Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 130: Cô Gái Chia Sẻ Thuốc Với Giá Rẻ, Khiến Số Người Nghiện Nấm Có...
Tlucc
05/08/2024
Ngày 47 – Buổi Sáng, Quán Trọ White Weirdo
Một sự thức dậy dễ chịu! Một buổi sáng tốt lành. Đó thực sự là một đêm hiệu quả.
Cô ấy đang ném cho tôi một cái liếc nhìn chằm chằm, nhưng vẫn ổn. Không sao đâu vì cô ấy vẫn chưa đủ sức để di chuyển.
Có lẽ sau này cô ấy sẽ giận tôi, nhưng bây giờ thì ổn rồi.
Có vẻ như tôi đang thực sự tái sinh trong quá trình này. Dù là sức chịu đựng hay sức sống, chúng đều đang hồi phục. Bộ đây là động cơ vĩnh cửu à?
Rõ ràng là tôi sẽ bị mắng.
Hôm nay cô nàng đi mua sắm với nữ sinh. Cô có vẻ rất hối lỗi và đau khổ về điều này nên tôi nói với cô rằng sau này tôi sẽ ghé qua cửa hàng tạp hoá để cùng họ, và đáp lại cô gật đầu hăng hái, trông rất vui. Có lẽ cô đã mong chờ điều này đến mức không thể ngủ được. Cô trông vẫn rất buồn ngủ và mệt mỏi. Và cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt lạnh lùng...
Tôi rời đi một mình và đi đến cửa hàng vũ khí của lão già đó. Tôi cần tiền mà. Tham Lam-san chắc chắn sẽ bộc lộ bản chất thực sự của mình tại cửa hàng tạp hoá.
「Hé lô lão già? Lâu rồi không gặp? Hôm nay ông vẫn là lão già à? Ông muốn mua vũ khí không? Tui có rất nhiều dùi cui nè? Nếu ông không có tiền thì có thể mua trả góp được không á? Tui cũng có thể cho ông vay tiền nè? Nhưng tui sẽ xé râu của ông nếu ông không trả lại. Rốt cuộc thì ông cũng không còn sợi tóc nào khác để nhổ nữa.」
「Đừng chạm vào râu của tôi! Tôi sẽ trả lại cho cậu một cách đàng hoàng nhé! Và vâng, tôi vẫn là một lão già, nếu không thì đó không còn là tôi nữa. Ừm, bán cho tôi vũ khí đi, tôi cũng sẽ đi bán trả góp. Dù sao thì tôi cũng không có đủ hàng. Mặc dù cửa hàng ngày càng lớn hơn nhưng nguồn cung lại không theo kịp.」
Chà, vì ông bị hói nên tôi không thể đe dọa mái tóc được? Chẳng có gì để nhổ ngoại trừ bộ râu? Nhưng giờ nhìn quanh, ngay cả cửa hàng vũ khí chuyên dành cho dùi cùi này cũng không có đủ không gian để trưng bày hàng hóa. Có quá nhiều thứ vô dụng trong không gian này. Ông mới mua cửa hàng bên cạnh và cửa hàng phía sau, nối chúng một cách bừa bãi nên diện tích không được tận dụng hiệu quả. Điều này đòi hỏi phải tu sửa. Và nếu tôi thêm tầng hai và tầng hầm thì ông ấy sẽ ổn trong một thời gian.
