Chương 485: Nói cho nhà họ Vũ biết “Vẫn chưa có tin tức gì sao?”
skyhero
20/07/2021
Đông Hoàng Hải ngồi trên ghế, cau mày nói.
Đã gần nửa tháng Vũ Hoàng Minh mất tích, vậy mà vẫn không có tin tức gì.
“Báo cáo cậu chủ, tạm thời chưa có.”
“Từ chỗ đó chạy dọc xuống, chúng tôi đã phái người điều tra rất nhiều nơi, nhưng…”
Nghe đám đàn em báo cáo, Đông Hoàng Hải liền khoát tay.
Anh ta cũng rõ ràng, muốn tìm một người trong nhiều thành phố như vậy không khác gì mò kim đáy bề.
Có thể tìm được hay không, hoàn toàn là nhờ may mắn.
Kết quả xấu nhất chính là Vũ Hoàng Minh đã chết.
“Anh Hoàng Hải, vẫn chưa có tin gì sao?”
Cổ Nhị Ngưu đi từ ngoài cửa vào, sắc mặt có chút khó coi.
Anh ta cũng cho người trong gia tộc đi tìm nhưng nửa tháng rồi vẫn không có tin tức gì.
“Vẫn chưa, bên em thế nào?”
Đông Hoàng Hài lắc đầu, nhìn về phía Cổ Nhị Ngưu.
“Bên em cũng vậy, hình như không thu được tin tức gì”
“Nguyệt Thường chắc cũng sắp tới rồi, nếu như cô ấy cũng không có tin gì, vậy chúng ta chỉ đành…”
Sắc mặt Cổ Nhị Ngưu có chút nghiêm trọng, nếu như bên Mai Nguyệt Thường cũng không có tin tức gì, bọn họ chỉ có thề nói chuyện này cho.
nhà họ Vũ.
Nhà họ Vũ nắm bắt tin tức còn nhanh hơn so với bọn họ, nếu nhà họ Vũ xuất mã, có lẽ còn có cơ hội.
Nhưng mà chỉ sợ…
“Nếu như Hoàng Minh không sao thì đoán chừng đã sớm liên lạc với chúng ta rồi, bây giờ kết quả xấu nhất chính là…”
Đông Hoàng Hải không nói hết.
Cổ Nhị Ngưu cũng trầm mặc.
Nếu như là một người bình thường, bọn họ.
hoàn toàn có thể dùng mánh khóe tính ra xem người đó rốt cuộc còn sống hay đã chết Nhưng đây lại là Vũ Hoàng Minh.
Vào lúc hai người đang im lặng thì Mai Nguyệt Thường tới.
Nhìn Đông Hoàng Hải và Cổ Nhị Ngưu, Mai Nguyệt Thường cũng lắc đầu.
“Không có tin tức.”
Lập tức, cả ba người đều trằm mặc.
Sau một hồi, Đông Hoàng Hải mới đứng dậy.
“Hai người đi về trước đi, tôi tới nhà họ Vũ một chuyến.
Cổ Nhị Ngưu và Mai Nguyệt Thường đều nhìn về phía anh.
“Anh Hoàng Hải, hay là chúng ta thử lại lần nữa?”
Chuyện này nếu nói cho nhà họ Vũ thì sẽ không còn đơn giàn như vậy.
Sẽ có rất nhiều việc bị ảnh hưỡng.
“Đã nửa tháng rồi, nếu còn tiếp tục tìm, khả năng cũng sẽ không có kết quả, không bằng sớm nói cho bác Vũ một tiếng, dựa vào nhà họ Vũ, có lẽ còn có cơ hội.”
Nghe vậy, hai người đều trầm mặc.
Cũng chỉ đành thế này.
“Chúng ta cùng đi chứ, em sợ chị dâu không chịu được.”
Mai Nguyệt Thường có chút lo lắng nói.
“Ừm, vậy chúng ta cùng đi.”
Đông Hoàng Hải không có từ chối Anh ta biết, Tô Thanh Trúc và Dâu Tây bây gið đang ờ nhà họ Vũ.
Nếu đề cho Tô Thanh Trúc biết chuyện này.
thì không biết cô ấy sẽ đau khổ thành thế nào.
Ba người cùng xuất phát, ngồi trên chuyên cơ riêng.
Sâu trong dãy núi Thái Ất, có một khu vực chiếm diện tích hơn trăm dặm.
Khu vực này chính là nơi ð của nhà họ Vũ.
Trong một đình nghì mát “Dâu Tây, con chậm một chút, cần thận ngã đấy.”
Tô Thanh Trúc ngồi trong đình nghì mát, nhìn Minh Trúc đang chơi đùa, trên mặt nð nụ cưỡi hiền dịu.
Hôm đó, sau khi rời khỏi thôn Cổ Kiếm, cô và con đã tới đây cũng được một tháng rồi.
Với lại, người dẫn bọn họ rời đi lại là ba của Vũ Hoàng Minh, cũng chính là ba chồng của cô.
Sau khi tới đây, ba chồng còn chưa khỏi chứng mất trí nhớ cho Minh Trúc.
