Chương 17: Buổi họp thường niên
Quái Đản Giang Dương
29/10/2020
Tiêu Việt kéo cà vạt một cái, nhổ nướng bọt, rất vô lại quát: “Cô nói đó là chen? Mẹ kiếp, đẩy người xuống nước còn giả vờ vô tội cái quần què!”
Tiêu Việt thật sự giận, hồ nước không sâu, nhưng cũng không cạn, tối thiểu phải một mét hai, hơn nữa bởi vì dùng để nuôi cá và trồng thực vật sống dưới nước, bùn cát trong hồ nhiều, đá vụn cũng nhiều, không hề phòng bị rơi xuống nước lạnh thấu xương, toàn thân đều ướt đẫm, Tiêu Việt vốn đã bực bội không giải thích được lần này trực tiếp bùng nổ rồi.
“Anh rống cái gì, không có tố chất, tôi đã nói là không cẩn thận…”
“Cô tưởng ông đây mù hả?” Tiêu Việt lên tiếng ngắt lời người phụ nữ, thuận tay vớt người phụ nữ áo sơ mi cùng rơi vào trong nước lên, “Chen hay không tôi không thấy chắc? Cái tay cô duỗi dài như thế, có người ‘chen’ như cô à? Ông đây cũng tới ‘chen’ cô thử xem nào!”
Người phụ nữ đẩy người xuống nước chính là nữ minh tinh Cao Thiên Xảo và Ông Tử Nam, khoảng thời gian này là nữ chính và nữ số ba của bộ phim cung đình “Ao xuân” thời nhà Tống đang rất hot.
Mà Cao Thiên Xảo lại là minh tinh mới gần đây giải trí Võng Thiên nỗ lực nâng, nữ minh tinh hot hàng năm, chủ đề không ngừng, bá chiếm điện ảnh và truyền hình.
Không phải nói kỹ năng diễn xuất của cô tốt bao nhiêu, chỉ là kỹ năng diễn xuất của minh tinh thời buổi này thực sự là quá nát, mà Cao Tiên Xảo vóc dáng nhỏ xinh hình tượng lanh lợi khiến người khác yêu thích, còn có một chút kỹ năng diễn xuất, giải trí Võng Thiên đã ký hợp đồng với cô.
Trước giờ Cao Thiên Xảo đều được đàn ông cưng chiều tán tụng, đâu chịu nổi sự đối xử này? Bị một người đàn ông mắng một trận trước mặt mọi người, mất mặt tức giận hơn. Thấy cách ăn mặc của Tiêu Việt, kìm nén một hơi quát: “Anh là ai? Anh có tư cách nói chuyện với tôi hả? Tôi lại không xin lỗi anh, anh xen vào việc của người khác ngã xuống còn trách tôi? Đới Tinh Hi người ta cũng chưa nói gì, ở đây nào đến lượt anh nói chuyện!”
Đới Tinh Hi? Tiêu Việt nghe vậy sững sờ, lúc này mới cúi đầu xuống liếc nhìn người phụ nữ được hắn ôm bằng một tay. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, dáng người nóng bỏng có lồi có lõm, đây không phải nữ tinh minh Đới Tinh Hi nổi tiếng với vẻ gợi cảm trần trụi thì là ai?
Chắc là Đới Tinh Hi bị sặc nước trong hồ, bị Tiêu Việt ôm cả eo cũng không tránh đi, chỉ ở đó không ngừng ho khan.
Cao Thiên Xảo nhìn tay Tiêu Việt, hừ lạnh nói; “Anh nói cũng êm tai thật, còn không phải mượn cơ hội chấm mút? Vừa rồi anh đứng sau lưng Đới Tinh Hi còn dựa gần như thế, ai biết anh đang làm chuyện xấu xa gì?”
Tiếng ồn ào bên hồ nước, dẫn tới nhiều người vây xem hơn, khu trò chơi vốn ầm ĩ ở phía đông cũng yên tĩnh hơn.
“Sao thế?”
“Không biết, hình như có người bị chen xuống nước.”
“Đây không phải Đới Tinh Hi à?”
Vừa nói như này, ai còn không đoán được đây rốt cuộc là “chen” hay là “đẩy”, Cao Thiên Xảo và Đới Tinh Hi bất hòa, đây là chuyện người trong giới đều rõ rành rành.
