Chương 288: Phải giải quyết ân oán cá nhân trước đã!
Bạch Ngọc Cầu Hà
16/05/2021
Đám người Tống Thanh Tùng đua nhau lắc đầu, nói Trần Ninh còn dám khoác lác, đúng là mặt dày.
| Mặt Tổng Sính Đình đỏ lên, cô muốn bịt miệng Trần Ninh lại để anh bớt nói khoác vài câu.
| Vợ chồng Vương Đạo Phương đi vào hội trường tiệc, nhìn trái nhìn phải như đang tìm ai đó.
Chẳng mấy chốc Vương Đạo Phương đã trông thấy Trần Ninh cách đó không xa, tức thì đáy mắt đong đầy niềm vui.
Nếu không phải ông ấy biết tin tối nay Trần Ninh sẽ xuất hiện thì ông ấy chẳng tới tham dự tiệc tùng kiểu này.
Vương Đạo Phương nhìn thấy Trần Ninh, đang định dẫn vợ tới chào hỏi anh.
Nhưng đúng lúc này, Lục San San mặc váy dài màu đỏ, trang điểm xinh đẹp như một đóa hồng nở rộ lại dẫn theo đám thuộc hạ Tu La xuất hiện.
Cô ta đi giày cao gót, bước nhanh đến chỗ vợ chồng Vương Đạo Phương rồi tươi cười như hoa bắt chuyện: "Chào Vương tướng quân và bà Vương! Tôi rất vinh hạnh và các vị đã tới!"
Vương Đạo Phương vốn muốn đến chào hỏi Trần Ninh nhưng tự dưng lại bị Lục San San cản đường. Ông ấy lạnh nhạt đáp: "Vốn dĩ tôi không tham gia mấy sự kiện kiểu này, nhưng biết tin người mà tôi rất kính trọng sẽ xuất hiện nên tôi và vợ mới đến đây chào hỏi cậu ấy"
Những người ở đây nghe xong đều sững sờ.
Rốt cuộc thì người được Vương tướng quân kính trọng là ai?
Lục San San cũng thoáng sửng sốt, nhưng lập tức nở nụ cười kèm lời giải thích: "Chắc hẳn người đức cao vọng trọng mà Vương tướng quân vừa nhắc đến là ông Đường phải không? Tiếc là ông Đường có việc đột xuất, không thể đến dự bữa tiệc tối nay" Quay lại web truyện t a m l i n h nhé
Mọi người nghe Lục San San giải thích như vậy, đều tỏ vẻ đã hiểu.
Còn tưởng nhân vật đáng gờm nào khiến Vương tướng quân cũng phải kính trọng, thì ra là ông Đường Giang Nam Vương. Vậy thì chẳng có gì lạ.
Dù sao phía nam có một câu nói thế này: phía nam có rối ren hay không là do ông Đường quyết định.
Cá giới kinh doanh lẫn giới chính trị đều phải duy trì quan hệ tốt với ông Đường, nếu không thì rất khó đặt chân ở phía nam.
Chẳng qua mọi người không ngờ rằng đến cả nhân vật tầm cỡ như Vương Đạo Phương cũng tôn kính ông cụ đến vậy.
Vương Đạo Phương thấy đám người Lục San San hiểu lầm nhưng cũng chỉ cười khẩy, không thèm giải thích thêm.
Lục San San cười híp mắt nói: "Có lẽ ông Đường không đến khiến Vượng tướng quân cảm thấy thất vọng. Tôi cũng áy náy, băn. khoăn nên đã chuẩn bị một món quà nhỏ đề xin lỗi, mong Vương tướng quân vui lòng nhận cho."
Lục San San dứt lời thì có một thuộc hạ cẩn thận bưng một một hộp trang sức tới trước mặt vợ chồng Vương Đạo Phương.
Sau đó, anh ta mở hộp trang sức ra trước mặt mọi người ở đây.
Một sợi dây chuyền ruby tinh xảo lặng lẽ nằm trong hộp.
Viên ruby đỏ huyết bồ câu gắn trên sợi dây chuyền này to chừng bảy mươi carat, ước chừng giá trên trăm triệu!
