Chương 212: Em có thể ở lại vì anh
Bạch Ngọc Cầu Hà
12/05/2021
Tổng Sính Đình biết cô em họ này yêu cầu cao, chưa yêu ai bao giờ.
Thế nhưng lần này lại đi xem xe với một người đàn ông trung niên mặt mũi bình thường khiến cô rất tò mò.
| Vì thế, cô cùng Trần Ninh đi về phía khu triển lãm xe.
Phía Đồng Kha đang xem một chiếc BMW X7 trị giá hơn một triệu nhân dân tệ, Đồng Kha dịu dàng nói với người đàn ông đầu hỏi trung niên bên cạnh: "Bảo Lại, đây là chiếc SUV đầy khí chất, rất hợp với những người có dáng mập mập như anh."
Thì ra, người đàn ông trung niên này tên là Phùng Bảo Lai.
Sau khi Đồng Kha được cứu đêm qua, cô ấy đã cố gắng tìm người hùng đã mở con đường máu để cứu cô.
| Đáng tiếc hôm qua thuốc kích dục phát tác, khi đó nhận thức mờ nhạt không thể nhìn rõ người đàn ông đó.
Manh mối duy nhất, đó là chiếc khuy áo mà cô đã giật ra khỏi áo đối phương khi đang ôm người anh hùng.
Chiếc khuy này trông rất đặc biệt, trên đó còn có ký hiệu lạ.
Đồng Kha cho rằng chiếc khuy đặc biệt này có thể là trang phục của một thương hiệu nổi tiếng, thậm chí có thể là phiên bản giới hạn.
Thế là cô bèn tìm một người bạn thợ may có tiếng, chụp ảnh chiếc cúc đó cho bạn xem.
Và nói với người bạn thợ may về lý do tại sao muốn tìm chủ chiếc cúc này, cô muốn thử xem có thể nhờ kiến thức và các mối quan hệ của người bạn thợ may để tìm chủ nhân của chiếc cúc này hay không.
Điều khiến cô ngạc nhiên là sáng nay, người bạn thợ may đã gọi cho cô và nói rằng đã tìm thấy người đàn ông đó.
Người bạn thợ may nói với Đồng Kha rằng chiếc áo sơ mi này là một phiên bản giới hạn của hãng Armani, chỉ có mười cái trên thế giới, trong đó một người đàn ông tên Phùng Bảo Lại may mắn nhận được một chiếc trong lần quay thưởng may mắn.
Người bạn thợ may đã đưa số điện thoại liên lạc của Phùng Bảo Lại cho Đồng Kha.
Đồng Kha xúc động liên lạc với người hùng đã cứu cô hôm qua, sau khi gặp gỡ thì mới phát hiện ra đối phương là một người đàn ông đầu hói ngoài bốn mươi tuổi và có vòng eo to.
Tuy nhiên, điều khiển Đồng Kha không thất vọng là Phùng Bảo Lai vẫn chưa lập gia đình và có tính cách thật thà hiền lành,
Theo lời kể của Phùng Bảo Lại thì hắn cũng thích cô, nhưng vì tự ti mặc cảm nên đã âm thầm bỏ đi mà không đợi Đồng Kha tỉnh dậy.
Hơn nữa, chiếc áo của hắn bị rách vì đánh nhau, còn thiếu một cúc nên hắn đã vứt đi rồi.
Đồng Kha cảm động trước lời nói của Phùng Bảo Lai, cô cảm thấy đây là một người thật thà, tốt bụng nên đã không còn quan tâm tới ngoại hình nữa.
Khi thấy Phùng Bảo Lại đến mà không có nổi một chiếc xe để đi lại, cô đã không ngại ngần đưa Phùng Bảo Lại đến đây để mua cho hắn một chiếc xe trước.
Phùng Bảo Lại thấy Đồng Kha giới thiệu cho hắn chiếc BMW X7, mắt hắn sáng lên, tuy nhiên hắn lại xoa tay giả vờ do dự, thật thà nói: "Tiểu Kha, xe này đắt quá, anh làm một tháng mới có vài nghìn tệ, anh không mua nổi"
Đồng Kha lập tức nói: "Anh nói gì vậy, hôm qua anh đã liều mạng cứu em, đưa anh đến đây xem xe tất nhiên là em sẽ bỏ tiền mua tặng anh rồi."
Phùng Bảo Lai vẫn còn định từ chối, Đồng Kha lại nói: "Bảo Lai, em biết lòng tự trọng của anh lớn, nhưng mạng của em là do anh cứu, sau này em là người của anh, một chiếc xe thì có là gì?"
Phùng Bảo Lại gật đầu, nói nhỏ: "Đồng Kha, em nói chỉ có một tháng nghỉ lễ, thể bao giờ em quay về miền Bắc làm việc?"
| Đồng Khả cắn môi đáp: "Nếu anh không muốn về Bắc thì em có thể ở lại vì anh."
