Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời
Chương 18: Bích trì*
Tam Nguyệt Đồ Đằng
12/07/2021
Quý Thần Ly ngẫm lại, kiếp trước mình quả nhiên tam quan bất chính, là con khốn đi phá hoại tình yêu của người khác, so với Hàn Hân Viễn cũng không tốt đẹp gì. Không, còn không tốt bằng Hàn Hân Viễn. Ít nhất Hàn Hân Viễn không đi đoạt bạn gái của người khác.
——————————
*Bích trì (碧池) = bitch. Để tên chương là "con điếm" hay "con khốn" mình đều thấy tục, nên để nguyên Hán Việt vậy.
Quý Thần Ly ở bệnh viện vẫn luôn nhung nhớ Đào Nguyên, xuất viện xong lập tức đi thẳng đến cô nhi viện, đứa nhỏ Bối Bối mấy tuần trước bị ốm đã sớm khỏi, tung tăng nhảy nhót khiến người khác nhìn mà yêu, lúc này Quý Thần Ly mới cảm thấy nhẹ nhõm. Quý Thần Ly xuất viện rất đột ngột, bệnh viện còn chưa kịp gọi điện báo cáo cho Minh Lãng, nên khi Minh Lãng biết được thì không tài nào phân thân, đành phải gọi điện cho Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly đang thay tã cho Tiểu Đậu Đinh mới hơn một tuổi, không nhìn tên người gọi đã tiếp điện thoại, "Xin chào, ai đang gọi đấy?"
"Em xuất viện?" Minh Lãng hỏi.
Quý Thần Ly hối hận bản thân không nhìn tên đã nhận điện thoại, nàng nhớ rõ trước đây không lâu mình đã chặn số Minh Lãng, tám phần là Minh Lãng thừa dịp nàng không chú ý lặng lẽ lấy điện thoại của mình rồi chỉnh lại. Nhưng mà nhận cũng đã nhận rồi, giờ có cúp máy cũng vô dụng, vì vậy nàng kẹp điện thoại giữa tai và vai, tức giận trả lời: "Bác sĩ nói tôi đã khoẻ, có thể xuất viện."
Minh Lãng thật sự không có ý đi chất vấn nàng, chỉ nói: "Phải không? Vậy chúc mừng."
"Cô có việc gì không?" Quý Thần Ly dùng nước ấm lau mông sạch sẽ cho Tiểu Đậu Đinh, xé bao bì tã giấy mới chuẩn bị thay cho đứa bé. Hai tay Tiểu Đậu Đinh mũm mĩm tự ôm chân mình, toét miệng cười khanh khách ngây ngô. Đào Nguyên chăm bẵm đứa nhỏ này rất tốt, bắp chân bắp tay trông như củ sen, nung núc thịt, cười rộ lên lộ ra cái răng nhỏ mới nhú. Quý Thần Ly càng nhìn càng thích, nhe răng trợn mắt làm mặt xấu chọc cười đứa nhỏ, đứa nhỏ cười càng vui vẻ.
Minh Lãng nghe thấy động tĩnh ở bên này của Quý Thần Ly, hỏi: "Ai đang ở cùng em?"
"Con trai của tôi, không được sao?" Hứng thú vui đùa với Tiểu Đậu Đinh của Quý Thần Ly đều bị câu hỏi này của Minh Lãng quét sạch, "Cô còn có việc gì sao? Không có việc gì thì tôi cúp máy."
Đầu kia Minh Lãng không nói lời nào, Quý Thần Ly định cúp điện thoại, đột nhiên lại nhớ tới chuyện quay phim, vì thế hỏi thêm một câu: "Đúng rồi, bộ điện ảnh kia khi nào thì tiếp tục quay?Quay sớm đóng máy sớm, kéo dài như vậy cũng không có nghĩa gì."
"Nhân viên đoàn phim còn đang chuẩn bị, chuẩn bị xong sẽ có người gọi điện báo cho người đại diện của em."
"Vậy được, cúp máy đây."
"Thần Ly!" Minh Lãng gọi tên nàng.
Quý Thần Ly nghi hoặc, "Sao? Có việc?"
Minh Lãng bình tĩnh chậm rãi nói: "Con trai của em... có phải cũng có nghĩa là con trai của tôi hay không?"
Trong điện thoại không nghe ra người bên kia có cảm xúc gì, nhưng Quý Thần Ly mạc danh cảm thấy Minh Lãng lúc này đang cười đến dương dương tự đắc, "Nằm mơ đi." Nói xong thì cúp điện thoại.
