Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A
Chương 24: Tháp Eiffel
artermis_lyn
26/09/2023
Buổi tối trước hôm dự tính đi ngắm tháp Eiffel, Ôn Hoài Địch ngồi trong phòng gõ gì đó trên laptop. Trợ lý đi vào mang theo cốc cà phê cho anh, đặt xuống bàn định rời đi luôn nhưng nghĩ lại rồi lên tiếng hỏi Ôn Hoài Địch:
- Ôn tiên sinh, ngày mai có muốn đi chơi cùng người trong đoàn làm phim hay không?
- Không, tôi bận rồi. - Ôn Hoài Địch không nhiều lời hay vòng vo mà từ chối thẳng thừng.
Trợ lý nghe vậy cũng gật đầu rồi rời đi đóng cửa phòng lại ngay cho anh.
Tính tình Ôn Hoài Địch trước nay đều là đặt công việc lên hàng đầu, cũng khó mà rủ anh đi chơi để bỏ bê công việc được.
Ngồi bên ngoài ban công, anh vẫn chăm chú làm việc không bận tâm bầu trời nước Pháp về đêm đẹp ra sao.
Y Giang thì tắm xong liền đi ra ngoài chụp mấy bầu trời ban đêm để định gửi cho Austin. Dù sao anh cũng hay nói muốn xem những nơi cô đi qua nên tiện thể thấy bầu trời đẹp nên cô liền chụp luôn.
Còn đang chụp thì Austin lại gọi đến. Y Giang vì thế mà bật video call để anh có thể tiện nhìn mình hơn.
Bầu trời ban đêm đã rất đẹp, Y Giang lại còn động lòng người hơn. Cô không ăn mặc cầu kì, cũng không trang điểm gì mà để gương mặt nhã nhặn không chút phấn son.
Vừa mới ấn nghe gọi mà Austin đã nói liến thoắng như lúc sáng nay:
- Giang, em đang ở ngoài trời à? Có ai ở đó cùng em hay không? Là trai hay gái? Mà ở đó thời tiết về đêm có lạnh lắm không?
Y Giang liền bật cười khi nghe Austin hỏi. Giống như cô là tội phạm đang bị tra hỏi không bằng.
- Chỉ là ở ngoài ban công thôi, không có ai hết. Thấy bầu trời đêm nay rất đẹp nên muốn cho anh xem.
Nói rồi Y Giang cho quay camera về đằng sau để cho Austin nhìn thấy bầu trời, sau đó lại quay về camera đằng trước.
- Cũng rất đẹp, nhưng mà muộn rồi, Giang chưa buồn ngủ à? - Austin gật đầu nói.
- Cũng sắp rồi. Anh cũng đi ngủ đi.
- Ở đây bây giờ là chiều mà, sao ngủ bây giờ được?
Nghe vậy Y Giang cười rõ hơn, cô quên mất là hai người đang ở cách xa nhau gần nửa trái đất. Anh không nhắc có khi cô lại cứ tưởng mình đang ở Trung Quốc.
- À, quên mất. Mà có muốn ngắm tháp Eiffel không? - Y Giang liền đổi chủ đề ngay sau đó.
- Anh đến đó rồi, không thích.
Y Giang có chút hơi ngơ ra, có khi Austin lại nhớ được về thời anh còn ở Pháp nên anh mới nói vậy. Mà lời nói của anh làm cô cụt hứng cực kì. Còn đang mong ngóng đến ngày mai để đi ngắm vậy mà Austin lại nói làm cô bĩu môi.
- Không thì thôi, mai không gọi cho anh nữa.
Vẻ mặt lúc này của Austin trong điện thoại đúng kiểu ngơ ngác. Anh chỉ nói những gì mình thấy thôi mà, có phải nói xấu gì đâu.
- Không, nếu có Giang ở đấy thì mọi thứ sẽ đẹp, anh cũng sẽ rất thích.
Lúc này Y Giang mới mỉm cười trở lại. Cô biết anh sẽ như vậy mà.
Ngồi nói chuyện với Austin mà quên mất đã quá 00:00 giờ.
Ôn Hoài Địch phòng bên lúc này cũng gấp máy tính đứng dậy để mở cửa vào phòng. Anh tính đi vào luôn nhưng thấy Y Giang cứ mải miết nói chuyện nên có mở cửa có chút mạnh tay kêu tiếng to. Y Giang sau khi nghe hơi giật mình, sau đó thì nói chuyện thêm một chút với Austin rồi vào trong phong để đi nghe ngay.
. . .
Đến sáng hôm sau, mọi người thuê xe để đi thăm quan thủ đô của Pháp. Y Giang ăn mặc giản dị hơn nhiều, lối trang điểm cũng giản dị không giống như lúc đóng phim. Mọi người nhìn thấy thế mà cũng có cảm giác cô không khó gần cho lắm.
