Chương 210: Đã nghiên cứu và điều chế ra vắc-xin phòng ngừa ung thư gan
Bạch Ngọc Cầu Hà
12/05/2021
Cả nhà Tống Sính Đình sững sờ khi nghe cô nói như vậy. Tống Sính Đình vừa bực mình vừa buồn cười: "Em họ à, em nói với vấn gì thế?"
Đồng Kha nói năng hùng hồn: "Không đúng sao? Chị họ, bây giờ chị đã là chủ công ty niêm yết rồi. Còn anh ta thì sao? Trước đây anh ta làm chuyện có lỗi với chị còn chưa tính. Mời đọc truyện tại T amlinh2 47.com
Đến giờ anh ta vẫn chẳng tiến bộ tí nào. Ngay cả công việc cũng không có, chỉ biết ăn bám vợ."
Tổng Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lộ nghe xong, ai cũng dở khóc dở cười.
Tống Thanh Thanh nghe thấy Đồng Kha nói xấu ba mình, cô bé là người đầu tiên không vui, lập tức giấy khỏi vòng ôm của Đồng Kha, tụt xuống dưới.
Cô bé chạy lon ton đến cạnh Trần Ninh, giang hai tay ra bảo vệ ba mình, thở phì phò nói: "Dì út, cháu không cho dì nói xấu ba cháu. Ba cháu là người ba tốt nhất trên đời!"
Tổng Sính Đình cũng vội vàng hòa giải: "Đồng Kha, chuyện của chị và Trần Ninh khá phức tạp, khó nói rõ được. Nhưng Trần Ninh tuyệt đối không tệ như em nói đầu. Khi nào có thời gian, chị sẽ giải thích cặn kẽ cho em"
Tống Trọng Bân cũng lên tiếng: "Mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, kẻo cơm canh nguội mất."
Mọi người ngồi xuống dùng bữa.
Trong bữa cơm, Tống Sính Đình tò mò hỏi tại sao Đồng Kha lại rảnh rỗi đến Trung Hải chơi.
Đồng Kha tự hào khoe: "Tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông mà em đang làm việc đã thành công bước đầu trong việc nghiên cứu, điều chế ra vắc-xin phòng ngừa ung thư gan. Giáo sư Hoa Đà điện cho bọn em nghỉ một tháng."
Cả nhà Tống Sính Đình nghe xong đều thốt lên đầy kinh ngạc.
Ai ai cũng biết ung thư vẫn luôn là một vấn đề nan giải của giới y học, mà ung thư gan là một loại ung thư thường gặp.
Hiện nay, trên thị trường chỉ có vắc-xin phòng ngừa ung thư cổ tử cung. Nếu như tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông của Đồng Kha thật sự nghiên cứu và điều chế được vắc-xin phòng ngừa ung thư gan thì đây chắc chắn là một bước đột phá lớn trong giới y học. Đọc nhanh tại Tamlinh247.com
Cả nhà Tống Sính Đình rối rít khen nghề của Đồng Kha thật cao cả và vĩ đại, Đồng Kha cũng rất tự hào.
Nhưng không ai chú ý thấy trong mắt Trần Ninh ánh lên vẻ kích động.
Tổng Sính Đình và mọi người ở đây không biết rằng thật ra tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông do Trần Ninh đầu tư thành lập.
Hơn nữa, trong những năm qua, anh vẫn luôn âm thầm hỗ trợ đủ thứ cho tổ chức này.
Cần vốn thì cấp vốn, cần thiết bị nhập ngoại hoặc nhận tài cũng do Trần Ninh hỗ trợ giải quyết.
Sở dĩ anh không tiếc chi tiền cho tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông nghiên cứu vắc-xin phòng ngừa ung thư gan trong nhiều năm qua.
| Là bởi vì ngày xưa mẹ anh qua đời vì bị ung thư gan.
Do đó, Trần Ninh quyết tâm muốn điều chế ra vắc-xin phòng ngừa căn bệnh này.
Mấy năm qua, anh đã đầu tư vào tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông hơn mười tỷ!
Thật không ngờ bây giờ đã có tin tức tốt.
