Chương 86: Nếu Nhậm Giang Lâm đột nhiên mất trí nhớ 3
Quái Đản Giang Dương
29/10/2020
Từ khi đến Thành Đô, mỗi lần trở về Thượng Hải, Tiêu Việt đều ở trong nhà Nhậm Giang Lâm, một tới hai đi, quần áo và thiết bị trong nhà hắn cũng không biết chuyển tới từ lúc nào.
Đương nhiên, từ lần đầu tiên đến nhà Nhậm Giang Lâm, hắn ngủ trong phòng ngủ chính với chủ nhân của ngôi nhà này, về sau tất nhiên cũng không thay đổi.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên hắn ở trong căn phòng cho khách được trang trí đơn thuần này…
Miễn cưỡng đi vào nhà không phải ngủ đầu đường, cuối cùng hắn vẫn không thể toại nguyện ngủ bên cạnh Nhậm Giang Lâm.
Nằm ở trên giường, hai tay Tiêu Việt gác sau đầu nhìn trần nhà hiếm khi đờ ra.
Tuy rằng sẽ theo đuổi Nhậm Giang Lâm một lần nữa, nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, cũng không tìm được cách theo đuổi, suy nghĩ kỹ lần nữa, hắn vốn chưa bao giờ theo đuổi ai, ngay cả lúc trước cùng Nhậm Giang Lâm, cũng là tự nhiên mà vậy, tình cảm của hai người đồng điệu bất ngờ, thời điểm đến không đè nén được, cứ vậy ở bên nhau.
Nói cho cùng, Tiêu Việt không có kinh nghiệm theo đuổi người khác.
Bây giờ tình cảm của hắn và Nhậm Giang Lâm không ngang nhau, vậy ắt phải chủ động làm mới được, ai biết những người như hổ rình mồi phía sau Nhậm Giang Lâm có thể đột nhiên giết hắn trở tay không kịp hay không.
Ngay cả ngón tay của Nhậm Giang Lâm hắn cũng không muốn cho người khác chạm vào.
Thế nhưng, rốt cuộc là theo đuổi thế nào?
Tiêu Việt suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ được gì, dứt khoát rời giường đi đến phòng làm việc của hắn lên mạng tra một vài hướng dẫn.
Trên mạng đủ loại hướng dẫn theo đuổi, tầng tầng lớp lớp kế sách, Tiêu Việt đã xem mười mấy cái, chinh phục bằng quà cáp, chinh phục bằng hứng thú sở thích, chinh phục bằng lời ngon tiếng ngọt, tạo ra lãng mạn… v.v.
Càng xem mặt Tiêu Việt càng đen.
Nhậm Giang Lâm không thiếu tiền, điểm này trong một năm hai người ở bên nhau, Tiêu Việt đã được lĩnh giáo triệt để. Trong tiệc sinh nhật lần trước của Nhậm Giang Lâm, người tặng quà cho anh vô số kể, trong những món quá kia thậm chí có rất nhiều những món đồ quý hiếm thấy, đương nhiên Nhậm Giang Lâm vui vẻ nhận, nhưng về sau anh không liếc nhìn mấy thứ đó nữa.
Ngược lại là một app sàng lọc liên kết hắn tạo ra cho Nhậm Giang Lâm để cập nhật thông tin kinh tế một cách thông minh, Nhậm Giang Lâm lại rất thích…
Thật ra, Tiêu Việt cũng biết, cho dù hắn chỉ tặng cây bút máy giá rẻ, Nhậm Giang Lâm cũng sẽ sử dùng thường xuyên, bởi vì nó là xây dựng trên tình cảm hắn dành cho Nhậm Giang Lâm, bất kỳ vật gì cũng sẽ trân trọng.
Nhậm Giang Lâm quả thật chỉ để ý người mà mình quan tâm, cái khác, cho dù lăn qua lăn lại như thế nào, cũng không thể lay động được anh.
