Chương 10
Bách Hựu Dạ Đàm
22/02/2024
Mãi mới được cô Mai cho về. Vừa đi ra đến cửa thì cô đã thấy Thùy Tiên đứng trước đó cầm theo cặp cho cô nữa. Cô chạy tới cầm lấy và cảm ơn.
Cả hai đi ra cổng. Trò chuyện với nhau về chuyện thi Olimpia này. Thùy Tiên còn khen cô học tốt. Cần cố gắng.
Thanh Trúc cũng chúc lại Thùy Tiên mong tuần sau Thùy Tiên được lọt vào đội tuyển thi để cả hai có thể ôn thi với nhau.
Nói được thêm vài vâu thì họ phải chia tay nhau đường ai nấy đi. Họ như một đoạn thẳng. Cổng trường là điểm O. Nhà cô là điểm A, từ trường về đến nhà là Vecto OA. Nhà của Thùy Tiên là điểm B, từ trường về nhà là Vecto OB. Cho nên họ là hai vecto đối nhau. Không thể đi chung.
Lúc này cô vẫn như mọi ngày đi bộ về nhà. Một bóng dáng quen thuộc lái xe với tốc độ bàn thờ lướt qua cô.
Thường ngày anh đi đã nhanh rồi vì chân anh dài. Nay chạy xe cũng nhanh nữa thì ma nào bắt kịp nổi. Trừ khi cô tậu xe máy thì mới dí theo kịp thôi.
Thanh Trúc về đến nhà không thấy bóng dáng ba mẹ đâu cả. Xuống bếp thì thấy mẹ cô đã chuẩn bị đồ ăn sẵn, trên bàn còn gắn một tờ note. Với tiêu đề:
"Con gái yêu ở nhà tự lo liệu một tuần đi nhé. Ba mẹ về quê chơi đây. Xin lỗi vì đã không thông báo với con trước. Ở nhà canh nhà nhé! Mãi yêu con. Mẹ Vân gửi bảo bối Trúc Nhỏ"
Cô tức giận vò nát tờ note đó rồi gào thét:
- Ba mẹ!! Ba mẹ không thương con nữa chứ gì. Hứ! Con dỗi
Dỗi thì cô vẫn cứ dỗi đấy. Nhưng ăn thì vẫn cứ ăn thôi. Đồ ngon thì coi như cô bỏ qua hết.
Sau khi ăn trưa và rửa chén xong. Cô leo lên giường và ngủ một giấc.
Cho đến 2 giờ chiều. Cô bị đánh thức từ một cuộc gọi. Thanh Trúc lười nhác cầm lấy điện thoại và nghe:
- Alo ạ?
- Chào em. Mấy giờ rồi em?
Nghe giọng của cô Mai khiến cô tỉnh cả ngủ. Đưa mắt nhìn lên đồng hồ thấy đã 2 giờ 1 phút. Cô liền trả lời ngay. Cô Mai cười nhẹ một cái rồi giọng gắt lên hẳn như muốn nhảy ra khỏi điện thoại để chửi cô không bằng:
- Trời ơi! Em đã đọc tin nhắn cô gửi cho em chưa? Cái lúc hồi 12 giờ trưa đấy. Cô đã nhắn rất nhẹ nhàng với tự đề là "2 giờ chiều này em lên trường ôn thi nhé. Nhớ đến sớm hơn một chút đừng để cô Mai chờ em". Đó! Rốt cuộc thì sao? Giờ mấy giờ rồi? 2 giờ hơn rồi vẫn chưa thấy mặt em đâu.
- Trời đất ơi! Học sinh chờ giáo viên chứ có bao giờ giáo viên đi chờ học sinh không? Em gương mẫu như Thiên Bút không được hả? Em ấy đi từ lúc nào rồi giờ vẫn chưa thấy em đâu. Nhanh lên! Cho em 15 phút nữa. Không thấy là cô mò mặt lên tận nhà em để gửi lời chào đầy "yêu thương" đó nha
Nghe cô Mai đe dọa như vậy thì ai dám từ chối đây. Với cả cô nghe nói anh cũng có ôn nên làm sao mà không đồng ý cho được chứ.
Cô đáp lại rồi nhạn chóng rửa mặt, thay áo quần và tức tốc chạy lên trường.
Buổi chiều rồi mà thời tiết vẫn quá trời là nắng. Chạy muốn sút mấy cân mỡ. Lên đến phòng hội đồng thì đã thấy cô Mai đứng chờ đó, cô Mai nhìn đồng hồ rồi nói:
- Giỏi! Vừa đúng 15 phút.
- Em mà cô.
Nói không ra hơi rồi nhưng vẫn phải đáp lại vô Mai bằng được. Thanh Trúc mệt dọc ngồi xuống ghế, ngửa cổ lên trời mà thở:
- Phù.. mệt chết mị rồi..
Anh ngồi đối diện đang tập trung làm bài. Đếm qua số tờ anh làm chắc cũng khoảng 5-6 tờ rồi. Trâu bò quá!