"Trời ạ, sợi dây chuyền ruby đẹp quá!".
"Cô Lục chịu chi thật đấy, tặng trang sức giá trị hơn trăm triệu!"
"Nhưng không biết Vượng tướng quân có nhận món quà này không nhỉ?"
Những người đang có mặt ở đây thì thầm bàn tán xôn xao.
| Lục San San cũng khá hồi hộp, chăm chú nhìn vợ chồng Vương Đạo Phương.
Nếu Vương Đạo Phương nhận sợi dây chuyền này, chứng tỏ ông ấy muốn qua lại thân thiết với nhà họ Lục. Như vậy thì lát nữa cô ta gây khó dễ cho Trần Nịnh trước đám đông, bản thân đã có chỗ dựa, không lo ngại gì.
Vương Đạo Phương thấy Lục San San tặng trang sức quý cho mình trước đám đông thì định từ chối.
Những quý ông Chu Nhược Thụ thành phố Đông Hải đứng bên cạnh lại ghé sát vào tai ông ấy thì thầm điều gì đó.
Vương Đạo Phương nghe xong bỗng trợn tròn mắt, không biết là vô tình hay cố ý mà liếc nhanh về phía Trần Ninh, sau đó lên. tiếng: "Thể thì tôi giữ hộ sợi dây chuyền này trước vậy!"
Sau khi Vương Đạo Phương nói xong câu này, ông ấy bảo cảnh vệ nhận sợi dây chuyền ruby.
Đám Lục San San ngây ra như phỗng.
Có điều cô ta cho rằng Vương Đạo Phương chịu nhận món quà quý giá như vậy, chứng tỏ ông ấy muốn kết thân với nhà họ Luc.
| Lục San San thấy Vương Đạo Phương đã bị "mua chuộc", cho nên bây giờ cô ta không còn băn khoăn gì nữa.
Cô ta vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó nói to: "Thưa Vương tướng quân và các vị khách quý, bữa tiệc tối nay sắp bắt đầu.
Nhưng trước khi bữa tiệc bắt đầu, tôi muốn giải quyết ân oán cá nhân trước!"
Lục San San nói rất hùng hồn, làm cả phòng đều giật mình.
| Mặt Tổng Sính Đình đỏ lên, cô muốn bịt miệng Trần Ninh lại để anh bớt nói khoác vài câu.
| Vợ chồng Vương Đạo Phương đi vào hội trường tiệc, nhìn trái nhìn phải như đang tìm ai đó.
Chẳng mấy chốc Vương Đạo Phương đã trông thấy Trần Ninh cách đó không xa, tức thì đáy mắt đong đầy niềm vui.
Nếu không phải ông ấy biết tin tối nay Trần Ninh sẽ xuất hiện thì ông ấy chẳng tới tham dự tiệc tùng kiểu này.
Vương Đạo Phương nhìn thấy Trần Ninh, đang định dẫn vợ tới chào hỏi anh.
Nhưng đúng lúc này, Lục San San mặc váy dài màu đỏ, trang điểm xinh đẹp như một đóa hồng nở rộ lại dẫn theo đám thuộc hạ Tu La xuất hiện.
Cô ta đi giày cao gót, bước nhanh đến chỗ vợ chồng Vương Đạo Phương rồi tươi cười như hoa bắt chuyện: "Chào Vương tướng quân và bà Vương! Tôi rất vinh hạnh và các vị đã tới!"
Vương Đạo Phương vốn muốn đến chào hỏi Trần Ninh nhưng tự dưng lại bị Lục San San cản đường. Ông ấy lạnh nhạt đáp: "Vốn dĩ tôi không tham gia mấy sự kiện kiểu này, nhưng biết tin người mà tôi rất kính trọng sẽ xuất hiện nên tôi và vợ mới đến đây chào hỏi cậu ấy"
Những người ở đây nghe xong đều sững sờ.
Rốt cuộc thì người được Vương tướng quân kính trọng là ai?
