Chương 1287
Bạch Ngọc Cầu Hà
01/10/2021
Hoàng phu nhân nghe vậy, bừng bừng giận dữ: “Cậu là cái thá gì, cũng dám ở trước mặt tôi kêu gào, nào nào nào, tôi ngược lại muốn xem cậu không khách khí với tôi như thế nào?”
Trần Ninh không để ý tới đối phương, mà quay đầu nói xin lỗi với thầy tổng giám thị và giáo viên chủ nhiệm, sau đó hỏi: “Chủ nhiệm, thầy giáo, có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Thầy tổng giám thị Chung Đại Kỳ cười khổ nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết hai học sinh này đánh nhau trong giờ nghỉ giải lao.”
Chủ nhiệm lớp Chương Mẫn cũng nói: “Chuyện là như vậy, thời gian trong giò học, bạn học Tống Thanh Thanh đánh bạn học Hoàng Minh Hiên, nhưng nguyên nhân chuyện này chúng tôi còn chưa hỏi rõ ràng, Hoàng phu nhân vội vàng chạy tới, liền muốn động thủ đánh bạn học Tống Thanh Thanh.”
Hoàng phu nhân giận dữ mắng: “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thì chỉ biết đào hang.”
“Cha mẹ những quỷ nghèo này, sinh con cũng là tiện nhân không có ăn học, vô duyên vô cớ đánh con trai tôi, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho con trai tôi.”
“Hôm qua không phải cha vừa mới dạy con phải lấy đức thu phục người, lấy thành tích phục người, không thẻ gây chuyện thị phi sao?”
“Sao hôm nay con lại đánh bạn học khác?”
Tống Thanh Thanh đỏ mắt nói: “Mỗi ngày Hoàng Minh Hiên đều khi dễ con, bạn ấy cười nhạo con là một đứa trẻ nghèo, bạn ấy chê cười cha con là người gác cửa, chê cười mẹ con là công nhân.”
Trần Ninh nói: “Có việc có thể báo giáo viên, không thể động thủ đánh người được!”
Tống Thanh Thanh nói: “Lúc bạn ấy cười nhạo con, con dựa theo hôm qua cha dạy con, nói với bạn ấy trường học không phải là nơi so sánh sự giàu có, là nơi học tập, nói với bạn ấy có bản lĩnh so với kết quả thi tiếp theo, xem ai có thể đạt điểm tuyệt đối?”
“Tuy nhiên, Hoàng Minh Hiên lại nói, cho dù con đạt điểm tuyệt đối, cũng không thể thay đổi được sự thật con là một đứa trẻ nghèo.”
“Bạn ấy còn nói cha là người gác cửa nghèo như vậy, cũng có thể gửi con đến trường tiểu học Úc Kim Hương học phí cao, chắc chắn mẹ con là một tiểu tam, được các ông chủ khác bao nuôi, mới có tiền để gửi con đến đây để học tập.”
*Con tức giận quá, liền đánh bạn ấy!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình nghe vậy, đều vừa kinh vừa giận.
Xem ra lời nói và hành động của Hoàng Minh Hiên quá mức, chọc giận Thanh Thanh, Thanh Thanh mới động thủ đánh người.
Hơn nữa, Trần Ninh bồi dưỡng vẫn rất toàn diện với Tống Sính Thanh, cầm kỳ thư họa đều bồi dưỡng, thậm chí còn dạy Tống Thanh Thanh quyền cước phòng thân đơn giản của nữ.
Bởi vậy, tuy Tống Thanh Thanh là con gái, nhưng lại hung hăng đánh bạn học nam Hoàng Minh Hiên một trận.
Trần Ninh quay đầu nhìn về phía Hoàng phu nhân, lạnh lùng nói: “Con gái tôi đánh con trai bà là không đúng, nhưng chuyện xảy ra có nguyên nhân, con trai bà nhục mạ con gái tôi trước, tôi thấy chuyện này không lớn không nhỏ, để cho hai đứa nhỏ xin lỗi lẫn nhau, thay đổi lẫn nhau, bà thấy thế nào?”
Lúc này Hoàng phu nhân đã lấy lại tinh thần.
Bà ta nhìn chằm chằm, tăng âm lượng: “Cậu nói gì?”
“Con gái cậu đánh con trai tôi, dựa vào cái gì con trai tôi phải cùng xin lỗi với con gái cậu, thay đổi với nó?”
“Con trai tôi có sai không?”
Tống Sính Đình nhíu mày: “Vị phu nhân này, con trai bà nói năng lỗ mãng, vũ nhục con gái tôi, đồng thời cũng là vũ nhục trong sạch của tôi cùng chồng tôi, đây còn không Sai sao?”