Thanh Trúc lấy đề ôn thi ra khỏi balo, đặt xuống bàn. Một đám người chạy từ bên ngoài vào tới gần Thiên Bút, thì thầm:
- Đại ca. Tụi Lớp D hẹn anh kìa. To gan kinh khủng. Không biết trời cao đất dày gì nữa rồi
- Kệ đi
- Nó còn đòi chặn đường Bảo Linh!
Nghe tới đây thì anh vội đứng dậy, chậm rãi đi ra cửa. Tụi đàn em thấy vậy thì rất muốn vác anh lên rồi chạy tới điểm hẹn.
Vừa lúc đó cô Mai đến, thấy Thiên Bút ra ngoài liền hỏi:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
2. Hậu Cung Hài Tử Vương
3. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
4. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
=====================================
- Em đi đâu vậy?
- Em đi đây chút.
Cô Mai thấy anh cứ chầm chậm đi từng bước trong sân thì thở dài lắc đầu:
- Với cái tốc độ đó của em thì một chút là đến khi nào? Bó tay
Đám đàn em cũng hối anh:
- Đại ca mau đi cứu tụi lớp D đi. Không có tiền trả đâu
- Bình tĩnh. Sống chậm thôi
Tâm phải tịnh. Cả đám đi ra cổng trường, đi qua một căn nhà, có hai con chó đang ngồi trước cửa. Một tên đàn em chỉ vào nó rồi nói:
- Ê chó kìa
Thằng báo số 1 tiện tay nhặt cục đá lên ném vào chỗ hai con chó đó rồi tức tốc bỏ chạy mất dép. Hai con chó dí theo nhưng định đuổi tới thì anh dừng lại trước mắt nó.
6 mắt nhìn nhau. Thiên Bút quan sát một lúc. Làm chó cũng có cái Quy tắc của nó. Người ta chọc rồi chạy thì dí còn đứng yên thì chắc chắn không phải dạng vừa.
Anh kêu đám đàn em lại, tụi nó ngây ngô đi tới. Thiên Bút dẫm chân khiêu khích hai con chó đó rồi chạy đi.
Tụi kia bị lừa lên chạy theo sau:
- Đại ca! Anh chơi xấu quá nha. Đứng lại đó
- Tao đâu có ngu
- Làm ăn thế này là ch.ết tụi em rồi. Đại Ca!!!
Mặt anh không một cảm xúc nào, còn tụi đàn em thì la hét ở phía sau. Chạy kiểu sao mà lại đến ngay chỗ của tụi lớp D. Còn có con em báo Bảo Linh đang ở trong đó.
May là vẫn chưa sảy ra xô xát gì. Hai bên vẫn chưa động thủ. Thiên Bút chỉ tay vào đó, mặt quay lại đám đàn em:
- Đấy thấy chưa. Sống chậm thôi
- Vâng đại ca
Cả hai đi ra cổng. Trò chuyện với nhau về chuyện thi Olimpia này. Thùy Tiên còn khen cô học tốt. Cần cố gắng.
Thanh Trúc cũng chúc lại Thùy Tiên mong tuần sau Thùy Tiên được lọt vào đội tuyển thi để cả hai có thể ôn thi với nhau.
Nói được thêm vài vâu thì họ phải chia tay nhau đường ai nấy đi. Họ như một đoạn thẳng. Cổng trường là điểm O. Nhà cô là điểm A, từ trường về đến nhà là Vecto OA. Nhà của Thùy Tiên là điểm B, từ trường về nhà là Vecto OB. Cho nên họ là hai vecto đối nhau. Không thể đi chung.
Lúc này cô vẫn như mọi ngày đi bộ về nhà. Một bóng dáng quen thuộc lái xe với tốc độ bàn thờ lướt qua cô.
Thường ngày anh đi đã nhanh rồi vì chân anh dài. Nay chạy xe cũng nhanh nữa thì ma nào bắt kịp nổi. Trừ khi cô tậu xe máy thì mới dí theo kịp thôi.
Thanh Trúc về đến nhà không thấy bóng dáng ba mẹ đâu cả. Xuống bếp thì thấy mẹ cô đã chuẩn bị đồ ăn sẵn, trên bàn còn gắn một tờ note. Với tiêu đề:
"Con gái yêu ở nhà tự lo liệu một tuần đi nhé. Ba mẹ về quê chơi đây. Xin lỗi vì đã không thông báo với con trước. Ở nhà canh nhà nhé! Mãi yêu con. Mẹ Vân gửi bảo bối Trúc Nhỏ"
Cô tức giận vò nát tờ note đó rồi gào thét:
- Ba mẹ!! Ba mẹ không thương con nữa chứ gì. Hứ! Con dỗi
Dỗi thì cô vẫn cứ dỗi đấy. Nhưng ăn thì vẫn cứ ăn thôi. Đồ ngon thì coi như cô bỏ qua hết.
Sau khi ăn trưa và rửa chén xong. Cô leo lên giường và ngủ một giấc.
Cho đến 2 giờ chiều. Cô bị đánh thức từ một cuộc gọi. Thanh Trúc lười nhác cầm lấy điện thoại và nghe:
- Alo ạ?
- Chào em. Mấy giờ rồi em?