「Tui có nên mở rộng cửa hàng không? Không cần phải lớn như cửa hàng tạp hóa nên tui có thể sửa sang lại một chút, thêm tầng hai và một tầng hầm. Kho chứa có thể ở dưới tầng hầm, và nếu ông đồng ý với việc di chuyển lò rèn xuống tầng hầm, ông sẽ ngay lập tức có được nhiều chỗ hơn? Hay đúng hơn là dù sao thì tui cũng sẽ làm, ngay cả khi ông nói không. Đại loại vậy?」
「Dù sao thì cậu cũng đang làm điều đó?! Mặc dù tôi là chủ cửa hàng? Chà, có thêm không gian thì tuyệt, nhưng tôi sẽ không thể trả tiền xây dựng ngay lập tức phải không? Tôi đã mắc nợ chỉ vì mua đất mới.」
「Ông đang bán hàng và có nguồn cung ổn định, để cửa hàng trong tình trạng bừa bộn, chật chội như vậy chẳng phải là lãng phí sao? Tất cả những gì ông phải làm là kiếm tiền, trả nợ và mua thêm vũ khí. Tui kiếm được lợi nhuận khổng lồ và trở thành đại gia. Dù sao thì tui cũng đã quyết định là mình sẽ xây dựng nó rồi phải không? Hay đúng hơn, đó là những gì tui đang làm á?」
Tôi có sở trường về nó trong quá trình mở rộng cửa hàng tạp hoá và đây là lần thứ hai tôi làm việc này nên sẽ không mất nhiều thời gian như vậy. Vì tôi đã hiểu các bước cần thiết nên tôi không lãng phí mana của mình và như vậy, tôi có đủ mana để dự trữ. Tầng hầm và tường ngoài đã hoàn thiện, giờ tôi chỉ còn việc xây thêm tầng 2. Vì đây là cửa hàng vũ khí nên càng có nhiều không gian trên tường để trưng bày vũ khí thì càng tốt. Vì toàn bộ cấu trúc sẽ được giữ bởi các bức tường nên nội thất rất đơn giản. Hãy làm điều đó trong một lần.
「Đặt cầu thang lên tầng 2 ở đây có ổn không? Ông muốn một cầu thang khác ở phía sau không? Chúng cũng có thể trông rất ngầu nếu được đặt ngay giữa? Ông muốn chúng ở đâu? Nhanh lên và quyết định mau? Tui đã chán rồi nhá? Ông có tầng 2 và tầng hầm nhưng không có cầu thang thì chẳng khác gì chỉ có một tầng? Ông sẽ phải trèo tường lên tầng hai á? Đó là điều ông muốn à? Đó là sở thích của ông hay gì đó à? Bộ làm vậy vui lắm à?」
Không ổn, lão già không có phản ứng. Ông chỉ sững người với cái miệng há hốc. Sẽ không ai hài lòng về một lão già há mồm, không có nhu cầu về điều đó.
「Nàyyyy? Nếu ông không trả lời tui sẽ rời đi mà không làm cầu thang đó? Ông sẽ phải trèo tường đấy nè? Alooo?」
Không trả lời. Có vẻ như ông đã bất động. Hoặc có thể leo tường là sở thích của ông ấy?
Để thử nghiệm, tôi đã cho ông xem dùi cui của Vua Gob, sau đó ông ấy dường như đã khởi động lại. Ông đã khởi động lại rồi, nhưng bây giờ ông đang run rẩy, cầm dùi cui lên, nên có vẻ như điều đó không khắc phục được ông ấy.
「!! B-Bán nó cho tôi! Tôi sẽ biến nó thành vật gia truyền! Tôi sẽ đánh bóng nó mỗi ngày nên hãy bán nó cho tôi nhé! Tôi sẽ trả bao nhiêu tùy ý cậu, cậu có ổn khi thanh toán trả góp không? Số tiền trả trước là bao nhiêu?」
Ờm, đó là hàng hóa nên hãy bán nó đi nhé? Vì còn nhiều dùi cui nên tôi lôi hết ra, đưa cho chủ quán, sau đó ông ấy chìm sâu vào suy nghĩ, lại không phản ứng nữa, nên tôi cứ tiếp tục làm cầu thang và bắt đầu tự mình thiết kế nội thất.
Ý tôi là, tôi đang làm tất cả những điều này ngay trước mặt ông ấy, và tất cả những gì ông ấy có thể nhìn thấy là những cái dùi cui á? Tại sao một thợ rèn lại bị ám ảnh bởi dùi cui như vậy? Có vẻ như tôi không nên cho ông ấy xem Dùi Cui Hoàng Đế Gob. Nếu không, chúng ta sẽ lập lại chuyện vừa nảy.