Quý Thần Ly cúp điện thoại xong mới nghĩ ra, không đúng, không phải công tác của đoàn phim trước khi khởi động máy đã chuẩn bị thoả đáng sao? Hiện tại còn chuẩn bị cái gì?
Nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Đào Nguyên đứng trong sân đã gọi nàng, "Thần Thần em mau xuống đây! Có người tìm em!"
"Xuống đây!" Quý Thần Ly vội vàng thay tã cho đứa nhỏ rồi đặt đứa bé vào lại trong nôi, bê chậu nước ra khỏi phòng.
Người còn chưa ra tới sân, giọng nói nàng đã đi trước bay ra ngoài, "Tỷ, ai tìm em vậy?" Quý Thần Ly nghĩ tám phần là Phong Thái, ngoại trừ Phong Thái nàng không còn bằng hữu nào quan hệ đặc biệt tốt.
Đào Nguyên ở trong bếp vo gạo nấu cơm, không nghe thấy Quý Thần Ly hỏi. Khi Quý Thần Ly ra đến sân, nàng chỉ thấy một người ngồi trên ghế trúc trong viện, quay lưng về phía Quý Thần Ly, nhìn qua cũng biết là người rất có tu dưỡng, ít nhất là tư thế ngồi thẳng, không giống nàng lúc nào cũng bị Đào Nguyên mắng là ngồi xiên xiên vẹo vẹo.
"Xin chào, xin hỏi tiểu thư tìm tôi sao?" Quý Thần Ly đi ra phía trước hỏi.
Người ngồi trên ghế trúc đứng dậy quay lại, Quý Thần Ly nhìn cái khuôn mặt thanh tú quen thuộc kia, khách khí tươi cười trên mặt đều bay đi hết, khó trách tu dưỡng tốt như vậy, đây không phải là Hàn Hân Viễn Hàn đại tiểu thư sao. Có lẽ là Quý Thần Ly vẫn lưu lại mối hận cũ với Hàn Hân Viễn từ kiếp trước, kiếp này dù nàng không thích Minh Lãng nhưng nhìn cái vị đại tiểu thư này nàng vẫn không tài nào vừa mắt nổi: "Sao cô lại tìm được chỗ này?"
Quý Thần Ly hỏi xong lập tức cảm thấy dư thừa, bằng bản lĩnh của Hàn gia, hỏi thăm nơi nàng ở không phải dễ như trở bàn tay sao. Quý Thần Ly giờ mới nhớ được, bây giờ Hàn Hân Viễn vẫn chưa bước chân vào giới giải trí, chẳng trách Đào Nguyên không nhận ra và cho cô ta vào.
Nói chuyện với Hàn Hân Viễn chưa bao giờ đi theo hướng tốt đẹp, Quý Thần Ly sợ lát nữa mà trực tiếp cãi nhau tại đây thì ảnh hưởng không tốt đến Đào Nguyên, lại nói: "Hàn tiểu thư, ra ngoài nói chuyện đi."
Thoạt nhìn tinh thần Hàn Hân Viễn có vẻ không tốt lắm, hai mắt hơi đỏ, người trông rất suy sụp, nghe Quý Thần Ly nói xong gật gật đầu: "Tôi biết có quán trà không tệ lắm, không biết Quý tiểu thư có sẵn lòng đi không?"
"Đi thôi."
Đi chỗ nào cũng không có vấn đề, Hàn Hân Viễn tới tìm Quý Thần Ly, đơn giản là vì Minh Lãng, dùng ngón chân cũng có thể đoán ra.
Tới quán trà, Hàn Hân Viễn gọi một bình trà Long Tĩnh, phục vụ rời đi rồi Hàn Hân Viễn mới nói: "Quý tiểu thư, tôi lần này là tới thay mặt Thanh Lam xin lỗi... vốn dĩ là muốn đến thăm lúc cô còn nằm trong bệnh viện, nhưng người của Minh Lãng vẫn luôn chặn lại, tôi không vào được..."
"Ừm." Quý Thần Ly gật đầu tỏ vẻ không sao. "Đã biết, Hàn tiểu thư còn có chuyện gì sao?"
"Quý tiểu thư! Tôi biết lần này là Thanh Lam quá đáng, nói đến cùng vẫn là tôi rất xin lỗi cô, cô tha cho Thanh Lam một đường sống có được không? Chị ấy... chị ấy không thể xuất ngoại. Nếu xuất ngoại thì những thành tựu chị tích luỹ được ở trong nước sẽ mất hết! Quý tiểu thư..."
