Chương 256: Chúng ta bị ông nội lừa thê thảm rồi
Bạch Ngọc Cầu Hà
15/05/2021
Anh đến đưa cơm trưa cho Tổng Sính Đình.
Trần Ninh vừa vào phòng làm việc thì thấy sắc mặt Tổng Sính Đình và Cung Hải Lệ không ổn, anh cau mày hỏi: "Sao thế?”
Tổng Sính Đình vừa khóc vừa nhào vào lòng Trần Ninh, thút thít nói: “Trần Ninh, chúng ta bị ông nội lừa cho thê thảm rồi.
Mảnh đất bọn họ bán cho chúng ta là khu bảo tồn sinh thái, không được phép khai phá xây dựng nhà máy. Chúng ta bị ông nội hại thê thảm rồi.”
Sau khi nắm rõ tình hình, Trần Ninh nói: “Chẳng trách cũng diện tích như thế mà người khác bán hai tỷ, ông nội chỉ bán một tỷ. Hóa ra là bọn họ biết rõ mảnh đất đó có vấn đề, còn cố ý lừa chúng ta.
Không sao, anh tìm hiểu tình hình với lãnh đạo thành phố trước. Nói không chừng có thể thay đổi tính chất của mảnh đất đó thành đất có thể khai phá được.”
Tống Sính Đình lắc đầu: “Không có khả năng đó đâu, tính chất sử dụng đất rất khó thay đổi. Lãnh đạo thành phố sẽ không dễ dàng đồng ý đâu, lần này chúng ta bị ông nội hại thê thảm rồi.”
Trần Ninh cười nói: “Việc do người quyết định, biết đâu thật sự có thể làm được thì sao, em đợi tin tốt của anh đi”
Trần Ninh ra khỏi phòng làm việc, lấy điện thoại gọi cho thị trường Chu Nhược Thụ, hỏi chuyện mảnh đất ở khu Phượng Hoàng.
Chu Nhược Thụ tự hỏi, tại sao Trần Ninh lại hỏi về một mảnh đất bé xíu ấy chứ?
Nhưng ông ta vẫn nói với Trần Ninh một cách đầy kính cẩn: “Anh Trần, trước đây có một ông chủ lớn Hương Giang muốn đầu tư vào khu Phượng Hoàng, xây dựng một địa điểm du lịch nhỏ. Thế nên chúng tôi lập tức quyết định liệt khu Phượng Hoàng thành khu bảo tồn sinh thái.
Nhưng về sau mới phát hiện ông chủ Hương Giang đó đầu tư chỉ là vỏ bọc, rửa tiền mới là thật.
Ông chủ đó còn chưa chính thức đầu tư thì đã bị bắt vì phạm tội kinh tế, ở tù chung thân.
Chuyện xây dựng khu Phượng Hoàng thành điểm du lịch cũng không làm được nữa, tính chất sử dụng đất cũng không thay đổi được”.
Trần Ninh nghe thế thì nói: “Khu Phượng Hoàng không làm thành điểm du lịch nữa, không biết là tôi có thể làm đơn xin đổi tính chất sử dụng đất thành đất khai phá được không?”
Chu Nhược Thụ cười nói: “Tất nhiên là được rồi, khu Phượng Hoàng cũng là cái tên hay, thực ta không có tiềm lực để khai phá thành điểm du lịch, nếu không thì đã khai phá thành điểm du lịch từ lâu rồi.
Tôi sẽ dặn các ban ngành có liên quan đổi tính chất sử dụng đất.
Dù sao thì tập đoàn Ninh Đại cũng là doanh nghiệp địa phương trọng điểm của Trung Hải chúng ta, hơn nữa còn nắm bản quyền vac-xin ung thư gan. Tương lai chắc chắn sẽ là doanh nghiệp đóng thuế lớn của thành phố Trung Hải, cống hiến cho sự phát triển kinh tế của Trung Hải, tất nhiên thành phố cũng sẽ dành sự quan tâm cho doanh nghiệp địa phương rồi.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền thị trường rồi!”
Trần Ninh gọi điện thoại xong cũng không nói tin tốt này với Tổng Sính Đình ngay.
Anh định đợi các ban ngành liên quan của thành phố chính thức đổi tính chất sử dụng đất thành đất khai phá rồi mới nói với Tống Sính Đình, tránh cho giữa chừng có thay đổi thì lại khiến cô mừng hụt.