Bây giờ, việc tu sửa đã gần như hoàn tất, và tôi đã cướp hết số tiền ông có, tôi đoán là tôi đã xong việc ở đây. Có vẻ như lão già đó vẫn chưa quyết định được dùi cui nào sẽ trở thành vật gia truyền. Đó thực sự là thứ mà con cháu của ông ấy sẽ vui mừng khi có được ư? Dùi cui là tài sản thừa kế à?
Vì đây là một cửa hàng vũ khí, thay vì cố gắng làm cho nó đẹp đẽ và gọn gàng, cảm giác hơi thô sơ sẽ tốt hơn. Một cửa hàng vũ khí sang trọng và phong cách có vẻ không ổn.
Tôi chuyển lò rèn xuống dưới lòng đất, tôi đã mở rộng nó, tăng số lượng lò rèn, nhưng ông không hề chú ý chút nào? Vì ông thậm chí không thèm xem nên tôi không thể hỏi ý kiến của ông ấy được á? Chà, sau khi sử dụng một thời gian, ông ấy sẽ có một số nhận xét, vì vậy việc điều chỉnh có thể đợi đến lúc đó. Tôi phải mang đi số tiền bị tịch thu. Tham lam-san đang đợi tôi.
Cửa hàng tạp hóa đông nghịt người. Nó nhộn nhịp đến mức khiến người ta tự hỏi liệu tất cả người dân có ở đây không. Và cô ấy đã thuê hai nữ trợ lý trẻ rồi? Khi tôi hỏi, có vẻ như chủ cửa hàng từng bán thuốc và thực phẩm cho gia đình họ với giá cực thấp, thậm chí còn cho tiền họ nữa. Vì vậy, khi nghe tin cô ấy gặp khó khăn, họ đã vội vã đến đây và bắt đầu giúp đỡ, sau đó họ được thuê làm trợ lý.
Nhưng tôi không nghĩ họ có thể làm được dù chỉ với ba người trong số họ? Chỉ là làm việc ở quầy lễ tân thôi đã bận rộn rồi? Cả ba người đều bận rộn chóng mặt, hay nói đúng hơn là họ thực sự thấy chóng mặt, mắt quay cuồng rồi kìa? Họ thậm chí không có thời gian để bổ sung hàng hóa lên kệ. Chà, tôi là người làm và sắp xếp các kệ, tôi cũng là người làm kho, phân loại hàng hóa ở đó nên tự nhiên tôi biết cái gì ở đâu và nên đặt ở đâu. Đúng như dự đoán, tôi cảm thấy thương hại họ nên quyết định giúp đỡ họ một chút.
Tuy nhiên, ta không bao giờ có thể nói trước được tương lai của mình sẽ như thế nào. Ai có thể nghĩ rằng tất cả những buổi huấn luyện Kiếm Vũ đó chỉ là một Flag để giúp đỡ cửa hàng tạp hoá chứ? Mặc dù tôi đang luyện tập cách sử dụng giáo và kiếm bằng kỹ năng 『Chiếm Hữu Thuật』, nhưng giờ tôi đang bổ sung thêm hàng hóa lên kệ bằng nó. Lần lượt hàng hóa được mang ra khỏi nhà kho bằng 『Chiếm Hữu Thuật』. Tôi cá là nó cũng ngạc nhiên trước diễn biến này. Tôi chắc chắn rất ngạc nhiên. Các nhân viên và khách hàng đều giật mình trước cảnh hàng hóa bay vút lên kệ. Tôi đoán Chất Hàng Vũ là điều bất thường ngay cả đối với thế giới này. Mặc dù trời không còn mưa hay gì nữa...
