Chương 191: Người thông minh như tôi
Bạch Ngọc Cầu Hà
11/05/2021
Trần Ninh vừa ra lệnh cho Điển Chử nhanh chóng điều tra nơi ở hiện tại của Tống Sính Đình.
Ngay sau đó anh nhận được điện thoại của Âu Dương Đình, Âu Dương Đình cười một cách nghiêm trọng nói: “Trần Ninh, thuộc hạ đắc lực của anh Đồng Thiên Bảo và vợ anh Tống Sính Đình đang trong tay của tôi, nếu không muốn họ chết hãy đến lò mổ thịt Tân Hưng để gặp tôi.”
“Nên nhớ, anh chỉ được đến một mình, bằng không, anh chỉ có thể nhìn thấy xác chết của bọn họ.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Được, bây giờ tôi sẽ qua đó, mong là anh sẽ không hối hận khi gặp tôi.”
Âu Dương Đình đắc ý cười to nói: “Hối hận? Tối nay người phải hối hận là anh mới đúng, dám đối đầu với tứ trụ và Đường gia của chúng tôi ư.”
“Có điều nếu như anh phối hợp, thành thật chuyển giao quyền tiêm vắc xin ung thư gan cho bọn tôi, thì tôi có thể cân nhắc việc giữ lại mạng sống cho vợ nhà ngươi.”
Trần Ninh đang chuẩn bị nói thì giọng nói lo lắng của Tống Sính Đình đột nhiên vang lên trong điện thoại: “Trần Ninh, anh đừng đến xào huyệt của bọn chúng. Bọn họ vừa thương lượng với nhau, đợi khi nào anh đến sẽ ép anh giao ra quyền đại lý vắc tin cho họ sau đó sẽ giết chết anh.”
Tống Sính Đình vừa khóc vừa nói: “Ông xã, anh đừng có tới đây, đừng quan tâm đến việc sống chết của em, báo cảnh sát đi anh.”
“Sau này, anh phải quản lý công ty thật tốt, chăm sóc tốt cho bố mẹ và con gái là được, tuyệt đối đừng có đem mạng đến đây…”
Diệp Tri Thu phẫn nộ chửi: “Chết tiệt! Sao không dùng băng dính dán mồm cô ta lại.”
Âu Dương Đình cũng tức giận lớn tiếng đe dọa Trần Ninh: “Trần Ninh, vợ anh cũng trọng trọng nghĩa ghê. Tôi cho anh 20 phút, nếu như anh không đến, tôi sẽ cưỡng hiếp vợ anh rồi giết chết.”
Diệp Tri Thu cũng sợ rằng Trần Ninh sẽ không nộp mạng đến, liền nói: “Đúng, bọn tôi chỉ có thể bảo đảm an toàn cho vợ anh nửa tiếng. Sau nửa tiếng anh sẽ phải hối hận cả đời.”
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại. Các bạn đọc tại truyen.one khích lệ nhóm làm việc nhé!”
Trần Ninh tay nắm chặt điện thoại, mặt lạnh lùng, anh lãnh đạm nói với A Thất và A Cửu: “Nói với Điển Chử bây giờ tôi sẽ qua lò mổ thịt Tân Hưng.”
Đêm khuya, lò mỗ thịt Tân Hưng.
Đêm hôm khuya khoắt không trăng không sao, mây đen cuồn cuộn, tia chớp liên hoàn, tiếng sắm thỉnh thoảng dội đến.
Rõ rang một cơn giống bắt thường đang chuẩn bị ập đến trong đêm tối.
Bên trong và bên ngoài lò mổ, hơn hai trăm người đàn ông của nhà Âu Dương và nhà họ Diệp đang ẩn nắp trong bóng tối.
Bên trong lò mỏ, trên cao treo đầy những móc sắt, trên móc sắt còn lưu lại những vét máu.
Mặt đất ẩm tháp, không khí bốc lên một mùi tanh tưởi khó chịu.
Đồng Thiên Bảo nằm bắt tỉnh dưới nến đất, Tống Sinh Đình thì bị trói vào ghế bằng dây thừng.