"Khoan đã." Quý Thần Ly vẻ mặt không hiểu gì, "Tôi lúc nào bắt cô ta xuất ngoại?"
"Là... là Minh Lãng." Hàn Hân Viễn cười khổ, "Quý tiểu thư, hiện tại Minh Lãng nhất nhất nghe lời cô nói, cô đến chỗ chị ấy nói một câu có được không? Coi như tôi cầu xin cô..."
Quý Thần Ly vừa nghe thì lập tức vui vẻ, "Ha ha, cô lầm rồi, Tạ Thanh Lam xuất ngoại đâu có nửa mao tiền quan hệ với tôi. Hơn nữa, dựa vào mối quan hệ giữa cô và Minh tổng tài sao cô không tự mình đi cầu xin? Hàn Hân Viễn, cô đang sai người khác tự ném mình vào họng súng sao? Tôi không phải là đồ ngốc như Tạ Thanh Lam."
Kiếp trước Quý Thần Ly đã đấu với Hàn Hân Viễn bao nhiêu năm, tính cách vị tiểu thư này người khác không biết, nhưng nàng lại biết rất rõ. Bình thường ai cũng có thể chung đụng, thời khắc mấu chốt ai cũng có thể trở thành con dao trong tay cô, cuối cùng chỉ có con dao là dính máu, còn cô ta thì toàn thân sạch sẽ ung dung ra ngoài. Trước kia Quý Thần Ly còn trẻ, làm dao trong tay cô ta không biết bao nhiêu lần, mãi bây giờ mới tu luyện tránh được, sao có thể tiếp tục để cô ta lợi dụng được.
"Từ sau khi Quý tiểu thư nằm viện, đã rất lâu rồi tôi chưa gặp A Lãng." Hàn Hân Viễn cầm tách trà cười khổ, "A Lãng nói..."
"Tôi không để bụng cô ta nói gì, cũng không quan tâm tiền đồ của Tạ Thanh Lam, càng không quan tâm mấy thứ hỗn độn của các người." Quý Thần Ly lạnh lùng nói: "Hàn Hân Viễn, tôi nói sẽ ly hôn với Minh Lãng thì nhất định sẽ ly hôn, Quý Thần Ly này không có bản lĩnh gì đặc biệt, chỉ có duy nhất một cái, đó là nói lời giữ lời, đến lúc đó cô và Minh Lãng như thế nào đó là chuyện của hai người. Nếu như cô hôm nay đến thay Tạ Thanh Lam cầu tình, tôi nghĩ cô cầu sai người rồi." Quý Thần Ly uống một hơi cạn sạch tách trà của mình, "Cảm ơn trà của Hàn tiểu thư."
"Quý Thần Ly!" Hàn Hân Viễn gọi nàng lại, "Mặc kệ cô thấy tôi như thế nào, tôi không thể mặc kệ tiền đồ của Thanh Lam, tôi chỉ thay Thanh Lam cầu một câu tha thứ."
Khoé miệng Quý Thần Ly cong lên một nụ cười châm chọc: "Tôi không tha thứ."
Dựa vào cái gì để tha thứ? Từ kiếp trước đến kiếp này, mỗi một người thương tổn nàng ngược lại đều bày ra cái bộ dạng như người bị hại tới cầu nàng tha thứ, cứ như các người mới là người bị thương tổn không bằng. Tạ Thanh Lam, Hàn Hân Viễn, Minh Diễm, còn có cái tên không biết ăn phải cái gì mà phát điên Minh Lãng. Quý Thần Ly chỉ cảm thấy buồn cười, những kẻ đao phủ cao cao tại thượng kia khi hận thì muốn ép người ta vào đường cùng, dựa vào cái gì khi các người muốn cứu rỗi mình thì lại khảng khái hào phóng quên đi hiềm khích lúc trước? Dựa vào cái gì? Lương tâm các người an ổn, vậy còn thống khổ của tôi thì sao? Ai tới cứu rỗi tôi?
Quý Thần Ly tin tưởng sẽ có một ngày nàng quên đi hết thảy những ký ức không thoải mái đó, nàng tin tưởng sẽ có một ngày sinh mệnh của nàng có thể nhất đao lưỡng đoạn với những chuyện cũ lung tung rối loạn đó, nhưng nàng sẽ không tha thứ.