Nghe giọng của cô Mai khiến cô tỉnh cả ngủ. Đưa mắt nhìn lên đồng hồ thấy đã 2 giờ 1 phút. Cô liền trả lời ngay. Cô Mai cười nhẹ một cái rồi giọng gắt lên hẳn như muốn nhảy ra khỏi điện thoại để chửi cô không bằng:
- Trời ơi! Em đã đọc tin nhắn cô gửi cho em chưa? Cái lúc hồi 12 giờ trưa đấy. Cô đã nhắn rất nhẹ nhàng với tự đề là "2 giờ chiều này em lên trường ôn thi nhé. Nhớ đến sớm hơn một chút đừng để cô Mai chờ em". Đó! Rốt cuộc thì sao? Giờ mấy giờ rồi? 2 giờ hơn rồi vẫn chưa thấy mặt em đâu.
- Trời đất ơi! Học sinh chờ giáo viên chứ có bao giờ giáo viên đi chờ học sinh không? Em gương mẫu như Thiên Bút không được hả? Em ấy đi từ lúc nào rồi giờ vẫn chưa thấy em đâu. Nhanh lên! Cho em 15 phút nữa. Không thấy là cô mò mặt lên tận nhà em để gửi lời chào đầy "yêu thương" đó nha
Nghe cô Mai đe dọa như vậy thì ai dám từ chối đây. Với cả cô nghe nói anh cũng có ôn nên làm sao mà không đồng ý cho được chứ.
Cô đáp lại rồi nhạn chóng rửa mặt, thay áo quần và tức tốc chạy lên trường.
Buổi chiều rồi mà thời tiết vẫn quá trời là nắng. Chạy muốn sút mấy cân mỡ. Lên đến phòng hội đồng thì đã thấy cô Mai đứng chờ đó, cô Mai nhìn đồng hồ rồi nói:
- Giỏi! Vừa đúng 15 phút.
- Em mà cô.
Nói không ra hơi rồi nhưng vẫn phải đáp lại vô Mai bằng được. Thanh Trúc mệt dọc ngồi xuống ghế, ngửa cổ lên trời mà thở:
- Phù.. mệt chết mị rồi..
Anh ngồi đối diện đang tập trung làm bài. Đếm qua số tờ anh làm chắc cũng khoảng 5-6 tờ rồi. Trâu bò quá!
Thanh Trúc lấy đề ôn thi ra khỏi balo, đặt xuống bàn. Một đám người chạy từ bên ngoài vào tới gần Thiên Bút, thì thầm:
- Đại ca. Tụi Lớp D hẹn anh kìa. To gan kinh khủng. Không biết trời cao đất dày gì nữa rồi
- Kệ đi
- Nó còn đòi chặn đường Bảo Linh!
Nghe tới đây thì anh vội đứng dậy, chậm rãi đi ra cửa. Tụi đàn em thấy vậy thì rất muốn vác anh lên rồi chạy tới điểm hẹn.
Vừa lúc đó cô Mai đến, thấy Thiên Bút ra ngoài liền hỏi:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
2. Hậu Cung Hài Tử Vương
3. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
4. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
=====================================
- Em đi đâu vậy?
- Em đi đây chút.
Cô Mai thấy anh cứ chầm chậm đi từng bước trong sân thì thở dài lắc đầu:
- Với cái tốc độ đó của em thì một chút là đến khi nào? Bó tay
Đám đàn em cũng hối anh:
- Đại ca mau đi cứu tụi lớp D đi. Không có tiền trả đâu
- Bình tĩnh. Sống chậm thôi
Tâm phải tịnh. Cả đám đi ra cổng trường, đi qua một căn nhà, có hai con chó đang ngồi trước cửa. Một tên đàn em chỉ vào nó rồi nói:
- Ê chó kìa
Thằng báo số 1 tiện tay nhặt cục đá lên ném vào chỗ hai con chó đó rồi tức tốc bỏ chạy mất dép. Hai con chó dí theo nhưng định đuổi tới thì anh dừng lại trước mắt nó.
6 mắt nhìn nhau. Thiên Bút quan sát một lúc. Làm chó cũng có cái Quy tắc của nó. Người ta chọc rồi chạy thì dí còn đứng yên thì chắc chắn không phải dạng vừa.
Anh kêu đám đàn em lại, tụi nó ngây ngô đi tới. Thiên Bút dẫm chân khiêu khích hai con chó đó rồi chạy đi.
Tụi kia bị lừa lên chạy theo sau:
- Đại ca! Anh chơi xấu quá nha. Đứng lại đó
- Tao đâu có ngu
- Làm ăn thế này là ch.ết tụi em rồi. Đại Ca!!!
Mặt anh không một cảm xúc nào, còn tụi đàn em thì la hét ở phía sau. Chạy kiểu sao mà lại đến ngay chỗ của tụi lớp D. Còn có con em báo Bảo Linh đang ở trong đó.
May là vẫn chưa sảy ra xô xát gì. Hai bên vẫn chưa động thủ. Thiên Bút chỉ tay vào đó, mặt quay lại đám đàn em:
- Đấy thấy chưa. Sống chậm thôi
- Vâng đại ca
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.