Chương 1262
Bạch Ngọc Cầu Hà
19/09/2021
Anh ta nào có ngờ, thủ hạ của Trần Ninh và Trần Ninh lại dũng mãnh như vậy.
Ngay cả Độc Cô Hành cùng một đám kiếm vệ Diệp gia, lại cũng không phải đối thủ của Trần Ninh, toàn bộ bị chém chết.
Lúc này Trần Ninh đang chậm rãi gọt hoa quả, thản nhiên nói: “Diệp Sâm, đây là lần thứ hai anh rơi vào tay tôi phải không?”
“Tục ngữ nói cơ hội chỉ có một lần, anh nói muốn tôi xử lý anh như thế nào đây?”
Diệp Sâm nhớ tới mình bị gãy chân, quỳ gối trước cửa Tống gia, bị Trần Ninh khiến cho hoảng sợ.
Anh ta không kiềm chế được run rẩy, dưới sự sợ hãi cực độ, sắc mặt anh ta ngoài mạnh trong yếu đe dọa nói: “Trần Ninh, cha tôi là Tiêu Diêu vương, năm đó ngay cả Quốc chủ cũng phải kiêng dè.”
“Nếu anh dám động đến tôi, tôi bảo đảm cha tôi sẽ huyết tẩy Trung Hải.”
“Chẳng những sẽ giết anh, còn có thể toàn bộ giết sạch, tru di cửu tộc người có quan hệ với anh.”
Trần Ninh vừa từ từ gọt lê, vừa cười lạnh: “Tru di cửu tộc?”
“Ha ha, cha anh còn chưa xứng.”
“Cho dù cha anh đi tới trước mặt tôi, tôi bảo ông ta chết, ông ta cũng không thể sống, anh có tin hay không?”
Diệp Sâm nghe vậy, không còn cười như điên nữa.
“Ha ha ha, anh tính là cái gì, lại nói muốn cha tôi chết thì cha tôi không thể sống?”
“Không nói đến hiện tại anh không phải thống soái Bắc Cảnh, cho dù bây giờ anh vẫn là thống soái Bắc Cảnh, anh muốn giết cha tôi, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.”
“Trong thiên hạ, người có thể giết cha tôi, đoán chừng ngoài Quốc chủ, cũng chỉ có vị Đại đô đốc như mặt trời ban trưa kia.”
“Về phần Trần Ninh anh sao, là cái thá gì?”
Trần Ninh nghe vậy khóe miệng không khỏi khẽ nhéch lên: “Ha ha, tôi còn tưởng các người vô pháp vô thiên, ai cũng không sợ.”
“Không ngờ, các người vẫn sợ Quốc chủ, vẫn sợ tôi.”
Diệp Sâm giật mình.
Anh ta mỉm cười lạnh: “Quốc chủ là người lãnh đạo của một quốc gia, chúng tôi chắc chắn tôn trọng.”
“Đại đô đốc chiến lực vô song, ở Bắc Cảnh đánh bại 50 vạn đại quân của Tu La quốc, uy chắn toàn cầu, chúng ta đương nhiên kính sợ.”
“Nhưng tôi cũng không nói sợ anh!”
Trần Ninh cười cười: “Anh không sợ tôi sao, nhưng hình như vừa rồi tôi có nghe nói anh sợ Quốc chủ cùng tôi mà!”
Diệp Sâm nghe vậy theo bản năng phản bác: “Tôi đang nói là Quốc chủ cùng Đại đô đốc…”
Lời nói của anh ta nói đến một nửa, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Kinh nghỉ bắt định nhìn Trần Ninh, thất thanh nói: “Anh nói cái gì, ý anh là, anh là Đại đô đốc?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Sao, tôi không xứng, hay là anh cảm thấy tôi không giống Đại đô đốc?”
Vẻ mặt Diệp Sâm khiếp sợ, chọt lớn tiếng bác bỏ: “Cái rắm, sao anh có thể là Đại đô đốc?”
“Ai không biết, anh đắc tội Hạng lão, bị Nội các loại bỏ chức vụ, hiện tại có thể nói là hỗ xuống đồng bằng.”
“Mà Đại đô đốc, bỗng nhiên xuất hiện, thống soái các đại chiến khu Hoa Hạ, hiện tại như mặt trời ban trưa.”
