Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ

Chương 50: Giận (ngọt ngào)

Phượng Vũ

17/06/2013

Trong khi không biết ai phao tin đồn đại về hai vị nhân vật chính của chúng ta, hai người lại đang vùi mình trong kĩ viện lớn nhất kinh thành. Một người tức giận đến muốn giết người, một người thì lại cười tươi rực rỡ như ánh nắng mặt trời.

Mà thủ hạ vừa mới hồi báo xong Diễm Nương đang ngồi cùng cũng là mồ hôi lạnh toát ra như mưa rơi, bị sát khí khắp người Hàn Chiến dọa sợ chỉ muốn ngất đi.

“Thật tốt quá Diễm Nương, ngươi xử lí việc này rất tốt, ngồi xuống đi.” Hàn Tuyết vui vẻ đối Diễm Nương khen ngợi nói.

“Phải. . . . . . Phải. . . . . .” Diễm Nương run rẩy tựa lá cây trong gió thu lạnh lẽo, run giọng đáp lời, chẳng qua đã không còn ngồi vững nổi trên ghế, lập tức bị một tiếng vang thật lớn dọa cho sợ đến ngã phịch xuống đất.

“Bùm!” một tiếng, Hàn Chiến một chưởng đánh nát chiếc ghế dưới thân, mắt trợn trừng nhìn Hàn Tuyết đang mặt cười rạng rỡ ngồi trên cao, “Những tin tức đó đều là nàng cố ý cho người truyền đi?”

Hàn Tuyết buồn cười nhìn mảnh vụn chiếc ghế làm cho chúng thuộc hạ chật vật đến không chịu nổi kia, rồi lại khoan khoái nhẹ nhàng nhìn một chút nơi cách mình một thước, không khỏi cười càng thêm sáng lạn, “Đúng vậy a, một công chúa không có đức hạnh cùng một Hầu gia chỉ có hư danh không quyền cũng không thế mới có thể khiến cho người ta không phòng bị chứ. Lần đi Khánh quốc này lộ trình cũng phải lên tới một tháng, ta lại không muốn ngày ngày bị người khác ngăn giết đâu.”

“Chẳng lẽ nàng không tin ta có thể bảo hộ nàng chu toàn?” Nha đầu này thật là càng ngày càng kì cục, vì một nhà Hoàng Phủ, nàng thế mà lại tự hủy hoại danh dự của mình?

Hàn Tuyết hướng đám thủ hạ phất phất tay, ý bảo mọi người lui ra ngoài trước, mình lại khả ái nhăn nhăn mũi nhìn Hàn Chiến, “Này là không giống nhau nha, người ta còn muốn một chặng dường đi có thể chơi đùa du sơn ngoạn thủy, không muốn nhìn chàng giết chóc liền một đường.”

“Cho dù muốn chơi đùa trên đường ta cũng có thể an bài giúp, nàng đâu cần thiết phải truyền ra cái loại tin tức đó?” Nữ tử bình thường coi danh dự so với tính mạng còn quan trọng hơn, cũng chỉ có mỗi nàng là xem danh dự của mình chẳng khác gì đồ bỏ đi.

Hàn Tuyết nhìn Hàn Chiến một thân lệ khí, trong lòng cũng có chút sợ hãi, thận trọng đến gần hắn, kéo ống tay áo hắn lắc lắc: “Chàng tức giận à?”

“Ta không nên tức giận sao?” Khóe mắt quét đến mấy mảnh gỗ bén nhọn bên chân Hàn Tuyết, tay hắn nắm thành quyền, thân thể vẫn không động.

“Đừng nóng giận có được hay không?” Hàn Tuyết biết điều vẻ mặt cẩn thận mà khéo léo, nhưng nội tâm lại trưng ra một cái mặt quỷ, ánh mắt cũng trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Chiến. Chỉ vì một cái tin tức cho nghỉ phép mà đã tức giận như vậy, nếu như nàng nói cho hắn biết chuyện hoàng đế ca ca đã ngầm cho phép nàng cùng Hàn Chiến mang đại quân chinh phạt Long Dược quốc, vậy hắn còn không đem cả căn phòng này phá hủy à? Nếu như lại nói cho hắn biết nữa, hoàng đế ca ca đã bắt tay vào chuẩn bị, chỉ đợi nàng cùng Khánh Vương bàn tốt chuyện hợp tác, hai người nàng liền đem quân xuất chinh, đoán chừng đến lúc đó người chịu trận nhất định sẽ là nàng.