Sau bữa tối, Trần Ninh đi một mình ra ban công, lấy điện thoại gọi cho giáo sư Giang Nam Phong - giám đốc tổ chức nghiên cứu Rạng Đông, cũng là người có biệt danh Hoa Đà điên. truyện teen hay
Cuộc gọi kết nối rất nhanh.
Trần Ninh dần lại tâm trạng dậy sóng, bình tĩnh hỏi: "Lão Giang, nghe nói các ông đã thành công nghiên cứu và điều chế ra vắc-xin phòng ngừa ung thư gan rồi hả?".
Hoa Đà điên kinh ngạc nói: "Thiếu soái, sao cậu đã biết trước vậy? Tôi còn định để mấy tháng nữa, đến ngày giỗ của mẹ cậu mới nói cho cậu, để dành tặng cậu một niềm vui bất ngờ đấy!"
Trần Ninh cười khẽ: "Tôi cũng tình cờ nghe thấy nhân viên của phòng nghiên cứu các ông nhắc đến thôi. Chúc mừng ông nhé lão Giang!"
Nhưng Hoa Đà điên lại nói: "Nếu không có sự ủng hộ to lớn của thiếu soái thì làm sao tôi có thể gặt hái được thành công rực rỡ trong suốt mấy năm qua!"
"Thiếu soái, tôi nghĩ kỹ rồi, việc sản xuất, đưa ra thị trường, tiêu thụ vắc-xin phòng ngừa ung thư gan đều giao cho cậu xử lý hết."
Trần Ninh vô thức muốn từ chối: "Không được!"
Hoa Đà điên nói tiếp: "Thiếu soái, một khi tin tức nghiên cứu vắc-xin thành công được công khai, chắc chắn có rất nhiều thế | lực trong và ngoài nước nhăm nhe vắc-xin."
"Nếu vắc-xin rơi vào tay thương nhân vô lương tâm thì sau khi sản xuất vắc-xin, bọn họ nhất định sẽ nâng giá thành, lợi dụng vắc-xin kiếm bộn tiền."
"Như vậy thì trái với mục đích ban đầu của chúng ta là nghiên cứu vắc-xin để cứu được vô số người mắc bệnh ung thư gan"
"Thiểu soái, cậu cũng không muốn thấy cảnh có vắc-xin nhưng bệnh nhân có gia cảnh bình thường không có tiền tiêm vắc-xin, dẫn đến ung thư gan đúng không?"
Đồng Kha nói năng hùng hồn: "Không đúng sao? Chị họ, bây giờ chị đã là chủ công ty niêm yết rồi. Còn anh ta thì sao? Trước đây anh ta làm chuyện có lỗi với chị còn chưa tính. Mời đọc truyện tại T amlinh2 47.com
Đến giờ anh ta vẫn chẳng tiến bộ tí nào. Ngay cả công việc cũng không có, chỉ biết ăn bám vợ."
Tổng Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lộ nghe xong, ai cũng dở khóc dở cười.
Tống Thanh Thanh nghe thấy Đồng Kha nói xấu ba mình, cô bé là người đầu tiên không vui, lập tức giấy khỏi vòng ôm của Đồng Kha, tụt xuống dưới.
Cô bé chạy lon ton đến cạnh Trần Ninh, giang hai tay ra bảo vệ ba mình, thở phì phò nói: "Dì út, cháu không cho dì nói xấu ba cháu. Ba cháu là người ba tốt nhất trên đời!"
Tổng Sính Đình cũng vội vàng hòa giải: "Đồng Kha, chuyện của chị và Trần Ninh khá phức tạp, khó nói rõ được. Nhưng Trần Ninh tuyệt đối không tệ như em nói đầu. Khi nào có thời gian, chị sẽ giải thích cặn kẽ cho em"
Tống Trọng Bân cũng lên tiếng: "Mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, kẻo cơm canh nguội mất."
Mọi người ngồi xuống dùng bữa.
Trong bữa cơm, Tống Sính Đình tò mò hỏi tại sao Đồng Kha lại rảnh rỗi đến Trung Hải chơi.
Đồng Kha tự hào khoe: "Tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông mà em đang làm việc đã thành công bước đầu trong việc nghiên cứu, điều chế ra vắc-xin phòng ngừa ung thư gan. Giáo sư Hoa Đà điện cho bọn em nghỉ một tháng."