- -----------------
Thế nhưng lần này lại đi xem xe với một người đàn ông trung niên mặt mũi bình thường khiến cô rất tò mò.
| Vì thế, cô cùng Trần Ninh đi về phía khu triển lãm xe.
Phía Đồng Kha đang xem một chiếc BMW X7 trị giá hơn một triệu nhân dân tệ, Đồng Kha dịu dàng nói với người đàn ông đầu hỏi trung niên bên cạnh: "Bảo Lại, đây là chiếc SUV đầy khí chất, rất hợp với những người có dáng mập mập như anh."
Thì ra, người đàn ông trung niên này tên là Phùng Bảo Lai.
Sau khi Đồng Kha được cứu đêm qua, cô ấy đã cố gắng tìm người hùng đã mở con đường máu để cứu cô.
| Đáng tiếc hôm qua thuốc kích dục phát tác, khi đó nhận thức mờ nhạt không thể nhìn rõ người đàn ông đó.
Manh mối duy nhất, đó là chiếc khuy áo mà cô đã giật ra khỏi áo đối phương khi đang ôm người anh hùng.
Chiếc khuy này trông rất đặc biệt, trên đó còn có ký hiệu lạ.
Đồng Kha cho rằng chiếc khuy đặc biệt này có thể là trang phục của một thương hiệu nổi tiếng, thậm chí có thể là phiên bản giới hạn.
Thế là cô bèn tìm một người bạn thợ may có tiếng, chụp ảnh chiếc cúc đó cho bạn xem.
Và nói với người bạn thợ may về lý do tại sao muốn tìm chủ chiếc cúc này, cô muốn thử xem có thể nhờ kiến thức và các mối quan hệ của người bạn thợ may để tìm chủ nhân của chiếc cúc này hay không.
Điều khiến cô ngạc nhiên là sáng nay, người bạn thợ may đã gọi cho cô và nói rằng đã tìm thấy người đàn ông đó.
Người bạn thợ may nói với Đồng Kha rằng chiếc áo sơ mi này là một phiên bản giới hạn của hãng Armani, chỉ có mười cái trên thế giới, trong đó một người đàn ông tên Phùng Bảo Lại may mắn nhận được một chiếc trong lần quay thưởng may mắn.
Người bạn thợ may đã đưa số điện thoại liên lạc của Phùng Bảo Lại cho Đồng Kha.
Đồng Kha xúc động liên lạc với người hùng đã cứu cô hôm qua, sau khi gặp gỡ thì mới phát hiện ra đối phương là một người đàn ông đầu hói ngoài bốn mươi tuổi và có vòng eo to.
Tuy nhiên, điều khiển Đồng Kha không thất vọng là Phùng Bảo Lai vẫn chưa lập gia đình và có tính cách thật thà hiền lành,
Theo lời kể của Phùng Bảo Lại thì hắn cũng thích cô, nhưng vì tự ti mặc cảm nên đã âm thầm bỏ đi mà không đợi Đồng Kha tỉnh dậy.
Hơn nữa, chiếc áo của hắn bị rách vì đánh nhau, còn thiếu một cúc nên hắn đã vứt đi rồi.
Đồng Kha cảm động trước lời nói của Phùng Bảo Lai, cô cảm thấy đây là một người thật thà, tốt bụng nên đã không còn quan tâm tới ngoại hình nữa.
Khi thấy Phùng Bảo Lại đến mà không có nổi một chiếc xe để đi lại, cô đã không ngại ngần đưa Phùng Bảo Lại đến đây để mua cho hắn một chiếc xe trước.
Phùng Bảo Lại thấy Đồng Kha giới thiệu cho hắn chiếc BMW X7, mắt hắn sáng lên, tuy nhiên hắn lại xoa tay giả vờ do dự, thật thà nói: "Tiểu Kha, xe này đắt quá, anh làm một tháng mới có vài nghìn tệ, anh không mua nổi"
Đồng Kha lập tức nói: "Anh nói gì vậy, hôm qua anh đã liều mạng cứu em, đưa anh đến đây xem xe tất nhiên là em sẽ bỏ tiền mua tặng anh rồi."
Phùng Bảo Lai vẫn còn định từ chối, Đồng Kha lại nói: "Bảo Lai, em biết lòng tự trọng của anh lớn, nhưng mạng của em là do anh cứu, sau này em là người của anh, một chiếc xe thì có là gì?"
Phùng Bảo Lại gật đầu, nói nhỏ: "Đồng Kha, em nói chỉ có một tháng nghỉ lễ, thể bao giờ em quay về miền Bắc làm việc?"
| Đồng Khả cắn môi đáp: "Nếu anh không muốn về Bắc thì em có thể ở lại vì anh."
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.