Chương 212: Tìm kiếm tung tích anh
skyhero
20/07/2021
Hải Lưu Cường lắc đầu, cùng các công nhân quay trở lại công trường.
Trên đường đến bệnh viện thành phố.
Vũ Hoàng Minh mặt mày u ám.
Anh Hải luôn trung thực và giản dị, không bao gið giao du với người khác.
Bởi vì anh ấy sợ mình sẽ vô tình giết người.
Khi anh còn nhỏ, sức mạnh của anh Hải thật đáng kinh ngạc.
Mới mười một, mười hai tuổi, anh ấy có thể nhấc những tảng đá nặng trăm kg bằng một tay.
Càng lớn, sức mạnh của anh Hải càng mạnh.
Năm đó Vũ Hoàng Minh mười bốn tuổi, anh Hải mười tám tuổi.
Anh đã tận mắt chứng kiến anh Hải đấm và giết một con lợn rừng đến khu đất nông nghiệp, tìm thức ăn.
Cũng là lúc đó, chú Đông Hưng đã cảnh báo anh Hải.
Anh ấy không được phép ra tay với người khác, đó không phải là biện pháp cuối cùng.
“Còn bao lâu nữa?”
Trương Hải Long nhìn chỉ đường, “Cậu Minh, còn mười phút nữa.”
Nghe những lời này, Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu, ngả người về vị trí cũ.
Mười phút sau, xe dừng ở bãi đậu xe của bệnh viện thành phố.
Hai người đến quầy lễ tân.
“Xin hỏi, có bệnh nhân tên Đông Hưng Hải không?”
Cô y tá ngước nhìn Vũ Hoàng Minh, rồi nói, “Ý anh là người bị gãy chân phải không?”
“Xin lỗi, anh ấy không còn ở bệnh viện của chúng tôi nữa. Anh ấy nợ bệnh viện của chúng tôi hàng chục triệu đồng phí phẫu thuật, bị đuổi ra ngoài rồi.”
Bang!
Vũ Hoàng Minh đập bàn tay vào mặt quầy bằng đá cầm thạch, mặt bàn bằng đá cầm thạch xuất hiện vài vết nứt.
m thanh chói tai khiến các y tá giật mình.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Cô y tá sợ hãi đứng dậy khỏi vị trí của mình, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
“Anh ấy thiếu bệnh viện bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đưa.”
Vũ Hoàng Minh lấy thẻ ngân hàng từ trong tay ra và đưa cho y tá, khi y tá nhìn thấy đó là một chiếc thẻ màu đen, sắc mặt cô ta thay đổi.
“Anh, anh là người nhà của anh ấy sao?”
Cô y tá tò mò nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Đúng vậy, tôi là em trai của anh ấy. Gần đây mới biết anh ấy xảy ra chuyện, hôm nay mới vội vàng tới.”
Anh hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh tâm trạng mình.
“Vâng, anh ấy nợ bệnh viện của chúng tôi hơn một trăm bốn mươi triệu đồng.”
Nói xong, cô ta tìm thấy một tờ phiếu y tế từ ngăn kéo, đưa nó cho Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh nhìn lướt qua, liền biết nguyên nhân bệnh.
“Gãy chân trái, gẫy xương.”
Giật!
Lúc này, hai tay của anh đã nắm chặt lại.
Cơn giận bất tận bùng lên trong lồng ngực anh.
Sau khi quẹt thẻ, y tá cần thận đưa cho anh.
“Thưa anh, anh còn cần gì nữa không?”
“Xin hỏi, cô có biết anh ấy đã đi đâu không?”
Cô y tá cau mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tôi nhớ người đó hình như nói, anh ấy sống trên đường số 3 trong Phố Cổ, nhưng tôi không biết chính xác nó ở đâu.”
Suy nghĩ hồi lâu, y ta thốt ra một câu như Vậy.
“Cảm ơn.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Trong xe, vẻ mặt Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nhìn tờ y tế trên tay.
Anh Hải à anh Hải, sao anh không đánh trả!
Anh tin, với sức mạnh của anh Hải, đối phó với một vài vệ sĩ cũng giống như chơi, làm gì mà khiến anh ấy bị đánh gãy chân.
Anh Hải đã không muốn ra tay thì để anh làm!
“Trương Hải Long, điều tra thông tin của tập đoàn Bắc Phong!”
“Nhân tiện gọi cho tên Bắc Khôn đó, cứ nói, chuẩn bị quan tài ở nhà đi, mười ngày nữa sẽ tới rước đầu của gã!”
