Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A
Chương 17: Đi khám cùng Ánh Hoa
artermis_lyn
26/09/2023
Vì thấy Austin có tiến triển trong việc tìm lại trí nhớ nên Y Giang đã sắp xếp bảo Ánh Hoa đưa anh đi khám. Cũng vì cô bận lịch rất nhiều hơn nữa để ai đó bắt gặp cô đưa người đàn ông đến bệnh viện thì lại không hay.
Vốn muốn cho Austin một trận vì chuyện hôm qua nhưng cô cảm thấy chẳng cần thiết cho lắm, dù sao thì đợi sau này anh nhớ lại toàn bộ thì anh cũng rời đi. Cô và anh vốn chẳng có quan hệ gì, cứ đợi anh nhớ hết mọi chuyện thì đường ai nấy đi. Chỉ mong đến lúc anh nhớ lại thì đừng có rêu rao ra ngoài chuyện anh ở với cô là tốt lắm rồi.
. . .
- Anh ta đâu rồi? - Ánh Hoa ngồi vào sofa liền hỏi đến Austin.
- Em vừa gọi anh ta dậy rồi. Chắc đang đánh răng thôi, chị đợi chút. - Y Giang cũng để ý lên tầng rồi nói.
Vì là Ánh Hoa chắc nhiều việc nên vừa đến liền hỏi ngay. Mà cô cũng mong Austin rời đi sớm bởi anh vốn là nguyên nhân của mọi chuyện. Nếu để Y Giang biết được người đàn ông đó chính là Austin thì không biết cô sẽ ra sao. Ánh Hoa cũng tính đợi Austin nhớ ra rồi sẽ bàn bạc kĩ với anh chuyện này, nhưng đã qua mấy tháng mà chẳng có tiến triển gì. Cô cũng dần quên mất vụ việc này rồi.
Một lát sau thì Austin cũng đi xuống. Vẻ mặt anh vẫn rất khó chịu khi nhìn thấy Ánh Hoa. Rõ ràng Y Giang nói sẽ đưa anh đi, vậy mà bây giờ lại nói để Ánh Hoa đưa anh đi. Vậy còn thời gian đâu ở riêng với cô được nữa. Nhưng Y Giang đã nói như vậy, còn sắp xếp hết cả rồi, vì thế nên anh đành thuận theo.
Đi lên xe ngồi cũng Ánh Hoa, Austin vẫn ngó ra ngoài cửa kính để nhìn Y Giang.
- Anh đi nhé. - Vẻ mặt của Austin nói đi nhưng tâm thì vẫn đang muốn ở lại cùng Y Giang.
- Được rồi đi đi, nhiều chuyện quá. - Y Giang phẩy tay rồi bảo Ánh Hoa đưa anh đi luôn.
Trên xe, Austin ngồi nhìn ra ngoài cửa chẳng thèm bắt chuyện với Ánh Hoa. Nhưng Ánh Hoa lại muốn khơi gợi lại chuyện cũ để thử xem anh có nhớ đến chuyện đêm đó với Y Giang hay không.
- Này. - Ánh Hoa lên tiếng bắt chuyện trước.
Austin thấy thế cũng quay lại nhìn cô nhưng chẳng nói gì.
- Anh, tôi nghe nói anh nhớ một chút kí ức. Vậy anh có nhớ mình từng qua lại với ai không? Kiểu như tình một đêm chẳng hạn.
Nghe Ánh Hoa nói vậy thì Austin cúi đầu không nói. Cảm giác có gì đó không đúng với kịch bản, Ánh Hoa nghĩ chắc Austin sẽ ngờ nghệch mà hỏi như lúc có Y Giang ở bên, nhưng bây giờ nhìn anh lại khác rất nhiều. Cảm giác như con người này là đa nhân cách vậy.
Còn Austin lúc này trong đầu đang nghĩ nên nói hay không nói với Ánh Hoa. Đấu tranh tư tưởng mãi cuối cùng Austin mới ngẩng đầu lên nở nụ cười ngốc nhìn Ánh Hoa.
- Tình một đêm là gì vậy? Tôi chỉ nhớ mình đã qua lại với vợ của mình thôi.
Nghe thấy thế Ánh Hoa cũng câm nín. Thì nghe nói anh có vị hôn thê rồi, chuyện qua lại của hai người chắc cũng không ít. Nhưng nhìn mặt anh cứ ngờ nghệch mà hỏi cô "tình một đêm" là gì thì cô lại cảm thấy hiện tại thì anh vô hại vì thế nên tạm thời coi như không có chuyện gì.
. . .
