Chương 925
Bạch Ngọc Cầu Hà
06/08/2021
Từ Đình Tùng cắn răng: “Đường lão, cho tôi một đêm nữa.
Nếu ngày mai tôi không chứng minh được Trương Kiến Vũ có liên quan đến hai vụ tấn công Thiếu soái, tôi sẽ thả ông ta ra ngay và trịnh trọng xin lỗi.”
Người ở đầu dây bên kia rất lâu không lên tiếng.
Có vẻ như Đường Bá An rất bất bình với việc Từ Đình Tùng không lập tức thả người ra ngay.
Một lúc sau, Đường Bá An nói: “Được!”
Nói xong thì liên cúp điện thoại cái rụp.
Từ Đình Tùng cầm điện thoại trên tay, ngây người ra tại chỗ.
Ông ta vẫn không rõ, Đường lão gọi điện đến thả Trương Kiến Vũ là do muốn bảo vệ môn sinh của mình hay vì Đường lão thật sự có liên quan đến chuyện này?
Lúc này lòng ông ta rối như tơ vò!
Ông ta đưa tay sờ túi, định lấy một điếu thuốc ra hút, nhưng lại nhận ra thuốc của mình đã hét sạch.
Vì vậy, ông ta một mình đi ra ngoài, định đi đến một cửa hàng cách đó không xa mua một bao thuốc lá.
Ngoài đường lúc nửa đêm, trời mưa lất phát, trên phố vắng bóng người qua lại.
Từ Đình Tùng đội mưa, chạy về phía cửa hàng tiện lợi 24h cách đó không xa.
Bỗng trước mặt có một người mặc áo mưa đen đội mưa đạp xe về phía ông ta.
Từ Đình Tùng vô ý nhìn sang.
Trùng hợp, chiếc xe đạp của đối phương bị trượt bánh, cả cơ thể người đó nghiêng về một bên, sắp ngã nhào xuống trước mặt Từ Đình Tùng.
Bị ngã xe vào ngày mưa không biết sẽ là đau đến như thế nào.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc kia, Từ Đình Tùng buột miệng la lên: “Cần thận!”
Vừa dứt tiếng, ông ta lập tức nhào tới, bất chấp quần áo ướt bản, dang tay đỡ lấy người thanh niên sắp ngã xe đạp này.
Ông ta mở rộng vòng tay, vững vàng đỡ lấy người kia, ngay lúc ông ta đang định mỉm cười hỏi thiếu niên kia có sao không thì lồng ngực ông ta đột nhiên đau nhói.
Cúi đầu xuống, ông ta nhìn thấy có một con dao găm đang cắm sâu vào tim mình.
“Cậu…”
Từ Đình Tùng không dám tin ngẳng đầu lên, không ngờ người kia sẽ dùng dao đâm mình.
Người thanh niên khoác chiếc áo mưa đen kia mỉm cười với Từ Đình Tùng, lật tay rút dao găm ra, sau đó tiếp tục đạp xe, biến mắt trong màn đêm.
Từ Đình Tùng ngã rạp xuống đất…
Ngày hôm sau!
Trần Ninh kinh ngạc nhìn Điển Chử: “Anh nói cái gì, Từ Đình Tùng chết rồi?”
Điển Chử chán nản nói: “Đúng vậy, Từ Đình Tùng vừa mới bắt được Trương Kiến Vũ, liên tục thẩm vấn ông ta hai ngày hai đêm. Ngay lúc Trương Kiến Vũ sắp trụ không nồi nữa rồi, phòng thủ tâm lý của ông ta sắp sụp đổ thì Từ Đình Tùng lại bị giết chết.”
Trần Ninh trầm mặt: “Ai giết?”
Điển Chử nói: “Nghe nói ông ta bị ai đó tấn công khi ra ngoài mua thuốc lá lúc nửa đêm.”
Trần Ninh nói: “Có bắt được thủ phạm chưa?”
Điển Chử lắc đầu!
Trần Ninh nhíu mày, lập tức hỏi: “Thế còn Trương Kiến Vũ thì sao, có khai ra gì chưa?”
Điển Chử nói: “Sau khi Từ Đình Tùng xảy ra chuyện, Đường các lão đã sang tra hỏi chuyện này, còn ra lệnh cho cảnh sát phải thả Trương Kiến Vũ ra.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vậy nghĩa là tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Đường Bá An, ông ta đang xoá bỏ chứng cứ đấy sao?”
Điển Chử cúi đầu: “Trước khi có bằng chứng xác đáng, tôi không dám kết luận lung tung.”
Trần Ninh hừ lạnh: “Cho dù bây giờ không có bằng chứng, đáp án cũng đã bày ra đó rồi, chỉ là vẫn không biết còn có ai tham dự vào nữa không thôi.
Điển Chử thấp giọng nói: “Thiếu soái, Đường Bá An là một Các lão, quyền cao chức trọng.”
“Cho dù ngài có nghi ngờ những chuyện này có liên quan đến Đường lão, nhưng trước khi có đầy đủ chứng cứ, nếu như ngài ra mặt chống đối lại với ông ta thì e rằng chỉ gây thêm phiền phức.”
Thật đúng như vậy!
Tuy Trần Ninh là đại tướng trấn giữ đất nước, nhưng quyền lực của Nội các trên cả đại tướng, quyền lực của bọn họ chỉ dưới quyền của Quốc chủ.
