Chương 659
Bạch Ngọc Cầu Hà
02/07/2021
Tại bến phà của Thành phó Bắc Lãnh, người đông như biển!
Thành phố Bắc Lãnh kính trọng Tiêu Thiên Thành. Một số lượng lớn các nhà lãnh đạo thành phố cùng vô số giám đốc điều hành giàu có ở thành phó Bắc Lãnh, đều háo hức chờ đợi thiếu soái giá lâm.
Hóa ra là sau khi Trần Ninh ra lệnh cho người gửi một tắm bảng ghi “Thư Hương Thế Gia” đến Lương gia, nó đã trực tiếp làm chắn động cả giới giàu có và quyền lực ở thành phố này.
Tiêu Thiên Thành và được biết rằng hôm nay thiều soái sẽ ngồi tàu đến thành phố Bắc Lãnh, liền nhanh chóng cho thuộc hạ và những tổng tài giàu có đến bến tàu Bắc Lãnh để chào đón sự xuất hiện của thiếu soái. Nhưng đáng tiếc, bọn họ háo hức chờ đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy có người đến.
Tiêu Thiên Thành bèn quay đầu hỏi gia chủ của Lương gia Lương Phi Bằng: “Ông Lương, không phải ông nói thiếu soái đã tặng tắm bảng cho nhà ông và hôm nay cậu ấy sẽ đến thành phó Bắc Lãnh bằng tàu khách sao?”
Những người xung quanh đều ngưỡng mộ nhìn về phía Lương Phi Bằng.
Lương gia chỉ là một gia đình hạng ba ở thành phó Bắc Lãnh, có thể nói đó là niềm vinh dự to lớn khi có cơ hội nhận được món quà từ nguyên soái!
Lương Phi Bằng vội vàng nói: “Thưa ngài, đúng thật thiều soái đã tặng bảng tên Thư Hương Thế Gia cho chúng tôi.
Tôi còn nghe nói rằng hôm nay cậu ấy sẽ đến Bắc Lãnh bằng đường tàu, nhưng tôi không biết tại sao cậu áy vẫn chưa đến.”
Tiêu Thiên Thành gật đầu, sau đó không nhịn được hỏi: “Nhân tiện, Lương gia của ông và thiếu soái có quan hệ gì? Tại sao thiếu soái lại phong một tắm bảng cho Lương gia?”
Những người xung quanh đều hướng mắt về phía Lương Phi Bằng, bọn họ cũng rất tò mò rằng làm sao Lương gia được thiếu soái phong tên?
Đúng thật, Lương Phi Bằng cũng không biết vì sao, ông ta do dự nói: “Tôi có hai đứa con trai, con trai cả Lương Kiện đang phục vụ trong quân đội Bắc Cảnh. Tôi nghe nói nó rất được trọng dụng. Nếu như tôi không đoán sai, hẳn là thiếu soái coi trọng con trai trưởng Lương Kiện của tôi, cho nên mới ban cho tôi tắm bảng đó.”
Ra là vậy!
Tiêu Thiên Thành và những người khác lộ ra vẻ mặt đã sáng tỏ.
Tiêu Thiên Thành lập tức nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, con trai út của ông là Lương Khang, hai ngày nữa sẽ kết hôn.
Lúc đó đừng quên mời chúng tôi đấy!”
Những lãnh đạo và giám đốc điều hành xung quanh cũng lần lượt nói: “Đúng đó, ông Lương! Khi đấy ông nhớ mời chúng tôi uống rượu mừng nhé!”
Lương Phi Bằng đỏ bừng mặt vì phần khích, cười dè dặt: “Ha ha, khi nào con trai tôi đãi tiệc thì tôi sẽ thông báo cho ngài Thị trưởng và tất cả các vị.”
Phải nói rằng, trước đây Tiêu Thiên Thành và các thế lực quyền quý của Bắc Lương chẳng thèm để Lương Phi Bằng vào mắt. Vậy mà giờ đây Lương gia lại nhận được tắm bảng từ thiếu soái, khiến cho thân phận của họ không còn hơn xưa, ai cũng tranh nhau lấy lòng!
Trong lúc Lương Phi Bằng đang tự hào thì ông ta bỗng nhớ đến vị hôn thê Hoàng Thiên Thiên của con trai út có xuất thân từ một gia đình nghèo khó, khiến sự chán ghét sâu sắc từ đáy lòng ông ta lập tức dâng lên!
