Chương 1186
Bạch Ngọc Cầu Hà
31/08/2021
Trần Ninh cùng Điển Chử đi vào đại sảnh, Thạch Quân cùng rất nhiều vệ sĩ khác vây quanh Trần Ninh và Điển Chử.
Nhưng, Trần Ninh cùng Điển Chử lại như không thấy đối với đám người Thạch Quân, giống như đi ở hậu hoa viên nhà mình, thong dong tự nhiên.
Điển Chử kéo ra một cái ghế, còn dùng ống tay áo lau sạch hai cái, lúc này mới mời Trần Ninh ngồi xuống.
Trần Ninh tùy ý ngồi xuống, lấy ra điều thuốc lá châm lửa, hút một điếu thuốc, lúc này mới nhìn Lưu Bách Nhiên, thản nhiên nói: “Nghe nói anh muốn gặp tôi.”
Lưu Bách Nhiên cười lạnh: “Ha ha, vừa rồi muốn phái người đến nhà anh mời anh cùng Tống tiểu thư tới nói chuyện, không ngờ anh lại chủ động tới đây, khiến tôi ngoài ý muốn.”
“Nói đến ý đồ của anh đi, có phải biết đối nghịch với tôi không có kết cục tốt, dự định ngoan ngoãn bán Ninh Đại cho tôi?”
Trần Ninh cười khẽ: “Anh hiểu lầm rồi.”
“Tôi không đến để bán công ty cho anh, là muốn nói, anh đã gây rắc rối cho gia đình tôi.”
“Đặc biệt là những lời đe dọa vợ tôi tối nay khiến tôi rất tức giận, tôi đến đây để nói chuyện với anh.”
Lưu Bách Nhiên bật cười: “Anh đang nói gì vậy?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi đang nói, anh dọa vợ tôi, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Ánh mắt Lưu Bách Nhiên hiện lên vẻ lệ sắc, từ từ nói: “Tôi hiểu rồi.”
“Anh không đến đây để bán công ty, anh đến tìm cái chết.”
“Anh muốn chết, tôi thành toàn cho anh.”
Anh ta nói xong, đưa tay ra trước mặt Dogo không nhẹ không nặng vỗ hai cái, hạ chỉ thị công kích cho Dogo.
Dogo vốn vẫn nhe răng về phía Trần Ninh, được chủ nhân sai khiến, lập tức gào thét một tiếng, giống như mãnh hỗ xuất kích, vèo về phía Trần Ninh.
Nhân viên khách sạn tại hiện trường, nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi kêu lên.
Dogo này nặng hơn một trăm cân, cường tráng không khác con ngựa nhỏ khắm, đoán chừng ba hai chiêu liền có thể cắn chết người.
Không ít người nhịn không được che mắt, không đành lòng nhìn thấy hình ảnh Trần Ninh bị chó dữ cắn xé mà chết.
Vẻ mặt Lưu Bách Nhiên tươi cười dữ tợn, vừa hưng phấn vừa chờ mong.
Tối nay Tiểu tử Trần Ninh ở nhà hàng làng chài nhục mạ anh ta là mộ dương khuyễển, hiện tại anh ta thả chó cắn chét Trần Ninh, vừa lúc báo thù.
Điển Chử nhìn thấy Dogo chạy tới tốc độ cực nhanh, cực kỳ hung hãn.
Anh liền theo bản năng muốn ngăn chặn.
Thế nhưng, khi anh vừa muốn động thủ, Trần Ninh đã ra tay.
Trần Ninh bay lên một cước, như tia chớp đá tới Dogo nhào tới.
Rằm!
Trần Ninh một cước, ở giữa mũi Dogo, trực tiếp đá nghiền nát mũi Dogo.
Dogo rên rỉ một tiếng, giống như bao tải bay ra ngoài, oanh một tiếng, nặng nề ngã xuống trước mặt Lưu Bách Nhiên.
Trong ánh mắt không dám tin của Lưu Bách Nhiên và mọi người ở hiện trường, mặt Dogo bị đá vỡ, nằm trên mặt đất đạp hai chân, sau đó liền không nhúc nhích, chết hẳn.
Lưu Bách Nhiên mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu.
Một cước đá chết Dogo nặng tới trăm cân, đây cũng là quá dọa người đi!
Lưu Bách Nhiên nhìn chằm chằm Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Ha ha, không hồ xuất thân trong quân, thân thủ quả nhiên bất phàm.”
“Nhưng nơi này tôi có máy trăm thủ hạ, cho dù anh có thể đánh, thì có thể đánh bại hét thủ hạ của tôi hay sao?”
Trần Ninh cười khẽ: “Ha ha, chẳng lẽ chỉ có thủ hạ anh, tôi không có sao?”
“Thủ hạ của anh?” Lưu Bách Nhiên kinh ngạc nhìn thủ hạ của Trần Ninh, chợt ánh mắt dừng lại trên người Điển Chử bên cạnh Trần Ninh, bật cười nói: “Anh đang nói về anh ta?
“Ha ha, Trần Ninh, anh cảm thấy một thủ hạ của anh, có thể đánh mấy trăm vệ sĩ bên cạnh tôi?”
Đám vệ sĩ bên cạnh Lưu Bách Nhiên, toàn bộ đều cười ha ha, ánh mắt mọi người trêu chọc nhìn chủ tớ Trần Ninh.
Vẻ mặt Trần Ninh vẫn vân đạm phong khinh như trước, cười cười: “Một thủ hạ của tôi đánh xuyên qua các người, có cái gì không thể?”
Quả thực!