Theo lý thuyết hình tượng hai người khác biệt, con đường đi khác nhau, không tồn tại quan hệ cạnh tranh cướp tài nguyên gì đó. Nhưng xấu là xấu ở trên người Phạm Hiên – bạn trai cũ con ông cháu cha của Cao Thiên Xảo, Phạm Hiên và Cao Thiên Xảo yêu đương hai năm, nhưng chẳng biết tại sao nửa đường lại đá Cao Thiên Xảo hai mươi lăm tuổi, bắt đầu theo đuổi Đới Tinh Hi ba mươi ba tuổi, từ đó về sau hai người này đã không hợp nhau.
“Ha ha, sự hấp dẫn của thục nữ.” Không biết là ai cười dâm nói một câu như vậy, “Cơ thể nhỏ bé của Cao Thiên Xảo sao có thể giải quyết lãng tử Phạm Hiên kia được?”
Quần chúng vây xem thảo luận, Tiêu Việt hoặc nhiều hoặc ít đã nghe được một chút, nhìn người phụ nữ vênh vang đắc ý trên hồ nước, Tiêu Việt bỗng cười lên, “Cô tên là gì?”
Từ sau khi Cao Thiên Xảo nổi tiếng, đây là lần đầu tiên bị người hỏi tên, nhất thời chưa hoàn hồn sững sờ cả buổi, đợi nghe thấy bên cạnh có người cười lên, cô xấu hổ hơn bắt đầu giận mắng.
Cho nên, Nhậm Giang Lâm vẫn chưa bước vào, cũng đã nghe được tiếng ồn ào. Đi theo âm thanh đến giữa đại sảnh, đã nhìn thấy Tiêu Việt toàn thân ướt đẫm đứng trong hồ nước.
Mái tóc ướp nhẹp được hắn vuốt lên lộ ra cái trán, cái kính đen kia cũng không biết rớt đâu rồi, cũng để lộ hoàn toàn gương mặt kia.
Nhậm Giang Lâm sững sờ.
Ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao, hai mắt hơi híp, vẻ ngoài tuấn tú sáng sủa tuy chưa đến mức đẹp trai ngời ngời, nhưng phối với cái miệng ria mép, bất ngờ rất có hương vị đàn ông, hoặc nên nói là có phần đẹp trai lưu manh xấu xa.
Có người thấy anh đến, vội vàng nhường đường cho anh, gọi: “Nhậm tổng, anh tới rồi.”
Nhìn Tiêu Việt trong hồ ôm Đới Tinh Hi, Nhậm Giang Lâm hơi nhíu mày, nói: “Có chuyện gì đây?”
Thấy anh tới đây Cao Thiên Xảo vội vàng đi lên trước, gương mặt tươi cười tinh xảo kìm nén đến đỏ bừng, đôi mắt to rưng rưng nước mắt nhìn Nhậm Giang Lâm, giống như đã bị oan ức lớn lắm.
“Nhậm tổng…”
Chỉ một câu này, nước mắt đã lăn xuống, tự trách nói: “Tôi, tôi không cẩn thận, không cẩn thận chen anh này và chị Tinh Hi xuống nước…”
Tiêu Việt cũng nhìn thấy Nhậm Giang Lâm, thấy người phụ nữ vừa rồi còn vênh váo tự đắc, lúc này hóa thành ngón tay mềm, tủi thân khóc lóc kể lể với Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt rặt vẻ kinh ngạc thầm nói: “Kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này không tệ, nói khóc là khóc.”
Đới Tinh Hi được hắn đỡ nghe vậy bật cười ra tiếng, “Anh trai không biết cô ấy?”
Mặt mũi Đới Tinh Hi xinh đẹp nụ cười đẹp hơn mấy phần, giọng nói mềm mại gọi anh trai, Tiêu Việt cảm thấy da gà sắp nổi lên.
“Không biết, chẳng lẽ tôi phải biết?”
Đới Tinh Hi cười: “Không có chuyện đó.”
Cách không xa, cho nên đối thoại của hai người Nhậm Giang Lâm đều nghe thấy được, liếc nhìn Cao Thiên Xảo khóc lê hoa đái vũ ở bên cạnh, Nhậm Giang Lâm đột nhiên cảm thấy hơi bực bội.
“Tiêu Việt.” Nhậm Giang Lâm nhìn cái tay của Tiêu Việt khoác lên eo Đới Tinh Hi, nói: “Lên trước đi, cậu còn định ngâm tiếp?”
Nhìn Nhậm Giang Lâm đã mấy ngày không gặp, tâm trạng của Tiêu Việt bỗng tốt lên, “Được được được, nếu ông chủ lớn đã mở lời, tôi không bán thảm nữa.”
(bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại)
Dứt lời bèn dẫn Đới Tinh Hi đến mép hồ, đỡ người lên trước.
“Cảm ơn anh trai.” Đới Tinh Hi nhìn Tiêu Việt cười duỗi tay về phía hắn: “Tôi kéo anh trai lên nhé?”
“Cô không kéo nổi tôi đâu.” Tiêu Việt lắc đầu, thấy áo sơ mi trên người Đới Tinh Hi ướt đẫm, thấy nội y rõ rành rành, Tiêu Việt cởi áo khoác đưa cho cô: “Mặc dù cũng bị ướt, che tạm đi.”
Đới Tinh Hi nghe vậy ngẩn ra, nhưng chốc lát sau đã nhận lấy áo của Tiêu Việt nói cảm ơn: “Vậy cảm ơn anh trai.”
“Không cần không cần.” Tiêu Việt tùy ý xua tay, quay đầu nhìn Nhậm Giang Lâm cười nói: “Hồ hơi cao, tôi không leo lên được, anh kéo tôi một cái?”
“Được.”
Cao Thiên Xảo ở bên cạnh nghe thấy Nhậm Giang Lâm đáp lời mặt mũi trắng bệnh, cô không hề nghĩ đến người đàn ông ăn mặc rất tùy ý này vậy mà thân thiết với sếp tổng như thế.
Trong lòng Cao Thiên Xảo hoảng hốt bao nhiêu Tiêu Việt không quan tâm, thấy Nhậm Giang Lâm cúi người đưa tay ra, Tiêu Việt sờ lên mũi, bắt lấy tay Nhậm Giang Lâm, nhìn nhau cười nói với Nhậm Giang Lâm: “Chỗ này của anh có quần áo để thay không? Đồ lót của ông đây ướt cả rồi.”
“…” Nhậm Giang Lâm sững sờ giây lát, sau đó mới bật cười ra tiếng, “Tầng ba có phòng nghỉ, tôi có vài bộ quần áo để ở đó, lát nữa đi thay.”
“Vậy được.”
Đợi sau khi Nhậm Giang Lâm kéo Tiêu Việt lên, dẫn người lên tầng ba, một đám người vây xem náo nhiệt mới bắt đầu nghị luận.
“Người kia là ai? Bối cảnh gì? Tôi chưa bao giờ thấy Nhậm tổng thân với người khác như thế.”
“Đúng rồi, với bọn sếp Hạ cũng không như này.”
“Cao Thiên Xảo tiêu rồi.”
Phòng nghỉ trong miệng Nhậm Giang Lâm, thay vì nói là phòng nghỉ không bằng nói là phòng xép chung cư xa hoa, có phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, phòng thay quần áo, phòng ngủ, không chỉ lớn hơn chung cư nhỏ của Tiêu Việt một lần.
Tiêu Việt đang tắm trong buồng tắm, lớn tiếng hỏi Nhậm Giang Lâm ở bên ngoài: “Người phụ nữ vừa nãy là ai?”
“Cậu không biết à?” Nhậm Giang Lâm ngồi trên sofa, liếc nhìn tờ báo trên tay, “Đới Tinh Hi, lần trước cậu nói thích cậu thích cô ta nhỉ.”
“Tôi nói người kia kìa.”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày: “Cô ta là nghệ sĩ của công ty, làm sao? Cậu cũng có hứng thú với loại hình này?”
“Khỏi, loại này tôi vẫn làm không được.” Tiêu Việt tắt nước, quấn một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, “Ông chủ lớn ơi, công ty anh ký với nghệ sĩ đều không kiểm tra trí thông minh à? Toàn tuyển thứ ngu xuẩn gì đâu.”
“Tắm xong rồi?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhậm Giang Lâm quay đầu, thấy dáng vẻ của Tiêu Việt thì ngớ ra trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng rời tầm mắt, nói: “Vừa nãy tôi bảo trợ lý mua đồ lót rồi, trên kệ bên ngoài cửa phòng tắm, quần áo thì cậu đến phòng thay đồ tùy ý chọn đi.”