Trên đường đến bệnh viện thành phố.
Vũ Hoàng Minh mặt mày u ám.
Anh Hải luôn trung thực và giản dị, không bao gið giao du với người khác.
Bởi vì anh ấy sợ mình sẽ vô tình giết người.
Khi anh còn nhỏ, sức mạnh của anh Hải thật đáng kinh ngạc.
Mới mười một, mười hai tuổi, anh ấy có thể nhấc những tảng đá nặng trăm kg bằng một tay.
Càng lớn, sức mạnh của anh Hải càng mạnh.
Năm đó Vũ Hoàng Minh mười bốn tuổi, anh Hải mười tám tuổi.
Anh đã tận mắt chứng kiến anh Hải đấm và giết một con lợn rừng đến khu đất nông nghiệp, tìm thức ăn.
Cũng là lúc đó, chú Đông Hưng đã cảnh báo anh Hải.
Anh ấy không được phép ra tay với người khác, đó không phải là biện pháp cuối cùng.
“Còn bao lâu nữa?”
Trương Hải Long nhìn chỉ đường, “Cậu Minh, còn mười phút nữa.”
Nghe những lời này, Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu, ngả người về vị trí cũ.
Mười phút sau, xe dừng ở bãi đậu xe của bệnh viện thành phố.
Hai người đến quầy lễ tân.
“Xin hỏi, có bệnh nhân tên Đông Hưng Hải không?”
Cô y tá ngước nhìn Vũ Hoàng Minh, rồi nói, “Ý anh là người bị gãy chân phải không?”
“Xin lỗi, anh ấy không còn ở bệnh viện của chúng tôi nữa. Anh ấy nợ bệnh viện của chúng tôi hàng chục triệu đồng phí phẫu thuật, bị đuổi ra ngoài rồi.”
Bang!
Vũ Hoàng Minh đập bàn tay vào mặt quầy bằng đá cầm thạch, mặt bàn bằng đá cầm thạch xuất hiện vài vết nứt.
m thanh chói tai khiến các y tá giật mình.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Cô y tá sợ hãi đứng dậy khỏi vị trí của mình, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
“Anh ấy thiếu bệnh viện bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đưa.”
Vũ Hoàng Minh lấy thẻ ngân hàng từ trong tay ra và đưa cho y tá, khi y tá nhìn thấy đó là một chiếc thẻ màu đen, sắc mặt cô ta thay đổi.
“Anh, anh là người nhà của anh ấy sao?”
Cô y tá tò mò nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Đúng vậy, tôi là em trai của anh ấy. Gần đây mới biết anh ấy xảy ra chuyện, hôm nay mới vội vàng tới.”
Anh hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh tâm trạng mình.
“Vâng, anh ấy nợ bệnh viện của chúng tôi hơn một trăm bốn mươi triệu đồng.”
Nói xong, cô ta tìm thấy một tờ phiếu y tế từ ngăn kéo, đưa nó cho Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh nhìn lướt qua, liền biết nguyên nhân bệnh.
“Gãy chân trái, gẫy xương.”
Giật!
Lúc này, hai tay của anh đã nắm chặt lại.
Cơn giận bất tận bùng lên trong lồng ngực anh.
Sau khi quẹt thẻ, y tá cần thận đưa cho anh.
“Thưa anh, anh còn cần gì nữa không?”
“Xin hỏi, cô có biết anh ấy đã đi đâu không?”
Cô y tá cau mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tôi nhớ người đó hình như nói, anh ấy sống trên đường số 3 trong Phố Cổ, nhưng tôi không biết chính xác nó ở đâu.”
Suy nghĩ hồi lâu, y ta thốt ra một câu như Vậy.
“Cảm ơn.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Trong xe, vẻ mặt Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nhìn tờ y tế trên tay.
Anh Hải à anh Hải, sao anh không đánh trả!
Anh tin, với sức mạnh của anh Hải, đối phó với một vài vệ sĩ cũng giống như chơi, làm gì mà khiến anh ấy bị đánh gãy chân.
Anh Hải đã không muốn ra tay thì để anh làm!
“Trương Hải Long, điều tra thông tin của tập đoàn Bắc Phong!”
“Nhân tiện gọi cho tên Bắc Khôn đó, cứ nói, chuẩn bị quan tài ở nhà đi, mười ngày nữa sẽ tới rước đầu của gã!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.