngoài còn vui vẻ, mà khi trờ về lại như đổi thành người khác rồi?
“Nguyệt Nhi, cậu làm sao thế?” Tô Liên bước tới, ôm lấy cánh tay cô ấy, dịu dàng hỏi nhỏ.
Tần Nguyệt Nhi nờ nụ cười miễn cưỡng: “Tớ không sao hết, đúng rồi, ngày mai chắc tớ không về phòng ngủ đâu.”
Cô ấy đã hứa với Lâm Hàn ngày mai sẽ ra ngoài với cậu ta, sau đó cùng nhau ăn cơm, r: Cô ấy thực ra rất sợ, nhưng khi nghĩ đến Vũ Hoàng Minh có thề vì chuyện đánh nhau mà bị tống vào tù, cô ấy bèn cảm thấy mọi chuyện mình làm đều đáng giá.
Ít nhất thì tự cô ấy thấy thế.
“Cậu muốn đi đâu?” Tô Liên cảm thấy Tần Nguyệt Nhi không giống bình thường chút nào.
Phải biết rằng, thời gian mấy người bọn cô sống chung với nhau rất dài, mỗi ngày họ đều cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi chơi, nhưng bọn cô chưa từng thấy Tần Nguyệt Nhi qua đêm bên ngoài.
Thế mà bây giờ, cô ấy lại tự nói muốn đi suốt đêm không về, Tô Liên có cảm giác, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.
“Nguyệt Nhi, có phải cậu đi tìm Lâm Hàn không?” Băng Thư quay đầu, hai mắt nhìn thằng vào Tần Nguyệt Nhi. Lời nói vừa nãy của Âu Dương Mỹ xem ra đã kích thích Nguyệt Nhi rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vừa rồi Nguyệt Nhi ra ngoài nhất định là để tìm Lâm Hàn. Bởi vì, một cô gái ngoan như Nguyệt Nhi sẽ không bao giờ tự ý qua đêm bên ngoài hết.
“Không… Không có. Tớ chỉ ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa thôi.” Mặt mũi Tần Nguyệt Nhi bỗng chốc nhợt nhạt hẳn đi, cô ấy vội vàng lắc đầu. Cô ấy không muốn đề Tô Liên và Băng Thư biết chuyện này. Nếu hai người họ biết, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách giúp cô ấy, cô ấy không muốn làm phiền Tô Liên và Băng Thư đâu.
“Nguyệt Nhi, cậu nói thật đi, cậu có đi tìm Lâm Hàn không?” Tô Liên đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm cô ấy bằng cặp mắt đong đầy lừa giận.
Tần Nguyệt Nhi mím môi, hốc mắt đỏ ừng.
Cô ấy cảm thấy rất tủi thân, rất bức bối, nhưng…
“Cậu nói đi chớ!” Tô Liên thấy cô ấy không nói lời nào thì rất sốt ruột, khẽ lay lay bờ vai của Tần Nguyệt Nhi.
“Tô Liên, Băng Thư, chuyện này không liên quan tới hai cậu, đây là chuyện của tớ, hai cậu đừng hỏi nữa.” Tần Nguyệt Nhi lắc đầu, cô ấy ngồi gục mặt xuống bàn, khóc nức nờ.
Tô Liên và Băng Thư nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự bất lực. Chuyện này, hai người các cô không có cách nào quyết định giùm Nguyệt Nhi được.
Con ngươi Tô Liên hơi nhúc nhích, sau đó nháy mắt ra hiệu với Băng Thư, Băng Thư hiều ý ngay tức khắc, hai người cùng nhau rời khỏi phòng. Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Nguyệt Nhi cùng với tiếng khóc nức nð nho nhỏ.
“Băng Thư, lát nữa tố sẽ vào an ủi Tần Nguyệt Nhi, còn cậu nhân cơ hội đó trộm lấy di động của cậu ấy, nhớ kỹ số điện thoại của anh Giang. Chỉ cần Nguyệt Nhi vừa bước ra khỏi cửa, hai chúng ta lập tức gọi điện cho anh Giang.” Tô Liên thì thầm vào tai Băng Thư.
Băng Thư hơi nhíu mày, nhìn cô ấy với ánh mắt hoài nghỉ: “Cậu có chắc làm vậy có hiệu quả không?”
Tô Liên tức giận trợn mắt nhìn cô ấy: “Băng Thư, cậu có bị ngốc không thế? Nếu anh Giang có thể mượn chiếc Bentley của ông chủ lái tới trường, vậy chúng minh một điều ông chủ rất coi trọng anh Giang rồi. Tớ không tin anh Giang sẽ trơ mắt để Tần Nguyệt Nhi bị cái loại cảm thú như Lâm Hàn ức hiếp đâu.”
Băng Thư nghĩ ngợi, hình như rất có lý đó.
Tuy hai người các cô thật sự rất thích người anh trai này của nguyệt Nhi. Cũng giống như Nguyệt Nhi, hai người đối xử với anh như là anh trai ruột, nhưng Nguyệt Nhi lại cho rằng hai người các cô thích anh Giang, nên tới giờ cũng chưa đưa số điện thoại của anh cho hai cô.
Cùng lúc đó, trong biệt thự.