Đi đến phòng khám, Ánh Hoa đưa Austin đi vào để kiểm tra. Vị bác sĩ chuyên khám cho Austin nghe tin anh nhớ lại chút kí ức mà sững người ra. Ông biết rõ Austin có bệnh hay không, chắc lần này anh lại có chiêu trò nào đó. Thôi thì ông cứ hoàn thành vai diễn này trước đã, không nhỡ đâu ăn đạn như chơi, ông vẫn còn nhiều điều chưa làm trên thế giới này lắm, tốt nhất là cứ theo đà của Austin mà phát triển.
- Bác sĩ, vậy là anh ta sắp hồi phục rồi sao? - Ánh Hoa cầm bản bệnh án trên rồi hỏi bác sĩ.
- Chỉ cần điều kiện tốt phù hợp với người bệnh thì họ sẽ hồi phục nhanh thôi. Đây cũng coi như là bước đệm để anh ta dần hồi phục rồi.
- Vâng, vậy cảm ơn bác sĩ.
Ánh Hoa trả tiền viện phí xong liền đứng dậy để rời đi. Thấy Austin vần đang nhìn về mấy hình cơ thể được phân tích trên tường thì cô đi đến vỗ vai anh.
- Được rồi, về thôi. Anh không phải quên luôn Tiểu Giang rồi nhỉ?
- Ah, về nhà. Đúng rồi, về nhà. - Austin chợt nhớ ra nên liền chạy đi trước.
Nhìn anh không khác gì một đứa trẻ to xác, chính xác là vậy!
Ánh Hoa lái xe đưa Austin trên đường đi về. Lần này về thấy trên tòa nhà trung tâm còn treo ảnh của Y Giang quảng cáo cho nhãn hàng nổi tiếng, Austin mở cửa kính ra để nhìn. Ánh mắt anh lúc này như chứa bao nhiêu vì sao trong đó, thật sự giống như coi Y Giang là nữ thần hay ngôi sao tinh tú trên bầu trời vậy.
Thầm nghĩ trong đầu, Austin đang đợi đến lúc Y Giang yêu mình, sau đó anh sẽ coi như mình mới hồi phục trí nhớ, sau đó sẽ từ từ theo đuổi cô tiếp. Dù sao trước mắt vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp. Chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, anh có cảm giác là Y Giang đã không còn xa cách anh như trước nữa rồi. Chỉ cần thêm một thời gian nữa, anh sẽ cho cô thấy rằng anh tốt ra sao. Mặc dù nói tốt nhưng ít nhất đối tốt với cô là được rồi, không sao hết.
Vốn muốn cho Austin một trận vì chuyện hôm qua nhưng cô cảm thấy chẳng cần thiết cho lắm, dù sao thì đợi sau này anh nhớ lại toàn bộ thì anh cũng rời đi. Cô và anh vốn chẳng có quan hệ gì, cứ đợi anh nhớ hết mọi chuyện thì đường ai nấy đi. Chỉ mong đến lúc anh nhớ lại thì đừng có rêu rao ra ngoài chuyện anh ở với cô là tốt lắm rồi.
. . .
- Anh ta đâu rồi? - Ánh Hoa ngồi vào sofa liền hỏi đến Austin.
- Em vừa gọi anh ta dậy rồi. Chắc đang đánh răng thôi, chị đợi chút. - Y Giang cũng để ý lên tầng rồi nói.
Vì là Ánh Hoa chắc nhiều việc nên vừa đến liền hỏi ngay. Mà cô cũng mong Austin rời đi sớm bởi anh vốn là nguyên nhân của mọi chuyện. Nếu để Y Giang biết được người đàn ông đó chính là Austin thì không biết cô sẽ ra sao. Ánh Hoa cũng tính đợi Austin nhớ ra rồi sẽ bàn bạc kĩ với anh chuyện này, nhưng đã qua mấy tháng mà chẳng có tiến triển gì. Cô cũng dần quên mất vụ việc này rồi.
Một lát sau thì Austin cũng đi xuống. Vẻ mặt anh vẫn rất khó chịu khi nhìn thấy Ánh Hoa. Rõ ràng Y Giang nói sẽ đưa anh đi, vậy mà bây giờ lại nói để Ánh Hoa đưa anh đi. Vậy còn thời gian đâu ở riêng với cô được nữa. Nhưng Y Giang đã nói như vậy, còn sắp xếp hết cả rồi, vì thế nên anh đành thuận theo.
Đi lên xe ngồi cũng Ánh Hoa, Austin vẫn ngó ra ngoài cửa kính để nhìn Y Giang.
- Anh đi nhé. - Vẻ mặt của Austin nói đi nhưng tâm thì vẫn đang muốn ở lại cùng Y Giang.