Vốn dĩ ông ta không muốn con trai mình kết hôn với một người phụ nữ nghèo như Hoàng Thiên Thiên, nay nhà họ Lương nhận được tắm bảng từ thiếu soái thì ông ta có cảm giác Lương gia là một gia đình giàu có và quyền lực.
Thậm chí, ông ta còn bắt đầu cho rằng Hoàng Thiên Thiên không. xứng với đứa con trai út của mình.
Ông ta trầm tư: Không được! Con của hổ sao cưới con gái của khuyển?
Ông ta phải hủy bỏ hôn ước giữa con trai út và Hoàng Thiên Thiên, tìm một thiên kim tiểu thư!
Hoàng hôn.
Trần Ninh, Điển Chử, Bát Hỗ Vệ và Hoàng Hữu Dân đã đến nhà Hoàng gia ở khu phó cổ của Bắc Lãnh.
Ngôi nhà của Hoàng gia đã trải qua nhiều thập kỷ nên trông đổ nát và cũ kỹ. Trên hành lang có hàng đống phế phẩm như vỏ lon do Hoàng Hữu Dân và vợ Liêu Hải Lệ nhặt về.
Tuy nhiên, dù ngôi nhà đã dột nát nhưng trước cửa nhà vẫn còn treo tắm biển “Vinh Quang Thế Gia”.
Hoàng Hữu Dân có chút ngượng ngùng nói với Trần Ninh: “Căn nhà vừa cũ kỹ vừa bừa bộn, mong Trần Ninh cậu đừng chê cười.”
Anh đáp: “Bác đã tặng toàn bộ số tiền hỗ trợ hai triệu của quân đội cho trẻ em nghèo. Cho dù đây là một căn nhà cũ, nhưng nó vẫn huy hoàng vì cách cư xử của gia đình bác.”
Hoàng Hữu Dân đã vô cùng phấn khích khi nghe anh nói vậy, càng ngày ông càng cảm thấy rằng người đồng đội của con trai ông thực sự khác biệt!
Ông vội mời: “Cháu quá khen rồi, mau vào trong đi.”
Sau khi vào nhà, ông thấy con gái đang ngồi ôm đầu khóc rưng rức và vợ mình thì ở bên cạnh an ủi cô.
Hoàng Hữu Dân khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Hoàng Thiên Thiên ngắng đầu lên, cô kêu lên một tiếng bó với khuôn mặt đẫm nước mắt, rồi lao vào vòng tay ông.
Hoàng Hữu Dân nhanh chóng an ủi, rồi hỏi: “Con gái, chuyện gì xảy ra vậy? Sao con lại khóc thế này?”
Hoàng Thiên Thiên chỉ biết nghẹn ngào không chịu nói.
Sau cùng, Liêu Hải Lệ đành phải lên tiếng: “Lương gia bắt nạt người. Đám cưới đang đến gần mà bọn họ lại vứt bỏ con gái chúng ta, từ chối cuộc hôn nhân. Lương gia nói rằng con của hỗ làm sao có thể cưới cho gái của chó?”
Hoàng Hữu Dân vừa sửng sốt vừa tức giận: “Cái gì?
Liêu Hải Lệ thở dài: “Lâm gia là gia tộc giàu có ở Bắc Lãnh, địa vị hiển hách. Nghèo khổ như chúng ta làm sao có thể so sánh với họ? Lương gia được thiêu soái ban cho tắm bảng thì tương lai vô hạn, họ hoàn toàn không thèm ngó ngàng đến chúng ta rồi.”
“Lương gia thật quá đáng, tôi phải đi nói chuyện với họ.”
Ông vẫn không thôi phẫn nộ.
Hoàng Thiên Thiên nhanh chóng kéo lấy Hoàng Hữu Dân, khóc lóc: “Bố, bó đừng đi. Bọn họ giàu có và nhiều người, bố đến họ sẽ đánh bố mát. Nếu Lương Khang là loại người như vậy thì con đã nhìn rõ con người của anh ta.
Hủy hôn cũng không thành vấn đè.”
Trần Ninh vẫn luôn im lặng, anh không ngờ đến chuyện này lại xảy ra. Mắt thây cô sắp gả vào Lương gia nên anh mới nể mặt phong bảng danh hiệu cho đám người đó, vậy mà Lương gia chưa làm rõ sự tình đã dám làm ra loại chuyện này với Hoàng Thiên Thiên.
Thành phố Bắc Lãnh kính trọng Tiêu Thiên Thành. Một số lượng lớn các nhà lãnh đạo thành phố cùng vô số giám đốc điều hành giàu có ở thành phó Bắc Lãnh, đều háo hức chờ đợi thiếu soái giá lâm.
Hóa ra là sau khi Trần Ninh ra lệnh cho người gửi một tắm bảng ghi “Thư Hương Thế Gia” đến Lương gia, nó đã trực tiếp làm chắn động cả giới giàu có và quyền lực ở thành phố này.
Tiêu Thiên Thành và được biết rằng hôm nay thiều soái sẽ ngồi tàu đến thành phố Bắc Lãnh, liền nhanh chóng cho thuộc hạ và những tổng tài giàu có đến bến tàu Bắc Lãnh để chào đón sự xuất hiện của thiếu soái. Nhưng đáng tiếc, bọn họ háo hức chờ đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy có người đến.
Tiêu Thiên Thành bèn quay đầu hỏi gia chủ của Lương gia Lương Phi Bằng: “Ông Lương, không phải ông nói thiếu soái đã tặng tắm bảng cho nhà ông và hôm nay cậu ấy sẽ đến thành phó Bắc Lãnh bằng tàu khách sao?”
Những người xung quanh đều ngưỡng mộ nhìn về phía Lương Phi Bằng.
Lương gia chỉ là một gia đình hạng ba ở thành phó Bắc Lãnh, có thể nói đó là niềm vinh dự to lớn khi có cơ hội nhận được món quà từ nguyên soái!
Lương Phi Bằng vội vàng nói: “Thưa ngài, đúng thật thiều soái đã tặng bảng tên Thư Hương Thế Gia cho chúng tôi.
Tôi còn nghe nói rằng hôm nay cậu ấy sẽ đến Bắc Lãnh bằng đường tàu, nhưng tôi không biết tại sao cậu áy vẫn chưa đến.”
Tiêu Thiên Thành gật đầu, sau đó không nhịn được hỏi: “Nhân tiện, Lương gia của ông và thiếu soái có quan hệ gì? Tại sao thiếu soái lại phong một tắm bảng cho Lương gia?”
Những người xung quanh đều hướng mắt về phía Lương Phi Bằng, bọn họ cũng rất tò mò rằng làm sao Lương gia được thiếu soái phong tên?
Đúng thật, Lương Phi Bằng cũng không biết vì sao, ông ta do dự nói: “Tôi có hai đứa con trai, con trai cả Lương Kiện đang phục vụ trong quân đội Bắc Cảnh. Tôi nghe nói nó rất được trọng dụng. Nếu như tôi không đoán sai, hẳn là thiếu soái coi trọng con trai trưởng Lương Kiện của tôi, cho nên mới ban cho tôi tắm bảng đó.”
Ra là vậy!
Tiêu Thiên Thành và những người khác lộ ra vẻ mặt đã sáng tỏ.
Tiêu Thiên Thành lập tức nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, con trai út của ông là Lương Khang, hai ngày nữa sẽ kết hôn.
Lúc đó đừng quên mời chúng tôi đấy!”
Những lãnh đạo và giám đốc điều hành xung quanh cũng lần lượt nói: “Đúng đó, ông Lương! Khi đấy ông nhớ mời chúng tôi uống rượu mừng nhé!”
Lương Phi Bằng đỏ bừng mặt vì phần khích, cười dè dặt: “Ha ha, khi nào con trai tôi đãi tiệc thì tôi sẽ thông báo cho ngài Thị trưởng và tất cả các vị.”
Phải nói rằng, trước đây Tiêu Thiên Thành và các thế lực quyền quý của Bắc Lương chẳng thèm để Lương Phi Bằng vào mắt. Vậy mà giờ đây Lương gia lại nhận được tắm bảng từ thiếu soái, khiến cho thân phận của họ không còn hơn xưa, ai cũng tranh nhau lấy lòng!
Trong lúc Lương Phi Bằng đang tự hào thì ông ta bỗng nhớ đến vị hôn thê Hoàng Thiên Thiên của con trai út có xuất thân từ một gia đình nghèo khó, khiến sự chán ghét sâu sắc từ đáy lòng ông ta lập tức dâng lên!
