Chương 1025
Bạch Ngọc Cầu Hà
16/08/2021
Lúc này, Trần Ninh đã đến câu lạc bộ Thiên Nhai. Ngoài cửa có không ít tên mặc âu phục canh gác, mười máy tên ngăn cản Trần Ninh lại.
“Chỗ này tối nay đã được Diệp thiếu bọn tao cùng bằng hữu bao hết, mày nhanh cút ra chỗ khác đi.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi đến chính là tìm Diệp Mục Thiên tính sổ, để hắn lăn ra đây gặp tôi.”
Mười mấy tên mặc âu phục nghe vậy sợ ngây người, bọn họ hai mặt nhìn nhau, tên cầm đầu cắt tóc húi cua, vươn tay nắm áo Trần Ninh, hùng hỗ nói: “Tiểu tử mày chán sống rồi đúng không…”
Tay của tên này còn chưa chạm vào quần áo Trần Ninh, Trần Ninh đã bay lên đá một cước, chính xác trúng vào.
ngực đối phương.
Ngực tên đó lõm sâu xuống, miệng phun ra máu tươi, bay ngược về sua, “ầm” một tiếng đập vỡ cửa kính.
*Tiểu tử mày muốn chết!”
Hơn mười tên còn lại, vừa sợ vừa tức giận đều lao về phía Trần Ninh. Nhưng bọn họ chưa kịp đến gần đã bị Trần Ninh đánh bay.
Vài tên bị thương giãy dụa đứng lên, thần tình kinh hoảng, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào bên trong câu lạc bộ, vừa chạy vừa la to: “Diệp thiếu, không hay rồi, có người đánh đến cửa…”
Trần Ninh hai tay chắp sau lưng, giống như đi vào nhà mình, chậm rãi tiêu sái bước.
Trên băng ghé lớn rực rỡ ánh đèn, La Thành nịnh nọt cười nói: “Diệp thiếu, em thấy Tống Sính Đình là không dám tới rồi, chúng ta cũng đừng đợi nữa. Chúng ta gọi đám thuộc hạ trực tiếp đến nhà ả đi, đêm nay phải để Diệp thiếu anh phát tiết hét tức giận trong lòng.”
Đám người Địch Vân cũng phụ họa: “Đúng đó, đừng đợi nữa, đánh vào Trần gia, ngủ với vợ Trần Ninh, báo thù rửa hận.”
Nhưng lúc này, cửa phòng bao bỗng nhiên bật mở. Mấy tên thuộc hạ bị thương xông tới, hoảng loạn nói: “Diệp.
thiếu, không hay rồi, có người đánh đến cửa.”
Cái gì? Đám người Diệp Mục Thiên nghe vậy đều kinh hãi!
Ngay sau đó, bọn họ liền nhìn thấy Trần Ninh thong dong tiêu sái đi vào.
Diệp Mục Thiên nhìn thấy Trần Ninh, kẻ thù gặp nhau liền tức giận đỏ mắt: “Là mày!”
Trần Ninh nhìn một vòng quanh hiện trường, thản nhiên nói: “Nơi này là nơi bọn phề vật tập hợp lại sao?”
(*) (*) Trích trong câu Khổ tâm nhân, chung bắt phụ, ngoạ tân thường đảm, tam thiên Việt giáp khả thôn Ngô. Nghĩa là: Người khổ tâm chí, trời sẽ không phụ, như Câu Tiễn nằm gai ném mật, chỉ với ba ngàn binh mã mà diệt được nước Ngô.
Nơi tập hợp phế vật?
Diệp Mục Thiên cùng La Thành, Địch Vân, còn có đám công tử thế gia ở hiện trường toàn bộ đều ngây người.
Bọn họ đều là công tử thế gia, bước ra ngoài sẽ đều như muôn ngàn vì sao được người người tranh giành nịnh bợ, mỗi một người đều là thiên chi kiêu tử. Hôm nay bọn họ tập hợp ở đây, có thể nói là quần anh hội tụ. Không ngờ.
đến tên vệ sĩ nhỏ nhoi trước mắt lại nói bọn họ là một đám phế vật?
Ngông cuồng!
Thật sự quá ngông cuồng!
Diệp Mục Thiên nhìn ánh mắt của Trần Ninh, phẫn nộ đến cực điểm, một cỗ sát khí khủng bồ từ trong người hắn tràn ra, truyền đến mọi ngõ ngách trong căn phòng.
“Nhanh!”
“Nhanh lên!”
Chung quanh xuất hiện rất nhiều vệ sĩ mặc âu phục đen.
Đám người này chính là thuộc hạ do La Thành và Địch Vân mang đến. Bọn họ đem hiện trường vây kín đến nước chảy không lọt, một đám người hung ác trừng mắt nhìn Trần Ninh.
Diệp Mục Thiên lạnh lùng nhìn Trần Ninh: “Tiểu tử, mày thật sự đến đây. Tống Sính Đình cùng Đồng Kha đâu?”
Trần Ninh tùy ý tìm cái ghế ngồi xuống, lấy một điều thuốc đặc biệt trong quân đội ra, vừa châm lửa vừa thản nhiên nói: “Họ không đến!”
Diệp Mục Thiên hừ lạnh: “Tống Sính Đình cho mày đến đây tìm chết, cô ta nghĩ như vậy liền có thể làm tao nguôi giận? Cô ta liền có thể tránh được một kiếp sao?”
Trần Ninh lắc đầu: “Là tôi tự mình đến.” Anh thản nhiên nói: “Tôi đến đây, là muốn khuyên anh nên quý trọng cơ: hội đã có!”
Diệp Mục Thiên cười lạnh: “Mày khuyên tao quý trọng cơ: hội đã có? Cơ hội gì?”