Ở chung mười năm, nhất cử nhất động của Hàn Tuyết, Hàn Chiến rõ như lòng bàn tay. Mà theo kinh nghiệm trong quá khứ, Hàn Tuyết đột nhiên biết nghe lời thì nhất định còn có chuyện gì đó làm cho người ta rất “Tiêu hồn” mà hắn chưa biết. Hàn Chiến trừng mắt nhíu mày, trầm giọng nguy hiểm nói: “Còn có chuyện gì ta không biết?”

Không phải đấy chứ, nàng chỉ suy nghĩ một chút mà hắn cũng biết? Hàn Tuyết giật mình, hoảng hốt xoay người muốn bỏ chạy, nhưng không để ý bàn chân nhỏ nhắn khả ái của nàng thiếu chút nữa liền bị gỗ vụn bén nhọn xuyên qua.



Trong lòng Hàn Chiến kinh sợ, ngay lúc trước khi Hàn Tuyết bị thương một giây đã vội đem người bế lên, đặt nàng đến nơi an toàn rồi mới phát hiện mình đã đổ một thân mồ hôi lạnh, “Nàng không thể ít làm loạn một chút sao?”

“Chàng hung ác với ta -----” Hàn Tuyết ủy khuất bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt thanh tú tràn ngập sương mù.

Không thể mềm lòng! Tuyệt đối không thể mềm lòng! Trong lòng Hàn Chiến không ngừng tự nhắc nhở mình, “Đừng nghĩ giả bộ đáng thương, còn có chuyện gì ta không biết?”

“Ta @%&$# Long Dược &%&#$ chúng ta @#$%&.” Hàn Tuyết lầu bầu mấy lời trong miệng.

“Nói lớn lên, đừng nghĩ muốn lảng tránh.” Hàn Tuyết càng như vậy, trong lòng Hàn Chiến càng gióng trống, cảm giác không rõ ràng càng ngày càng mạnh.

“Chuyện ta cùng hoàng đế ca ca muốn đánh Long Dược quốc, lần này bàn bạc xong liền xuất phát.” Chết sớm đầu thai sớm, nàng đành bất chấp bất cứ giá nào.

“Nàng, nói, cái. . . . . gì?” Hai mắt Hàn Chiến như muốn long ra, sắc mặt chẳng khác gì câu hồn lệ quỷ.

Thấy Hàn Chiến giận dữ như thế. Hàn Tuyết vội nhào vào trong ngực hắn ôm cổ giải thích: “Ta không có trêu chọc chàng, chàng làm chủ soái, ta làm phó soái, người ta đi chỗ nào cũng không muốn tách chàng ra a.”

“Ta muốn giết Hoàng Phủ Hạo Thiên.” Thật là coi hắn như người chết rồi chắc, vừa mới gặp qua Hoàng Phủ Hạo Thiên, bảo hắn ít tìm Tuyết Nhi gây phiền toái, cũng chưa quá hai ngày, cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy. Không cho hắn chút dạy dỗ, Hoàng Phủ Hạo Thiên kia thật đúng là chỉ coi Hàn Chiến hắn như đất nặn.

“Không được, chàng không thể tìm hoàng đế ca ca gây phiền toái a.”

“Nàng buông tay.” Mặt Hàn Chiến xanh mét lạnh như băng, trợn trừng đôi mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện đang dính trên người mình. Ra mắt tự huỷ danh dự, chưa từng thấy qua kiểu làm loạn như vậy, ai đời lại để cho người ta nói về mình đến không chịu nổi, thật là nên hung hăng bắt lấy đánh cho một trận, nhưng hắn lại hạ thủ không được.

Dập lửa, dập lửa, trong đầu Hàn Tuyết liều mạng suy tính, nghĩ tới nghĩ lui thấy dùng mỹ nhân kế vào lúc này là bảo đảm nhất.

“Chiến ~~~” Hàn Tuyết uyển chuyển tươi cười duyên dáng gọi, tiếng rên khẽ lẩm bẩm nũng nịu như lúc hai người hoan ái làm cho thân thể Hàn Chiến cứng đờ, trong mắt có ánh lửa bùng cháy chớp động.



“Phốc xuy” biết chỉ một tiếng kêu của mình là có thể khiêu khích dục vọng nơi Hàn Chiến, Hàn Tuyết thấy thực ngọt ngào cùng vui vẻ. Nàng nhất thời nhịn không được, vội vùi đầu trong ngực Hàn Chiến bật cười khanh khách.