Nhưng vì anh chưa nói tin này cho Tổng Sính Đình nên cô như ngồi trên đống lửa.
Buổi chiều, Tống Sính Đình quyết định đến nhà họ Tống gặp ông nội, tranh luận với ông nội, tốt nhất là có thể khiến ông nội đồng ý hoàn lại khoản tiền.
Tống Sính Đình biết tính cách Trần Ninh mạnh mẽ ngang ngược, hơn nữa lúc tức giận anh còn đánh người.
Cho nên cô không nói với Trần Ninh mà tự mình lái xe đến nhà họ Tống.
Trong phòng khách tại dinh thự nhà họ Tống.
Tổng Thanh Tùng, Tổng Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tổng Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ đang cười nói vui vẻ.
Một nhà vui vẻ như vậy, tất nhiên là đang nói đến chuyện bán được mảnh đất vô dụng cho Tổng Sính Đình.
Tống Trọng Hùng hả hê cười nói: “Năm ngoái nhà chúng ta bị ông chủ Hoàng lừa một vố, dùng tám trăm triệu mua mảnh đất
khu Phượng Hoàng, sau đó mới biết khu bảo tồn sinh thái không thể khai phá được, chúng ta đều cho rằng lỗ hết cả vốn rồi,
Không ngờ ba lại bán mảnh đất này cho con ngốc Tổng Sính Đình, nhà chúng ta chẳng những không lỗ mà còn kiếm được hai triệu!”
Tống Trọng Bình cũng nịnh hót nói: “Ha ha, gừng càng già càng cay, ba đúng là tài quá đi mất.”
Cát Mỹ Lệ cười nói: “Đương nhiên ông nội sáng suốt rồi, nhưng cũng phải trách Tổng Sính Đình ngu quả, thật sự cho rằng chúng ta xem nó là người nhà nữa chứ. Có mảnh đất tốt mà chúng ta lại bản rẻ cho nó à? Nằm mơ!".
Tổng Sính Đình mặc một bộ váy công sở, xách túi bước vào cửa thì đúng lúc nghe hết những gì mọi người nói.
Mặt cô lạnh tanh, trong mắt đầy lửa giận: “Lần này các người đúng là quá đáng mà!”.
- -----------------
Trần Ninh vừa vào phòng làm việc thì thấy sắc mặt Tổng Sính Đình và Cung Hải Lệ không ổn, anh cau mày hỏi: "Sao thế?”
Tổng Sính Đình vừa khóc vừa nhào vào lòng Trần Ninh, thút thít nói: “Trần Ninh, chúng ta bị ông nội lừa cho thê thảm rồi.
Mảnh đất bọn họ bán cho chúng ta là khu bảo tồn sinh thái, không được phép khai phá xây dựng nhà máy. Chúng ta bị ông nội hại thê thảm rồi.”
Sau khi nắm rõ tình hình, Trần Ninh nói: “Chẳng trách cũng diện tích như thế mà người khác bán hai tỷ, ông nội chỉ bán một tỷ. Hóa ra là bọn họ biết rõ mảnh đất đó có vấn đề, còn cố ý lừa chúng ta.
Không sao, anh tìm hiểu tình hình với lãnh đạo thành phố trước. Nói không chừng có thể thay đổi tính chất của mảnh đất đó thành đất có thể khai phá được.”
Tống Sính Đình lắc đầu: “Không có khả năng đó đâu, tính chất sử dụng đất rất khó thay đổi. Lãnh đạo thành phố sẽ không dễ dàng đồng ý đâu, lần này chúng ta bị ông nội hại thê thảm rồi.”
Trần Ninh cười nói: “Việc do người quyết định, biết đâu thật sự có thể làm được thì sao, em đợi tin tốt của anh đi”
Trần Ninh ra khỏi phòng làm việc, lấy điện thoại gọi cho thị trường Chu Nhược Thụ, hỏi chuyện mảnh đất ở khu Phượng Hoàng.
Chu Nhược Thụ tự hỏi, tại sao Trần Ninh lại hỏi về một mảnh đất bé xíu ấy chứ?
Nhưng ông ta vẫn nói với Trần Ninh một cách đầy kính cẩn: “Anh Trần, trước đây có một ông chủ lớn Hương Giang muốn đầu tư vào khu Phượng Hoàng, xây dựng một địa điểm du lịch nhỏ. Thế nên chúng tôi lập tức quyết định liệt khu Phượng Hoàng thành khu bảo tồn sinh thái.