Cho nên Tiêu Việt rất rõ ràng, bây giờ hắn tặng cái gì, Nhậm Giang Lâm cũng sẽ không có nhiều cảm giác.
Cho dù hắn tặng công ty cho Nhậm Giang Lâm, Nhậm Giang Lâm cũng sẽ không bởi vậy mà rễ tình đâm sâu với hắn.
Mà đối với hứng thú của Nhậm Giang Lâm… Tiêu Việt không nhịn được cười, cũng ở chung, Tiêu Việt mới nhận ra, điểm chung giữa Nhậm Giang Lâm và hắn chính là hứng thú sở thích và nghề nghiệp đều thống nhất.
Đối với kinh doanh kinh tế, Tiêu Việt đúng là không có cách nhìn đặc biệt gì để hấp dẫn sự chú ý của Nhậm Giang Lâm.
Về phần lãng mạn, lời ngon tiếng ngọt… Tiêu Việt trực tiếp không nghĩ, bây giờ Nhậm Giang Lâm không thể thích một “người xa lạ” một lần nữa vác ghi-ta đến dưới lầu công ty hét lầu.
Suy cho cùng, vấn đề lớn nhất đó là Nhậm Giang Lâm không có hứng thú với hắn.
Tiêu Việt nhận ra đây là một con đường chết không quy hoạch được.
Đêm đã rất khuya, ngồi dựa vào lưng ghế, Tiêu Việt lại lướt xuống xem tầm mười trang, không phát hiện được ý kiến nào mang tính kiến thiết, hắn tắt máy tính chuẩn bị trở về phòng cho khách bên cạnh.
Nhưng sau khi ra ngoài, hắn không tự chủ được nhìn lên tầng hai, nhìn bao lâu hắn cũng không biết, ngay sau đó, hắn nhấc chân đi về phía cầu thang.
Phòng ngủ chính trên tầng, Nhậm Giang Lâm không khóa cửa, Tiêu Việt nhẹ nhàng mở cửa, nương theo ánh đèn xuyên qua hắn lờ mờ nhìn thấy Nhậm Giang Lâm ngủ yên, nghe thấy anh hít thở sâu.
Hắn đã ba tháng không gặp Nhậm Giang Lâm.
Lần này dốc sức dành được mười lăm ngày đến ở bên anh, ai ngờ…
Nhỏ tiếng đi đến bên giường, Tiêu Việt nhìn người trong lòng nhớ hơn mấy tháng, tay chống trên mép giường, vươn người qua hôn nhẹ người yêu.
Mùi vị quen thuộc, hơi thở mát lạnh, khiến lòng hắn run lên, có phần không nỡ tách ra.
Nhưng giấc ngủ của Nhậm Giang Lâm cạn, nếu hắn quá phận hơn, không hãm lại được thì chớ, người tỉnh rồi càng giảm ấn tượng về mình.
Ngẫm nghĩ, Tiêu Việt lại nhẹ chân nhẹ tay như lúc đến rời khỏi phòng ngủ chính, trở về phòng cho khách dưới lầu.
Nếu không biết nên theo đuổi thế nào, vậy ban đầu tính thế nào, hắn sẽ làm thế đó, dù sao mười mấy ngày nay, hắn vốn định bụng đến ở bên anh. Cho dù Nhậm Giang Lâm không khôi phục được ký ức, vậy dù gì khoảng thời gian này hắn phải lăn lộn quen mặt trước mặt người này.
Chuyện tình yêu mà, đừng quá để ý da mặt gì đó, không lộ diện thì làm sao khiến anh nhớ được? Dù sao lắc lư nhiều trước mặt người ta, thẩm thấu không để lại dấu vết, thay đổi một cách vô tri vô giác.
Khoảng thời gian này Tiêu Việt bận làm việc quá, lại thêm hai ngày ở bệnh viện hắn gần như không ngủ, nghỉ ngơi không đủ, vừa nằm xuống, tỉnh dậy đã mười một giờ ngày hôm sau.
Nhậm Giang Lâm đã không ở trong nhà từ lâu.