Vốn dĩ ông ta không muốn con trai mình kết hôn với một người phụ nữ nghèo như Hoàng Thiên Thiên, nay nhà họ Lương nhận được tắm bảng từ thiếu soái thì ông ta có cảm giác Lương gia là một gia đình giàu có và quyền lực.
Thậm chí, ông ta còn bắt đầu cho rằng Hoàng Thiên Thiên không. xứng với đứa con trai út của mình.
Ông ta trầm tư: Không được! Con của hổ sao cưới con gái của khuyển?
Ông ta phải hủy bỏ hôn ước giữa con trai út và Hoàng Thiên Thiên, tìm một thiên kim tiểu thư!
Hoàng hôn.
Trần Ninh, Điển Chử, Bát Hỗ Vệ và Hoàng Hữu Dân đã đến nhà Hoàng gia ở khu phó cổ của Bắc Lãnh.
Ngôi nhà của Hoàng gia đã trải qua nhiều thập kỷ nên trông đổ nát và cũ kỹ. Trên hành lang có hàng đống phế phẩm như vỏ lon do Hoàng Hữu Dân và vợ Liêu Hải Lệ nhặt về.
Tuy nhiên, dù ngôi nhà đã dột nát nhưng trước cửa nhà vẫn còn treo tắm biển “Vinh Quang Thế Gia”.
Hoàng Hữu Dân có chút ngượng ngùng nói với Trần Ninh: “Căn nhà vừa cũ kỹ vừa bừa bộn, mong Trần Ninh cậu đừng chê cười.”
Anh đáp: “Bác đã tặng toàn bộ số tiền hỗ trợ hai triệu của quân đội cho trẻ em nghèo. Cho dù đây là một căn nhà cũ, nhưng nó vẫn huy hoàng vì cách cư xử của gia đình bác.”
Hoàng Hữu Dân đã vô cùng phấn khích khi nghe anh nói vậy, càng ngày ông càng cảm thấy rằng người đồng đội của con trai ông thực sự khác biệt!
Ông vội mời: “Cháu quá khen rồi, mau vào trong đi.”
Sau khi vào nhà, ông thấy con gái đang ngồi ôm đầu khóc rưng rức và vợ mình thì ở bên cạnh an ủi cô.
Hoàng Hữu Dân khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Hoàng Thiên Thiên ngắng đầu lên, cô kêu lên một tiếng bó với khuôn mặt đẫm nước mắt, rồi lao vào vòng tay ông.
Hoàng Hữu Dân nhanh chóng an ủi, rồi hỏi: “Con gái, chuyện gì xảy ra vậy? Sao con lại khóc thế này?”
Hoàng Thiên Thiên chỉ biết nghẹn ngào không chịu nói.
Sau cùng, Liêu Hải Lệ đành phải lên tiếng: “Lương gia bắt nạt người. Đám cưới đang đến gần mà bọn họ lại vứt bỏ con gái chúng ta, từ chối cuộc hôn nhân. Lương gia nói rằng con của hỗ làm sao có thể cưới cho gái của chó?”
Hoàng Hữu Dân vừa sửng sốt vừa tức giận: “Cái gì?
Liêu Hải Lệ thở dài: “Lâm gia là gia tộc giàu có ở Bắc Lãnh, địa vị hiển hách. Nghèo khổ như chúng ta làm sao có thể so sánh với họ? Lương gia được thiêu soái ban cho tắm bảng thì tương lai vô hạn, họ hoàn toàn không thèm ngó ngàng đến chúng ta rồi.”
“Lương gia thật quá đáng, tôi phải đi nói chuyện với họ.”
Ông vẫn không thôi phẫn nộ.
Hoàng Thiên Thiên nhanh chóng kéo lấy Hoàng Hữu Dân, khóc lóc: “Bố, bó đừng đi. Bọn họ giàu có và nhiều người, bố đến họ sẽ đánh bố mát. Nếu Lương Khang là loại người như vậy thì con đã nhìn rõ con người của anh ta.
Hủy hôn cũng không thành vấn đè.”
Trần Ninh vẫn luôn im lặng, anh không ngờ đến chuyện này lại xảy ra. Mắt thây cô sắp gả vào Lương gia nên anh mới nể mặt phong bảng danh hiệu cho đám người đó, vậy mà Lương gia chưa làm rõ sự tình đã dám làm ra loại chuyện này với Hoàng Thiên Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.