Vừa ngồi xuống cạnh Ánh Hoa thì Ôn Hoài Địch cũng mới bước lên xe. Mọi người có chút bất ngờ vì lúc hỏi Ôn Hoài Địch nói không vậy mà bây giờ lại thay đổi ý định để đi cùng mọi người. Nhưng mà họ cũng không quá để ý, dù sao càng đông càng vui, có gì đâu mà.
Trên xe, mọi người còn ca hát với nhau. Biết Y Giang có giọng hát hay nhất ở đây nên đã bảo cô hát đầu. Y Giang ban đầu có chút hỏi ngại nhưng về sau cô cũng đã hòa chung với nhịp vui của những người trong đoàn. Ai nấy đều rất vui cho tới khi đến địa điểm dừng chân.
Một người đứng ra để đi đặt đồ ăn cho cả đoàn. Những người còn lại thì trải thảm để cho mọi người ngồi nghỉ ngơi. Ở địa điểm này vừa ngắm được tháp Eiffel, còn vừa ngắm được đại lộ Anatole France của nước Pháp thơ mộng.
Có rất nhiều người cũng ngồi đây để vui chơi và ngắm cảnh.
Mọi người trong lúc đợi đồ ăn cũng đi chụp ảnh với nhau rất nhiều.
Y Giang cùng với Ánh Hoa cũng chụp rất nhiều kiểu trong điện thoại. Nhưng chất lượng màu ảnh trong điện thoại và trong máy ảnh kĩ thuật số thì nó lại khấp khiễng vô cùng.
Thấy Ôn Hoài Địch cũng đang cầm máy ảnh kĩ thuật số để chụp nên Ánh Hoa đã đi đến nhờ anh chụp cho hai người để sau này in ra làm ảnh lớn hơn.
Ôn Hoài Địch cũng không có từ chối, hiện anh đang rảnh nên cũng đi chụp hộ mấy người. Những bức ảnh trong máy của Ôn Hoài Địch rất đẹp còn sắc nét. Y Giang cùng với Ánh Hoa ngồi chọn ảnh trong máy ảnh của Ôn Hoài Địch, giống như đây chẳng phải đồ của anh vậy, bị cho ra rìa luôn rồi.
- Này kiểu này cũng đẹp, cả kiểu này nữa.
Mọi người cũng như hai chị em Y Giang cũng đang chọn những tấm ảnh họ cho là đẹp.
Đợi đến khi có đồ ăn rồi thì mọi người bắt đầu ngồi vào để ăn với nhau. Sau đó chơi đùa ở đây một chút rồi đến địa điểm khác để chơi. Dù sao hôm nay là ngày nghỉ cho cả đoàn. Ngay cả đạo diễn cũng đi chung để góp vui.
Chuyển đi quay phim này quả thực cũng rất ý nghĩa đối với mỗi người trong đoàn làm phim!
- Ôn tiên sinh, ngày mai có muốn đi chơi cùng người trong đoàn làm phim hay không?
- Không, tôi bận rồi. - Ôn Hoài Địch không nhiều lời hay vòng vo mà từ chối thẳng thừng.
Trợ lý nghe vậy cũng gật đầu rồi rời đi đóng cửa phòng lại ngay cho anh.
Tính tình Ôn Hoài Địch trước nay đều là đặt công việc lên hàng đầu, cũng khó mà rủ anh đi chơi để bỏ bê công việc được.
Ngồi bên ngoài ban công, anh vẫn chăm chú làm việc không bận tâm bầu trời nước Pháp về đêm đẹp ra sao.
Y Giang thì tắm xong liền đi ra ngoài chụp mấy bầu trời ban đêm để định gửi cho Austin. Dù sao anh cũng hay nói muốn xem những nơi cô đi qua nên tiện thể thấy bầu trời đẹp nên cô liền chụp luôn.
Còn đang chụp thì Austin lại gọi đến. Y Giang vì thế mà bật video call để anh có thể tiện nhìn mình hơn.
Bầu trời ban đêm đã rất đẹp, Y Giang lại còn động lòng người hơn. Cô không ăn mặc cầu kì, cũng không trang điểm gì mà để gương mặt nhã nhặn không chút phấn son.
Vừa mới ấn nghe gọi mà Austin đã nói liến thoắng như lúc sáng nay:
- Giang, em đang ở ngoài trời à? Có ai ở đó cùng em hay không? Là trai hay gái? Mà ở đó thời tiết về đêm có lạnh lắm không?
Y Giang liền bật cười khi nghe Austin hỏi. Giống như cô là tội phạm đang bị tra hỏi không bằng.
- Chỉ là ở ngoài ban công thôi, không có ai hết. Thấy bầu trời đêm nay rất đẹp nên muốn cho anh xem.
Nói rồi Y Giang cho quay camera về đằng sau để cho Austin nhìn thấy bầu trời, sau đó lại quay về camera đằng trước.
- Cũng rất đẹp, nhưng mà muộn rồi, Giang chưa buồn ngủ à? - Austin gật đầu nói.
- Cũng sắp rồi. Anh cũng đi ngủ đi.