“Nàng còn cười?” Hàn Chiến cứng giọng, tức không được, giận không xong, hung ác cũng không phải, thật là đủ loại tư vị nổi lên trong lòng.

Hàn Tuyết cười hồi lâu mới từ từ dừng lại, ngẩng đầu liền hôn Hàn Chiến một cái, như chim nhỏ tiến sát vào trong ngực Hàn Chiến làm nũng, “Đừng nóng giận có được không, mặc dù bị người ta nói có chút khó nghe, tốt xấu vẫn là đem chúng ta đặt cùng một chỗ, lần này coi như hai chúng ta nổi tiếng khắp thiên hạ rồi, hì hì.”

“Nàng còn cười vui vẻ đến thế?” Danh dự bản thân bị hủy hết mà có thể cười thành ra như vậy? Nếu là bị người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng hắn bị lời đồn bên ngoài làm cho tức điên.. Lúc này trong lòng Hàn Chiến dù còn sót lại một điểm oán khí thì tất cả cũng đều đã tiêu tan sạch sẽ.

“Xem chàng tức giận như thế, ta dĩ nhiên thấy vui vẻ a, ha ha.” Hàn Tuyết vừa nói vừa chôn trong ngực Hàn Chiến ha ha cười lớn.

“Nàng đúng là nha đầu không có lương tâm, lại chọc giận ta như thế? Ân?” Hàn Chiến nguy hiểm nheo mắt, bàn tay năm lấy hông Hàn Tuyết, đem người đang chôn sâu trong ngực cứng rắn bế lên, để nàng nhìn thẳng hắn.

Hàn Tuyết một tay nghi hoặc ôm cổ hắn, một tay vỗ nhẹ mặt Hàn Chiến, tuyệt không đem lãnh khí áp bức trên người hắn để vào trong mắt, “Chàng là bởi vì để ý ta nên mới tức giận, ta dĩ nhiên là vui vẻ nha, hì hì.”

Nụ cười ngọt như có thể nhỏ ra mật làm cho lòng Hàn Chiến mềm nhũn, cũng làm giải tỏa lãnh khí trên mặt. Khuôn mặt ngọt ngào nhỏ nhắn trước mắt này không tính là tuyệt sắc, so ra còn kém rất nhiều những nữ nhân xinh đẹp hắn gặp qua nhưng lại là ấn kí khắc sâu trong lòng hắn, khiến cho hắn ngày nhớ, đêm mong, nửa khắc không được nhìn thấy là liền ăn không ngon miệng, ngủ không yên giấc.

Đây cũng là nữ nhân hắn yêu thương, so với bất kì nữ tử nào khác trên thế gian này đều bất đồng. Có lúc làm ngươi tức giận đến hộc máu, có khi lại ngọt ngào khiến ngươi hận không nổi, mềm đến tận trong tâm. Bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, mạnh mẽ ôm chặt người vào trong ngực. “Ta nên làm gì với nàng đây?”

“Tiếp tục yêu thương cưng chiều ta, thế nào?” Hàn Tuyết tròn xoe mắt nhìn, giống như chó nhỏ đòi đồ ăn, thực khả ái khiến cho hai bên khóe miệng Hàn Chiến cũng nhếch lên.

“Còn gì nữa không?” Lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy đúng như hắn sở liệu nụ cười Hàn Tuyết thay đổi càng thêm rạng rỡ vô cùng.

“Đương nhiên rồi, chàng sau này chuyện gì cũng đều phải nghe lời ta, ta có khi dễ chàng, chàng cũng không được tức giận, ta muốn làm chuyện xấu, chàng phải giúp ta, người khác ăn hiếp ta, chàng phải giúp ta đánh hắn, ta chỉnh người khác mà bị tóm, chàng phải dẫn ta chạy trốn. . . . . .”

Hai người ở bên trong ngọt ngào chàng chàng thiếp thiếp, thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ, một đống người vì lo lắng mà giữ ngoài cửa nghe thấy từ trong phòng truyền ra giọng nữ tinh tế đều cười ngất.

Hai phu thê được Khương tổng quản thỉnh tới giải nguy nghe được mấy lời cường hãn này của nữ nhi nhà mình, càng ngày càng cảm thấy có lỗi với Hàn Chiến. “Tướng công à, sao ta lại có cảm giác, gả con gái cho Hàn Chiến, là hại đời người ta a.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook