Chương 558: Tôi cũng muốn ra trận
skyhero
16/08/2021
Âm thanh rung trời, chiến sĩ trong thành đều có thể nghe thấy khí thế ngút trời đó. Ba người Liễu Quân, Vũ Cuồng và Lư Thụy Lâm liền đứng trên tường thành. “Khí thế ngút trời, lực phá thiên quân”
“Trận chiến này, cậu chủ tất thắng!”. Trong lòng Vũ Cuồng cũng thấy hơi kinh ngạc.
Vốn nghĩ rằng, Chiến Long Quân do cậu chủ chỉ huy, chỉ là một đám binh sĩ bình thường.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy, mấy chục ngàn người này, đủ để nghiền nát vài dòng tộc ẩn thế.
Tất nhiên cũng chỉ là những dòng tộc nhỏ mà thôi.
Chứ với bốn dòng tộc lớn như Kỳ Môn Độn Giáp thì mấy chục ngàn người này, nhiều lắm cũng chỉ được xem là một con hổ khá lớn.
Tuy nguy hiểm, nhưng lại không chí mạng.
Dưới tường thành, Vũ Hoàng Minh nhận lấy chiến bào từ trong tay Tiêu Quân, mặc lên người.
Cầm trên tay chiếc mặt nạ Kim Long, anh đội nó lên đầu ở trước mặt mọi người.
Cuối cùng, anh mới đi về phía Lưu Chí.
Trong mắt anh có một chút hoài niệm, khi nhìn thấy thanh đao được bọc bằng vải đỏ trong tay Lưu Chí.
“Bạn già, đã lâu không gặp”
“Chúng ta đi uống máu thôi!” Anh nói thầm trong miệng một câu, đưa tay ra nhấc lên, tấm vải đỏ liền tung bay. Màu trắng bạc của thanh đạo Ẩm Huyết dưới ánh trăng vô cùng rõ ràng.
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng nắm nó vào trong tay. Cảm giác quen thuộc đó, khiến khóe miệng anh cong lên.
Đi đến trước mặt Chiến Long Quân, nhìn vào mấy chục ngàn binh sĩ. Anh cầm trong tay thanh đao Ẩm Huyết, đưa cao qua đầu! Gầm lên một tiếng, khí thế ngút trời. “Hoàng Minh ra trận!”
Mấy chục ngàn đội quân đồng loạt đáp lại: “Bất khả chiến bại!”
“Tiêu Quân, anh dẫn một nửa người đi theo tôi!”
“Lưu Chí, ông dẫn một nửa người đi theo Dương Thiên Vương!”
“Dương Cửu, lần này chúng ta đồng thời tấn công hai cánh, thế nào?”
Vũ Hoàng Minh quay đầu nhìn về Dương Cửu. Trong tay đối phương đang cầm một cây búa lớn.
Nhìn qua từ bên ngoài, trọng lượng của cây búa lớn này ít nhất cũng phải nặng khoảng vài chục kí, thậm chí phải trên trăm kí.
Một búa đập xuống, một chiếc xe tăng cũng bị bể nát.
“Được đó!”
“Không thành vấn đề!”
Dương Cửu vung vẩy cây búa lớn trong tay, cười khà khà.
Đương nhiên, trận chiến lần này, Vũ Hoàng Minh và Dương Cửu đều ra tay, chắc chắn là chuyện đối phương không thể lường trước.
Cơ hội thắng lợi lên đến 80%.
Khả năng thất bại duy nhất chính là đối phương cũng huy động hơn ba người mang cấp bậc Thiên Vương.
Bằng không, chỉ với hai Thiên Vương, chắc chắn không thể cản được Vũ Hoàng Minh và Dương Cửu.
“Không được, nhìn hai tên Vũ Hoàng Minh và Dương Cửu ra trận, tay chân của tôi cũng ngứa ngáy. Trận chiến lần sau tôi cũng phải ra trận!”
“Trận chiến này, cậu chủ tất thắng!”. Trong lòng Vũ Cuồng cũng thấy hơi kinh ngạc.
Vốn nghĩ rằng, Chiến Long Quân do cậu chủ chỉ huy, chỉ là một đám binh sĩ bình thường.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy, mấy chục ngàn người này, đủ để nghiền nát vài dòng tộc ẩn thế.
Tất nhiên cũng chỉ là những dòng tộc nhỏ mà thôi.
Chứ với bốn dòng tộc lớn như Kỳ Môn Độn Giáp thì mấy chục ngàn người này, nhiều lắm cũng chỉ được xem là một con hổ khá lớn.
Tuy nguy hiểm, nhưng lại không chí mạng.
Dưới tường thành, Vũ Hoàng Minh nhận lấy chiến bào từ trong tay Tiêu Quân, mặc lên người.
Cầm trên tay chiếc mặt nạ Kim Long, anh đội nó lên đầu ở trước mặt mọi người.
Cuối cùng, anh mới đi về phía Lưu Chí.
Trong mắt anh có một chút hoài niệm, khi nhìn thấy thanh đao được bọc bằng vải đỏ trong tay Lưu Chí.
“Bạn già, đã lâu không gặp”
“Chúng ta đi uống máu thôi!” Anh nói thầm trong miệng một câu, đưa tay ra nhấc lên, tấm vải đỏ liền tung bay. Màu trắng bạc của thanh đạo Ẩm Huyết dưới ánh trăng vô cùng rõ ràng.
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng nắm nó vào trong tay. Cảm giác quen thuộc đó, khiến khóe miệng anh cong lên.
Đi đến trước mặt Chiến Long Quân, nhìn vào mấy chục ngàn binh sĩ. Anh cầm trong tay thanh đao Ẩm Huyết, đưa cao qua đầu! Gầm lên một tiếng, khí thế ngút trời. “Hoàng Minh ra trận!”
Mấy chục ngàn đội quân đồng loạt đáp lại: “Bất khả chiến bại!”
“Tiêu Quân, anh dẫn một nửa người đi theo tôi!”
“Lưu Chí, ông dẫn một nửa người đi theo Dương Thiên Vương!”
“Dương Cửu, lần này chúng ta đồng thời tấn công hai cánh, thế nào?”
Vũ Hoàng Minh quay đầu nhìn về Dương Cửu. Trong tay đối phương đang cầm một cây búa lớn.
Nhìn qua từ bên ngoài, trọng lượng của cây búa lớn này ít nhất cũng phải nặng khoảng vài chục kí, thậm chí phải trên trăm kí.
Một búa đập xuống, một chiếc xe tăng cũng bị bể nát.
“Được đó!”
“Không thành vấn đề!”
Dương Cửu vung vẩy cây búa lớn trong tay, cười khà khà.
Đương nhiên, trận chiến lần này, Vũ Hoàng Minh và Dương Cửu đều ra tay, chắc chắn là chuyện đối phương không thể lường trước.
Cơ hội thắng lợi lên đến 80%.
Khả năng thất bại duy nhất chính là đối phương cũng huy động hơn ba người mang cấp bậc Thiên Vương.
Bằng không, chỉ với hai Thiên Vương, chắc chắn không thể cản được Vũ Hoàng Minh và Dương Cửu.
“Không được, nhìn hai tên Vũ Hoàng Minh và Dương Cửu ra trận, tay chân của tôi cũng ngứa ngáy. Trận chiến lần sau tôi cũng phải ra trận!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.