Tô Liên và Băng Thư thấy bộ dạng mất mát của Tần Nguyệt Nhi thì vô cùng khó hiểu, sao lúc ra ngoài còn vui vẻ, mà khi trờ về lại như đổi thành người khác rồi?
“Nguyệt Nhi, cậu làm sao thế?” Tô Liên bước tới, ôm lấy cánh tay cô ấy, dịu dàng hỏi nhỏ.
Tần Nguyệt Nhi nờ nụ cười miễn cưỡng: “Tớ không sao hết, đúng rồi, ngày mai chắc tớ không về phòng ngủ đâu.”
Cô ấy đã hứa với Lâm Hàn ngày mai sẽ ra ngoài với cậu ta, sau đó cùng nhau ăn cơm, r: Cô ấy thực ra rất sợ, nhưng khi nghĩ đến Vũ Hoàng Minh có thề vì chuyện đánh nhau mà bị tống vào tù, cô ấy bèn cảm thấy mọi chuyện mình làm đều đáng giá.
Ít nhất thì tự cô ấy thấy thế.
“Cậu muốn đi đâu?” Tô Liên cảm thấy Tần Nguyệt Nhi không giống bình thường chút nào.
Phải biết rằng, thời gian mấy người bọn cô sống chung với nhau rất dài, mỗi ngày họ đều cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi chơi, nhưng bọn cô chưa từng thấy Tần Nguyệt Nhi qua đêm bên ngoài.
Thế mà bây giờ, cô ấy lại tự nói muốn đi suốt đêm không về, Tô Liên có cảm giác, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.
“Nguyệt Nhi, có phải cậu đi tìm Lâm Hàn không?” Băng Thư quay đầu, hai mắt nhìn thằng vào Tần Nguyệt Nhi. Lời nói vừa nãy của Âu Dương Mỹ xem ra đã kích thích Nguyệt Nhi rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vừa rồi Nguyệt Nhi ra ngoài nhất định là để tìm Lâm Hàn. Bởi vì, một cô gái ngoan như Nguyệt Nhi sẽ không bao giờ tự ý qua đêm bên ngoài hết.
“Không… Không có. Tớ chỉ ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa thôi.” Mặt mũi Tần Nguyệt Nhi bỗng chốc nhợt nhạt hẳn đi, cô ấy vội vàng lắc đầu. Cô ấy không muốn đề Tô Liên và Băng Thư biết chuyện này. Nếu hai người họ biết, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách giúp cô ấy, cô ấy không muốn làm phiền Tô Liên và Băng Thư đâu.
“Nguyệt Nhi, cậu nói thật đi, cậu có đi tìm Lâm Hàn không?” Tô Liên đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm cô ấy bằng cặp mắt đong đầy lừa giận.
Tần Nguyệt Nhi mím môi, hốc mắt đỏ ừng.
Cô ấy cảm thấy rất tủi thân, rất bức bối, nhưng…
“Cậu nói đi chớ!” Tô Liên thấy cô ấy không nói lời nào thì rất sốt ruột, khẽ lay lay bờ vai của Tần Nguyệt Nhi.
“Tô Liên, Băng Thư, chuyện này không liên quan tới hai cậu, đây là chuyện của tớ, hai cậu đừng hỏi nữa.” Tần Nguyệt Nhi lắc đầu, cô ấy ngồi gục mặt xuống bàn, khóc nức nờ.
Tô Liên và Băng Thư nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự bất lực. Chuyện này, hai người các cô không có cách nào quyết định giùm Nguyệt Nhi được.
Con ngươi Tô Liên hơi nhúc nhích, sau đó nháy mắt ra hiệu với Băng Thư, Băng Thư hiều ý ngay tức khắc, hai người cùng nhau rời khỏi phòng. Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Nguyệt Nhi cùng với tiếng khóc nức nð nho nhỏ.
“Băng Thư, lát nữa tố sẽ vào an ủi Tần Nguyệt Nhi, còn cậu nhân cơ hội đó trộm lấy di động của cậu ấy, nhớ kỹ số điện thoại của anh Giang. Chỉ cần Nguyệt Nhi vừa bước ra khỏi cửa, hai chúng ta lập tức gọi điện cho anh Giang.” Tô Liên thì thầm vào tai Băng Thư.
Băng Thư hơi nhíu mày, nhìn cô ấy với ánh mắt hoài nghỉ: “Cậu có chắc làm vậy có hiệu quả không?”
Tô Liên tức giận trợn mắt nhìn cô ấy: “Băng Thư, cậu có bị ngốc không thế? Nếu anh Giang có thể mượn chiếc Bentley của ông chủ lái tới trường, vậy chúng minh một điều ông chủ rất coi trọng anh Giang rồi. Tớ không tin anh Giang sẽ trơ mắt để Tần Nguyệt Nhi bị cái loại cảm thú như Lâm Hàn ức hiếp đâu.”
Băng Thư nghĩ ngợi, hình như rất có lý đó.
Tuy hai người các cô thật sự rất thích người anh trai này của nguyệt Nhi. Cũng giống như Nguyệt Nhi, hai người đối xử với anh như là anh trai ruột, nhưng Nguyệt Nhi lại cho rằng hai người các cô thích anh Giang, nên tới giờ cũng chưa đưa số điện thoại của anh cho hai cô.
Cùng lúc đó, trong biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.