Hàn Hân Viễn dường như đã lường trước Quý Thần Ly sẽ nói như vậy, bình tĩnh gật đầu, "Tôi đã biết. Quý Thần Ly, mặc kệ như thế nào, cảm ơn đã cứu tôi một mạng."
"Trà không tồi, Hàn tiểu thư từ từ thưởng thức, tôi đi đây."
Quý Thần Ly vội ra cửa quên mang ví tiền, cũng may vẫn còn sớm, nàng quyết định đi bộ dọc theo đường cái trở về.
Nhắc mới nhớ, quan hệ giữa Quý Thần Ly và Hàn Hân Viễn rất sâu xa, cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, cùng thích một người phụ nữ, sâu hơn nữa, dòng máu chảy trong người Hàn Hân Viễn là của Quý Thần Ly.
Bệnh bạch cầu cấp tính, khi phát bệnh tỷ lệ tử vong cao, nếu không thay được cốt tuỷ tương thích, bác sĩ nói Hàn Hân Viễn không sống nổi ba tháng.
Đoạn thời gian đó Minh Lãng như phát điên đi nơi nơi tìm kiếm người hiến tuỷ. Quý Thần Ly không ngừng nghe Minh Lãng nói hơn một lần chỉ cần có thể cứu Hàn Hân Viễn, dù có dâng tận tay Minh gia cho người khác cô cũng không quan tâm, vừa lúc khi đó Quý Thần Ly đang đau khổ mê luyến Minh Lãng, vì vậy nàng động tâm.
Xác suất để có tuỷ tương thích giữa những người không cùng huyết thống là 1/10000, mà Quý Thần Ly lại ngẫu nhiên chính là cái 1/10000 đó. Trùng hợp kỳ diệu như vậy, cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, cùng thích một nữ nhân, thậm chí cả cốt tuỷ cũng tương thích. Vì vậy Quý Thần Ly nghĩ mình và Hàn Hân Viễn giống nhau, có lẽ Minh Lãng có thể thu hồi ánh mắt đặt trên người Hàn Hân Viễn chuyển toàn bộ đến trên người mình. Cho nên nàng đi tìm Minh Lãng, trao đổi với cô, một tờ hôn thú đổi lấy mạng của Hàn Hân Viễn.
Thời điểm Quý Thần Ly đưa ra yêu cầu này nàng không dám nhìn thẳng vào Minh Lãng, nhưng nàng không nhìn cũng có thể cảm nhận được Minh Lãng đang tức giận, như một ngọn lửa bùng lên trong một tảng băng lạnh giá, trộn lẫn với thuốc nổ, sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
"Quý Thần Ly, cô biết tôi không yêu cô." Minh Lãng khoanh tay lạnh lùng nói.
Quý Thần Ly can đảm trả lời, "Vậy... vậy chẳng lẽ chị muốn nhìn Hàn Hân Viễn chết sao?"
Minh Lãng cười nhạo, "Dân số C thị lớn như vậy, cô cho rằng dùng chuyện này có thể uy hiếp tôi sao?"
"Dân số cả nước còn lớn hơn nữa, nhưng Hàn Hân Viễn chờ nổi sao? Bạch cầu cấp tính, có thể sống bao lâu?"
Minh Lãng quả nhiên do dự, cô nhìn Quý Thần Ly, nhìn Quý Thần Ly đến lạnh cả sống lưng mới mở miệng, "Cô muốn tiền?"
Quý Thần Ly lắc đầu, "Không cần, em chỉ muốn kết hôn với chị."
Minh Lãng hiểu rõ, nhiều tiền thế nào cũng không thể so với phu nhân Minh gia được, là tương đương với ôm trong ngực một chậu châu báu, người bình thường ai cũng mơ tưởng.
"Nhưng tôi sẽ không yêu cô." Minh Lãng nói, "Cả đời đều sẽ không."
Quý Thần Ly chỉ cười, "Không thành vấn đề, em chỉ muốn kết hôn với chị."
Đầu óc Quý Thần Ly vì Dopamine tiết ra ít mà choáng váng, nàng cho rằng chỉ cần mình đối tốt với Minh Lãng, thật tốt thật tốt, tốt hơn bất cứ ai, Minh Lãng sao có thể không yêu nàng.
Nhưng, Minh Lãng thật sự không yêu nàng.