“Còn cố ý mua cho tôi à, thật ra tôi không để ý mặc của anh đâu.” Tiêu Việt cười nói.
“Tôi để ý.” Nhậm Giang Lâm nhíu mày.
“Phải phải phải, tôi.” Tiêu Việt nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
Nhậm Giang Lâm khó hiểu quay đầu lại hỏi: “Cậu làm sao?”
“Xuỵt —— ông chủ lớn ơi, anh có nghe thấy âm thanh gì không?” Tiêu Việt đi đến phía sau Nhậm Giang Lâm, lại gần bên tai anh thấp giọng nói.
Âm thanh? Nhậm Giang Lâm nghe vậy, yên lặng một lát, đã chú ý đến tiếng thở dốc, láng máng rơi vào bên tai, mập mờ đến cực điểm, vô cùng kích tình.
“Có người đang khí thế ngất trời ở sát vách đấy.”
Giọng nói khàn khàn của Tiêu Việt rơi bên tai, Nhậm Giang Lâm cảm thấy tai hơi ngứa, không được tự nhiên lùi ra.
“Vừa rồi tôi phát hiện sau tai anh có một cái nốt ruồi,” Nói vậy, Tiêu Việt duỗi tay sờ một cái, “Ơ? Tai anh nóng quá…”
“Tiêu Việt! Tôi đã bảo cậu sửa cái tật xấu thích tùy tiện động tay rồi!” Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên đứng lên, nói: “Nhanh mặc quần áo vào, lát nữa tôi phải xuống nói lời chúc mừng năm mới.”
“Được được được, mặc ngay.”
Đợi Tiêu Việt mặc áo thun quần jean đi ra, hai người mới cùng nhau quay lại đại sảnh.
Nhưng không đợi Tiêu Việt đi xuống tầng một, bên kia Cung Hữu Vĩ và Uông Trạch đã lao lên, “Anh Việt ơi, chơi game không?”
“Không chơi.”
“Bọn em thua rồi.”
“Thua bởi đám minh tinh kia?”
“Bọn họ mang theo người chuyên chơi esports đến, thằng nhãi chơi esports kia nhục mạ đội IT chúng ta.”
(Esports – Electronic Sports: Thể thao điện tử là hình thức tổ chức cuộc thi chơi điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp.)
“…”
“Anh Việt à, anh phải phục thù cho bọn em!”
Tiêu Việt thật sự giận, hồ nước không sâu, nhưng cũng không cạn, tối thiểu phải một mét hai, hơn nữa bởi vì dùng để nuôi cá và trồng thực vật sống dưới nước, bùn cát trong hồ nhiều, đá vụn cũng nhiều, không hề phòng bị rơi xuống nước lạnh thấu xương, toàn thân đều ướt đẫm, Tiêu Việt vốn đã bực bội không giải thích được lần này trực tiếp bùng nổ rồi.
“Anh rống cái gì, không có tố chất, tôi đã nói là không cẩn thận…”
“Cô tưởng ông đây mù hả?” Tiêu Việt lên tiếng ngắt lời người phụ nữ, thuận tay vớt người phụ nữ áo sơ mi cùng rơi vào trong nước lên, “Chen hay không tôi không thấy chắc? Cái tay cô duỗi dài như thế, có người ‘chen’ như cô à? Ông đây cũng tới ‘chen’ cô thử xem nào!”
Người phụ nữ đẩy người xuống nước chính là nữ minh tinh Cao Thiên Xảo và Ông Tử Nam, khoảng thời gian này là nữ chính và nữ số ba của bộ phim cung đình “Ao xuân” thời nhà Tống đang rất hot.
Mà Cao Thiên Xảo lại là minh tinh mới gần đây giải trí Võng Thiên nỗ lực nâng, nữ minh tinh hot hàng năm, chủ đề không ngừng, bá chiếm điện ảnh và truyền hình.
Không phải nói kỹ năng diễn xuất của cô tốt bao nhiêu, chỉ là kỹ năng diễn xuất của minh tinh thời buổi này thực sự là quá nát, mà Cao Tiên Xảo vóc dáng nhỏ xinh hình tượng lanh lợi khiến người khác yêu thích, còn có một chút kỹ năng diễn xuất, giải trí Võng Thiên đã ký hợp đồng với cô.
