Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A
Chương 67: Xứng với không xứng : Bẩn với không bẩn!
artermis_lyn
26/09/2023
Vậy là đến buổi trưa, Y Giang đã chuẩn bị sẵn hết đồ. Còn có Ánh Hoa cũng đến. Là đến để chào tạm biệt cô. Dù sao Ánh Hoa cũng cảm thấy cho cô đi chơi như này cũng tốt, còn đặc cách xin công ty cho cô nghỉ thêm một thời gian. Cũng may là vấn đề của drama đã được giải quyết. Người dân trong và ngoài nước còn không ngừng động viên Y Giang phấn chấn lên. Bởi họ biết cô chỉ là nạn nhân của những vụ việc như vậy. Người đáng lên án ở đây là những người có nhân cách thối rữa như Lý Trọng kia. Mà hơn hết, họ còn biết được, trong khoảng thời gian hoạt động nghệ thuật, Y Giang còn chi rất nhiều tiền cho hội để có thể chăm sóc những em nhỏ trong cách vụ bạo lực gia đình, hay quấy rối tình dục.
Chuẩn bị xong xuôi, Austin cầm giúp Y Giang túi đồ và cả vali lên xe trước. Sau đó mới mở cửa cho cô ngồi vào trong.
Hai người ngồi lên xe, bà Hoài và cả Ánh Hoa đứng dưới đều hết lời mà nhắc nhở họ ăn uống sinh hoạt cho đúng giờ.
Cứ như vậy chiếc xe rời đi trước. Y Giang vẫn ngoái đầu lại nhìn. Bởi vì bà nói sẽ đi cùng Ánh Hoa sau. Nhưng cô nhìn lại thấy Ánh Hoa và cả bà đều vào trong nhà, chả giống chút nào là ý định muốn đi. Lúc này sống mũi cô liền cay xè. Bà nói dối cô, tất cả người cô tin tưởng đều nói dối cô để bắt cô đi.
Austin thấy Y Giang định tháo dây an toàn liền đóng chốt cửa lại trước. Sau đó mới giải thích cho cô:
- Bà chỉ là muốn em đi chơi cho khuây khỏa. Đừng nghĩ gì nhiều. Hằng ngày đều có thể gọi về cho bà. Hơn nữa nếu em thích, mỗi tháng anh có thể bớt chút thời gian cho em về gặp bà.
Y Giang nghe được vậy, nước mắt vậy mà cứ trào ra. Cô im lặng không nói gì, cứ vậy cho tới sân bay.
Hiện tại nơi nào đối với cô, nếu không có bà đều là một mảng nhàm chán. Vậy mà bà lại bỏ cô lại để rời đi. Cô cũng tủi thân lắm chứ.
Cho tới tận khi lên khoang máy bay, Y Giang thấy ánh mắt thuộc hạ Austin nhìn mình liền cảm thấy sợ run mà chạy đến gần Austin hơn.
Anh cũng hiểu ra một chút, sau đó còn gọi người của mình đến để chào hỏi với cô. Dù sao lâu dần cũng phải quen nhau, để cô thích nghi dần dần.
Mặc dù nhìn những con người này đều mặt mày hằm hằm, nhưng khi ở cạnh Austin thì họ thoải mái hơn. Có thể nói là thoải mái hơn là khi ở cùng với Zane. Dù hắn ta có đối xử công bằng tới đâu nhưng khí chất áp đảo đó khiến bọn họ không dám thả lỏng cơ thể.
Y Giang thấy họ nhiệt tình như vậy thì cô cũng bớt căng thẳng đi phần nào.
Ngồi trên khoang máy bay tư nhân, cô được mọi người trong đó chào đón nồng nhiệt.
. . .
Lúc hạ cánh thì bên Mỹ cũng đã là buổi đêm khuya.
Hai người vừa bước xuống máy bay thì liền có một chiếc xe đợi sẵn ở đó để đón hai người về nhà.
Đưa Y Giang đến căn biệt thự gần với lâu đài của thằng bạn thân nhưng không mấy thân thiện đó. Y Giang chớp chớp mắt nhìn về phía lâu đài. Cũng quá khoa trương rồi.
