Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A
Chương 92: Cái tên đặc biệt
artermis_lyn
26/09/2023
Trong những ngày dưỡng thai, Y Giang được ba mẹ chồng chăm sóc kĩ còn hơn cả ba mẹ ruột của mình. Không phải là ba mẹ cô không quan tâm, chỉ là họ già, nên đi lại qua bên Mỹ sẽ rất bất tiện. Vì thế nên chỉ hay gọi điện về để báo cáo tình hình đứa con trong bụng của cô cho họ nghe.
Mỗi ngày một lớn, chiếc bụng càng ngày nhô còn nhọn ra đằng trước khiến cho việc di chuyển rất khó. Nhưng vì bác sĩ nói trong mấy kì cuối có thể đi lại một chút để dễ đẻ hơn nên Y Giang cũng phải cố đi dù chỉ đi năm phút cũng gọi là tạm ổn rồi.
Trong dinh thự rộng lớn, cô chỉ cần đi từ phòng này qua phòng khác cũng đủ mệt rồi chứ đừng bảo cô đi xung quanh sân đằng trước.
Austin dạo này đỡ bận hơn hẳn, không phải là không có việc, chỉ là anh có việc liền đổ hết lên cho Zane mặc kệ anh ta có muốn hay không. Dù sao ưu tiên hàng đầu vẫn là vợ và con của anh lúc này.
. . .
Tối đến sau khi ăn cơm xong, Austin liền đỡ Y Giang vào thang máy để đi lên tầng. Dạo gần đây Y Giang mập mạp nhiều hơn, có da có thịt hẳn ra. Điều này làm Austin vui đến nỗi cười híp cả mắt.
Đi lên phòng, Y Giang lấy gối ngả người về phía đầu giường để dựa lưng vào thành giường cho đỡ mỏi.
Austin nghe theo lời mẹ mình mà liền đi chóng lấy sữa ấm lên cho cô uống.
Thật ra mà nói, Y Giang uống đến phát ngấy luôn rồi. Mỗi ngày đều uống làm cô chán ngấy nhưng vì con nhỏ, và cả công sức người pha, người chăm sóc nên cô đành phải uống.
Có một điều may mắn là Y Giang trong thời kì ốm nghén thì cô lại thấy bình thường. Không có điểm gì lạ thường nên không mệt mỏi như những bà bầu khác khi đến kì ốm nghén.
Ngồi trên giường, Austin xoa bụng giúp cô, còn nói chuyện rất nhiều để xem đứa con trong bụng Y Giang có hồi đáp gì không. Thi thoảng đứa bé đạp bụng cô, khiến cô đau đến xanh mặt, Austin liền giở trò đe dọa để đứa bé nghe lời không làm cô đau.
Hiện tại, lúc này đúng thật là một gia đình nhỏ trong một gia đình lớn. Đều tràn ngập hạnh phúc.
Austin nhìn Y Giang, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hôn cô.
Hai người vậy mà liền quấn lấy nhau, cứ vậy đưa đẩy mà quên mất bản thân đang mang thai. Cũng may trong kì này, việc vận động kia là vẫn có thể.
- Aus, bác sĩ nói làm nhẹ thì có thể được. - Y Giang đưa tay ôm lấy cổ Austin cười tươi mà nói.
- Anh sẽ cố nhẹ nhất có thể. Ngoan, không ảnh hưởng gì đâu.
Hai người cứ vậy tiến sâu hơn.
Nhưng bụng Y Giang lúc này lại có phản ứng dữ dội. Khi Austin rút ra, nước bên trong cũng chảy ra. Nhiều hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Đúng lúc sắc mặt Y Giang cũng trắng bạc đi. Cô ôm bụng còn cả gương mặt chưa gì đã ướt đầy nước mắt.
- Aus... em đau quá... Bụng em... ah.
Nhìn thấy Y Giang đau đớn như vậy, Austin cũng không biết làm sao. Anh vội mặc quần áo cho hai người, liền bế cô xuống dưới.
Bà Mahone vừa nhìn thấy thế liền lo lắng chạy ra hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Mẹ... Giang... Tự dưng cô ấy kêu đau, con đưa cô ấy đến bệnh viện.