Trước giờ Cao Thiên Xảo đều được đàn ông cưng chiều tán tụng, đâu chịu nổi sự đối xử này? Bị một người đàn ông mắng một trận trước mặt mọi người, mất mặt tức giận hơn. Thấy cách ăn mặc của Tiêu Việt, kìm nén một hơi quát: “Anh là ai? Anh có tư cách nói chuyện với tôi hả? Tôi lại không xin lỗi anh, anh xen vào việc của người khác ngã xuống còn trách tôi? Đới Tinh Hi người ta cũng chưa nói gì, ở đây nào đến lượt anh nói chuyện!”
Đới Tinh Hi? Tiêu Việt nghe vậy sững sờ, lúc này mới cúi đầu xuống liếc nhìn người phụ nữ được hắn ôm bằng một tay. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, dáng người nóng bỏng có lồi có lõm, đây không phải nữ tinh minh Đới Tinh Hi nổi tiếng với vẻ gợi cảm trần trụi thì là ai?
Chắc là Đới Tinh Hi bị sặc nước trong hồ, bị Tiêu Việt ôm cả eo cũng không tránh đi, chỉ ở đó không ngừng ho khan.
Cao Thiên Xảo nhìn tay Tiêu Việt, hừ lạnh nói; “Anh nói cũng êm tai thật, còn không phải mượn cơ hội chấm mút? Vừa rồi anh đứng sau lưng Đới Tinh Hi còn dựa gần như thế, ai biết anh đang làm chuyện xấu xa gì?”
Tiếng ồn ào bên hồ nước, dẫn tới nhiều người vây xem hơn, khu trò chơi vốn ầm ĩ ở phía đông cũng yên tĩnh hơn.
“Sao thế?”
“Không biết, hình như có người bị chen xuống nước.”
“Đây không phải Đới Tinh Hi à?”
Vừa nói như này, ai còn không đoán được đây rốt cuộc là “chen” hay là “đẩy”, Cao Thiên Xảo và Đới Tinh Hi bất hòa, đây là chuyện người trong giới đều rõ rành rành.
Theo lý thuyết hình tượng hai người khác biệt, con đường đi khác nhau, không tồn tại quan hệ cạnh tranh cướp tài nguyên gì đó. Nhưng xấu là xấu ở trên người Phạm Hiên – bạn trai cũ con ông cháu cha của Cao Thiên Xảo, Phạm Hiên và Cao Thiên Xảo yêu đương hai năm, nhưng chẳng biết tại sao nửa đường lại đá Cao Thiên Xảo hai mươi lăm tuổi, bắt đầu theo đuổi Đới Tinh Hi ba mươi ba tuổi, từ đó về sau hai người này đã không hợp nhau.
“Ha ha, sự hấp dẫn của thục nữ.” Không biết là ai cười dâm nói một câu như vậy, “Cơ thể nhỏ bé của Cao Thiên Xảo sao có thể giải quyết lãng tử Phạm Hiên kia được?”
Quần chúng vây xem thảo luận, Tiêu Việt hoặc nhiều hoặc ít đã nghe được một chút, nhìn người phụ nữ vênh vang đắc ý trên hồ nước, Tiêu Việt bỗng cười lên, “Cô tên là gì?”
Từ sau khi Cao Thiên Xảo nổi tiếng, đây là lần đầu tiên bị người hỏi tên, nhất thời chưa hoàn hồn sững sờ cả buổi, đợi nghe thấy bên cạnh có người cười lên, cô xấu hổ hơn bắt đầu giận mắng.
Cho nên, Nhậm Giang Lâm vẫn chưa bước vào, cũng đã nghe được tiếng ồn ào. Đi theo âm thanh đến giữa đại sảnh, đã nhìn thấy Tiêu Việt toàn thân ướt đẫm đứng trong hồ nước.
Mái tóc ướp nhẹp được hắn vuốt lên lộ ra cái trán, cái kính đen kia cũng không biết rớt đâu rồi, cũng để lộ hoàn toàn gương mặt kia.
Nhậm Giang Lâm sững sờ.
Ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao, hai mắt hơi híp, vẻ ngoài tuấn tú sáng sủa tuy chưa đến mức đẹp trai ngời ngời, nhưng phối với cái miệng ria mép, bất ngờ rất có hương vị đàn ông, hoặc nên nói là có phần đẹp trai lưu manh xấu xa.
Có người thấy anh đến, vội vàng nhường đường cho anh, gọi: “Nhậm tổng, anh tới rồi.”