Quý Thần Ly ngẫm lại, kiếp trước mình quả nhiên tam quan bất chính, là con khốn đi phá hoại tình yêu của người khác, so với Hàn Hân Viễn cũng không tốt đẹp gì. Không, còn không tốt bằng Hàn Hân Viễn. Ít nhất Hàn Hân Viễn không đi đoạt bạn gái của người khác.
——————————
*Bích trì (碧池) = bitch. Để tên chương là "con điếm" hay "con khốn" mình đều thấy tục, nên để nguyên Hán Việt vậy.
Quý Thần Ly ở bệnh viện vẫn luôn nhung nhớ Đào Nguyên, xuất viện xong lập tức đi thẳng đến cô nhi viện, đứa nhỏ Bối Bối mấy tuần trước bị ốm đã sớm khỏi, tung tăng nhảy nhót khiến người khác nhìn mà yêu, lúc này Quý Thần Ly mới cảm thấy nhẹ nhõm. Quý Thần Ly xuất viện rất đột ngột, bệnh viện còn chưa kịp gọi điện báo cáo cho Minh Lãng, nên khi Minh Lãng biết được thì không tài nào phân thân, đành phải gọi điện cho Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly đang thay tã cho Tiểu Đậu Đinh mới hơn một tuổi, không nhìn tên người gọi đã tiếp điện thoại, "Xin chào, ai đang gọi đấy?"
"Em xuất viện?" Minh Lãng hỏi.
Quý Thần Ly hối hận bản thân không nhìn tên đã nhận điện thoại, nàng nhớ rõ trước đây không lâu mình đã chặn số Minh Lãng, tám phần là Minh Lãng thừa dịp nàng không chú ý lặng lẽ lấy điện thoại của mình rồi chỉnh lại. Nhưng mà nhận cũng đã nhận rồi, giờ có cúp máy cũng vô dụng, vì vậy nàng kẹp điện thoại giữa tai và vai, tức giận trả lời: "Bác sĩ nói tôi đã khoẻ, có thể xuất viện."
Minh Lãng thật sự không có ý đi chất vấn nàng, chỉ nói: "Phải không? Vậy chúc mừng."
"Cô có việc gì không?" Quý Thần Ly dùng nước ấm lau mông sạch sẽ cho Tiểu Đậu Đinh, xé bao bì tã giấy mới chuẩn bị thay cho đứa bé. Hai tay Tiểu Đậu Đinh mũm mĩm tự ôm chân mình, toét miệng cười khanh khách ngây ngô. Đào Nguyên chăm bẵm đứa nhỏ này rất tốt, bắp chân bắp tay trông như củ sen, nung núc thịt, cười rộ lên lộ ra cái răng nhỏ mới nhú. Quý Thần Ly càng nhìn càng thích, nhe răng trợn mắt làm mặt xấu chọc cười đứa nhỏ, đứa nhỏ cười càng vui vẻ.
Minh Lãng nghe thấy động tĩnh ở bên này của Quý Thần Ly, hỏi: "Ai đang ở cùng em?"
"Con trai của tôi, không được sao?" Hứng thú vui đùa với Tiểu Đậu Đinh của Quý Thần Ly đều bị câu hỏi này của Minh Lãng quét sạch, "Cô còn có việc gì sao? Không có việc gì thì tôi cúp máy."
Đầu kia Minh Lãng không nói lời nào, Quý Thần Ly định cúp điện thoại, đột nhiên lại nhớ tới chuyện quay phim, vì thế hỏi thêm một câu: "Đúng rồi, bộ điện ảnh kia khi nào thì tiếp tục quay?Quay sớm đóng máy sớm, kéo dài như vậy cũng không có nghĩa gì."
"Nhân viên đoàn phim còn đang chuẩn bị, chuẩn bị xong sẽ có người gọi điện báo cho người đại diện của em."
"Vậy được, cúp máy đây."
"Thần Ly!" Minh Lãng gọi tên nàng.
Quý Thần Ly nghi hoặc, "Sao? Có việc?"
Minh Lãng bình tĩnh chậm rãi nói: "Con trai của em... có phải cũng có nghĩa là con trai của tôi hay không?"
Trong điện thoại không nghe ra người bên kia có cảm xúc gì, nhưng Quý Thần Ly mạc danh cảm thấy Minh Lãng lúc này đang cười đến dương dương tự đắc, "Nằm mơ đi." Nói xong thì cúp điện thoại.
Quý Thần Ly cúp điện thoại xong mới nghĩ ra, không đúng, không phải công tác của đoàn phim trước khi khởi động máy đã chuẩn bị thoả đáng sao? Hiện tại còn chuẩn bị cái gì?
Nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Đào Nguyên đứng trong sân đã gọi nàng, "Thần Thần em mau xuống đây! Có người tìm em!"
"Xuống đây!" Quý Thần Ly vội vàng thay tã cho đứa nhỏ rồi đặt đứa bé vào lại trong nôi, bê chậu nước ra khỏi phòng.
Người còn chưa ra tới sân, giọng nói nàng đã đi trước bay ra ngoài, "Tỷ, ai tìm em vậy?" Quý Thần Ly nghĩ tám phần là Phong Thái, ngoại trừ Phong Thái nàng không còn bằng hữu nào quan hệ đặc biệt tốt.
Đào Nguyên ở trong bếp vo gạo nấu cơm, không nghe thấy Quý Thần Ly hỏi. Khi Quý Thần Ly ra đến sân, nàng chỉ thấy một người ngồi trên ghế trúc trong viện, quay lưng về phía Quý Thần Ly, nhìn qua cũng biết là người rất có tu dưỡng, ít nhất là tư thế ngồi thẳng, không giống nàng lúc nào cũng bị Đào Nguyên mắng là ngồi xiên xiên vẹo vẹo.
"Xin chào, xin hỏi tiểu thư tìm tôi sao?" Quý Thần Ly đi ra phía trước hỏi.
Người ngồi trên ghế trúc đứng dậy quay lại, Quý Thần Ly nhìn cái khuôn mặt thanh tú quen thuộc kia, khách khí tươi cười trên mặt đều bay đi hết, khó trách tu dưỡng tốt như vậy, đây không phải là Hàn Hân Viễn Hàn đại tiểu thư sao. Có lẽ là Quý Thần Ly vẫn lưu lại mối hận cũ với Hàn Hân Viễn từ kiếp trước, kiếp này dù nàng không thích Minh Lãng nhưng nhìn cái vị đại tiểu thư này nàng vẫn không tài nào vừa mắt nổi: "Sao cô lại tìm được chỗ này?"
Quý Thần Ly hỏi xong lập tức cảm thấy dư thừa, bằng bản lĩnh của Hàn gia, hỏi thăm nơi nàng ở không phải dễ như trở bàn tay sao. Quý Thần Ly giờ mới nhớ được, bây giờ Hàn Hân Viễn vẫn chưa bước chân vào giới giải trí, chẳng trách Đào Nguyên không nhận ra và cho cô ta vào.
Nói chuyện với Hàn Hân Viễn chưa bao giờ đi theo hướng tốt đẹp, Quý Thần Ly sợ lát nữa mà trực tiếp cãi nhau tại đây thì ảnh hưởng không tốt đến Đào Nguyên, lại nói: "Hàn tiểu thư, ra ngoài nói chuyện đi."
Thoạt nhìn tinh thần Hàn Hân Viễn có vẻ không tốt lắm, hai mắt hơi đỏ, người trông rất suy sụp, nghe Quý Thần Ly nói xong gật gật đầu: "Tôi biết có quán trà không tệ lắm, không biết Quý tiểu thư có sẵn lòng đi không?"
"Đi thôi."
Đi chỗ nào cũng không có vấn đề, Hàn Hân Viễn tới tìm Quý Thần Ly, đơn giản là vì Minh Lãng, dùng ngón chân cũng có thể đoán ra.
Tới quán trà, Hàn Hân Viễn gọi một bình trà Long Tĩnh, phục vụ rời đi rồi Hàn Hân Viễn mới nói: "Quý tiểu thư, tôi lần này là tới thay mặt Thanh Lam xin lỗi... vốn dĩ là muốn đến thăm lúc cô còn nằm trong bệnh viện, nhưng người của Minh Lãng vẫn luôn chặn lại, tôi không vào được..."
"Ừm." Quý Thần Ly gật đầu tỏ vẻ không sao. "Đã biết, Hàn tiểu thư còn có chuyện gì sao?"
"Quý tiểu thư! Tôi biết lần này là Thanh Lam quá đáng, nói đến cùng vẫn là tôi rất xin lỗi cô, cô tha cho Thanh Lam một đường sống có được không? Chị ấy... chị ấy không thể xuất ngoại. Nếu xuất ngoại thì những thành tựu chị tích luỹ được ở trong nước sẽ mất hết! Quý tiểu thư..."