Bà Mahone chợt nhìn xuống dưới chân Y Giang, nước chảy ra nhiều rớt xuống cả dưới sàn. Kinh nghiệm dù chỉ đẻ một lần cho bà biết cô đang vỡ ối.
- Đưa con bé tới bệnh viện, nhanh lên đi. Sắp sinh tới nơi rồi còn chậm chạp như vậy.
Austin cũng là lần đầu như này, anh cứ luống cuồng bế Y Giang ra xe. Còn hấp tấp ấn chân phanh thay vì ấn chân ga để đi.
Chiếc xe mất khoảng vài giây rồi mới nhanh chóng lao đến đường lớn. Bà Mahone ngồi trong xe đỡ Y Giang, còn luôn kêu cô hít sâu để thở đều ra.
Cho tới lúc đưa Y Giang vào phòng đỡ đẻ, Austin vẫn luống cuống bên ngoài lo sợ chuyện gì không hay. Cuối cùng vẫn là đi vào bên trong để an ủi tinh thần cho cô.
Nhìn cô đau đớn dặn đẻ, anh liền đỏ hoe cả mắt. Đưa tay xoa đầu cô liền an ủi nói:
- Sau này anh không bắt em sinh con nữa, không cần đẻ nữa. Em đau, anh cũng gần như sắp chết rồi đây này.
Lời an ủi này đúng thật là... chẳng có hiệu quả gì. Cô y tá đứng bên còn thấy Austin lúc này yếu đuối hơn cả vợ mình.
Cho tới khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ em, Austin liền hí hứng đứng lên đưa tay lau nước mắt cho Y Giang.
- Khổ... khổ cho Giang của anh rồi.
Y Giang chỉ cười nhạt, lúc này cô còn sức đâu mà nói chuyện nữa. Vẫn còn tỉnh là đã khỏe lắm rồi.
Đứa bé sau đó được vệ sinh sạch sẽ rồi mới đưa cho Austin bế.
Anh đưa tay bế đứa bé, vẫn còn vụng về. Hơn nữa anh cảm thấy nó quá nhỏ bé, nhỏ đến nỗi anh sợ làm rơi mất.
Nhưng thấy tay Y Giang với lấy mình, Austin liền hiểu ra mà để đứa bé thấp xuống để cô nhìn mặt con trai mới ra đời của hai người.
- Giang à, là con trai.
Lời nói đó, đúng thật là Austin không nghĩ cô sẽ đẻ con trai. Hai người họ đều không quan trọng giới tính của con cái, nên những lúc đi siêu âm, họ đều chỉ hỏi về sức khỏe của đứa bé, tuyệt đối không hỏi về giới tính của đứa bé trong bụng. Cho tới tận khi inh ra thì mới biết là giới tính gì.
Y Giang mỉm cười, cô đưa tay đến qua lớp chăn bông dày, nhìn con trai mình da còn đỏ hỏn mà lòng tràn đầy hạnh phúc. Cô ngước lên nhìn anh, liền hỏi anh:
- Anh... muốn đặt tên con là gì?
Vì quá bất ngờ, Austin cũng chẳng nghĩ nhiều. Anh cứ nghĩ sau khi sinh ra, để cho cô tự chọn, tự đặt. Nhưng hiện tại cô hỏi anh như vậy, đầu óc anh bắt đầu nảy số để tính toán.
Mà trong đầu anh lúc này chỉ có những chuyện "hề" của cả hai mới chỉ bốn tiếng trước. Còn đang "vận động mạnh" liền vỡ ối mà đưa đi đẻ. Chuyện này đúng thật là dở khóc dở cười. Đầu anh chợt nghĩ đến cái tên Chop Chop.
Vậy là liền nói với vợ mình:
- Chop Chop...
- Dạ?
- Ý anh là Chop Chop De Mahone. Em nghĩ sao?
Y Giang không biết cách đặt tên bên nước ngoài như này cho lắm. Cô không hiểu ý nghĩ của từ đó, nên liền hỏi Austin. Anh vậy mà liền đặt đứa bé vào trong nôi, còn nói sợ thằng bé buồn khi biết ý nghĩa của cái tên nên không cho nó nghe. Liền nói nhỏ vào tai cô.
Y Giang nghe xong, liền bật cười khiến bụng cô đau thắt lại.