- Đây là nhà của một người bạn thân của anh. Đợi ngày mai anh anh đưa em qua đó. Ở bên đấy có vườn hoa, chắc chắn em sẽ thích cho xem.
-...
Y Giang vẫn im lặng để nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài đó.
Mãi cho tới khi cô dừng lại bên cạnh lâu đài. Căn biệt thự này cũng xa hoa chả kém cạnh. Đã vậy, nhìn bố cục bên ngoài thì cũng biết được chủ nhân của căn biệt thự cũng phóng khoáng ra sao. Tất cả đều được bố trí theo gang màu chủ đạo là vàng kem và trắng. Bên trong còn là các cây cảnh theo đúng gu của Austin.
Nếu bên ngoài khoa trương trưng bày các đồ vật đắt tiền thì bên trong cũng khoa trương chả kém.
Đồ vật trong nhà đều được phủ bởi lớp vàng, không những vậy các đồ đạc trong nhà đều là những loại thượng hạng đắt tiền. Chưa kể đến việc anh tự yêu bản thân quá mức mà nơi nào cũng có ảnh của anh. Nhưng bức ảnh to nhất trong căn phòng khách lại là Y Giang. Nụ cười của cô giống như ánh hào quang phát sáng trong căn phòng khách rộng lớn này.
Y Giang hiện tại chưa thể thích nghi được hết.
Cho đến khi Austin giục cô đi lên phòng để thay đồ, khi đó cô mới đi lên theo.
Căn phòng này cũng bày biện toàn là những đồ cô thích. Tất cả từ giường, tủ, bàn ghế đều theo thể loại cô thích hết.
Đợi Austin ra ngoài nghe điện thoại, khi đó cô mới lấy quần áo để đi tắm.
Đúng là những người giàu có rất biết cách tiêu tiền. Những vật dụng nhỏ nhất, từ cạo râu cho tới cả máy lọc không khí trong căn phòng tắm rộng lớn này... Tất cả các đồ đều quá hiện đại và đắt tiền.
Y Giang xả nước đầy bồn tắm, sau đó mới cởi đồ để ngồi vào bên trong. Như này đúng thật rất thoải mái.
Nhìn ra bên ngoài, ở đây gần như đang ở trên núi và nhìn xuống dưới là thành phố với những ánh đèn sáng như những con đom đóm.
Y Giang đưa tay đến cửa kính, ai ngờ vừa chạm tay vào,hình ảnh hiện lên trong tấm kính lại là cô. Nơi nào cũng có cô, tất cả mọi thứ. Nhưng bức ảnh lại là cô ăn mặc sexy khiến đầu cô lại nảy số nghĩ những điều không hay.
Liền bật dậy đi ra khỏi bồn tắm. Cô bước tới cửa phòng, vô tình lại chạm tay vào gương, lại hình ảnh cô hiện lên. Y Giang lúc này rối bời, trong thoáng chốc cô lại nghĩ Austin biến thái. Vậy là liền đi ra bên ngoài muốn chạy đi. Nhưng cô quên mất việc mình đang không mặc quần áo.
Chạy ra bên ngoài, cô cứ chạy ai mà ngờ Austin ngoảnh ra nhìn thấy cô. Vậy là liền đuổi theo cô để giữ cô lại. Trên người không một mảnh vải, cảnh xuân trưng bày khiến người đàn ông như Austin làm sao kiềm chế nổi. Yết hầu anh lên xuống liên tục. Nhưng rồi anh liền cởi bỏ áo sơ mi của mình để mặc lên người cho cô.
Y Giang lúc này như mất kiểm soát liền giãy giụa muốn về với bà. Austin vì vậy mà phải giữ cô lại.
Anh đưa cô về phòng, giữ cô trên giường nhưng cô lại giãy giụa giống như anh làm gì xấu lắm vậy.
- Giang, em sao vậy?
- Buông ra... Tôi muốn về nhà... Anh bỏ tôi ra đi.
- Em đã nói sẽ ở đây rồi. Tại sao giờ lại nghĩ như vậy?
- Anh... cũng giống như những người khác... Đều xấu xa...
Đến câu cuối, Y Giang vẫn là yếu ớt không dám nói to. Austin thở dài, anh không hiểu vì sao cô như vậy, nhưng cô nói cũng có phần đúng. Anh vốn là kẻ xấu, chỉ là trước mặt cô, anh không dám cho cô biết bộ mặt kia của mình. Sợ rằng cô sẽ không thích ứng nổi.
