Chương 705
Bạch Ngọc Cầu Hà
11/07/2021
Đêm nay tao liền chơi dì nhỏ của mày.”
Trần Ninh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh: “Muốn chết!”
Cố Kim Sinh cảm thấy hoa mắt, Trần Ninh vậy mà đã muốn đến gần ông ta. Ông ta còn chưa kịp phản ứng, Trần Ninh đã ra tay.
Trần Ninh vươn tay, đánh một cái mạnh lên mặt Cố Kim Sinh.
Cái tát như xé gió, mạnh mẽ đánh tới.
Chát!
Một tát của Trần Ninh liền trực tiếp đánh Có Kim Sinh bay ra, hât văng ông ta khỏi bàn, lăn trên mặt đất, răng cũng bị đánh gãy vài cái.
Ông ta ngắn người!
Mọi người trong phòng đều ngắng người.
Cả Lý Văn Tình cũng ngây ra.
Tất cả đều không tin được nhìn Trần Ninh!
Trần Ninh lại dám động thủ, dám ở trước mặt Lang ca đánh người.
“Mày đánh tao…”
“Mày lại dám đánh tao?”
*Mày dám ở trước mặt Lang ca đánh tao?”
Có Kim Sinh bưng một bên mặt, thần tình phẫn nội trừng mắt nhìn Trần Ninh, như thể muốn ăn miếng trả miếng với Trần Ninh.
Lý Vãn Tình bên cạnh Trần Ninh lúc này đã muốn khóc.
Trên đường tới đây, cô đã nhiều lần nhắc nhở Trần Ninh đừng xúc động, hết thảy đều để cô xử lý, tranh thủ cầu xin Có Kim Sinh tha thứ.
Bởi vì cô nghĩ, Cố Kim Sinh có quyền có thế, hắc bạch đều có quan hệ, tuyệt đối không phải người cô và Trần Ninh nên trêu chọc.
Lúc đó Trần Ninh đã đồng ý, không nghĩ vừa gặp mặt, Trần Ninh liền trực tiếp một tát đánh bay Có Kim Sinh.
Như vậy thì xong rồi!
Quả nhiên Cố Kim Sinh bưng mặt, bi phần cầu Lang Thanh giúp đỡ: “Lang ca, ngài có thấy không? Tên tiểu tử này thật ngông cuồng, một chút cũng không để lão đại Tô Hàng ngài vào mắt.”
“Ngài lập tức giúp tôi giáo huấn nó, tôi phải lột da bẻ xương nó, phải bắt nó sống không bằng chết.”
Lý Văn Tình nghe vậy sắc mặt liền trắng bệch!
Mọi người ở hiện trường đều đồng loạt nhìn về phía Lang Thanh.
Lại phát hiện Lang Thanh ngồi trên ghế, khiếp sợ nhìn Trần Ninh.
Cố Kim Sinh sửng sốt, nghĩ thầm Lang ca làm sao vậy?
Chẳng lẽ Trần Ninh ở trước mặt Lang ca đánh người, sự kiêu ngạo này đã làm Lang ca nhìn đến choáng váng?
“Lang ca, Lang ca?”
Cố Kim Sinh gọi to hai tiếng, Lang Thanh mới hồi phục tỉnh thần.
Có Kim Sinh bưng mặt, nghẹn khuất nói: “Lang ca, tiểu tử này dám ở trước mặt ngài đánh tôi, thật vô pháp vô thiên, ngài mau báo thù cho tôi.”
Không đợi Lang Thanh mở miệng, trong mười máy tên thuộc hạ của Lang Thanh có một tên đầu trọc cao lớn dẫn đầu đi về phía Trần Ninh.
Tên đầu trọc hung hăng nói: “Con mẹ nó, dám can đảm làm trò trước mặt Lang ca của bọn tao, đánh Có tổng, mày.
chán sống rồi.”
Nói xong, đầu trọc liền nâng tay đánh một quyền về phía Trần Ninh.
Tay tên đầu trọc còn chưa kịp đụng vào người Trần Ninh, Trần Ninh đã nâng một quyền đánh về phía trước.
Phanh!
Một quyền của Trần Ninh đánh vào cằm của tên đầu trọc, trực tiếp đánh nát cằm gã ta.
Đầu trọc thét thảm một tiếng, ngã xuống đất hôn mê bát tỉnh.
“Tiểu tử mày thật ngông cuồng, chẳng những dám đánh Có tổng, còn dám đụng tới anh em của bọn tao?”