「Cảm ơn nhé, cậu đã cứu đời tôi rồi. Chúng tôi bận rộn đến mức tôi thậm chí không thể phân biệt được cái gì là cái gì nữa, không có thời gian để xử lý các kệ hàng nữa. Nghĩ mà xem, chẳng phải chính cậu là lý do khiến mọi thứ trở nên như vậy sao? Mặc dù vậy, cảm ơn cậu nhé. Aaa, tôi mệt và đói quá.」
Số lượng khách hàng cuối cùng đã giảm và cửa hàng đã bình tĩnh lại. Có vẻ như họ bận rộn từ sáng đến nỗi cả chủ tiệm lẫn nhân viên đều không có thời gian để ăn. Vì đã có quá đủ cho các nữ sinh nên tôi chia cho họ một ít cơm nắm với nấm, khoai lang và khoai tây chiên, họ vui vẻ nhận lấy và bắt đầu ăn ngay. Tuy nhiên, họ đang khóc vì hạnh phúc, có phải tất cả họ thực sự là những người nghiện nấm không? Đây có phải là những triệu chứng cần được cai nghiện? Điều đó làm tôi nhớ ra, họ đang lấy thuốc ở đây phải không? Số người nghiện nấm ngày càng tăng?
Cuối cùng, bán hàng mới cho chủ cửa hàng, tôi rời đi dạo quanh thị trấn.
Lớp Trưởng và những người khác không thể vào cửa hàng vì đông người nên chắc họ đang giết thời gian ở đâu đó. Hãy mang bữa trưa khoai tây cho họ nhé.
Nhưng nơi này đã chật cứng. Thị trấn này ngày càng yên bình và giàu có hơn nhưng chỉ có vài thứ để mua. Đó là lý do tại sao dòng tiền ở đây rất tệ. Và không có dòng tiền thì sẽ không có hàng hóa mới và không có nó thì sẽ không có của cải mới.
Và vì không có đủ tiền hoặc hàng hóa nên người tạo ra đồ vật và người mua chúng không được sử dụng một cách hiệu quả. Những gì thị trấn này cần là an ninh và giàu có, hay nói cách khác là một cửa hàng vũ khí và một cửa hàng tạp hoá.
Về bề ngoài, tôi đã trở thành một người giàu có, một ông trùm. Đầu tư vào cửa hàng vũ khí và cửa hàng tạp hoá tôi có toàn quyền kiểm soát nguồn cung. Nhưng tại sao tôi không bao giờ có tiền? Tôi chưa bao giờ nghe nói có một ông trùm nào sống bằng tiền trợ cấp. Vì lý do nào đó, tôi là một ông trùm nghèo rớt mồng tơi.
Một sự thức dậy dễ chịu! Một buổi sáng tốt lành. Đó thực sự là một đêm hiệu quả.
Cô ấy đang ném cho tôi một cái liếc nhìn chằm chằm, nhưng vẫn ổn. Không sao đâu vì cô ấy vẫn chưa đủ sức để di chuyển.
Có lẽ sau này cô ấy sẽ giận tôi, nhưng bây giờ thì ổn rồi.
Có vẻ như tôi đang thực sự tái sinh trong quá trình này. Dù là sức chịu đựng hay sức sống, chúng đều đang hồi phục. Bộ đây là động cơ vĩnh cửu à?
Rõ ràng là tôi sẽ bị mắng.
Hôm nay cô nàng đi mua sắm với nữ sinh. Cô có vẻ rất hối lỗi và đau khổ về điều này nên tôi nói với cô rằng sau này tôi sẽ ghé qua cửa hàng tạp hoá để cùng họ, và đáp lại cô gật đầu hăng hái, trông rất vui. Có lẽ cô đã mong chờ điều này đến mức không thể ngủ được. Cô trông vẫn rất buồn ngủ và mệt mỏi. Và cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt lạnh lùng...
Tôi rời đi một mình và đi đến cửa hàng vũ khí của lão già đó. Tôi cần tiền mà. Tham Lam-san chắc chắn sẽ bộc lộ bản chất thực sự của mình tại cửa hàng tạp hoá.