Nhìn Tiêu Việt trong hồ ôm Đới Tinh Hi, Nhậm Giang Lâm hơi nhíu mày, nói: “Có chuyện gì đây?”
Thấy anh tới đây Cao Thiên Xảo vội vàng đi lên trước, gương mặt tươi cười tinh xảo kìm nén đến đỏ bừng, đôi mắt to rưng rưng nước mắt nhìn Nhậm Giang Lâm, giống như đã bị oan ức lớn lắm.
“Nhậm tổng…”
Chỉ một câu này, nước mắt đã lăn xuống, tự trách nói: “Tôi, tôi không cẩn thận, không cẩn thận chen anh này và chị Tinh Hi xuống nước…”
Tiêu Việt cũng nhìn thấy Nhậm Giang Lâm, thấy người phụ nữ vừa rồi còn vênh váo tự đắc, lúc này hóa thành ngón tay mềm, tủi thân khóc lóc kể lể với Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt rặt vẻ kinh ngạc thầm nói: “Kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này không tệ, nói khóc là khóc.”
Đới Tinh Hi được hắn đỡ nghe vậy bật cười ra tiếng, “Anh trai không biết cô ấy?”
Mặt mũi Đới Tinh Hi xinh đẹp nụ cười đẹp hơn mấy phần, giọng nói mềm mại gọi anh trai, Tiêu Việt cảm thấy da gà sắp nổi lên.
“Không biết, chẳng lẽ tôi phải biết?”
Đới Tinh Hi cười: “Không có chuyện đó.”
Cách không xa, cho nên đối thoại của hai người Nhậm Giang Lâm đều nghe thấy được, liếc nhìn Cao Thiên Xảo khóc lê hoa đái vũ ở bên cạnh, Nhậm Giang Lâm đột nhiên cảm thấy hơi bực bội.
“Tiêu Việt.” Nhậm Giang Lâm nhìn cái tay của Tiêu Việt khoác lên eo Đới Tinh Hi, nói: “Lên trước đi, cậu còn định ngâm tiếp?”
Nhìn Nhậm Giang Lâm đã mấy ngày không gặp, tâm trạng của Tiêu Việt bỗng tốt lên, “Được được được, nếu ông chủ lớn đã mở lời, tôi không bán thảm nữa.”
(bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại)
Dứt lời bèn dẫn Đới Tinh Hi đến mép hồ, đỡ người lên trước.
“Cảm ơn anh trai.” Đới Tinh Hi nhìn Tiêu Việt cười duỗi tay về phía hắn: “Tôi kéo anh trai lên nhé?”
“Cô không kéo nổi tôi đâu.” Tiêu Việt lắc đầu, thấy áo sơ mi trên người Đới Tinh Hi ướt đẫm, thấy nội y rõ rành rành, Tiêu Việt cởi áo khoác đưa cho cô: “Mặc dù cũng bị ướt, che tạm đi.”
Đới Tinh Hi nghe vậy ngẩn ra, nhưng chốc lát sau đã nhận lấy áo của Tiêu Việt nói cảm ơn: “Vậy cảm ơn anh trai.”
“Không cần không cần.” Tiêu Việt tùy ý xua tay, quay đầu nhìn Nhậm Giang Lâm cười nói: “Hồ hơi cao, tôi không leo lên được, anh kéo tôi một cái?”
“Được.”
Cao Thiên Xảo ở bên cạnh nghe thấy Nhậm Giang Lâm đáp lời mặt mũi trắng bệnh, cô không hề nghĩ đến người đàn ông ăn mặc rất tùy ý này vậy mà thân thiết với sếp tổng như thế.
Trong lòng Cao Thiên Xảo hoảng hốt bao nhiêu Tiêu Việt không quan tâm, thấy Nhậm Giang Lâm cúi người đưa tay ra, Tiêu Việt sờ lên mũi, bắt lấy tay Nhậm Giang Lâm, nhìn nhau cười nói với Nhậm Giang Lâm: “Chỗ này của anh có quần áo để thay không? Đồ lót của ông đây ướt cả rồi.”
“…” Nhậm Giang Lâm sững sờ giây lát, sau đó mới bật cười ra tiếng, “Tầng ba có phòng nghỉ, tôi có vài bộ quần áo để ở đó, lát nữa đi thay.”
“Vậy được.”