- Được rồi đi đi, nhiều chuyện quá. - Y Giang phẩy tay rồi bảo Ánh Hoa đưa anh đi luôn.
Trên xe, Austin ngồi nhìn ra ngoài cửa chẳng thèm bắt chuyện với Ánh Hoa. Nhưng Ánh Hoa lại muốn khơi gợi lại chuyện cũ để thử xem anh có nhớ đến chuyện đêm đó với Y Giang hay không.
- Này. - Ánh Hoa lên tiếng bắt chuyện trước.
Austin thấy thế cũng quay lại nhìn cô nhưng chẳng nói gì.
- Anh, tôi nghe nói anh nhớ một chút kí ức. Vậy anh có nhớ mình từng qua lại với ai không? Kiểu như tình một đêm chẳng hạn.
Nghe Ánh Hoa nói vậy thì Austin cúi đầu không nói. Cảm giác có gì đó không đúng với kịch bản, Ánh Hoa nghĩ chắc Austin sẽ ngờ nghệch mà hỏi như lúc có Y Giang ở bên, nhưng bây giờ nhìn anh lại khác rất nhiều. Cảm giác như con người này là đa nhân cách vậy.
Còn Austin lúc này trong đầu đang nghĩ nên nói hay không nói với Ánh Hoa. Đấu tranh tư tưởng mãi cuối cùng Austin mới ngẩng đầu lên nở nụ cười ngốc nhìn Ánh Hoa.
- Tình một đêm là gì vậy? Tôi chỉ nhớ mình đã qua lại với vợ của mình thôi.
Nghe thấy thế Ánh Hoa cũng câm nín. Thì nghe nói anh có vị hôn thê rồi, chuyện qua lại của hai người chắc cũng không ít. Nhưng nhìn mặt anh cứ ngờ nghệch mà hỏi cô "tình một đêm" là gì thì cô lại cảm thấy hiện tại thì anh vô hại vì thế nên tạm thời coi như không có chuyện gì.
. . .
Đi đến phòng khám, Ánh Hoa đưa Austin đi vào để kiểm tra. Vị bác sĩ chuyên khám cho Austin nghe tin anh nhớ lại chút kí ức mà sững người ra. Ông biết rõ Austin có bệnh hay không, chắc lần này anh lại có chiêu trò nào đó. Thôi thì ông cứ hoàn thành vai diễn này trước đã, không nhỡ đâu ăn đạn như chơi, ông vẫn còn nhiều điều chưa làm trên thế giới này lắm, tốt nhất là cứ theo đà của Austin mà phát triển.
- Bác sĩ, vậy là anh ta sắp hồi phục rồi sao? - Ánh Hoa cầm bản bệnh án trên rồi hỏi bác sĩ.
- Chỉ cần điều kiện tốt phù hợp với người bệnh thì họ sẽ hồi phục nhanh thôi. Đây cũng coi như là bước đệm để anh ta dần hồi phục rồi.
- Vâng, vậy cảm ơn bác sĩ.
Ánh Hoa trả tiền viện phí xong liền đứng dậy để rời đi. Thấy Austin vần đang nhìn về mấy hình cơ thể được phân tích trên tường thì cô đi đến vỗ vai anh.
- Được rồi, về thôi. Anh không phải quên luôn Tiểu Giang rồi nhỉ?
- Ah, về nhà. Đúng rồi, về nhà. - Austin chợt nhớ ra nên liền chạy đi trước.
Nhìn anh không khác gì một đứa trẻ to xác, chính xác là vậy!
Ánh Hoa lái xe đưa Austin trên đường đi về. Lần này về thấy trên tòa nhà trung tâm còn treo ảnh của Y Giang quảng cáo cho nhãn hàng nổi tiếng, Austin mở cửa kính ra để nhìn. Ánh mắt anh lúc này như chứa bao nhiêu vì sao trong đó, thật sự giống như coi Y Giang là nữ thần hay ngôi sao tinh tú trên bầu trời vậy.
Thầm nghĩ trong đầu, Austin đang đợi đến lúc Y Giang yêu mình, sau đó anh sẽ coi như mình mới hồi phục trí nhớ, sau đó sẽ từ từ theo đuổi cô tiếp. Dù sao trước mắt vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp. Chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, anh có cảm giác là Y Giang đã không còn xa cách anh như trước nữa rồi. Chỉ cần thêm một thời gian nữa, anh sẽ cho cô thấy rằng anh tốt ra sao. Mặc dù nói tốt nhưng ít nhất đối tốt với cô là được rồi, không sao hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.