Dì quét dọn biết trước khoảng thời gian này hắn sẽ về, cho nên lúc này đã đến nhà chuẩn bị làm cơm trưa.
“Cậu Tiêu dậy rồi?” Công nhân nữ này biết Tiêu Việt, cũng biết đây là người yêu của Nhậm tổng, rất khách sáo với Tiêu Việt, “Tôi đang nấu cơm trưa, buổi sáng nấu cháo xương sườn tôm tươi, cậu ăn trước nhé?”
“Cảm ơn dì Trương.” Tiêu Việt đi đến phòng bếp, thấy dì Trương đã chuẩn bị xào rau, bèn hỏi: “Dì Trương biết Giang Lâm đi đâu không?”
“Đến công ty rồi.” Dì Trương cười nói: “Sáng nay ăn sáng xong trợ lý Vương đã tới đón cậu ấy đi rồi.”
Tiêu Việt gật đầu, thật ra hắn cũng đoán được, Nhậm Giang Lâm chỉ cần rời khỏi bệnh viện, dù bây giờ nguyên nhân bệnh không rõ, anh cũng sẽ không ngồi ở nhà đợi mỗi tuần kiểm tra lại một lần.
Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không ngồi chơi, đối với công việc Nhậm Giang Lâm không thể thoải mái hơn hắn.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng trong lòng không biết làm sao lại hơi khó chịu.
Dì Trương xào đồ ăn xong, Tiêu Việt không ăn ở nhà ăn, lấy hộp giữ nhiệt đóng gói lại, sau đó đeo túi laptop đến Nhậm thị.
Một đường thông suốt, thậm chí đến văn phòng Nhậm Giang Lâm cũng không ai dám cản, Tiêu Việt gõ cửa một cái, nghe thấy trả lời thì tiến vào.
Nhậm Giang Lâm đang xem văn kiện, không ngẩng đầu.
“Nếu là văn kiện thì đặt trên bàn đi.”
Tiêu Việt nghe vậy cười híp mắt đặt hộp cơm lên chỗ trống trên bàn, “Ông chủ lớn à, nên ăn cơm trưa rồi.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy dừng lại, khi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Việt, trong mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu: “Cậu vào bằng cách nào?”
Tiêu Việt chống tay lên mặt bàn nhìn thẳng vào mắt anh, một lát sau mới dời đi, cười nói: “Được được được, nếu anh không chào đón như thế, em sang bên cạnh không trở ngại mắt anh, nhưng vẫn phải ăn cơm trưa.”
Nói đoạn, hắn đi đến sofa bên cạnh văn phòng ngồi xuống, lấy laptop trong túi ra, vừa gõ mật khẩu vừa nói: “Chưa kể, tại sao em có thể tới đây, cái này phải hỏi chính anh.”
“…”
Gõ nút Enter, Tiêu Việt cười híp mắt nhìn về phía Nhậm Giang Lâm, chậc lưỡi nói: “Rõ ràng là ông chủ Nhậm nói nhớ em, hi vọng em ở cùng anh nhiều hơn, bây giờ em ở bên, anh lại chê em phiền.”
Cho dù không có ký ức, Nhậm Giang Lâm cũng biết Tiêu Việt nói lời này tuyệt đối là nói bậy.
Anh hơi phiền lòng, nhưng lại không biết làm thế nào với Tiêu Việt, một vài chuyện ngoài dự đoán của anh, đặc biệt là đêm qua…
Lúc Tiêu Việt mở cửa, anh đã tỉnh, vốn muốn nhìn xem hắn định làm gì, lại không ngờ…
Ấm áp trên môi khiến anh khiếp sợ.
Tiêu Việt này… Rốt cuộc đang nghĩ gì… Mà bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Cũng may, sau khi Tiêu Việt nói những lời này, nhìn vào máy tính của hắn gõ gõ không làm phiền người nữa, Nhậm Giang Lâm dứt khoát xem như hắn không tồn tại, xem hết văn kiện rồi bảo trợ lý Vương đưa cơm, đồ ăn Tiêu Việt mang đến cuối cùng anh không động vào.