Thế nhưng, bây giờ Quốc chủ lại đang trúng gió lâm bệnh, hoàn toàn không thể xử lý được.
Nếu ngày mai tôi không chứng minh được Trương Kiến Vũ có liên quan đến hai vụ tấn công Thiếu soái, tôi sẽ thả ông ta ra ngay và trịnh trọng xin lỗi.”
Người ở đầu dây bên kia rất lâu không lên tiếng.
Có vẻ như Đường Bá An rất bất bình với việc Từ Đình Tùng không lập tức thả người ra ngay.
Một lúc sau, Đường Bá An nói: “Được!”
Nói xong thì liên cúp điện thoại cái rụp.
Từ Đình Tùng cầm điện thoại trên tay, ngây người ra tại chỗ.
Ông ta vẫn không rõ, Đường lão gọi điện đến thả Trương Kiến Vũ là do muốn bảo vệ môn sinh của mình hay vì Đường lão thật sự có liên quan đến chuyện này?
Lúc này lòng ông ta rối như tơ vò!
Ông ta đưa tay sờ túi, định lấy một điếu thuốc ra hút, nhưng lại nhận ra thuốc của mình đã hét sạch.
Vì vậy, ông ta một mình đi ra ngoài, định đi đến một cửa hàng cách đó không xa mua một bao thuốc lá.
Ngoài đường lúc nửa đêm, trời mưa lất phát, trên phố vắng bóng người qua lại.
Từ Đình Tùng đội mưa, chạy về phía cửa hàng tiện lợi 24h cách đó không xa.
Bỗng trước mặt có một người mặc áo mưa đen đội mưa đạp xe về phía ông ta.
Từ Đình Tùng vô ý nhìn sang.
Trùng hợp, chiếc xe đạp của đối phương bị trượt bánh, cả cơ thể người đó nghiêng về một bên, sắp ngã nhào xuống trước mặt Từ Đình Tùng.
Bị ngã xe vào ngày mưa không biết sẽ là đau đến như thế nào.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc kia, Từ Đình Tùng buột miệng la lên: “Cần thận!”
Vừa dứt tiếng, ông ta lập tức nhào tới, bất chấp quần áo ướt bản, dang tay đỡ lấy người thanh niên sắp ngã xe đạp này.
Ông ta mở rộng vòng tay, vững vàng đỡ lấy người kia, ngay lúc ông ta đang định mỉm cười hỏi thiếu niên kia có sao không thì lồng ngực ông ta đột nhiên đau nhói.
Cúi đầu xuống, ông ta nhìn thấy có một con dao găm đang cắm sâu vào tim mình.
“Cậu…”
Từ Đình Tùng không dám tin ngẳng đầu lên, không ngờ người kia sẽ dùng dao đâm mình.
Người thanh niên khoác chiếc áo mưa đen kia mỉm cười với Từ Đình Tùng, lật tay rút dao găm ra, sau đó tiếp tục đạp xe, biến mắt trong màn đêm.
Từ Đình Tùng ngã rạp xuống đất…
Ngày hôm sau!
Trần Ninh kinh ngạc nhìn Điển Chử: “Anh nói cái gì, Từ Đình Tùng chết rồi?”
Điển Chử chán nản nói: “Đúng vậy, Từ Đình Tùng vừa mới bắt được Trương Kiến Vũ, liên tục thẩm vấn ông ta hai ngày hai đêm. Ngay lúc Trương Kiến Vũ sắp trụ không nồi nữa rồi, phòng thủ tâm lý của ông ta sắp sụp đổ thì Từ Đình Tùng lại bị giết chết.”
Trần Ninh trầm mặt: “Ai giết?”
Điển Chử nói: “Nghe nói ông ta bị ai đó tấn công khi ra ngoài mua thuốc lá lúc nửa đêm.”
Trần Ninh nói: “Có bắt được thủ phạm chưa?”
Điển Chử lắc đầu!
Trần Ninh nhíu mày, lập tức hỏi: “Thế còn Trương Kiến Vũ thì sao, có khai ra gì chưa?”
Điển Chử nói: “Sau khi Từ Đình Tùng xảy ra chuyện, Đường các lão đã sang tra hỏi chuyện này, còn ra lệnh cho cảnh sát phải thả Trương Kiến Vũ ra.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vậy nghĩa là tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Đường Bá An, ông ta đang xoá bỏ chứng cứ đấy sao?”
Điển Chử cúi đầu: “Trước khi có bằng chứng xác đáng, tôi không dám kết luận lung tung.”
Trần Ninh hừ lạnh: “Cho dù bây giờ không có bằng chứng, đáp án cũng đã bày ra đó rồi, chỉ là vẫn không biết còn có ai tham dự vào nữa không thôi.
Điển Chử thấp giọng nói: “Thiếu soái, Đường Bá An là một Các lão, quyền cao chức trọng.”
“Cho dù ngài có nghi ngờ những chuyện này có liên quan đến Đường lão, nhưng trước khi có đầy đủ chứng cứ, nếu như ngài ra mặt chống đối lại với ông ta thì e rằng chỉ gây thêm phiền phức.”
Thật đúng như vậy!
Tuy Trần Ninh là đại tướng trấn giữ đất nước, nhưng quyền lực của Nội các trên cả đại tướng, quyền lực của bọn họ chỉ dưới quyền của Quốc chủ.
Thế nhưng, bây giờ Quốc chủ lại đang trúng gió lâm bệnh, hoàn toàn không thể xử lý được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.