Cách đó không xa, tên đồ tể khổng lồ quái dị đan mài dao một cách kiên nhẫn, con dao giết lợn dài đến nửa mét.
Ở bên cạnh, Âu Dương Đình đang nói chuyện với Diệp Tri Thu và Lý Mai.
Âu Dương Đình nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Đã mười phút trôi qua, Trần Ninh sao vẫn chưa tới? Chẳng nhẽ tên này không dám bắt chấp mạng sống của mình để cứu vợ anh ta.”
Diệp Tri Thu chán nản nói: “Trần Ninh không ngu. Vừa rồi chúng ta không bịt miệng Tống Sính Đình lại làm cho Trần Ninh biết chúng ta có kế hoạch đoạt quyền đại lý vắc xin xong sẽ giết người giệt khẩu. Anh ta là người có đầu óc, nhất định là không tới đây nộp mạng.”
Góa phụ Lý Mai nói: “Trần Nình nhất định không đến rồi, nếu như Tống Sính Đình chết, công ty của cô ta sẽ do Trần Ninh phụ trách. Nói không chừng Trần Ninh vui mừng còn không kịp nữa là, làm sao có đến đây nộp mạng để cứu Tống Sính Đình được.”
Lý Mai nói xong câu này, cô nháy mắt với Âu Dương Đình.
Âu Dương Đình hiểu ra, quay đầu nhìn Tống Sính Đình đang bị trói, uy hiếp nói: “Cô Trần, có vẻ như Trần Ninh sẽ không tới.
Khó khăn mới nhìn thấu lòng người, cô bây giờ gặp khó khăn, anh ta lại thấy chết không cứu, cô vì anh ta mà hi sinh bản thân có đáng không.”
Diệp Tri Thu cũng nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, cô dứt khoát đem quyền đại lý vắc xin ung thư gan giao cho chúng tôi là được rồi, cô chết rồi chỉ càng có lợi cho tên Trần Ninh phụ tình kia.”
Âu Dương Đình lập tức nói: “Nếu như cô đồng ý đem quyền đại lý chuyển giao cho chúng tôi, tôi sẽ chia cho cô một phần lợi nhuận, như vậy hông phải quá đẹp rồi sao.”
Tống Sính Đình lạnh lùng nói: “Các người đừng hòng ly gián tình cảm của tôi với Trần Ninh, tôi sẽ không để các người đạt được nguyện vọng đâu.”
“Trần Ninh tính tình kiên định và tốt bụng, anh ấy dù đối với bạn bè hay người nhà đều vô cùng tốt. Anh ấy chắc chắn không phải loại tiêu nhân phụ tình như các người nói.”
Góa phụ đen bĩu môi: “Cô gái à, tôi thấy cô bị Trần Ninh làm cho ngu ngốc rồi, đàn ông không phải thứ tốt đẹp gì, làm nào có thể dựa vào được cơ chứ. Nếu như Tràn Ninh không phải loại tiểu nhân phụ tình thì tại sao anh ta không đến cứu cô.”
Tống Sính Đình tức giận nói: “Các người đã lên kế hoạch cả rồi, đợi Trần Ninh đến sé ép chúng tôi giao quyền đại lý ra, sau đó các người sẽ giết người diệt khẩu. Bọn tôi không có ngu, hơn nữa là tôi chính miệng bảo anh ấy đừng có đến.”
Góa phụ đen cười lạnh nói: “Là cô không cho Trần Ninh đến, nhưng anh ta thật sự không quan tâm đến sống chết của cô nên mới không đến. Cô dám khẳng định là trong thâm tâm cô không hề buồn?”
Sắc mặt Tống Sính Đình cực kỳ phức tạp, cô cắn môi: “Dù sao thì cũng là tôi không cho anh ấy đến, tôi sẽ tự mình chịu mọi kết cục.”
Âu Dương Đình hừ lạnh nói: “Bây giờ vẫn còn 5 phút, nếu như sau phút Trần Ninh vẫn chưa đến, Tống Sính Đình, cô vẫn không đáp ứng điều kiện của bọn tôi?”