Đưa tay ôm lấy Y Giang, anh xoa lưng cô muốn an ủi. Nhưng lại không biết hành động này lại đưa cô quay lại kí ức đen tối đó. Cô hét lên còn kêu gào anh tha cho mình. Mãi về sau Austin mới hiểu việc cô đang bị ám ảnh của kí ức cũ.
Đưa tay lau nước mắt cho cô, còn vuốt tóc cô ra sau cho gọn. Anh chân thành nắm lấy tay cô còn đặt tay cô áp lên má mình:
- Anh sẽ không như vậy. Sẽ không làm em đau. Chỉ cần điều em không thích, anh nhất định sẽ không làm. Chỉ cần cho anh một chút cơ hội thôi, có được không? Có thể thử mở lòng với anh một chút, chỉ một chút thôi. Giang à.
Y Giang lúc này mới ngưng khóc, cô hơi ngẩng đầu nhìn anh. Nhìn ánh mắt chân thành đó, cô lại cảm thấy mình chẳng xứng với anh.
- Tôi... Tôi không xứng...
- Thế nào là không xứng? Anh yêu em! Tình cảm đó nhiều tới nỗi không thể dùng gì để miêu tả. Em có thể từ từ cảm nhận nó, anh sẽ chứng minh với em theo thời gian. - Austin liền nói lớn.
- Chỗ nào... cũng là không xứng... Hức... Đ-đã nói là không xứng...
Y Giang cứ nấc lên muốn nói với anh nhưng cổ họng cô cứ nghẹn ứ lại. Cô bấm móng tay khiến da tay cô cũng chảy máu.
Austin hơi cau mày, sau đó liền kéo cô đến gần. Môi áp môi, đầu lưỡi anh từ từ thâm nhập. Hơi thở của anh ấm nóng khiến cô không tài nào thích nghi nổi. Cả hai chưa gì liền quấn lấy nhau. Austin ôm lấy cô, anh hôn cô có chút điên cuồng, nhớ nhung và còn nhiều thứ tình cảm khác xen lẫn. Có lẽ anh đợi quá lâu để chờ nụ hôn này. Tuy có chút mãnh liệt, nhưng anh không dùng quá sức để khiến cô đau.
Nụ hôn khiến Y Giang mơ hồ, dường như cô quên hết những phiền muộn của trước đây.
Nhưng chợt, tim cô nhói lên khiến cô quay về hiện thực tàn khốc. Liền đẩy mạnh Austin ra. Cô còn điên cuồng cào cấu tay mình, cô cứ muốn lau đi, tất cả mọi thứ đều muốn lau đi.
- Em nói đi, anh cần gì, phải làm gì thì em mới chấp nhận anh? Chỉ cần em nói, anh sẽ thực hiện, dù khó đến mấy cũng sẽ làm. - Austin lại gần nắm lấy tay của Y Giang.
Nhưng cô hiện tại chỉ muốn gội rửa cơ thể của mình. Có lúc liền òa khóc lớn, có lúc lại sợ hãi đến run rẩy.
- Đừng động... Đừng động vào người em... Thật bẩn! Thật sự quá bẩn đi. Hức...
Austin nghe được lời này, tròng mắt anh hiện lên đầy tơ máu đỏ. Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới ôm lấy cô thật chặt để cô khỏi kì cọ vào da mình làm xước da.
- Không bẩn chút nào. Giang của anh, mọi thứ đều sạch sẽ. Anh đều chấp nhận hết. Nếu bẩn anh sẽ rửa sạch giúp em.
- Không... Nơi nào cũng bẩn mà huhu... Thật bẩn! Phải làm sao đây?... Quá bẩn rồi...
Austin cứ ôm lấy người Y Giang, anh ôm cô trong lòng, thậm chí còn quấn chăn quanh người cô. Vuốt ve cô để cô bình tĩnh lại một chút.
- Giang của anh chỗ nào cũng sạch. Dù có bẩn anh cũng không quan tâm. Dù sao anh cũng không sạch sẽ gì. Giang thế nào, anh cũng sẽ như vậy.