「Hé lô lão già? Lâu rồi không gặp? Hôm nay ông vẫn là lão già à? Ông muốn mua vũ khí không? Tui có rất nhiều dùi cui nè? Nếu ông không có tiền thì có thể mua trả góp được không á? Tui cũng có thể cho ông vay tiền nè? Nhưng tui sẽ xé râu của ông nếu ông không trả lại. Rốt cuộc thì ông cũng không còn sợi tóc nào khác để nhổ nữa.」
「Đừng chạm vào râu của tôi! Tôi sẽ trả lại cho cậu một cách đàng hoàng nhé! Và vâng, tôi vẫn là một lão già, nếu không thì đó không còn là tôi nữa. Ừm, bán cho tôi vũ khí đi, tôi cũng sẽ đi bán trả góp. Dù sao thì tôi cũng không có đủ hàng. Mặc dù cửa hàng ngày càng lớn hơn nhưng nguồn cung lại không theo kịp.」
Chà, vì ông bị hói nên tôi không thể đe dọa mái tóc được? Chẳng có gì để nhổ ngoại trừ bộ râu? Nhưng giờ nhìn quanh, ngay cả cửa hàng vũ khí chuyên dành cho dùi cùi này cũng không có đủ không gian để trưng bày hàng hóa. Có quá nhiều thứ vô dụng trong không gian này. Ông mới mua cửa hàng bên cạnh và cửa hàng phía sau, nối chúng một cách bừa bãi nên diện tích không được tận dụng hiệu quả. Điều này đòi hỏi phải tu sửa. Và nếu tôi thêm tầng hai và tầng hầm thì ông ấy sẽ ổn trong một thời gian.
「Tui có nên mở rộng cửa hàng không? Không cần phải lớn như cửa hàng tạp hóa nên tui có thể sửa sang lại một chút, thêm tầng hai và một tầng hầm. Kho chứa có thể ở dưới tầng hầm, và nếu ông đồng ý với việc di chuyển lò rèn xuống tầng hầm, ông sẽ ngay lập tức có được nhiều chỗ hơn? Hay đúng hơn là dù sao thì tui cũng sẽ làm, ngay cả khi ông nói không. Đại loại vậy?」
「Dù sao thì cậu cũng đang làm điều đó?! Mặc dù tôi là chủ cửa hàng? Chà, có thêm không gian thì tuyệt, nhưng tôi sẽ không thể trả tiền xây dựng ngay lập tức phải không? Tôi đã mắc nợ chỉ vì mua đất mới.」
「Ông đang bán hàng và có nguồn cung ổn định, để cửa hàng trong tình trạng bừa bộn, chật chội như vậy chẳng phải là lãng phí sao? Tất cả những gì ông phải làm là kiếm tiền, trả nợ và mua thêm vũ khí. Tui kiếm được lợi nhuận khổng lồ và trở thành đại gia. Dù sao thì tui cũng đã quyết định là mình sẽ xây dựng nó rồi phải không? Hay đúng hơn, đó là những gì tui đang làm á?」
Tôi có sở trường về nó trong quá trình mở rộng cửa hàng tạp hoá và đây là lần thứ hai tôi làm việc này nên sẽ không mất nhiều thời gian như vậy. Vì tôi đã hiểu các bước cần thiết nên tôi không lãng phí mana của mình và như vậy, tôi có đủ mana để dự trữ. Tầng hầm và tường ngoài đã hoàn thiện, giờ tôi chỉ còn việc xây thêm tầng 2. Vì đây là cửa hàng vũ khí nên càng có nhiều không gian trên tường để trưng bày vũ khí thì càng tốt. Vì toàn bộ cấu trúc sẽ được giữ bởi các bức tường nên nội thất rất đơn giản. Hãy làm điều đó trong một lần.
「Đặt cầu thang lên tầng 2 ở đây có ổn không? Ông muốn một cầu thang khác ở phía sau không? Chúng cũng có thể trông rất ngầu nếu được đặt ngay giữa? Ông muốn chúng ở đâu? Nhanh lên và quyết định mau? Tui đã chán rồi nhá? Ông có tầng 2 và tầng hầm nhưng không có cầu thang thì chẳng khác gì chỉ có một tầng? Ông sẽ phải trèo tường lên tầng hai á? Đó là điều ông muốn à? Đó là sở thích của ông hay gì đó à? Bộ làm vậy vui lắm à?」
Không ổn, lão già không có phản ứng. Ông chỉ sững người với cái miệng há hốc. Sẽ không ai hài lòng về một lão già há mồm, không có nhu cầu về điều đó.