“Mẹ ơi, bao giờ thì ba tới thăm chúng ta?
Con nhớ ba lắm.”
Đã gần nửa tháng Vũ Hoàng Minh mất tích, vậy mà vẫn không có tin tức gì.
“Báo cáo cậu chủ, tạm thời chưa có.”
“Từ chỗ đó chạy dọc xuống, chúng tôi đã phái người điều tra rất nhiều nơi, nhưng…”
Nghe đám đàn em báo cáo, Đông Hoàng Hải liền khoát tay.
Anh ta cũng rõ ràng, muốn tìm một người trong nhiều thành phố như vậy không khác gì mò kim đáy bề.
Có thể tìm được hay không, hoàn toàn là nhờ may mắn.
Kết quả xấu nhất chính là Vũ Hoàng Minh đã chết.
“Anh Hoàng Hải, vẫn chưa có tin gì sao?”
Cổ Nhị Ngưu đi từ ngoài cửa vào, sắc mặt có chút khó coi.
Anh ta cũng cho người trong gia tộc đi tìm nhưng nửa tháng rồi vẫn không có tin tức gì.
“Vẫn chưa, bên em thế nào?”
Đông Hoàng Hài lắc đầu, nhìn về phía Cổ Nhị Ngưu.
“Bên em cũng vậy, hình như không thu được tin tức gì”
“Nguyệt Thường chắc cũng sắp tới rồi, nếu như cô ấy cũng không có tin gì, vậy chúng ta chỉ đành…”
Sắc mặt Cổ Nhị Ngưu có chút nghiêm trọng, nếu như bên Mai Nguyệt Thường cũng không có tin tức gì, bọn họ chỉ có thề nói chuyện này cho.
nhà họ Vũ.
Nhà họ Vũ nắm bắt tin tức còn nhanh hơn so với bọn họ, nếu nhà họ Vũ xuất mã, có lẽ còn có cơ hội.
Nhưng mà chỉ sợ…
“Nếu như Hoàng Minh không sao thì đoán chừng đã sớm liên lạc với chúng ta rồi, bây giờ kết quả xấu nhất chính là…”
Đông Hoàng Hải không nói hết.
Cổ Nhị Ngưu cũng trầm mặc.
Nếu như là một người bình thường, bọn họ.
hoàn toàn có thể dùng mánh khóe tính ra xem người đó rốt cuộc còn sống hay đã chết Nhưng đây lại là Vũ Hoàng Minh.
Vào lúc hai người đang im lặng thì Mai Nguyệt Thường tới.
Nhìn Đông Hoàng Hải và Cổ Nhị Ngưu, Mai Nguyệt Thường cũng lắc đầu.
“Không có tin tức.”
Lập tức, cả ba người đều trằm mặc.
Sau một hồi, Đông Hoàng Hải mới đứng dậy.
“Hai người đi về trước đi, tôi tới nhà họ Vũ một chuyến.
Cổ Nhị Ngưu và Mai Nguyệt Thường đều nhìn về phía anh.
“Anh Hoàng Hải, hay là chúng ta thử lại lần nữa?”
Chuyện này nếu nói cho nhà họ Vũ thì sẽ không còn đơn giàn như vậy.
Sẽ có rất nhiều việc bị ảnh hưỡng.
“Đã nửa tháng rồi, nếu còn tiếp tục tìm, khả năng cũng sẽ không có kết quả, không bằng sớm nói cho bác Vũ một tiếng, dựa vào nhà họ Vũ, có lẽ còn có cơ hội.”
Nghe vậy, hai người đều trầm mặc.
Cũng chỉ đành thế này.
“Chúng ta cùng đi chứ, em sợ chị dâu không chịu được.”
Mai Nguyệt Thường có chút lo lắng nói.
“Ừm, vậy chúng ta cùng đi.”
Đông Hoàng Hải không có từ chối Anh ta biết, Tô Thanh Trúc và Dâu Tây bây gið đang ờ nhà họ Vũ.
Nếu đề cho Tô Thanh Trúc biết chuyện này.
thì không biết cô ấy sẽ đau khổ thành thế nào.
Ba người cùng xuất phát, ngồi trên chuyên cơ riêng.
Sâu trong dãy núi Thái Ất, có một khu vực chiếm diện tích hơn trăm dặm.
Khu vực này chính là nơi ð của nhà họ Vũ.
Trong một đình nghì mát “Dâu Tây, con chậm một chút, cần thận ngã đấy.”
Tô Thanh Trúc ngồi trong đình nghì mát, nhìn Minh Trúc đang chơi đùa, trên mặt nð nụ cưỡi hiền dịu.
Hôm đó, sau khi rời khỏi thôn Cổ Kiếm, cô và con đã tới đây cũng được một tháng rồi.
Với lại, người dẫn bọn họ rời đi lại là ba của Vũ Hoàng Minh, cũng chính là ba chồng của cô.
Sau khi tới đây, ba chồng còn chưa khỏi chứng mất trí nhớ cho Minh Trúc.
“Mẹ ơi, bao giờ thì ba tới thăm chúng ta?
Con nhớ ba lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.