“Tôi có hơn 200 anh em đang bao vây chỗ này, bọn họ đều thèm muốn cơ thể cô. Cô hãy suy nghĩ thật kỹ đi.”
Âu Dương Đình nói xong liền cùng Diệp Tri Thu và Góa phụ đen rời đi.
Tống Sính Đình rơi lệ, cô khóc thầm.
Giờ khắc này tâm trạng cô vô cùng phức tạp.
Lý trí nói cho cô biết, Trần Ninh đến cũng không thể làm gì được, chỉ có thể tự đem mạng đến mà thôi.
Nhưng tận sau trong tim, cô vẫn khát vọng mạnh liệt Trần Ninh xuất hiện.
Suy cho cùng, người phụ nữ trong lúc tuyệt vọng nhất, đều khát khao người trong long và luôn hết mình vì người ấy.
Trái tim Tống Sính Đình đang tranh đấu, những cảnh của cô và Trần Ninh hiện ra trong tâm trí cô.
Bất cứ khi nào cô gặp khó khăn hay nguy hiểm, Trần Ninh đều ở bên mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, có anh ở đây.”
Trần Ninh, bây giờ anh đang ở đâu?
Không tự chủ, mặt Tống Sính Đình tràn đầy nước mắt.
Cô bôi rối ngẳng đầu lên, nước mắt vẫn rơi xuống, cô lảm bẩm: “Trần Ninh, em rất muốn anh đến, nhưng lại sợ anh đến…”
Ngay khi Tông Sính Đình đang khóc và mơ hồ, thì cửa lò mỗ mở ra.
Sau đó, Tống Sính Đình nhìn thấy một người đàn ông bước vào, dáng người cao, đôi mắt như sao sáng, cô rung rung nước mắt.
Không ngờ là Trần Ninh.
Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh, trái tim cô run lên dữ dội.
Cô không dám tin nhìn vào Trần Ninh, căn môi tự lẫm bẩm: “Trần Ninh, đồ ngốc, biết đến cũng vô dụng, vẫn còn nộp mạng đến đây!”
“Một người thông minh như Tống Sính Đình tôi tại sao lại có một người chồng ngốc như vậy!”
Ngay sau đó anh nhận được điện thoại của Âu Dương Đình, Âu Dương Đình cười một cách nghiêm trọng nói: “Trần Ninh, thuộc hạ đắc lực của anh Đồng Thiên Bảo và vợ anh Tống Sính Đình đang trong tay của tôi, nếu không muốn họ chết hãy đến lò mổ thịt Tân Hưng để gặp tôi.”
“Nên nhớ, anh chỉ được đến một mình, bằng không, anh chỉ có thể nhìn thấy xác chết của bọn họ.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Được, bây giờ tôi sẽ qua đó, mong là anh sẽ không hối hận khi gặp tôi.”
Âu Dương Đình đắc ý cười to nói: “Hối hận? Tối nay người phải hối hận là anh mới đúng, dám đối đầu với tứ trụ và Đường gia của chúng tôi ư.”
“Có điều nếu như anh phối hợp, thành thật chuyển giao quyền tiêm vắc xin ung thư gan cho bọn tôi, thì tôi có thể cân nhắc việc giữ lại mạng sống cho vợ nhà ngươi.”
Trần Ninh đang chuẩn bị nói thì giọng nói lo lắng của Tống Sính Đình đột nhiên vang lên trong điện thoại: “Trần Ninh, anh đừng đến xào huyệt của bọn chúng. Bọn họ vừa thương lượng với nhau, đợi khi nào anh đến sẽ ép anh giao ra quyền đại lý vắc tin cho họ sau đó sẽ giết chết anh.”
Tống Sính Đình vừa khóc vừa nói: “Ông xã, anh đừng có tới đây, đừng quan tâm đến việc sống chết của em, báo cảnh sát đi anh.”
“Sau này, anh phải quản lý công ty thật tốt, chăm sóc tốt cho bố mẹ và con gái là được, tuyệt đối đừng có đem mạng đến đây…”
Diệp Tri Thu phẫn nộ chửi: “Chết tiệt! Sao không dùng băng dính dán mồm cô ta lại.”