- Ở đây bây giờ là chiều mà, sao ngủ bây giờ được?
Nghe vậy Y Giang cười rõ hơn, cô quên mất là hai người đang ở cách xa nhau gần nửa trái đất. Anh không nhắc có khi cô lại cứ tưởng mình đang ở Trung Quốc.
- À, quên mất. Mà có muốn ngắm tháp Eiffel không? - Y Giang liền đổi chủ đề ngay sau đó.
- Anh đến đó rồi, không thích.
Y Giang có chút hơi ngơ ra, có khi Austin lại nhớ được về thời anh còn ở Pháp nên anh mới nói vậy. Mà lời nói của anh làm cô cụt hứng cực kì. Còn đang mong ngóng đến ngày mai để đi ngắm vậy mà Austin lại nói làm cô bĩu môi.
- Không thì thôi, mai không gọi cho anh nữa.
Vẻ mặt lúc này của Austin trong điện thoại đúng kiểu ngơ ngác. Anh chỉ nói những gì mình thấy thôi mà, có phải nói xấu gì đâu.
- Không, nếu có Giang ở đấy thì mọi thứ sẽ đẹp, anh cũng sẽ rất thích.
Lúc này Y Giang mới mỉm cười trở lại. Cô biết anh sẽ như vậy mà.
Ngồi nói chuyện với Austin mà quên mất đã quá 00:00 giờ.
Ôn Hoài Địch phòng bên lúc này cũng gấp máy tính đứng dậy để mở cửa vào phòng. Anh tính đi vào luôn nhưng thấy Y Giang cứ mải miết nói chuyện nên có mở cửa có chút mạnh tay kêu tiếng to. Y Giang sau khi nghe hơi giật mình, sau đó thì nói chuyện thêm một chút với Austin rồi vào trong phong để đi nghe ngay.
. . .
Đến sáng hôm sau, mọi người thuê xe để đi thăm quan thủ đô của Pháp. Y Giang ăn mặc giản dị hơn nhiều, lối trang điểm cũng giản dị không giống như lúc đóng phim. Mọi người nhìn thấy thế mà cũng có cảm giác cô không khó gần cho lắm.
Vừa ngồi xuống cạnh Ánh Hoa thì Ôn Hoài Địch cũng mới bước lên xe. Mọi người có chút bất ngờ vì lúc hỏi Ôn Hoài Địch nói không vậy mà bây giờ lại thay đổi ý định để đi cùng mọi người. Nhưng mà họ cũng không quá để ý, dù sao càng đông càng vui, có gì đâu mà.
Trên xe, mọi người còn ca hát với nhau. Biết Y Giang có giọng hát hay nhất ở đây nên đã bảo cô hát đầu. Y Giang ban đầu có chút hỏi ngại nhưng về sau cô cũng đã hòa chung với nhịp vui của những người trong đoàn. Ai nấy đều rất vui cho tới khi đến địa điểm dừng chân.
Một người đứng ra để đi đặt đồ ăn cho cả đoàn. Những người còn lại thì trải thảm để cho mọi người ngồi nghỉ ngơi. Ở địa điểm này vừa ngắm được tháp Eiffel, còn vừa ngắm được đại lộ Anatole France của nước Pháp thơ mộng.
Có rất nhiều người cũng ngồi đây để vui chơi và ngắm cảnh.
Mọi người trong lúc đợi đồ ăn cũng đi chụp ảnh với nhau rất nhiều.
Y Giang cùng với Ánh Hoa cũng chụp rất nhiều kiểu trong điện thoại. Nhưng chất lượng màu ảnh trong điện thoại và trong máy ảnh kĩ thuật số thì nó lại khấp khiễng vô cùng.
Thấy Ôn Hoài Địch cũng đang cầm máy ảnh kĩ thuật số để chụp nên Ánh Hoa đã đi đến nhờ anh chụp cho hai người để sau này in ra làm ảnh lớn hơn.
Ôn Hoài Địch cũng không có từ chối, hiện anh đang rảnh nên cũng đi chụp hộ mấy người. Những bức ảnh trong máy của Ôn Hoài Địch rất đẹp còn sắc nét. Y Giang cùng với Ánh Hoa ngồi chọn ảnh trong máy ảnh của Ôn Hoài Địch, giống như đây chẳng phải đồ của anh vậy, bị cho ra rìa luôn rồi.
- Này kiểu này cũng đẹp, cả kiểu này nữa.
Mọi người cũng như hai chị em Y Giang cũng đang chọn những tấm ảnh họ cho là đẹp.
Đợi đến khi có đồ ăn rồi thì mọi người bắt đầu ngồi vào để ăn với nhau. Sau đó chơi đùa ở đây một chút rồi đến địa điểm khác để chơi. Dù sao hôm nay là ngày nghỉ cho cả đoàn. Ngay cả đạo diễn cũng đi chung để góp vui.
Chuyển đi quay phim này quả thực cũng rất ý nghĩa đối với mỗi người trong đoàn làm phim!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.