Tiêu Việt cũng không sao cả, Nhậm Giang Lâm không ăn, hắn ăn bảy tám phần đồ ăn dành cho hai người.
Đến buổi chiều Nhậm Giang Lâm đi họp, hắn vẫn ở trong văn phòng làm việc của mình đợi người. Khi Nhậm Giang Lâm làm xong trở lại văn phòng, thấy Nhậm Giang Lâm hơi mệt xoa mũi, Tiêu Việt lưu tài liệu lại, chậm rãi đi đến đằng sau Nhậm Giang Lâm bóp vai cổ giúp anh.
Giống như không nhận ra Nhậm Giang Lâm cứng đờ trong nháy mắt, Tiêu Việt cười nói: “Nhiều việc lắm à?”
“Cậu Tiêu, trước kia tôi đã nói với cậu chưa, tôi không thích người khác chạm vào?” Nhậm Giang Lâm nhắm hai mắt nói.
“Chắc là chưa…” Tiêu Việt chớp mắt, cười đùa tí tửng: “Nhưng lúc mới quen, anh bảo em sửa tật xấu động tay động chân lung tung.”
“… Đây không phải cùng một ý nghĩa?”
“Không giống không giống, anh chỉ bảo em sửa thôi, nhưng trên thực tế em cũng không động tay với người khác, ngoại trừ anh.
“…”
Nhậm Giang Lâm cảm thấy hơi đau đầu.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Việt cũng dựa theo kế hoạch ban đầu, sáng sớm mỗi ngày rời giường lúc sáu giờ với Nhậm Giang Lâm, bền lòng vững dạ cọ xe đến Nhậm thị ngồi cùng anh.
Nhậm Giang Lâm vốn muốn nói vài điều, nhưng Tiêu Việt đúng như hắn nói, ngoại trừ thỉnh thoảng đến gần, lúc khác cũng không quấy rầy anh làm việc, thậm chí lúc người này làm việc, nhiều khi còn tập trung hơn anh.
Hôm thứ bảy, Nhậm Giang Lâm cơ bản không có ngày nghỉ theo quy định xử lý văn kiện đơn giản, mười giờ thì đến thành phố đi họp, họp suốt một ngày, khi anh trở lại công ty đã sáu giờ chiều.
Đèn vàng trong văn phòng lờ mờ, thức ăn giữa trưa dì Trương mang đến xếp ngay ngắn trong túi, gạt tàn thuốc lá trên bàn trà có thêm mấy điếu thuốc, mà Tiêu Việt đang nhíu mày trầm tư nhìn máy tính, không phát hiện anh tới.
Cơm trưa cũng chưa ăn à?
Nhậm Giang Lâm khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, khoảng thời gian này Tiêu Việt chưa từng hút thuốc trước mặt anh, chắc hẳn sợ khói thuốc có ảnh hưởng đến thần kinh…
Nhận ra được điểm này, trong lòng Nhậm Giang Lâm bực bội tức anh ách không giải thích được.
“Về đi.” Nhậm Giang Lâm lên tiếng nói.
Chưa từng nghĩ sẽ đột nhiên nghe được giọng nói của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy người tới, cười híp cả mắt: “Ông chủ Nhậm à, em dẫn anh đi ăn xiên nướng nhá?”
Nhậm Giang Lâm rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt mới đầu còn không nỡ rời khỏi máy tính, trong giây lát này đã đặt toàn bộ lên người anh.
Bốn mắt nhìn nhau, một hồi lâu Nhậm Giang Lâm mới tránh đi không để lại dấu vết, giơ tay nới lỏng cà vạt, “Không cần, tôi không ăn cái đó.”
Nhìn xương quai xanh hơi lộ ra của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt nuốt ngụm nước bọt, “Em hơi đói…” Dứt lời, bụng hắn kêu ọt một tiếng.