ồ nghèo túng anh, sao có thể so sánh với Đại đô đốc hiển hách nhát hiện tại, anh dám mạo danh Đại đô đốc?”
Ngay cả Độc Cô Hành cùng một đám kiếm vệ Diệp gia, lại cũng không phải đối thủ của Trần Ninh, toàn bộ bị chém chết.
Lúc này Trần Ninh đang chậm rãi gọt hoa quả, thản nhiên nói: “Diệp Sâm, đây là lần thứ hai anh rơi vào tay tôi phải không?”
“Tục ngữ nói cơ hội chỉ có một lần, anh nói muốn tôi xử lý anh như thế nào đây?”
Diệp Sâm nhớ tới mình bị gãy chân, quỳ gối trước cửa Tống gia, bị Trần Ninh khiến cho hoảng sợ.
Anh ta không kiềm chế được run rẩy, dưới sự sợ hãi cực độ, sắc mặt anh ta ngoài mạnh trong yếu đe dọa nói: “Trần Ninh, cha tôi là Tiêu Diêu vương, năm đó ngay cả Quốc chủ cũng phải kiêng dè.”
“Nếu anh dám động đến tôi, tôi bảo đảm cha tôi sẽ huyết tẩy Trung Hải.”
“Chẳng những sẽ giết anh, còn có thể toàn bộ giết sạch, tru di cửu tộc người có quan hệ với anh.”
Trần Ninh vừa từ từ gọt lê, vừa cười lạnh: “Tru di cửu tộc?”
“Ha ha, cha anh còn chưa xứng.”
“Cho dù cha anh đi tới trước mặt tôi, tôi bảo ông ta chết, ông ta cũng không thể sống, anh có tin hay không?”
Diệp Sâm nghe vậy, không còn cười như điên nữa.
“Ha ha ha, anh tính là cái gì, lại nói muốn cha tôi chết thì cha tôi không thể sống?”
“Không nói đến hiện tại anh không phải thống soái Bắc Cảnh, cho dù bây giờ anh vẫn là thống soái Bắc Cảnh, anh muốn giết cha tôi, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.”
“Trong thiên hạ, người có thể giết cha tôi, đoán chừng ngoài Quốc chủ, cũng chỉ có vị Đại đô đốc như mặt trời ban trưa kia.”
“Về phần Trần Ninh anh sao, là cái thá gì?”
Trần Ninh nghe vậy khóe miệng không khỏi khẽ nhéch lên: “Ha ha, tôi còn tưởng các người vô pháp vô thiên, ai cũng không sợ.”
“Không ngờ, các người vẫn sợ Quốc chủ, vẫn sợ tôi.”
Diệp Sâm giật mình.
Anh ta mỉm cười lạnh: “Quốc chủ là người lãnh đạo của một quốc gia, chúng tôi chắc chắn tôn trọng.”
“Đại đô đốc chiến lực vô song, ở Bắc Cảnh đánh bại 50 vạn đại quân của Tu La quốc, uy chắn toàn cầu, chúng ta đương nhiên kính sợ.”
“Nhưng tôi cũng không nói sợ anh!”
Trần Ninh cười cười: “Anh không sợ tôi sao, nhưng hình như vừa rồi tôi có nghe nói anh sợ Quốc chủ cùng tôi mà!”
Diệp Sâm nghe vậy theo bản năng phản bác: “Tôi đang nói là Quốc chủ cùng Đại đô đốc…”
Lời nói của anh ta nói đến một nửa, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Kinh nghỉ bắt định nhìn Trần Ninh, thất thanh nói: “Anh nói cái gì, ý anh là, anh là Đại đô đốc?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Sao, tôi không xứng, hay là anh cảm thấy tôi không giống Đại đô đốc?”
Vẻ mặt Diệp Sâm khiếp sợ, chọt lớn tiếng bác bỏ: “Cái rắm, sao anh có thể là Đại đô đốc?”
“Ai không biết, anh đắc tội Hạng lão, bị Nội các loại bỏ chức vụ, hiện tại có thể nói là hỗ xuống đồng bằng.”
“Mà Đại đô đốc, bỗng nhiên xuất hiện, thống soái các đại chiến khu Hoa Hạ, hiện tại như mặt trời ban trưa.”
ồ nghèo túng anh, sao có thể so sánh với Đại đô đốc hiển hách nhát hiện tại, anh dám mạo danh Đại đô đốc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.