“Chúng ta cùng tiến lên, giết chét cậu ta.”
Một nhóm người cuồn cuộn ở hiện trường đều ngập tràn lửa giận, rồng lên giận dũ, muốn đánh về phía Trần Ninh.
Có Kim Sinh thần tình hưng phấn chờ mong!
Sắc mặt Lý Vãn Tình trắng bệch, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi.
Nhóm người ở hiện trường đều đánh về phía Trần Ninh.
Đúng lúc này, Lang Thanh vốn vẫn đang khiếp sợ rốt cục hoàn toàn khôi phục tinh thần lại.
Anh ta vội vàng đưa tay ngăn thuộc hạ lại, quát: “Đừng làm xằng bậy!”
Tình huống gì vậy?
Tắt cả mọi người đều mờ mịt nhìn Lang Thanh.
Khiến mọi người không nghĩ tới chính là, một màn kinh người nữa đã xảy ra.
Sau khi Lang Thanh ngăn đám thuộc hạ lại, anh ta liền bước nhanh đến trước mặt Trần Ninh, bùm một tiếng quỳ xuống.
Đường đường là một trong những lão đại Tô Hàng, là Lang Thanh hung hãn trứ danh, vậy mà lại chủ động quỳ gối dưới chân Trần Ninh.
Có Kim Sinh trợn tròn mắt!
Lý Văn Tình trợn tròn mắt!
Mọi người ở hiện trường đều trợn tròn mắt!
Phòng Mẫu Đơn một mảnh tĩnh lặng, im lặng đến nghe rõ cả tiếng hít thở.
Trần Ninh tùy ý ngồi xuống một cái ghế, chậm rãi châm một điều thuốc, hờ hững nhìn Lang Thanh đang quỳ trước mặt, lãnh đạm nói: “Tôi còn nhớ anh!”
Lang Thanh nghe vậy cả người run lên, ánh mắt hoảng sợ, giống như con thỏ nhìn thấy hỗ lớn.
Hắn vài năm trước ở trong thế giới ngầm của Bắc Cảnh, có một lần bắt nạt một nam một nữ bị Trần Ninh bắt gặp.
Trần Ninh một cưới liền đá gãy năm cái xương sườn của anh ta, còn sai người ném anh ta vào nhà giam của quân đội hai năm.
Trần Ninh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh: “Muốn chết!”
Cố Kim Sinh cảm thấy hoa mắt, Trần Ninh vậy mà đã muốn đến gần ông ta. Ông ta còn chưa kịp phản ứng, Trần Ninh đã ra tay.
Trần Ninh vươn tay, đánh một cái mạnh lên mặt Cố Kim Sinh.
Cái tát như xé gió, mạnh mẽ đánh tới.
Chát!
Một tát của Trần Ninh liền trực tiếp đánh Có Kim Sinh bay ra, hât văng ông ta khỏi bàn, lăn trên mặt đất, răng cũng bị đánh gãy vài cái.
Ông ta ngắn người!
Mọi người trong phòng đều ngắng người.
Cả Lý Văn Tình cũng ngây ra.
Tất cả đều không tin được nhìn Trần Ninh!
Trần Ninh lại dám động thủ, dám ở trước mặt Lang ca đánh người.
“Mày đánh tao…”
“Mày lại dám đánh tao?”
*Mày dám ở trước mặt Lang ca đánh tao?”
Có Kim Sinh bưng một bên mặt, thần tình phẫn nội trừng mắt nhìn Trần Ninh, như thể muốn ăn miếng trả miếng với Trần Ninh.
Lý Vãn Tình bên cạnh Trần Ninh lúc này đã muốn khóc.
Trên đường tới đây, cô đã nhiều lần nhắc nhở Trần Ninh đừng xúc động, hết thảy đều để cô xử lý, tranh thủ cầu xin Có Kim Sinh tha thứ.
Bởi vì cô nghĩ, Cố Kim Sinh có quyền có thế, hắc bạch đều có quan hệ, tuyệt đối không phải người cô và Trần Ninh nên trêu chọc.
Lúc đó Trần Ninh đã đồng ý, không nghĩ vừa gặp mặt, Trần Ninh liền trực tiếp một tát đánh bay Có Kim Sinh.
Như vậy thì xong rồi!
Quả nhiên Cố Kim Sinh bưng mặt, bi phần cầu Lang Thanh giúp đỡ: “Lang ca, ngài có thấy không? Tên tiểu tử này thật ngông cuồng, một chút cũng không để lão đại Tô Hàng ngài vào mắt.”