Trần Ninh rít một hơi thuốc, bình tĩnh nói: “Quý trọng cơ.
“Chỗ này tối nay đã được Diệp thiếu bọn tao cùng bằng hữu bao hết, mày nhanh cút ra chỗ khác đi.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi đến chính là tìm Diệp Mục Thiên tính sổ, để hắn lăn ra đây gặp tôi.”
Mười mấy tên mặc âu phục nghe vậy sợ ngây người, bọn họ hai mặt nhìn nhau, tên cầm đầu cắt tóc húi cua, vươn tay nắm áo Trần Ninh, hùng hỗ nói: “Tiểu tử mày chán sống rồi đúng không…”
Tay của tên này còn chưa chạm vào quần áo Trần Ninh, Trần Ninh đã bay lên đá một cước, chính xác trúng vào.
ngực đối phương.
Ngực tên đó lõm sâu xuống, miệng phun ra máu tươi, bay ngược về sua, “ầm” một tiếng đập vỡ cửa kính.
*Tiểu tử mày muốn chết!”
Hơn mười tên còn lại, vừa sợ vừa tức giận đều lao về phía Trần Ninh. Nhưng bọn họ chưa kịp đến gần đã bị Trần Ninh đánh bay.
Vài tên bị thương giãy dụa đứng lên, thần tình kinh hoảng, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào bên trong câu lạc bộ, vừa chạy vừa la to: “Diệp thiếu, không hay rồi, có người đánh đến cửa…”
Trần Ninh hai tay chắp sau lưng, giống như đi vào nhà mình, chậm rãi tiêu sái bước.
Trên băng ghé lớn rực rỡ ánh đèn, La Thành nịnh nọt cười nói: “Diệp thiếu, em thấy Tống Sính Đình là không dám tới rồi, chúng ta cũng đừng đợi nữa. Chúng ta gọi đám thuộc hạ trực tiếp đến nhà ả đi, đêm nay phải để Diệp thiếu anh phát tiết hét tức giận trong lòng.”
Đám người Địch Vân cũng phụ họa: “Đúng đó, đừng đợi nữa, đánh vào Trần gia, ngủ với vợ Trần Ninh, báo thù rửa hận.”
Nhưng lúc này, cửa phòng bao bỗng nhiên bật mở. Mấy tên thuộc hạ bị thương xông tới, hoảng loạn nói: “Diệp.
thiếu, không hay rồi, có người đánh đến cửa.”
Cái gì? Đám người Diệp Mục Thiên nghe vậy đều kinh hãi!
Ngay sau đó, bọn họ liền nhìn thấy Trần Ninh thong dong tiêu sái đi vào.
Diệp Mục Thiên nhìn thấy Trần Ninh, kẻ thù gặp nhau liền tức giận đỏ mắt: “Là mày!”
Trần Ninh nhìn một vòng quanh hiện trường, thản nhiên nói: “Nơi này là nơi bọn phề vật tập hợp lại sao?”
(*) (*) Trích trong câu Khổ tâm nhân, chung bắt phụ, ngoạ tân thường đảm, tam thiên Việt giáp khả thôn Ngô. Nghĩa là: Người khổ tâm chí, trời sẽ không phụ, như Câu Tiễn nằm gai ném mật, chỉ với ba ngàn binh mã mà diệt được nước Ngô.
Nơi tập hợp phế vật?
Diệp Mục Thiên cùng La Thành, Địch Vân, còn có đám công tử thế gia ở hiện trường toàn bộ đều ngây người.
Bọn họ đều là công tử thế gia, bước ra ngoài sẽ đều như muôn ngàn vì sao được người người tranh giành nịnh bợ, mỗi một người đều là thiên chi kiêu tử. Hôm nay bọn họ tập hợp ở đây, có thể nói là quần anh hội tụ. Không ngờ.
đến tên vệ sĩ nhỏ nhoi trước mắt lại nói bọn họ là một đám phế vật?
Ngông cuồng!
Thật sự quá ngông cuồng!
Diệp Mục Thiên nhìn ánh mắt của Trần Ninh, phẫn nộ đến cực điểm, một cỗ sát khí khủng bồ từ trong người hắn tràn ra, truyền đến mọi ngõ ngách trong căn phòng.
“Nhanh!”
“Nhanh lên!”
Chung quanh xuất hiện rất nhiều vệ sĩ mặc âu phục đen.
Đám người này chính là thuộc hạ do La Thành và Địch Vân mang đến. Bọn họ đem hiện trường vây kín đến nước chảy không lọt, một đám người hung ác trừng mắt nhìn Trần Ninh.
Diệp Mục Thiên lạnh lùng nhìn Trần Ninh: “Tiểu tử, mày thật sự đến đây. Tống Sính Đình cùng Đồng Kha đâu?”
Trần Ninh tùy ý tìm cái ghế ngồi xuống, lấy một điều thuốc đặc biệt trong quân đội ra, vừa châm lửa vừa thản nhiên nói: “Họ không đến!”
Diệp Mục Thiên hừ lạnh: “Tống Sính Đình cho mày đến đây tìm chết, cô ta nghĩ như vậy liền có thể làm tao nguôi giận? Cô ta liền có thể tránh được một kiếp sao?”
Trần Ninh lắc đầu: “Là tôi tự mình đến.” Anh thản nhiên nói: “Tôi đến đây, là muốn khuyên anh nên quý trọng cơ: hội đã có!”
Diệp Mục Thiên cười lạnh: “Mày khuyên tao quý trọng cơ: hội đã có? Cơ hội gì?”
Trần Ninh rít một hơi thuốc, bình tĩnh nói: “Quý trọng cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.