Lục San San cũng thoáng sửng sốt, nhưng lập tức nở nụ cười kèm lời giải thích: "Chắc hẳn người đức cao vọng trọng mà Vương tướng quân vừa nhắc đến là ông Đường phải không? Tiếc là ông Đường có việc đột xuất, không thể đến dự bữa tiệc tối nay" Quay lại web truyện t a m l i n h nhé
Mọi người nghe Lục San San giải thích như vậy, đều tỏ vẻ đã hiểu.
Còn tưởng nhân vật đáng gờm nào khiến Vương tướng quân cũng phải kính trọng, thì ra là ông Đường Giang Nam Vương. Vậy thì chẳng có gì lạ.
Dù sao phía nam có một câu nói thế này: phía nam có rối ren hay không là do ông Đường quyết định.
Cá giới kinh doanh lẫn giới chính trị đều phải duy trì quan hệ tốt với ông Đường, nếu không thì rất khó đặt chân ở phía nam.
Chẳng qua mọi người không ngờ rằng đến cả nhân vật tầm cỡ như Vương Đạo Phương cũng tôn kính ông cụ đến vậy.
Vương Đạo Phương thấy đám người Lục San San hiểu lầm nhưng cũng chỉ cười khẩy, không thèm giải thích thêm.
Lục San San cười híp mắt nói: "Có lẽ ông Đường không đến khiến Vượng tướng quân cảm thấy thất vọng. Tôi cũng áy náy, băn. khoăn nên đã chuẩn bị một món quà nhỏ đề xin lỗi, mong Vương tướng quân vui lòng nhận cho."
Lục San San dứt lời thì có một thuộc hạ cẩn thận bưng một một hộp trang sức tới trước mặt vợ chồng Vương Đạo Phương.
Sau đó, anh ta mở hộp trang sức ra trước mặt mọi người ở đây.
Một sợi dây chuyền ruby tinh xảo lặng lẽ nằm trong hộp.
Viên ruby đỏ huyết bồ câu gắn trên sợi dây chuyền này to chừng bảy mươi carat, ước chừng giá trên trăm triệu!
"Trời ạ, sợi dây chuyền ruby đẹp quá!".
"Cô Lục chịu chi thật đấy, tặng trang sức giá trị hơn trăm triệu!"
"Nhưng không biết Vượng tướng quân có nhận món quà này không nhỉ?"
Những người đang có mặt ở đây thì thầm bàn tán xôn xao.
| Lục San San cũng khá hồi hộp, chăm chú nhìn vợ chồng Vương Đạo Phương.
Nếu Vương Đạo Phương nhận sợi dây chuyền này, chứng tỏ ông ấy muốn qua lại thân thiết với nhà họ Lục. Như vậy thì lát nữa cô ta gây khó dễ cho Trần Nịnh trước đám đông, bản thân đã có chỗ dựa, không lo ngại gì.
Vương Đạo Phương thấy Lục San San tặng trang sức quý cho mình trước đám đông thì định từ chối.
Những quý ông Chu Nhược Thụ thành phố Đông Hải đứng bên cạnh lại ghé sát vào tai ông ấy thì thầm điều gì đó.
Vương Đạo Phương nghe xong bỗng trợn tròn mắt, không biết là vô tình hay cố ý mà liếc nhanh về phía Trần Ninh, sau đó lên. tiếng: "Thể thì tôi giữ hộ sợi dây chuyền này trước vậy!"
Sau khi Vương Đạo Phương nói xong câu này, ông ấy bảo cảnh vệ nhận sợi dây chuyền ruby.
Đám Lục San San ngây ra như phỗng.
Có điều cô ta cho rằng Vương Đạo Phương chịu nhận món quà quý giá như vậy, chứng tỏ ông ấy muốn kết thân với nhà họ Luc.
| Lục San San thấy Vương Đạo Phương đã bị "mua chuộc", cho nên bây giờ cô ta không còn băn khoăn gì nữa.
Cô ta vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó nói to: "Thưa Vương tướng quân và các vị khách quý, bữa tiệc tối nay sắp bắt đầu.
Nhưng trước khi bữa tiệc bắt đầu, tôi muốn giải quyết ân oán cá nhân trước!"
Lục San San nói rất hùng hồn, làm cả phòng đều giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.