Đương nhiên Nhậm Giang Lâm nghe rất rõ ràng, hơi buồn cười quay đầu nhìn Tiêu Việt, lại va vào trong đôi mắt mang theo tình dục.
Đương nhiên, từ lần đầu tiên đến nhà Nhậm Giang Lâm, hắn ngủ trong phòng ngủ chính với chủ nhân của ngôi nhà này, về sau tất nhiên cũng không thay đổi.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên hắn ở trong căn phòng cho khách được trang trí đơn thuần này…
Miễn cưỡng đi vào nhà không phải ngủ đầu đường, cuối cùng hắn vẫn không thể toại nguyện ngủ bên cạnh Nhậm Giang Lâm.
Nằm ở trên giường, hai tay Tiêu Việt gác sau đầu nhìn trần nhà hiếm khi đờ ra.
Tuy rằng sẽ theo đuổi Nhậm Giang Lâm một lần nữa, nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, cũng không tìm được cách theo đuổi, suy nghĩ kỹ lần nữa, hắn vốn chưa bao giờ theo đuổi ai, ngay cả lúc trước cùng Nhậm Giang Lâm, cũng là tự nhiên mà vậy, tình cảm của hai người đồng điệu bất ngờ, thời điểm đến không đè nén được, cứ vậy ở bên nhau.
Nói cho cùng, Tiêu Việt không có kinh nghiệm theo đuổi người khác.
Bây giờ tình cảm của hắn và Nhậm Giang Lâm không ngang nhau, vậy ắt phải chủ động làm mới được, ai biết những người như hổ rình mồi phía sau Nhậm Giang Lâm có thể đột nhiên giết hắn trở tay không kịp hay không.
Ngay cả ngón tay của Nhậm Giang Lâm hắn cũng không muốn cho người khác chạm vào.
Thế nhưng, rốt cuộc là theo đuổi thế nào?
Tiêu Việt suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ được gì, dứt khoát rời giường đi đến phòng làm việc của hắn lên mạng tra một vài hướng dẫn.
Trên mạng đủ loại hướng dẫn theo đuổi, tầng tầng lớp lớp kế sách, Tiêu Việt đã xem mười mấy cái, chinh phục bằng quà cáp, chinh phục bằng hứng thú sở thích, chinh phục bằng lời ngon tiếng ngọt, tạo ra lãng mạn… v.v.
Càng xem mặt Tiêu Việt càng đen.
Nhậm Giang Lâm không thiếu tiền, điểm này trong một năm hai người ở bên nhau, Tiêu Việt đã được lĩnh giáo triệt để. Trong tiệc sinh nhật lần trước của Nhậm Giang Lâm, người tặng quà cho anh vô số kể, trong những món quá kia thậm chí có rất nhiều những món đồ quý hiếm thấy, đương nhiên Nhậm Giang Lâm vui vẻ nhận, nhưng về sau anh không liếc nhìn mấy thứ đó nữa.
Ngược lại là một app sàng lọc liên kết hắn tạo ra cho Nhậm Giang Lâm để cập nhật thông tin kinh tế một cách thông minh, Nhậm Giang Lâm lại rất thích…
Thật ra, Tiêu Việt cũng biết, cho dù hắn chỉ tặng cây bút máy giá rẻ, Nhậm Giang Lâm cũng sẽ sử dùng thường xuyên, bởi vì nó là xây dựng trên tình cảm hắn dành cho Nhậm Giang Lâm, bất kỳ vật gì cũng sẽ trân trọng.
Nhậm Giang Lâm quả thật chỉ để ý người mà mình quan tâm, cái khác, cho dù lăn qua lăn lại như thế nào, cũng không thể lay động được anh.
Cho nên Tiêu Việt rất rõ ràng, bây giờ hắn tặng cái gì, Nhậm Giang Lâm cũng sẽ không có nhiều cảm giác.
Cho dù hắn tặng công ty cho Nhậm Giang Lâm, Nhậm Giang Lâm cũng sẽ không bởi vậy mà rễ tình đâm sâu với hắn.