"Khoan đã." Quý Thần Ly vẻ mặt không hiểu gì, "Tôi lúc nào bắt cô ta xuất ngoại?"
"Là... là Minh Lãng." Hàn Hân Viễn cười khổ, "Quý tiểu thư, hiện tại Minh Lãng nhất nhất nghe lời cô nói, cô đến chỗ chị ấy nói một câu có được không? Coi như tôi cầu xin cô..."
Quý Thần Ly vừa nghe thì lập tức vui vẻ, "Ha ha, cô lầm rồi, Tạ Thanh Lam xuất ngoại đâu có nửa mao tiền quan hệ với tôi. Hơn nữa, dựa vào mối quan hệ giữa cô và Minh tổng tài sao cô không tự mình đi cầu xin? Hàn Hân Viễn, cô đang sai người khác tự ném mình vào họng súng sao? Tôi không phải là đồ ngốc như Tạ Thanh Lam."
Kiếp trước Quý Thần Ly đã đấu với Hàn Hân Viễn bao nhiêu năm, tính cách vị tiểu thư này người khác không biết, nhưng nàng lại biết rất rõ. Bình thường ai cũng có thể chung đụng, thời khắc mấu chốt ai cũng có thể trở thành con dao trong tay cô, cuối cùng chỉ có con dao là dính máu, còn cô ta thì toàn thân sạch sẽ ung dung ra ngoài. Trước kia Quý Thần Ly còn trẻ, làm dao trong tay cô ta không biết bao nhiêu lần, mãi bây giờ mới tu luyện tránh được, sao có thể tiếp tục để cô ta lợi dụng được.
"Từ sau khi Quý tiểu thư nằm viện, đã rất lâu rồi tôi chưa gặp A Lãng." Hàn Hân Viễn cầm tách trà cười khổ, "A Lãng nói..."
"Tôi không để bụng cô ta nói gì, cũng không quan tâm tiền đồ của Tạ Thanh Lam, càng không quan tâm mấy thứ hỗn độn của các người." Quý Thần Ly lạnh lùng nói: "Hàn Hân Viễn, tôi nói sẽ ly hôn với Minh Lãng thì nhất định sẽ ly hôn, Quý Thần Ly này không có bản lĩnh gì đặc biệt, chỉ có duy nhất một cái, đó là nói lời giữ lời, đến lúc đó cô và Minh Lãng như thế nào đó là chuyện của hai người. Nếu như cô hôm nay đến thay Tạ Thanh Lam cầu tình, tôi nghĩ cô cầu sai người rồi." Quý Thần Ly uống một hơi cạn sạch tách trà của mình, "Cảm ơn trà của Hàn tiểu thư."
"Quý Thần Ly!" Hàn Hân Viễn gọi nàng lại, "Mặc kệ cô thấy tôi như thế nào, tôi không thể mặc kệ tiền đồ của Thanh Lam, tôi chỉ thay Thanh Lam cầu một câu tha thứ."
Khoé miệng Quý Thần Ly cong lên một nụ cười châm chọc: "Tôi không tha thứ."
Dựa vào cái gì để tha thứ? Từ kiếp trước đến kiếp này, mỗi một người thương tổn nàng ngược lại đều bày ra cái bộ dạng như người bị hại tới cầu nàng tha thứ, cứ như các người mới là người bị thương tổn không bằng. Tạ Thanh Lam, Hàn Hân Viễn, Minh Diễm, còn có cái tên không biết ăn phải cái gì mà phát điên Minh Lãng. Quý Thần Ly chỉ cảm thấy buồn cười, những kẻ đao phủ cao cao tại thượng kia khi hận thì muốn ép người ta vào đường cùng, dựa vào cái gì khi các người muốn cứu rỗi mình thì lại khảng khái hào phóng quên đi hiềm khích lúc trước? Dựa vào cái gì? Lương tâm các người an ổn, vậy còn thống khổ của tôi thì sao? Ai tới cứu rỗi tôi?
Quý Thần Ly tin tưởng sẽ có một ngày nàng quên đi hết thảy những ký ức không thoải mái đó, nàng tin tưởng sẽ có một ngày sinh mệnh của nàng có thể nhất đao lưỡng đoạn với những chuyện cũ lung tung rối loạn đó, nhưng nàng sẽ không tha thứ.
Hàn Hân Viễn dường như đã lường trước Quý Thần Ly sẽ nói như vậy, bình tĩnh gật đầu, "Tôi đã biết. Quý Thần Ly, mặc kệ như thế nào, cảm ơn đã cứu tôi một mạng."