Lâu dần chỉ còn nghe tiếng nấc từ cô. Hai người cứ như vậy, ròi chợt Y Giang xoay đầu về lồng ngực của Austin. Cô ôm lấy anh, chưa gì liền ngủ được ngay. Có lẽ do khóc nhiều nên cô mệt và dễ ngủ.
Nhìn người con gái mình yêu cứ dằn vặt về bản thân, Austin càng hận mình không thể ngăn cản chuyện này sớm hơn. Những tên điên đó, anh không thể để yên cho chúng.
Chuẩn bị xong xuôi, Austin cầm giúp Y Giang túi đồ và cả vali lên xe trước. Sau đó mới mở cửa cho cô ngồi vào trong.
Hai người ngồi lên xe, bà Hoài và cả Ánh Hoa đứng dưới đều hết lời mà nhắc nhở họ ăn uống sinh hoạt cho đúng giờ.
Cứ như vậy chiếc xe rời đi trước. Y Giang vẫn ngoái đầu lại nhìn. Bởi vì bà nói sẽ đi cùng Ánh Hoa sau. Nhưng cô nhìn lại thấy Ánh Hoa và cả bà đều vào trong nhà, chả giống chút nào là ý định muốn đi. Lúc này sống mũi cô liền cay xè. Bà nói dối cô, tất cả người cô tin tưởng đều nói dối cô để bắt cô đi.
Austin thấy Y Giang định tháo dây an toàn liền đóng chốt cửa lại trước. Sau đó mới giải thích cho cô:
- Bà chỉ là muốn em đi chơi cho khuây khỏa. Đừng nghĩ gì nhiều. Hằng ngày đều có thể gọi về cho bà. Hơn nữa nếu em thích, mỗi tháng anh có thể bớt chút thời gian cho em về gặp bà.
Y Giang nghe được vậy, nước mắt vậy mà cứ trào ra. Cô im lặng không nói gì, cứ vậy cho tới sân bay.
Hiện tại nơi nào đối với cô, nếu không có bà đều là một mảng nhàm chán. Vậy mà bà lại bỏ cô lại để rời đi. Cô cũng tủi thân lắm chứ.
Cho tới tận khi lên khoang máy bay, Y Giang thấy ánh mắt thuộc hạ Austin nhìn mình liền cảm thấy sợ run mà chạy đến gần Austin hơn.
Anh cũng hiểu ra một chút, sau đó còn gọi người của mình đến để chào hỏi với cô. Dù sao lâu dần cũng phải quen nhau, để cô thích nghi dần dần.
Mặc dù nhìn những con người này đều mặt mày hằm hằm, nhưng khi ở cạnh Austin thì họ thoải mái hơn. Có thể nói là thoải mái hơn là khi ở cùng với Zane. Dù hắn ta có đối xử công bằng tới đâu nhưng khí chất áp đảo đó khiến bọn họ không dám thả lỏng cơ thể.
Y Giang thấy họ nhiệt tình như vậy thì cô cũng bớt căng thẳng đi phần nào.
Ngồi trên khoang máy bay tư nhân, cô được mọi người trong đó chào đón nồng nhiệt.
. . .
Lúc hạ cánh thì bên Mỹ cũng đã là buổi đêm khuya.
Hai người vừa bước xuống máy bay thì liền có một chiếc xe đợi sẵn ở đó để đón hai người về nhà.
Đưa Y Giang đến căn biệt thự gần với lâu đài của thằng bạn thân nhưng không mấy thân thiện đó. Y Giang chớp chớp mắt nhìn về phía lâu đài. Cũng quá khoa trương rồi.
- Đây là nhà của một người bạn thân của anh. Đợi ngày mai anh anh đưa em qua đó. Ở bên đấy có vườn hoa, chắc chắn em sẽ thích cho xem.
-...
Y Giang vẫn im lặng để nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài đó.
Mãi cho tới khi cô dừng lại bên cạnh lâu đài. Căn biệt thự này cũng xa hoa chả kém cạnh. Đã vậy, nhìn bố cục bên ngoài thì cũng biết được chủ nhân của căn biệt thự cũng phóng khoáng ra sao. Tất cả đều được bố trí theo gang màu chủ đạo là vàng kem và trắng. Bên trong còn là các cây cảnh theo đúng gu của Austin.