Mà đối với hứng thú của Nhậm Giang Lâm… Tiêu Việt không nhịn được cười, cũng ở chung, Tiêu Việt mới nhận ra, điểm chung giữa Nhậm Giang Lâm và hắn chính là hứng thú sở thích và nghề nghiệp đều thống nhất.
Đối với kinh doanh kinh tế, Tiêu Việt đúng là không có cách nhìn đặc biệt gì để hấp dẫn sự chú ý của Nhậm Giang Lâm.
Về phần lãng mạn, lời ngon tiếng ngọt… Tiêu Việt trực tiếp không nghĩ, bây giờ Nhậm Giang Lâm không thể thích một “người xa lạ” một lần nữa vác ghi-ta đến dưới lầu công ty hét lầu.
Suy cho cùng, vấn đề lớn nhất đó là Nhậm Giang Lâm không có hứng thú với hắn.
Tiêu Việt nhận ra đây là một con đường chết không quy hoạch được.
Đêm đã rất khuya, ngồi dựa vào lưng ghế, Tiêu Việt lại lướt xuống xem tầm mười trang, không phát hiện được ý kiến nào mang tính kiến thiết, hắn tắt máy tính chuẩn bị trở về phòng cho khách bên cạnh.
Nhưng sau khi ra ngoài, hắn không tự chủ được nhìn lên tầng hai, nhìn bao lâu hắn cũng không biết, ngay sau đó, hắn nhấc chân đi về phía cầu thang.
Phòng ngủ chính trên tầng, Nhậm Giang Lâm không khóa cửa, Tiêu Việt nhẹ nhàng mở cửa, nương theo ánh đèn xuyên qua hắn lờ mờ nhìn thấy Nhậm Giang Lâm ngủ yên, nghe thấy anh hít thở sâu.
Hắn đã ba tháng không gặp Nhậm Giang Lâm.
Lần này dốc sức dành được mười lăm ngày đến ở bên anh, ai ngờ…
Nhỏ tiếng đi đến bên giường, Tiêu Việt nhìn người trong lòng nhớ hơn mấy tháng, tay chống trên mép giường, vươn người qua hôn nhẹ người yêu.
Mùi vị quen thuộc, hơi thở mát lạnh, khiến lòng hắn run lên, có phần không nỡ tách ra.
Nhưng giấc ngủ của Nhậm Giang Lâm cạn, nếu hắn quá phận hơn, không hãm lại được thì chớ, người tỉnh rồi càng giảm ấn tượng về mình.
Ngẫm nghĩ, Tiêu Việt lại nhẹ chân nhẹ tay như lúc đến rời khỏi phòng ngủ chính, trở về phòng cho khách dưới lầu.
Nếu không biết nên theo đuổi thế nào, vậy ban đầu tính thế nào, hắn sẽ làm thế đó, dù sao mười mấy ngày nay, hắn vốn định bụng đến ở bên anh. Cho dù Nhậm Giang Lâm không khôi phục được ký ức, vậy dù gì khoảng thời gian này hắn phải lăn lộn quen mặt trước mặt người này.
Chuyện tình yêu mà, đừng quá để ý da mặt gì đó, không lộ diện thì làm sao khiến anh nhớ được? Dù sao lắc lư nhiều trước mặt người ta, thẩm thấu không để lại dấu vết, thay đổi một cách vô tri vô giác.
Khoảng thời gian này Tiêu Việt bận làm việc quá, lại thêm hai ngày ở bệnh viện hắn gần như không ngủ, nghỉ ngơi không đủ, vừa nằm xuống, tỉnh dậy đã mười một giờ ngày hôm sau.
Nhậm Giang Lâm đã không ở trong nhà từ lâu.
Dì quét dọn biết trước khoảng thời gian này hắn sẽ về, cho nên lúc này đã đến nhà chuẩn bị làm cơm trưa.