Cả nhà Tống Sính Đình nghe xong đều thốt lên đầy kinh ngạc.
Ai ai cũng biết ung thư vẫn luôn là một vấn đề nan giải của giới y học, mà ung thư gan là một loại ung thư thường gặp.
Hiện nay, trên thị trường chỉ có vắc-xin phòng ngừa ung thư cổ tử cung. Nếu như tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông của Đồng Kha thật sự nghiên cứu và điều chế được vắc-xin phòng ngừa ung thư gan thì đây chắc chắn là một bước đột phá lớn trong giới y học. Đọc nhanh tại Tamlinh247.com
Cả nhà Tống Sính Đình rối rít khen nghề của Đồng Kha thật cao cả và vĩ đại, Đồng Kha cũng rất tự hào.
Nhưng không ai chú ý thấy trong mắt Trần Ninh ánh lên vẻ kích động.
Tổng Sính Đình và mọi người ở đây không biết rằng thật ra tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông do Trần Ninh đầu tư thành lập.
Hơn nữa, trong những năm qua, anh vẫn luôn âm thầm hỗ trợ đủ thứ cho tổ chức này.
Cần vốn thì cấp vốn, cần thiết bị nhập ngoại hoặc nhận tài cũng do Trần Ninh hỗ trợ giải quyết.
Sở dĩ anh không tiếc chi tiền cho tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông nghiên cứu vắc-xin phòng ngừa ung thư gan trong nhiều năm qua.
| Là bởi vì ngày xưa mẹ anh qua đời vì bị ung thư gan.
Do đó, Trần Ninh quyết tâm muốn điều chế ra vắc-xin phòng ngừa căn bệnh này.
Mấy năm qua, anh đã đầu tư vào tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông hơn mười tỷ!
Thật không ngờ bây giờ đã có tin tức tốt.
Sau bữa tối, Trần Ninh đi một mình ra ban công, lấy điện thoại gọi cho giáo sư Giang Nam Phong - giám đốc tổ chức nghiên cứu Rạng Đông, cũng là người có biệt danh Hoa Đà điên. truyện teen hay
Cuộc gọi kết nối rất nhanh.
Trần Ninh dần lại tâm trạng dậy sóng, bình tĩnh hỏi: "Lão Giang, nghe nói các ông đã thành công nghiên cứu và điều chế ra vắc-xin phòng ngừa ung thư gan rồi hả?".
Hoa Đà điên kinh ngạc nói: "Thiếu soái, sao cậu đã biết trước vậy? Tôi còn định để mấy tháng nữa, đến ngày giỗ của mẹ cậu mới nói cho cậu, để dành tặng cậu một niềm vui bất ngờ đấy!"
Trần Ninh cười khẽ: "Tôi cũng tình cờ nghe thấy nhân viên của phòng nghiên cứu các ông nhắc đến thôi. Chúc mừng ông nhé lão Giang!"
Nhưng Hoa Đà điên lại nói: "Nếu không có sự ủng hộ to lớn của thiếu soái thì làm sao tôi có thể gặt hái được thành công rực rỡ trong suốt mấy năm qua!"
"Thiếu soái, tôi nghĩ kỹ rồi, việc sản xuất, đưa ra thị trường, tiêu thụ vắc-xin phòng ngừa ung thư gan đều giao cho cậu xử lý hết."
Trần Ninh vô thức muốn từ chối: "Không được!"
Hoa Đà điên nói tiếp: "Thiếu soái, một khi tin tức nghiên cứu vắc-xin thành công được công khai, chắc chắn có rất nhiều thế | lực trong và ngoài nước nhăm nhe vắc-xin."
"Nếu vắc-xin rơi vào tay thương nhân vô lương tâm thì sau khi sản xuất vắc-xin, bọn họ nhất định sẽ nâng giá thành, lợi dụng vắc-xin kiếm bộn tiền."
"Như vậy thì trái với mục đích ban đầu của chúng ta là nghiên cứu vắc-xin để cứu được vô số người mắc bệnh ung thư gan"
"Thiểu soái, cậu cũng không muốn thấy cảnh có vắc-xin nhưng bệnh nhân có gia cảnh bình thường không có tiền tiêm vắc-xin, dẫn đến ung thư gan đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.