Âu Dương Đình cũng tức giận lớn tiếng đe dọa Trần Ninh: “Trần Ninh, vợ anh cũng trọng trọng nghĩa ghê. Tôi cho anh 20 phút, nếu như anh không đến, tôi sẽ cưỡng hiếp vợ anh rồi giết chết.”
Diệp Tri Thu cũng sợ rằng Trần Ninh sẽ không nộp mạng đến, liền nói: “Đúng, bọn tôi chỉ có thể bảo đảm an toàn cho vợ anh nửa tiếng. Sau nửa tiếng anh sẽ phải hối hận cả đời.”
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại. Các bạn đọc tại truyen.one khích lệ nhóm làm việc nhé!”
Trần Ninh tay nắm chặt điện thoại, mặt lạnh lùng, anh lãnh đạm nói với A Thất và A Cửu: “Nói với Điển Chử bây giờ tôi sẽ qua lò mổ thịt Tân Hưng.”
Đêm khuya, lò mỗ thịt Tân Hưng.
Đêm hôm khuya khoắt không trăng không sao, mây đen cuồn cuộn, tia chớp liên hoàn, tiếng sắm thỉnh thoảng dội đến.
Rõ rang một cơn giống bắt thường đang chuẩn bị ập đến trong đêm tối.
Bên trong và bên ngoài lò mổ, hơn hai trăm người đàn ông của nhà Âu Dương và nhà họ Diệp đang ẩn nắp trong bóng tối.
Bên trong lò mỏ, trên cao treo đầy những móc sắt, trên móc sắt còn lưu lại những vét máu.
Mặt đất ẩm tháp, không khí bốc lên một mùi tanh tưởi khó chịu.
Đồng Thiên Bảo nằm bắt tỉnh dưới nến đất, Tống Sinh Đình thì bị trói vào ghế bằng dây thừng.
Cách đó không xa, tên đồ tể khổng lồ quái dị đan mài dao một cách kiên nhẫn, con dao giết lợn dài đến nửa mét.
Ở bên cạnh, Âu Dương Đình đang nói chuyện với Diệp Tri Thu và Lý Mai.
Âu Dương Đình nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Đã mười phút trôi qua, Trần Ninh sao vẫn chưa tới? Chẳng nhẽ tên này không dám bắt chấp mạng sống của mình để cứu vợ anh ta.”
Diệp Tri Thu chán nản nói: “Trần Ninh không ngu. Vừa rồi chúng ta không bịt miệng Tống Sính Đình lại làm cho Trần Ninh biết chúng ta có kế hoạch đoạt quyền đại lý vắc xin xong sẽ giết người giệt khẩu. Anh ta là người có đầu óc, nhất định là không tới đây nộp mạng.”
Góa phụ Lý Mai nói: “Trần Nình nhất định không đến rồi, nếu như Tống Sính Đình chết, công ty của cô ta sẽ do Trần Ninh phụ trách. Nói không chừng Trần Ninh vui mừng còn không kịp nữa là, làm sao có đến đây nộp mạng để cứu Tống Sính Đình được.”
Lý Mai nói xong câu này, cô nháy mắt với Âu Dương Đình.
Âu Dương Đình hiểu ra, quay đầu nhìn Tống Sính Đình đang bị trói, uy hiếp nói: “Cô Trần, có vẻ như Trần Ninh sẽ không tới.
Khó khăn mới nhìn thấu lòng người, cô bây giờ gặp khó khăn, anh ta lại thấy chết không cứu, cô vì anh ta mà hi sinh bản thân có đáng không.”
Diệp Tri Thu cũng nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, cô dứt khoát đem quyền đại lý vắc xin ung thư gan giao cho chúng tôi là được rồi, cô chết rồi chỉ càng có lợi cho tên Trần Ninh phụ tình kia.”
Âu Dương Đình lập tức nói: “Nếu như cô đồng ý đem quyền đại lý chuyển giao cho chúng tôi, tôi sẽ chia cho cô một phần lợi nhuận, như vậy hông phải quá đẹp rồi sao.”