Nhưng về sau mới phát hiện ông chủ Hương Giang đó đầu tư chỉ là vỏ bọc, rửa tiền mới là thật.
Ông chủ đó còn chưa chính thức đầu tư thì đã bị bắt vì phạm tội kinh tế, ở tù chung thân.
Chuyện xây dựng khu Phượng Hoàng thành điểm du lịch cũng không làm được nữa, tính chất sử dụng đất cũng không thay đổi được”.
Trần Ninh nghe thế thì nói: “Khu Phượng Hoàng không làm thành điểm du lịch nữa, không biết là tôi có thể làm đơn xin đổi tính chất sử dụng đất thành đất khai phá được không?”
Chu Nhược Thụ cười nói: “Tất nhiên là được rồi, khu Phượng Hoàng cũng là cái tên hay, thực ta không có tiềm lực để khai phá thành điểm du lịch, nếu không thì đã khai phá thành điểm du lịch từ lâu rồi.
Tôi sẽ dặn các ban ngành có liên quan đổi tính chất sử dụng đất.
Dù sao thì tập đoàn Ninh Đại cũng là doanh nghiệp địa phương trọng điểm của Trung Hải chúng ta, hơn nữa còn nắm bản quyền vac-xin ung thư gan. Tương lai chắc chắn sẽ là doanh nghiệp đóng thuế lớn của thành phố Trung Hải, cống hiến cho sự phát triển kinh tế của Trung Hải, tất nhiên thành phố cũng sẽ dành sự quan tâm cho doanh nghiệp địa phương rồi.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền thị trường rồi!”
Trần Ninh gọi điện thoại xong cũng không nói tin tốt này với Tổng Sính Đình ngay.
Anh định đợi các ban ngành liên quan của thành phố chính thức đổi tính chất sử dụng đất thành đất khai phá rồi mới nói với Tống Sính Đình, tránh cho giữa chừng có thay đổi thì lại khiến cô mừng hụt.
Nhưng vì anh chưa nói tin này cho Tổng Sính Đình nên cô như ngồi trên đống lửa.
Buổi chiều, Tống Sính Đình quyết định đến nhà họ Tống gặp ông nội, tranh luận với ông nội, tốt nhất là có thể khiến ông nội đồng ý hoàn lại khoản tiền.
Tống Sính Đình biết tính cách Trần Ninh mạnh mẽ ngang ngược, hơn nữa lúc tức giận anh còn đánh người.
Cho nên cô không nói với Trần Ninh mà tự mình lái xe đến nhà họ Tống.
Trong phòng khách tại dinh thự nhà họ Tống.
Tổng Thanh Tùng, Tổng Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tổng Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ đang cười nói vui vẻ.
Một nhà vui vẻ như vậy, tất nhiên là đang nói đến chuyện bán được mảnh đất vô dụng cho Tổng Sính Đình.
Tống Trọng Hùng hả hê cười nói: “Năm ngoái nhà chúng ta bị ông chủ Hoàng lừa một vố, dùng tám trăm triệu mua mảnh đất
khu Phượng Hoàng, sau đó mới biết khu bảo tồn sinh thái không thể khai phá được, chúng ta đều cho rằng lỗ hết cả vốn rồi,
Không ngờ ba lại bán mảnh đất này cho con ngốc Tổng Sính Đình, nhà chúng ta chẳng những không lỗ mà còn kiếm được hai triệu!”
Tống Trọng Bình cũng nịnh hót nói: “Ha ha, gừng càng già càng cay, ba đúng là tài quá đi mất.”
Cát Mỹ Lệ cười nói: “Đương nhiên ông nội sáng suốt rồi, nhưng cũng phải trách Tổng Sính Đình ngu quả, thật sự cho rằng chúng ta xem nó là người nhà nữa chứ. Có mảnh đất tốt mà chúng ta lại bản rẻ cho nó à? Nằm mơ!".
Tổng Sính Đình mặc một bộ váy công sở, xách túi bước vào cửa thì đúng lúc nghe hết những gì mọi người nói.
Mặt cô lạnh tanh, trong mắt đầy lửa giận: “Lần này các người đúng là quá đáng mà!”.
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.