「Nàyyyy? Nếu ông không trả lời tui sẽ rời đi mà không làm cầu thang đó? Ông sẽ phải trèo tường đấy nè? Alooo?」
Không trả lời. Có vẻ như ông đã bất động. Hoặc có thể leo tường là sở thích của ông ấy?
Để thử nghiệm, tôi đã cho ông xem dùi cui của Vua Gob, sau đó ông ấy dường như đã khởi động lại. Ông đã khởi động lại rồi, nhưng bây giờ ông đang run rẩy, cầm dùi cui lên, nên có vẻ như điều đó không khắc phục được ông ấy.
「!! B-Bán nó cho tôi! Tôi sẽ biến nó thành vật gia truyền! Tôi sẽ đánh bóng nó mỗi ngày nên hãy bán nó cho tôi nhé! Tôi sẽ trả bao nhiêu tùy ý cậu, cậu có ổn khi thanh toán trả góp không? Số tiền trả trước là bao nhiêu?」
Ờm, đó là hàng hóa nên hãy bán nó đi nhé? Vì còn nhiều dùi cui nên tôi lôi hết ra, đưa cho chủ quán, sau đó ông ấy chìm sâu vào suy nghĩ, lại không phản ứng nữa, nên tôi cứ tiếp tục làm cầu thang và bắt đầu tự mình thiết kế nội thất.
Ý tôi là, tôi đang làm tất cả những điều này ngay trước mặt ông ấy, và tất cả những gì ông ấy có thể nhìn thấy là những cái dùi cui á? Tại sao một thợ rèn lại bị ám ảnh bởi dùi cui như vậy? Có vẻ như tôi không nên cho ông ấy xem Dùi Cui Hoàng Đế Gob. Nếu không, chúng ta sẽ lập lại chuyện vừa nảy.
Bây giờ, việc tu sửa đã gần như hoàn tất, và tôi đã cướp hết số tiền ông có, tôi đoán là tôi đã xong việc ở đây. Có vẻ như lão già đó vẫn chưa quyết định được dùi cui nào sẽ trở thành vật gia truyền. Đó thực sự là thứ mà con cháu của ông ấy sẽ vui mừng khi có được ư? Dùi cui là tài sản thừa kế à?
Vì đây là một cửa hàng vũ khí, thay vì cố gắng làm cho nó đẹp đẽ và gọn gàng, cảm giác hơi thô sơ sẽ tốt hơn. Một cửa hàng vũ khí sang trọng và phong cách có vẻ không ổn.
Tôi chuyển lò rèn xuống dưới lòng đất, tôi đã mở rộng nó, tăng số lượng lò rèn, nhưng ông không hề chú ý chút nào? Vì ông thậm chí không thèm xem nên tôi không thể hỏi ý kiến của ông ấy được á? Chà, sau khi sử dụng một thời gian, ông ấy sẽ có một số nhận xét, vì vậy việc điều chỉnh có thể đợi đến lúc đó. Tôi phải mang đi số tiền bị tịch thu. Tham lam-san đang đợi tôi.
Cửa hàng tạp hóa đông nghịt người. Nó nhộn nhịp đến mức khiến người ta tự hỏi liệu tất cả người dân có ở đây không. Và cô ấy đã thuê hai nữ trợ lý trẻ rồi? Khi tôi hỏi, có vẻ như chủ cửa hàng từng bán thuốc và thực phẩm cho gia đình họ với giá cực thấp, thậm chí còn cho tiền họ nữa. Vì vậy, khi nghe tin cô ấy gặp khó khăn, họ đã vội vã đến đây và bắt đầu giúp đỡ, sau đó họ được thuê làm trợ lý.
Nhưng tôi không nghĩ họ có thể làm được dù chỉ với ba người trong số họ? Chỉ là làm việc ở quầy lễ tân thôi đã bận rộn rồi? Cả ba người đều bận rộn chóng mặt, hay nói đúng hơn là họ thực sự thấy chóng mặt, mắt quay cuồng rồi kìa? Họ thậm chí không có thời gian để bổ sung hàng hóa lên kệ. Chà, tôi là người làm và sắp xếp các kệ, tôi cũng là người làm kho, phân loại hàng hóa ở đó nên tự nhiên tôi biết cái gì ở đâu và nên đặt ở đâu. Đúng như dự đoán, tôi cảm thấy thương hại họ nên quyết định giúp đỡ họ một chút.