“Ngài lập tức giúp tôi giáo huấn nó, tôi phải lột da bẻ xương nó, phải bắt nó sống không bằng chết.”
Lý Văn Tình nghe vậy sắc mặt liền trắng bệch!
Mọi người ở hiện trường đều đồng loạt nhìn về phía Lang Thanh.
Lại phát hiện Lang Thanh ngồi trên ghế, khiếp sợ nhìn Trần Ninh.
Cố Kim Sinh sửng sốt, nghĩ thầm Lang ca làm sao vậy?
Chẳng lẽ Trần Ninh ở trước mặt Lang ca đánh người, sự kiêu ngạo này đã làm Lang ca nhìn đến choáng váng?
“Lang ca, Lang ca?”
Cố Kim Sinh gọi to hai tiếng, Lang Thanh mới hồi phục tỉnh thần.
Có Kim Sinh bưng mặt, nghẹn khuất nói: “Lang ca, tiểu tử này dám ở trước mặt ngài đánh tôi, thật vô pháp vô thiên, ngài mau báo thù cho tôi.”
Không đợi Lang Thanh mở miệng, trong mười máy tên thuộc hạ của Lang Thanh có một tên đầu trọc cao lớn dẫn đầu đi về phía Trần Ninh.
Tên đầu trọc hung hăng nói: “Con mẹ nó, dám can đảm làm trò trước mặt Lang ca của bọn tao, đánh Có tổng, mày.
chán sống rồi.”
Nói xong, đầu trọc liền nâng tay đánh một quyền về phía Trần Ninh.
Tay tên đầu trọc còn chưa kịp đụng vào người Trần Ninh, Trần Ninh đã nâng một quyền đánh về phía trước.
Phanh!
Một quyền của Trần Ninh đánh vào cằm của tên đầu trọc, trực tiếp đánh nát cằm gã ta.
Đầu trọc thét thảm một tiếng, ngã xuống đất hôn mê bát tỉnh.
“Tiểu tử mày thật ngông cuồng, chẳng những dám đánh Có tổng, còn dám đụng tới anh em của bọn tao?”
“Chúng ta cùng tiến lên, giết chét cậu ta.”
Một nhóm người cuồn cuộn ở hiện trường đều ngập tràn lửa giận, rồng lên giận dũ, muốn đánh về phía Trần Ninh.
Có Kim Sinh thần tình hưng phấn chờ mong!
Sắc mặt Lý Vãn Tình trắng bệch, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi.
Nhóm người ở hiện trường đều đánh về phía Trần Ninh.
Đúng lúc này, Lang Thanh vốn vẫn đang khiếp sợ rốt cục hoàn toàn khôi phục tinh thần lại.
Anh ta vội vàng đưa tay ngăn thuộc hạ lại, quát: “Đừng làm xằng bậy!”
Tình huống gì vậy?
Tắt cả mọi người đều mờ mịt nhìn Lang Thanh.
Khiến mọi người không nghĩ tới chính là, một màn kinh người nữa đã xảy ra.
Sau khi Lang Thanh ngăn đám thuộc hạ lại, anh ta liền bước nhanh đến trước mặt Trần Ninh, bùm một tiếng quỳ xuống.
Đường đường là một trong những lão đại Tô Hàng, là Lang Thanh hung hãn trứ danh, vậy mà lại chủ động quỳ gối dưới chân Trần Ninh.
Có Kim Sinh trợn tròn mắt!
Lý Văn Tình trợn tròn mắt!
Mọi người ở hiện trường đều trợn tròn mắt!
Phòng Mẫu Đơn một mảnh tĩnh lặng, im lặng đến nghe rõ cả tiếng hít thở.
Trần Ninh tùy ý ngồi xuống một cái ghế, chậm rãi châm một điều thuốc, hờ hững nhìn Lang Thanh đang quỳ trước mặt, lãnh đạm nói: “Tôi còn nhớ anh!”
Lang Thanh nghe vậy cả người run lên, ánh mắt hoảng sợ, giống như con thỏ nhìn thấy hỗ lớn.
Hắn vài năm trước ở trong thế giới ngầm của Bắc Cảnh, có một lần bắt nạt một nam một nữ bị Trần Ninh bắt gặp.
Trần Ninh một cưới liền đá gãy năm cái xương sườn của anh ta, còn sai người ném anh ta vào nhà giam của quân đội hai năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.