Hai mắt Hoàng phu nhân đánh giá Tống Sính Đình từ trên xuống dưới!
Trần Ninh không để ý tới đối phương, mà quay đầu nói xin lỗi với thầy tổng giám thị và giáo viên chủ nhiệm, sau đó hỏi: “Chủ nhiệm, thầy giáo, có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Thầy tổng giám thị Chung Đại Kỳ cười khổ nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết hai học sinh này đánh nhau trong giờ nghỉ giải lao.”
Chủ nhiệm lớp Chương Mẫn cũng nói: “Chuyện là như vậy, thời gian trong giò học, bạn học Tống Thanh Thanh đánh bạn học Hoàng Minh Hiên, nhưng nguyên nhân chuyện này chúng tôi còn chưa hỏi rõ ràng, Hoàng phu nhân vội vàng chạy tới, liền muốn động thủ đánh bạn học Tống Thanh Thanh.”
Hoàng phu nhân giận dữ mắng: “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thì chỉ biết đào hang.”
“Cha mẹ những quỷ nghèo này, sinh con cũng là tiện nhân không có ăn học, vô duyên vô cớ đánh con trai tôi, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho con trai tôi.”
“Hôm qua không phải cha vừa mới dạy con phải lấy đức thu phục người, lấy thành tích phục người, không thẻ gây chuyện thị phi sao?”
“Sao hôm nay con lại đánh bạn học khác?”
Tống Thanh Thanh đỏ mắt nói: “Mỗi ngày Hoàng Minh Hiên đều khi dễ con, bạn ấy cười nhạo con là một đứa trẻ nghèo, bạn ấy chê cười cha con là người gác cửa, chê cười mẹ con là công nhân.”
Trần Ninh nói: “Có việc có thể báo giáo viên, không thể động thủ đánh người được!”
Tống Thanh Thanh nói: “Lúc bạn ấy cười nhạo con, con dựa theo hôm qua cha dạy con, nói với bạn ấy trường học không phải là nơi so sánh sự giàu có, là nơi học tập, nói với bạn ấy có bản lĩnh so với kết quả thi tiếp theo, xem ai có thể đạt điểm tuyệt đối?”
“Tuy nhiên, Hoàng Minh Hiên lại nói, cho dù con đạt điểm tuyệt đối, cũng không thể thay đổi được sự thật con là một đứa trẻ nghèo.”
“Bạn ấy còn nói cha là người gác cửa nghèo như vậy, cũng có thể gửi con đến trường tiểu học Úc Kim Hương học phí cao, chắc chắn mẹ con là một tiểu tam, được các ông chủ khác bao nuôi, mới có tiền để gửi con đến đây để học tập.”
*Con tức giận quá, liền đánh bạn ấy!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình nghe vậy, đều vừa kinh vừa giận.
Xem ra lời nói và hành động của Hoàng Minh Hiên quá mức, chọc giận Thanh Thanh, Thanh Thanh mới động thủ đánh người.
Hơn nữa, Trần Ninh bồi dưỡng vẫn rất toàn diện với Tống Sính Thanh, cầm kỳ thư họa đều bồi dưỡng, thậm chí còn dạy Tống Thanh Thanh quyền cước phòng thân đơn giản của nữ.
Bởi vậy, tuy Tống Thanh Thanh là con gái, nhưng lại hung hăng đánh bạn học nam Hoàng Minh Hiên một trận.
Trần Ninh quay đầu nhìn về phía Hoàng phu nhân, lạnh lùng nói: “Con gái tôi đánh con trai bà là không đúng, nhưng chuyện xảy ra có nguyên nhân, con trai bà nhục mạ con gái tôi trước, tôi thấy chuyện này không lớn không nhỏ, để cho hai đứa nhỏ xin lỗi lẫn nhau, thay đổi lẫn nhau, bà thấy thế nào?”
Lúc này Hoàng phu nhân đã lấy lại tinh thần.
Bà ta nhìn chằm chằm, tăng âm lượng: “Cậu nói gì?”
“Con gái cậu đánh con trai tôi, dựa vào cái gì con trai tôi phải cùng xin lỗi với con gái cậu, thay đổi với nó?”
“Con trai tôi có sai không?”
Tống Sính Đình nhíu mày: “Vị phu nhân này, con trai bà nói năng lỗ mãng, vũ nhục con gái tôi, đồng thời cũng là vũ nhục trong sạch của tôi cùng chồng tôi, đây còn không Sai sao?”
Hai mắt Hoàng phu nhân đánh giá Tống Sính Đình từ trên xuống dưới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.