Cái tên này, cũng quá đặc biệt rồi. Nhưng lại phù hợp với hoàn cảnh. Cũng vì ba mẹ ham làm chuyện đó, con cái liền phải chịu tôi thay. Đúng là quá đáng cho đứa nhỏ lắm rồi.
Mỗi ngày một lớn, chiếc bụng càng ngày nhô còn nhọn ra đằng trước khiến cho việc di chuyển rất khó. Nhưng vì bác sĩ nói trong mấy kì cuối có thể đi lại một chút để dễ đẻ hơn nên Y Giang cũng phải cố đi dù chỉ đi năm phút cũng gọi là tạm ổn rồi.
Trong dinh thự rộng lớn, cô chỉ cần đi từ phòng này qua phòng khác cũng đủ mệt rồi chứ đừng bảo cô đi xung quanh sân đằng trước.
Austin dạo này đỡ bận hơn hẳn, không phải là không có việc, chỉ là anh có việc liền đổ hết lên cho Zane mặc kệ anh ta có muốn hay không. Dù sao ưu tiên hàng đầu vẫn là vợ và con của anh lúc này.
. . .
Tối đến sau khi ăn cơm xong, Austin liền đỡ Y Giang vào thang máy để đi lên tầng. Dạo gần đây Y Giang mập mạp nhiều hơn, có da có thịt hẳn ra. Điều này làm Austin vui đến nỗi cười híp cả mắt.
Đi lên phòng, Y Giang lấy gối ngả người về phía đầu giường để dựa lưng vào thành giường cho đỡ mỏi.
Austin nghe theo lời mẹ mình mà liền đi chóng lấy sữa ấm lên cho cô uống.
Thật ra mà nói, Y Giang uống đến phát ngấy luôn rồi. Mỗi ngày đều uống làm cô chán ngấy nhưng vì con nhỏ, và cả công sức người pha, người chăm sóc nên cô đành phải uống.
Có một điều may mắn là Y Giang trong thời kì ốm nghén thì cô lại thấy bình thường. Không có điểm gì lạ thường nên không mệt mỏi như những bà bầu khác khi đến kì ốm nghén.
Ngồi trên giường, Austin xoa bụng giúp cô, còn nói chuyện rất nhiều để xem đứa con trong bụng Y Giang có hồi đáp gì không. Thi thoảng đứa bé đạp bụng cô, khiến cô đau đến xanh mặt, Austin liền giở trò đe dọa để đứa bé nghe lời không làm cô đau.
Hiện tại, lúc này đúng thật là một gia đình nhỏ trong một gia đình lớn. Đều tràn ngập hạnh phúc.
Austin nhìn Y Giang, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hôn cô.
Hai người vậy mà liền quấn lấy nhau, cứ vậy đưa đẩy mà quên mất bản thân đang mang thai. Cũng may trong kì này, việc vận động kia là vẫn có thể.
- Aus, bác sĩ nói làm nhẹ thì có thể được. - Y Giang đưa tay ôm lấy cổ Austin cười tươi mà nói.
- Anh sẽ cố nhẹ nhất có thể. Ngoan, không ảnh hưởng gì đâu.
Hai người cứ vậy tiến sâu hơn.
Nhưng bụng Y Giang lúc này lại có phản ứng dữ dội. Khi Austin rút ra, nước bên trong cũng chảy ra. Nhiều hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Đúng lúc sắc mặt Y Giang cũng trắng bạc đi. Cô ôm bụng còn cả gương mặt chưa gì đã ướt đầy nước mắt.
- Aus... em đau quá... Bụng em... ah.
Nhìn thấy Y Giang đau đớn như vậy, Austin cũng không biết làm sao. Anh vội mặc quần áo cho hai người, liền bế cô xuống dưới.
Bà Mahone vừa nhìn thấy thế liền lo lắng chạy ra hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Mẹ... Giang... Tự dưng cô ấy kêu đau, con đưa cô ấy đến bệnh viện.
Bà Mahone chợt nhìn xuống dưới chân Y Giang, nước chảy ra nhiều rớt xuống cả dưới sàn. Kinh nghiệm dù chỉ đẻ một lần cho bà biết cô đang vỡ ối.
- Đưa con bé tới bệnh viện, nhanh lên đi. Sắp sinh tới nơi rồi còn chậm chạp như vậy.