Tuy nhiên, ta không bao giờ có thể nói trước được tương lai của mình sẽ như thế nào. Ai có thể nghĩ rằng tất cả những buổi huấn luyện Kiếm Vũ đó chỉ là một Flag để giúp đỡ cửa hàng tạp hoá chứ? Mặc dù tôi đang luyện tập cách sử dụng giáo và kiếm bằng kỹ năng 『Chiếm Hữu Thuật』, nhưng giờ tôi đang bổ sung thêm hàng hóa lên kệ bằng nó. Lần lượt hàng hóa được mang ra khỏi nhà kho bằng 『Chiếm Hữu Thuật』. Tôi cá là nó cũng ngạc nhiên trước diễn biến này. Tôi chắc chắn rất ngạc nhiên. Các nhân viên và khách hàng đều giật mình trước cảnh hàng hóa bay vút lên kệ. Tôi đoán Chất Hàng Vũ là điều bất thường ngay cả đối với thế giới này. Mặc dù trời không còn mưa hay gì nữa...
「Cảm ơn nhé, cậu đã cứu đời tôi rồi. Chúng tôi bận rộn đến mức tôi thậm chí không thể phân biệt được cái gì là cái gì nữa, không có thời gian để xử lý các kệ hàng nữa. Nghĩ mà xem, chẳng phải chính cậu là lý do khiến mọi thứ trở nên như vậy sao? Mặc dù vậy, cảm ơn cậu nhé. Aaa, tôi mệt và đói quá.」
Số lượng khách hàng cuối cùng đã giảm và cửa hàng đã bình tĩnh lại. Có vẻ như họ bận rộn từ sáng đến nỗi cả chủ tiệm lẫn nhân viên đều không có thời gian để ăn. Vì đã có quá đủ cho các nữ sinh nên tôi chia cho họ một ít cơm nắm với nấm, khoai lang và khoai tây chiên, họ vui vẻ nhận lấy và bắt đầu ăn ngay. Tuy nhiên, họ đang khóc vì hạnh phúc, có phải tất cả họ thực sự là những người nghiện nấm không? Đây có phải là những triệu chứng cần được cai nghiện? Điều đó làm tôi nhớ ra, họ đang lấy thuốc ở đây phải không? Số người nghiện nấm ngày càng tăng?
Cuối cùng, bán hàng mới cho chủ cửa hàng, tôi rời đi dạo quanh thị trấn.
Lớp Trưởng và những người khác không thể vào cửa hàng vì đông người nên chắc họ đang giết thời gian ở đâu đó. Hãy mang bữa trưa khoai tây cho họ nhé.
Nhưng nơi này đã chật cứng. Thị trấn này ngày càng yên bình và giàu có hơn nhưng chỉ có vài thứ để mua. Đó là lý do tại sao dòng tiền ở đây rất tệ. Và không có dòng tiền thì sẽ không có hàng hóa mới và không có nó thì sẽ không có của cải mới.
Và vì không có đủ tiền hoặc hàng hóa nên người tạo ra đồ vật và người mua chúng không được sử dụng một cách hiệu quả. Những gì thị trấn này cần là an ninh và giàu có, hay nói cách khác là một cửa hàng vũ khí và một cửa hàng tạp hoá.
Về bề ngoài, tôi đã trở thành một người giàu có, một ông trùm. Đầu tư vào cửa hàng vũ khí và cửa hàng tạp hoá tôi có toàn quyền kiểm soát nguồn cung. Nhưng tại sao tôi không bao giờ có tiền? Tôi chưa bao giờ nghe nói có một ông trùm nào sống bằng tiền trợ cấp. Vì lý do nào đó, tôi là một ông trùm nghèo rớt mồng tơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.