“Cậu Tiêu dậy rồi?” Công nhân nữ này biết Tiêu Việt, cũng biết đây là người yêu của Nhậm tổng, rất khách sáo với Tiêu Việt, “Tôi đang nấu cơm trưa, buổi sáng nấu cháo xương sườn tôm tươi, cậu ăn trước nhé?”
“Cảm ơn dì Trương.” Tiêu Việt đi đến phòng bếp, thấy dì Trương đã chuẩn bị xào rau, bèn hỏi: “Dì Trương biết Giang Lâm đi đâu không?”
“Đến công ty rồi.” Dì Trương cười nói: “Sáng nay ăn sáng xong trợ lý Vương đã tới đón cậu ấy đi rồi.”
Tiêu Việt gật đầu, thật ra hắn cũng đoán được, Nhậm Giang Lâm chỉ cần rời khỏi bệnh viện, dù bây giờ nguyên nhân bệnh không rõ, anh cũng sẽ không ngồi ở nhà đợi mỗi tuần kiểm tra lại một lần.
Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không ngồi chơi, đối với công việc Nhậm Giang Lâm không thể thoải mái hơn hắn.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng trong lòng không biết làm sao lại hơi khó chịu.
Dì Trương xào đồ ăn xong, Tiêu Việt không ăn ở nhà ăn, lấy hộp giữ nhiệt đóng gói lại, sau đó đeo túi laptop đến Nhậm thị.
Một đường thông suốt, thậm chí đến văn phòng Nhậm Giang Lâm cũng không ai dám cản, Tiêu Việt gõ cửa một cái, nghe thấy trả lời thì tiến vào.
Nhậm Giang Lâm đang xem văn kiện, không ngẩng đầu.
“Nếu là văn kiện thì đặt trên bàn đi.”
Tiêu Việt nghe vậy cười híp mắt đặt hộp cơm lên chỗ trống trên bàn, “Ông chủ lớn à, nên ăn cơm trưa rồi.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy dừng lại, khi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Việt, trong mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu: “Cậu vào bằng cách nào?”
Tiêu Việt chống tay lên mặt bàn nhìn thẳng vào mắt anh, một lát sau mới dời đi, cười nói: “Được được được, nếu anh không chào đón như thế, em sang bên cạnh không trở ngại mắt anh, nhưng vẫn phải ăn cơm trưa.”
Nói đoạn, hắn đi đến sofa bên cạnh văn phòng ngồi xuống, lấy laptop trong túi ra, vừa gõ mật khẩu vừa nói: “Chưa kể, tại sao em có thể tới đây, cái này phải hỏi chính anh.”
“…”
Gõ nút Enter, Tiêu Việt cười híp mắt nhìn về phía Nhậm Giang Lâm, chậc lưỡi nói: “Rõ ràng là ông chủ Nhậm nói nhớ em, hi vọng em ở cùng anh nhiều hơn, bây giờ em ở bên, anh lại chê em phiền.”
Cho dù không có ký ức, Nhậm Giang Lâm cũng biết Tiêu Việt nói lời này tuyệt đối là nói bậy.
Anh hơi phiền lòng, nhưng lại không biết làm thế nào với Tiêu Việt, một vài chuyện ngoài dự đoán của anh, đặc biệt là đêm qua…
Lúc Tiêu Việt mở cửa, anh đã tỉnh, vốn muốn nhìn xem hắn định làm gì, lại không ngờ…
Ấm áp trên môi khiến anh khiếp sợ.
Tiêu Việt này… Rốt cuộc đang nghĩ gì… Mà bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Cũng may, sau khi Tiêu Việt nói những lời này, nhìn vào máy tính của hắn gõ gõ không làm phiền người nữa, Nhậm Giang Lâm dứt khoát xem như hắn không tồn tại, xem hết văn kiện rồi bảo trợ lý Vương đưa cơm, đồ ăn Tiêu Việt mang đến cuối cùng anh không động vào.