Nếu bên ngoài khoa trương trưng bày các đồ vật đắt tiền thì bên trong cũng khoa trương chả kém.
Đồ vật trong nhà đều được phủ bởi lớp vàng, không những vậy các đồ đạc trong nhà đều là những loại thượng hạng đắt tiền. Chưa kể đến việc anh tự yêu bản thân quá mức mà nơi nào cũng có ảnh của anh. Nhưng bức ảnh to nhất trong căn phòng khách lại là Y Giang. Nụ cười của cô giống như ánh hào quang phát sáng trong căn phòng khách rộng lớn này.
Y Giang hiện tại chưa thể thích nghi được hết.
Cho đến khi Austin giục cô đi lên phòng để thay đồ, khi đó cô mới đi lên theo.
Căn phòng này cũng bày biện toàn là những đồ cô thích. Tất cả từ giường, tủ, bàn ghế đều theo thể loại cô thích hết.
Đợi Austin ra ngoài nghe điện thoại, khi đó cô mới lấy quần áo để đi tắm.
Đúng là những người giàu có rất biết cách tiêu tiền. Những vật dụng nhỏ nhất, từ cạo râu cho tới cả máy lọc không khí trong căn phòng tắm rộng lớn này... Tất cả các đồ đều quá hiện đại và đắt tiền.
Y Giang xả nước đầy bồn tắm, sau đó mới cởi đồ để ngồi vào bên trong. Như này đúng thật rất thoải mái.
Nhìn ra bên ngoài, ở đây gần như đang ở trên núi và nhìn xuống dưới là thành phố với những ánh đèn sáng như những con đom đóm.
Y Giang đưa tay đến cửa kính, ai ngờ vừa chạm tay vào,hình ảnh hiện lên trong tấm kính lại là cô. Nơi nào cũng có cô, tất cả mọi thứ. Nhưng bức ảnh lại là cô ăn mặc sexy khiến đầu cô lại nảy số nghĩ những điều không hay.
Liền bật dậy đi ra khỏi bồn tắm. Cô bước tới cửa phòng, vô tình lại chạm tay vào gương, lại hình ảnh cô hiện lên. Y Giang lúc này rối bời, trong thoáng chốc cô lại nghĩ Austin biến thái. Vậy là liền đi ra bên ngoài muốn chạy đi. Nhưng cô quên mất việc mình đang không mặc quần áo.
Chạy ra bên ngoài, cô cứ chạy ai mà ngờ Austin ngoảnh ra nhìn thấy cô. Vậy là liền đuổi theo cô để giữ cô lại. Trên người không một mảnh vải, cảnh xuân trưng bày khiến người đàn ông như Austin làm sao kiềm chế nổi. Yết hầu anh lên xuống liên tục. Nhưng rồi anh liền cởi bỏ áo sơ mi của mình để mặc lên người cho cô.
Y Giang lúc này như mất kiểm soát liền giãy giụa muốn về với bà. Austin vì vậy mà phải giữ cô lại.
Anh đưa cô về phòng, giữ cô trên giường nhưng cô lại giãy giụa giống như anh làm gì xấu lắm vậy.
- Giang, em sao vậy?
- Buông ra... Tôi muốn về nhà... Anh bỏ tôi ra đi.
- Em đã nói sẽ ở đây rồi. Tại sao giờ lại nghĩ như vậy?
- Anh... cũng giống như những người khác... Đều xấu xa...
Đến câu cuối, Y Giang vẫn là yếu ớt không dám nói to. Austin thở dài, anh không hiểu vì sao cô như vậy, nhưng cô nói cũng có phần đúng. Anh vốn là kẻ xấu, chỉ là trước mặt cô, anh không dám cho cô biết bộ mặt kia của mình. Sợ rằng cô sẽ không thích ứng nổi.
Đưa tay ôm lấy Y Giang, anh xoa lưng cô muốn an ủi. Nhưng lại không biết hành động này lại đưa cô quay lại kí ức đen tối đó. Cô hét lên còn kêu gào anh tha cho mình. Mãi về sau Austin mới hiểu việc cô đang bị ám ảnh của kí ức cũ.