Tống Sính Đình lạnh lùng nói: “Các người đừng hòng ly gián tình cảm của tôi với Trần Ninh, tôi sẽ không để các người đạt được nguyện vọng đâu.”
“Trần Ninh tính tình kiên định và tốt bụng, anh ấy dù đối với bạn bè hay người nhà đều vô cùng tốt. Anh ấy chắc chắn không phải loại tiêu nhân phụ tình như các người nói.”
Góa phụ đen bĩu môi: “Cô gái à, tôi thấy cô bị Trần Ninh làm cho ngu ngốc rồi, đàn ông không phải thứ tốt đẹp gì, làm nào có thể dựa vào được cơ chứ. Nếu như Tràn Ninh không phải loại tiểu nhân phụ tình thì tại sao anh ta không đến cứu cô.”
Tống Sính Đình tức giận nói: “Các người đã lên kế hoạch cả rồi, đợi Trần Ninh đến sé ép chúng tôi giao quyền đại lý ra, sau đó các người sẽ giết người diệt khẩu. Bọn tôi không có ngu, hơn nữa là tôi chính miệng bảo anh ấy đừng có đến.”
Góa phụ đen cười lạnh nói: “Là cô không cho Trần Ninh đến, nhưng anh ta thật sự không quan tâm đến sống chết của cô nên mới không đến. Cô dám khẳng định là trong thâm tâm cô không hề buồn?”
Sắc mặt Tống Sính Đình cực kỳ phức tạp, cô cắn môi: “Dù sao thì cũng là tôi không cho anh ấy đến, tôi sẽ tự mình chịu mọi kết cục.”
Âu Dương Đình hừ lạnh nói: “Bây giờ vẫn còn 5 phút, nếu như sau phút Trần Ninh vẫn chưa đến, Tống Sính Đình, cô vẫn không đáp ứng điều kiện của bọn tôi?”
“Tôi có hơn 200 anh em đang bao vây chỗ này, bọn họ đều thèm muốn cơ thể cô. Cô hãy suy nghĩ thật kỹ đi.”
Âu Dương Đình nói xong liền cùng Diệp Tri Thu và Góa phụ đen rời đi.
Tống Sính Đình rơi lệ, cô khóc thầm.
Giờ khắc này tâm trạng cô vô cùng phức tạp.
Lý trí nói cho cô biết, Trần Ninh đến cũng không thể làm gì được, chỉ có thể tự đem mạng đến mà thôi.
Nhưng tận sau trong tim, cô vẫn khát vọng mạnh liệt Trần Ninh xuất hiện.
Suy cho cùng, người phụ nữ trong lúc tuyệt vọng nhất, đều khát khao người trong long và luôn hết mình vì người ấy.
Trái tim Tống Sính Đình đang tranh đấu, những cảnh của cô và Trần Ninh hiện ra trong tâm trí cô.
Bất cứ khi nào cô gặp khó khăn hay nguy hiểm, Trần Ninh đều ở bên mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, có anh ở đây.”
Trần Ninh, bây giờ anh đang ở đâu?
Không tự chủ, mặt Tống Sính Đình tràn đầy nước mắt.
Cô bôi rối ngẳng đầu lên, nước mắt vẫn rơi xuống, cô lảm bẩm: “Trần Ninh, em rất muốn anh đến, nhưng lại sợ anh đến…”
Ngay khi Tông Sính Đình đang khóc và mơ hồ, thì cửa lò mỗ mở ra.
Sau đó, Tống Sính Đình nhìn thấy một người đàn ông bước vào, dáng người cao, đôi mắt như sao sáng, cô rung rung nước mắt.
Không ngờ là Trần Ninh.
Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh, trái tim cô run lên dữ dội.
Cô không dám tin nhìn vào Trần Ninh, căn môi tự lẫm bẩm: “Trần Ninh, đồ ngốc, biết đến cũng vô dụng, vẫn còn nộp mạng đến đây!”
“Một người thông minh như Tống Sính Đình tôi tại sao lại có một người chồng ngốc như vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.