Tiêu Việt cũng không sao cả, Nhậm Giang Lâm không ăn, hắn ăn bảy tám phần đồ ăn dành cho hai người.
Đến buổi chiều Nhậm Giang Lâm đi họp, hắn vẫn ở trong văn phòng làm việc của mình đợi người. Khi Nhậm Giang Lâm làm xong trở lại văn phòng, thấy Nhậm Giang Lâm hơi mệt xoa mũi, Tiêu Việt lưu tài liệu lại, chậm rãi đi đến đằng sau Nhậm Giang Lâm bóp vai cổ giúp anh.
Giống như không nhận ra Nhậm Giang Lâm cứng đờ trong nháy mắt, Tiêu Việt cười nói: “Nhiều việc lắm à?”
“Cậu Tiêu, trước kia tôi đã nói với cậu chưa, tôi không thích người khác chạm vào?” Nhậm Giang Lâm nhắm hai mắt nói.
“Chắc là chưa…” Tiêu Việt chớp mắt, cười đùa tí tửng: “Nhưng lúc mới quen, anh bảo em sửa tật xấu động tay động chân lung tung.”
“… Đây không phải cùng một ý nghĩa?”
“Không giống không giống, anh chỉ bảo em sửa thôi, nhưng trên thực tế em cũng không động tay với người khác, ngoại trừ anh.
“…”
Nhậm Giang Lâm cảm thấy hơi đau đầu.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Việt cũng dựa theo kế hoạch ban đầu, sáng sớm mỗi ngày rời giường lúc sáu giờ với Nhậm Giang Lâm, bền lòng vững dạ cọ xe đến Nhậm thị ngồi cùng anh.
Nhậm Giang Lâm vốn muốn nói vài điều, nhưng Tiêu Việt đúng như hắn nói, ngoại trừ thỉnh thoảng đến gần, lúc khác cũng không quấy rầy anh làm việc, thậm chí lúc người này làm việc, nhiều khi còn tập trung hơn anh.
Hôm thứ bảy, Nhậm Giang Lâm cơ bản không có ngày nghỉ theo quy định xử lý văn kiện đơn giản, mười giờ thì đến thành phố đi họp, họp suốt một ngày, khi anh trở lại công ty đã sáu giờ chiều.
Đèn vàng trong văn phòng lờ mờ, thức ăn giữa trưa dì Trương mang đến xếp ngay ngắn trong túi, gạt tàn thuốc lá trên bàn trà có thêm mấy điếu thuốc, mà Tiêu Việt đang nhíu mày trầm tư nhìn máy tính, không phát hiện anh tới.
Cơm trưa cũng chưa ăn à?
Nhậm Giang Lâm khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, khoảng thời gian này Tiêu Việt chưa từng hút thuốc trước mặt anh, chắc hẳn sợ khói thuốc có ảnh hưởng đến thần kinh…
Nhận ra được điểm này, trong lòng Nhậm Giang Lâm bực bội tức anh ách không giải thích được.
“Về đi.” Nhậm Giang Lâm lên tiếng nói.
Chưa từng nghĩ sẽ đột nhiên nghe được giọng nói của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy người tới, cười híp cả mắt: “Ông chủ Nhậm à, em dẫn anh đi ăn xiên nướng nhá?”
Nhậm Giang Lâm rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt mới đầu còn không nỡ rời khỏi máy tính, trong giây lát này đã đặt toàn bộ lên người anh.
Bốn mắt nhìn nhau, một hồi lâu Nhậm Giang Lâm mới tránh đi không để lại dấu vết, giơ tay nới lỏng cà vạt, “Không cần, tôi không ăn cái đó.”
Nhìn xương quai xanh hơi lộ ra của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt nuốt ngụm nước bọt, “Em hơi đói…” Dứt lời, bụng hắn kêu ọt một tiếng.
Đương nhiên Nhậm Giang Lâm nghe rất rõ ràng, hơi buồn cười quay đầu nhìn Tiêu Việt, lại va vào trong đôi mắt mang theo tình dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.