Điển Chử là đội trưởng cảnh vệ của Trần Ninh, từng giành được danh hiệu vua trong vua súng và binh vương.
Nhưng, Trần Ninh cùng Điển Chử lại như không thấy đối với đám người Thạch Quân, giống như đi ở hậu hoa viên nhà mình, thong dong tự nhiên.
Điển Chử kéo ra một cái ghế, còn dùng ống tay áo lau sạch hai cái, lúc này mới mời Trần Ninh ngồi xuống.
Trần Ninh tùy ý ngồi xuống, lấy ra điều thuốc lá châm lửa, hút một điếu thuốc, lúc này mới nhìn Lưu Bách Nhiên, thản nhiên nói: “Nghe nói anh muốn gặp tôi.”
Lưu Bách Nhiên cười lạnh: “Ha ha, vừa rồi muốn phái người đến nhà anh mời anh cùng Tống tiểu thư tới nói chuyện, không ngờ anh lại chủ động tới đây, khiến tôi ngoài ý muốn.”
“Nói đến ý đồ của anh đi, có phải biết đối nghịch với tôi không có kết cục tốt, dự định ngoan ngoãn bán Ninh Đại cho tôi?”
Trần Ninh cười khẽ: “Anh hiểu lầm rồi.”
“Tôi không đến để bán công ty cho anh, là muốn nói, anh đã gây rắc rối cho gia đình tôi.”
“Đặc biệt là những lời đe dọa vợ tôi tối nay khiến tôi rất tức giận, tôi đến đây để nói chuyện với anh.”
Lưu Bách Nhiên bật cười: “Anh đang nói gì vậy?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi đang nói, anh dọa vợ tôi, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Ánh mắt Lưu Bách Nhiên hiện lên vẻ lệ sắc, từ từ nói: “Tôi hiểu rồi.”
“Anh không đến đây để bán công ty, anh đến tìm cái chết.”
“Anh muốn chết, tôi thành toàn cho anh.”
Anh ta nói xong, đưa tay ra trước mặt Dogo không nhẹ không nặng vỗ hai cái, hạ chỉ thị công kích cho Dogo.
Dogo vốn vẫn nhe răng về phía Trần Ninh, được chủ nhân sai khiến, lập tức gào thét một tiếng, giống như mãnh hỗ xuất kích, vèo về phía Trần Ninh.
Nhân viên khách sạn tại hiện trường, nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi kêu lên.
Dogo này nặng hơn một trăm cân, cường tráng không khác con ngựa nhỏ khắm, đoán chừng ba hai chiêu liền có thể cắn chết người.
Không ít người nhịn không được che mắt, không đành lòng nhìn thấy hình ảnh Trần Ninh bị chó dữ cắn xé mà chết.
Vẻ mặt Lưu Bách Nhiên tươi cười dữ tợn, vừa hưng phấn vừa chờ mong.
Tối nay Tiểu tử Trần Ninh ở nhà hàng làng chài nhục mạ anh ta là mộ dương khuyễển, hiện tại anh ta thả chó cắn chét Trần Ninh, vừa lúc báo thù.
Điển Chử nhìn thấy Dogo chạy tới tốc độ cực nhanh, cực kỳ hung hãn.
Anh liền theo bản năng muốn ngăn chặn.
Thế nhưng, khi anh vừa muốn động thủ, Trần Ninh đã ra tay.
Trần Ninh bay lên một cước, như tia chớp đá tới Dogo nhào tới.
Rằm!
Trần Ninh một cước, ở giữa mũi Dogo, trực tiếp đá nghiền nát mũi Dogo.
Dogo rên rỉ một tiếng, giống như bao tải bay ra ngoài, oanh một tiếng, nặng nề ngã xuống trước mặt Lưu Bách Nhiên.
Trong ánh mắt không dám tin của Lưu Bách Nhiên và mọi người ở hiện trường, mặt Dogo bị đá vỡ, nằm trên mặt đất đạp hai chân, sau đó liền không nhúc nhích, chết hẳn.
Lưu Bách Nhiên mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu.
Một cước đá chết Dogo nặng tới trăm cân, đây cũng là quá dọa người đi!
Lưu Bách Nhiên nhìn chằm chằm Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Ha ha, không hồ xuất thân trong quân, thân thủ quả nhiên bất phàm.”
“Nhưng nơi này tôi có máy trăm thủ hạ, cho dù anh có thể đánh, thì có thể đánh bại hét thủ hạ của tôi hay sao?”
Trần Ninh cười khẽ: “Ha ha, chẳng lẽ chỉ có thủ hạ anh, tôi không có sao?”
“Thủ hạ của anh?” Lưu Bách Nhiên kinh ngạc nhìn thủ hạ của Trần Ninh, chợt ánh mắt dừng lại trên người Điển Chử bên cạnh Trần Ninh, bật cười nói: “Anh đang nói về anh ta?
“Ha ha, Trần Ninh, anh cảm thấy một thủ hạ của anh, có thể đánh mấy trăm vệ sĩ bên cạnh tôi?”
Đám vệ sĩ bên cạnh Lưu Bách Nhiên, toàn bộ đều cười ha ha, ánh mắt mọi người trêu chọc nhìn chủ tớ Trần Ninh.
Vẻ mặt Trần Ninh vẫn vân đạm phong khinh như trước, cười cười: “Một thủ hạ của tôi đánh xuyên qua các người, có cái gì không thể?”
Quả thực!
Điển Chử là đội trưởng cảnh vệ của Trần Ninh, từng giành được danh hiệu vua trong vua súng và binh vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.