Austin cũng là lần đầu như này, anh cứ luống cuồng bế Y Giang ra xe. Còn hấp tấp ấn chân phanh thay vì ấn chân ga để đi.
Chiếc xe mất khoảng vài giây rồi mới nhanh chóng lao đến đường lớn. Bà Mahone ngồi trong xe đỡ Y Giang, còn luôn kêu cô hít sâu để thở đều ra.
Cho tới lúc đưa Y Giang vào phòng đỡ đẻ, Austin vẫn luống cuống bên ngoài lo sợ chuyện gì không hay. Cuối cùng vẫn là đi vào bên trong để an ủi tinh thần cho cô.
Nhìn cô đau đớn dặn đẻ, anh liền đỏ hoe cả mắt. Đưa tay xoa đầu cô liền an ủi nói:
- Sau này anh không bắt em sinh con nữa, không cần đẻ nữa. Em đau, anh cũng gần như sắp chết rồi đây này.
Lời an ủi này đúng thật là... chẳng có hiệu quả gì. Cô y tá đứng bên còn thấy Austin lúc này yếu đuối hơn cả vợ mình.
Cho tới khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ em, Austin liền hí hứng đứng lên đưa tay lau nước mắt cho Y Giang.
- Khổ... khổ cho Giang của anh rồi.
Y Giang chỉ cười nhạt, lúc này cô còn sức đâu mà nói chuyện nữa. Vẫn còn tỉnh là đã khỏe lắm rồi.
Đứa bé sau đó được vệ sinh sạch sẽ rồi mới đưa cho Austin bế.
Anh đưa tay bế đứa bé, vẫn còn vụng về. Hơn nữa anh cảm thấy nó quá nhỏ bé, nhỏ đến nỗi anh sợ làm rơi mất.
Nhưng thấy tay Y Giang với lấy mình, Austin liền hiểu ra mà để đứa bé thấp xuống để cô nhìn mặt con trai mới ra đời của hai người.
- Giang à, là con trai.
Lời nói đó, đúng thật là Austin không nghĩ cô sẽ đẻ con trai. Hai người họ đều không quan trọng giới tính của con cái, nên những lúc đi siêu âm, họ đều chỉ hỏi về sức khỏe của đứa bé, tuyệt đối không hỏi về giới tính của đứa bé trong bụng. Cho tới tận khi inh ra thì mới biết là giới tính gì.
Y Giang mỉm cười, cô đưa tay đến qua lớp chăn bông dày, nhìn con trai mình da còn đỏ hỏn mà lòng tràn đầy hạnh phúc. Cô ngước lên nhìn anh, liền hỏi anh:
- Anh... muốn đặt tên con là gì?
Vì quá bất ngờ, Austin cũng chẳng nghĩ nhiều. Anh cứ nghĩ sau khi sinh ra, để cho cô tự chọn, tự đặt. Nhưng hiện tại cô hỏi anh như vậy, đầu óc anh bắt đầu nảy số để tính toán.
Mà trong đầu anh lúc này chỉ có những chuyện "hề" của cả hai mới chỉ bốn tiếng trước. Còn đang "vận động mạnh" liền vỡ ối mà đưa đi đẻ. Chuyện này đúng thật là dở khóc dở cười. Đầu anh chợt nghĩ đến cái tên Chop Chop.
Vậy là liền nói với vợ mình:
- Chop Chop...
- Dạ?
- Ý anh là Chop Chop De Mahone. Em nghĩ sao?
Y Giang không biết cách đặt tên bên nước ngoài như này cho lắm. Cô không hiểu ý nghĩ của từ đó, nên liền hỏi Austin. Anh vậy mà liền đặt đứa bé vào trong nôi, còn nói sợ thằng bé buồn khi biết ý nghĩa của cái tên nên không cho nó nghe. Liền nói nhỏ vào tai cô.
Y Giang nghe xong, liền bật cười khiến bụng cô đau thắt lại.
Cái tên này, cũng quá đặc biệt rồi. Nhưng lại phù hợp với hoàn cảnh. Cũng vì ba mẹ ham làm chuyện đó, con cái liền phải chịu tôi thay. Đúng là quá đáng cho đứa nhỏ lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.