Đợi sau khi Nhậm Giang Lâm kéo Tiêu Việt lên, dẫn người lên tầng ba, một đám người vây xem náo nhiệt mới bắt đầu nghị luận.
“Người kia là ai? Bối cảnh gì? Tôi chưa bao giờ thấy Nhậm tổng thân với người khác như thế.”
“Đúng rồi, với bọn sếp Hạ cũng không như này.”
“Cao Thiên Xảo tiêu rồi.”
Phòng nghỉ trong miệng Nhậm Giang Lâm, thay vì nói là phòng nghỉ không bằng nói là phòng xép chung cư xa hoa, có phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, phòng thay quần áo, phòng ngủ, không chỉ lớn hơn chung cư nhỏ của Tiêu Việt một lần.
Tiêu Việt đang tắm trong buồng tắm, lớn tiếng hỏi Nhậm Giang Lâm ở bên ngoài: “Người phụ nữ vừa nãy là ai?”
“Cậu không biết à?” Nhậm Giang Lâm ngồi trên sofa, liếc nhìn tờ báo trên tay, “Đới Tinh Hi, lần trước cậu nói thích cậu thích cô ta nhỉ.”
“Tôi nói người kia kìa.”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày: “Cô ta là nghệ sĩ của công ty, làm sao? Cậu cũng có hứng thú với loại hình này?”
“Khỏi, loại này tôi vẫn làm không được.” Tiêu Việt tắt nước, quấn một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, “Ông chủ lớn ơi, công ty anh ký với nghệ sĩ đều không kiểm tra trí thông minh à? Toàn tuyển thứ ngu xuẩn gì đâu.”
“Tắm xong rồi?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhậm Giang Lâm quay đầu, thấy dáng vẻ của Tiêu Việt thì ngớ ra trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng rời tầm mắt, nói: “Vừa nãy tôi bảo trợ lý mua đồ lót rồi, trên kệ bên ngoài cửa phòng tắm, quần áo thì cậu đến phòng thay đồ tùy ý chọn đi.”
“Còn cố ý mua cho tôi à, thật ra tôi không để ý mặc của anh đâu.” Tiêu Việt cười nói.
“Tôi để ý.” Nhậm Giang Lâm nhíu mày.
“Phải phải phải, tôi.” Tiêu Việt nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
Nhậm Giang Lâm khó hiểu quay đầu lại hỏi: “Cậu làm sao?”
“Xuỵt —— ông chủ lớn ơi, anh có nghe thấy âm thanh gì không?” Tiêu Việt đi đến phía sau Nhậm Giang Lâm, lại gần bên tai anh thấp giọng nói.
Âm thanh? Nhậm Giang Lâm nghe vậy, yên lặng một lát, đã chú ý đến tiếng thở dốc, láng máng rơi vào bên tai, mập mờ đến cực điểm, vô cùng kích tình.
“Có người đang khí thế ngất trời ở sát vách đấy.”
Giọng nói khàn khàn của Tiêu Việt rơi bên tai, Nhậm Giang Lâm cảm thấy tai hơi ngứa, không được tự nhiên lùi ra.
“Vừa rồi tôi phát hiện sau tai anh có một cái nốt ruồi,” Nói vậy, Tiêu Việt duỗi tay sờ một cái, “Ơ? Tai anh nóng quá…”
“Tiêu Việt! Tôi đã bảo cậu sửa cái tật xấu thích tùy tiện động tay rồi!” Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên đứng lên, nói: “Nhanh mặc quần áo vào, lát nữa tôi phải xuống nói lời chúc mừng năm mới.”
“Được được được, mặc ngay.”
Đợi Tiêu Việt mặc áo thun quần jean đi ra, hai người mới cùng nhau quay lại đại sảnh.
Nhưng không đợi Tiêu Việt đi xuống tầng một, bên kia Cung Hữu Vĩ và Uông Trạch đã lao lên, “Anh Việt ơi, chơi game không?”
“Không chơi.”
“Bọn em thua rồi.”
“Thua bởi đám minh tinh kia?”
“Bọn họ mang theo người chuyên chơi esports đến, thằng nhãi chơi esports kia nhục mạ đội IT chúng ta.”
(Esports – Electronic Sports: Thể thao điện tử là hình thức tổ chức cuộc thi chơi điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp.)
“…”
“Anh Việt à, anh phải phục thù cho bọn em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.