"Trà không tồi, Hàn tiểu thư từ từ thưởng thức, tôi đi đây."
Quý Thần Ly vội ra cửa quên mang ví tiền, cũng may vẫn còn sớm, nàng quyết định đi bộ dọc theo đường cái trở về.
Nhắc mới nhớ, quan hệ giữa Quý Thần Ly và Hàn Hân Viễn rất sâu xa, cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, cùng thích một người phụ nữ, sâu hơn nữa, dòng máu chảy trong người Hàn Hân Viễn là của Quý Thần Ly.
Bệnh bạch cầu cấp tính, khi phát bệnh tỷ lệ tử vong cao, nếu không thay được cốt tuỷ tương thích, bác sĩ nói Hàn Hân Viễn không sống nổi ba tháng.
Đoạn thời gian đó Minh Lãng như phát điên đi nơi nơi tìm kiếm người hiến tuỷ. Quý Thần Ly không ngừng nghe Minh Lãng nói hơn một lần chỉ cần có thể cứu Hàn Hân Viễn, dù có dâng tận tay Minh gia cho người khác cô cũng không quan tâm, vừa lúc khi đó Quý Thần Ly đang đau khổ mê luyến Minh Lãng, vì vậy nàng động tâm.
Xác suất để có tuỷ tương thích giữa những người không cùng huyết thống là 1/10000, mà Quý Thần Ly lại ngẫu nhiên chính là cái 1/10000 đó. Trùng hợp kỳ diệu như vậy, cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, cùng thích một nữ nhân, thậm chí cả cốt tuỷ cũng tương thích. Vì vậy Quý Thần Ly nghĩ mình và Hàn Hân Viễn giống nhau, có lẽ Minh Lãng có thể thu hồi ánh mắt đặt trên người Hàn Hân Viễn chuyển toàn bộ đến trên người mình. Cho nên nàng đi tìm Minh Lãng, trao đổi với cô, một tờ hôn thú đổi lấy mạng của Hàn Hân Viễn.
Thời điểm Quý Thần Ly đưa ra yêu cầu này nàng không dám nhìn thẳng vào Minh Lãng, nhưng nàng không nhìn cũng có thể cảm nhận được Minh Lãng đang tức giận, như một ngọn lửa bùng lên trong một tảng băng lạnh giá, trộn lẫn với thuốc nổ, sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
"Quý Thần Ly, cô biết tôi không yêu cô." Minh Lãng khoanh tay lạnh lùng nói.
Quý Thần Ly can đảm trả lời, "Vậy... vậy chẳng lẽ chị muốn nhìn Hàn Hân Viễn chết sao?"
Minh Lãng cười nhạo, "Dân số C thị lớn như vậy, cô cho rằng dùng chuyện này có thể uy hiếp tôi sao?"
"Dân số cả nước còn lớn hơn nữa, nhưng Hàn Hân Viễn chờ nổi sao? Bạch cầu cấp tính, có thể sống bao lâu?"
Minh Lãng quả nhiên do dự, cô nhìn Quý Thần Ly, nhìn Quý Thần Ly đến lạnh cả sống lưng mới mở miệng, "Cô muốn tiền?"
Quý Thần Ly lắc đầu, "Không cần, em chỉ muốn kết hôn với chị."
Minh Lãng hiểu rõ, nhiều tiền thế nào cũng không thể so với phu nhân Minh gia được, là tương đương với ôm trong ngực một chậu châu báu, người bình thường ai cũng mơ tưởng.
"Nhưng tôi sẽ không yêu cô." Minh Lãng nói, "Cả đời đều sẽ không."
Quý Thần Ly chỉ cười, "Không thành vấn đề, em chỉ muốn kết hôn với chị."
Đầu óc Quý Thần Ly vì Dopamine tiết ra ít mà choáng váng, nàng cho rằng chỉ cần mình đối tốt với Minh Lãng, thật tốt thật tốt, tốt hơn bất cứ ai, Minh Lãng sao có thể không yêu nàng.
Nhưng, Minh Lãng thật sự không yêu nàng.
Quý Thần Ly ngẫm lại, kiếp trước mình quả nhiên tam quan bất chính, là con khốn đi phá hoại tình yêu của người khác, so với Hàn Hân Viễn cũng không tốt đẹp gì. Không, còn không tốt bằng Hàn Hân Viễn. Ít nhất Hàn Hân Viễn không đi đoạt bạn gái của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.