Đưa tay lau nước mắt cho cô, còn vuốt tóc cô ra sau cho gọn. Anh chân thành nắm lấy tay cô còn đặt tay cô áp lên má mình:
- Anh sẽ không như vậy. Sẽ không làm em đau. Chỉ cần điều em không thích, anh nhất định sẽ không làm. Chỉ cần cho anh một chút cơ hội thôi, có được không? Có thể thử mở lòng với anh một chút, chỉ một chút thôi. Giang à.
Y Giang lúc này mới ngưng khóc, cô hơi ngẩng đầu nhìn anh. Nhìn ánh mắt chân thành đó, cô lại cảm thấy mình chẳng xứng với anh.
- Tôi... Tôi không xứng...
- Thế nào là không xứng? Anh yêu em! Tình cảm đó nhiều tới nỗi không thể dùng gì để miêu tả. Em có thể từ từ cảm nhận nó, anh sẽ chứng minh với em theo thời gian. - Austin liền nói lớn.
- Chỗ nào... cũng là không xứng... Hức... Đ-đã nói là không xứng...
Y Giang cứ nấc lên muốn nói với anh nhưng cổ họng cô cứ nghẹn ứ lại. Cô bấm móng tay khiến da tay cô cũng chảy máu.
Austin hơi cau mày, sau đó liền kéo cô đến gần. Môi áp môi, đầu lưỡi anh từ từ thâm nhập. Hơi thở của anh ấm nóng khiến cô không tài nào thích nghi nổi. Cả hai chưa gì liền quấn lấy nhau. Austin ôm lấy cô, anh hôn cô có chút điên cuồng, nhớ nhung và còn nhiều thứ tình cảm khác xen lẫn. Có lẽ anh đợi quá lâu để chờ nụ hôn này. Tuy có chút mãnh liệt, nhưng anh không dùng quá sức để khiến cô đau.
Nụ hôn khiến Y Giang mơ hồ, dường như cô quên hết những phiền muộn của trước đây.
Nhưng chợt, tim cô nhói lên khiến cô quay về hiện thực tàn khốc. Liền đẩy mạnh Austin ra. Cô còn điên cuồng cào cấu tay mình, cô cứ muốn lau đi, tất cả mọi thứ đều muốn lau đi.
- Em nói đi, anh cần gì, phải làm gì thì em mới chấp nhận anh? Chỉ cần em nói, anh sẽ thực hiện, dù khó đến mấy cũng sẽ làm. - Austin lại gần nắm lấy tay của Y Giang.
Nhưng cô hiện tại chỉ muốn gội rửa cơ thể của mình. Có lúc liền òa khóc lớn, có lúc lại sợ hãi đến run rẩy.
- Đừng động... Đừng động vào người em... Thật bẩn! Thật sự quá bẩn đi. Hức...
Austin nghe được lời này, tròng mắt anh hiện lên đầy tơ máu đỏ. Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới ôm lấy cô thật chặt để cô khỏi kì cọ vào da mình làm xước da.
- Không bẩn chút nào. Giang của anh, mọi thứ đều sạch sẽ. Anh đều chấp nhận hết. Nếu bẩn anh sẽ rửa sạch giúp em.
- Không... Nơi nào cũng bẩn mà huhu... Thật bẩn! Phải làm sao đây?... Quá bẩn rồi...
Austin cứ ôm lấy người Y Giang, anh ôm cô trong lòng, thậm chí còn quấn chăn quanh người cô. Vuốt ve cô để cô bình tĩnh lại một chút.
- Giang của anh chỗ nào cũng sạch. Dù có bẩn anh cũng không quan tâm. Dù sao anh cũng không sạch sẽ gì. Giang thế nào, anh cũng sẽ như vậy.
Lâu dần chỉ còn nghe tiếng nấc từ cô. Hai người cứ như vậy, ròi chợt Y Giang xoay đầu về lồng ngực của Austin. Cô ôm lấy anh, chưa gì liền ngủ được ngay. Có lẽ do khóc nhiều nên cô mệt và dễ ngủ.
Nhìn người con gái mình yêu cứ dằn vặt về bản thân, Austin càng hận mình không thể ngăn cản chuyện này sớm hơn. Những tên điên đó, anh không thể để yên cho chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.