Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử
Chương 31:
Hàn Xuyên Tử
24/04/2023
Công Tôn Ưởng mở một chiếc hòm, bên trong đựng đầy vàng. Công Tôn Ưởng chỉ vào hòm lễ vật, nói: “Chút lễ mọn này, mời thượng đại phu chuyển tới thượng tướng quân, xin thượng tướng quân bớt giận! Còn nữa, xin thượng đại phu bẩm lên thượng tướng quân, tại hạ muốn mở tiệc rượu nhạt ở lầu Nguyên Hanh để cảm tạ ân đức của thượng tướng quân đã không giết tại hạ!”
Trần Chẩn liếc nhìn hòm lễ vật, cười cười nói: “Công Tôn huynh, trong nhà thượng tướng quân không thiếu những thứ này!”
Công Tôn Ưởng gật đầu nói: “Thứ thượng tướng quân còn thiếu, dựa vào tài trí của Trần huynh, không cần tại hạ phải nói ra. Có điều chút lễ mọn này chẳng qua là lễ ra mắt mà thôi!”
Trần Chẩn, Công Tôn Ưởng bốn mắt nhìn nhau, bật cười thành tiếng. Công Tôn Ưởng mở nốt chiếc hòm còn lại, rồi mỉm cười nói: “Đại ân của Trần huynh, không tiền bạc nào báo đáp nổi. Chút châu báu này tuy ít ỏi, song là thành ý của tại hạ, mong Trần huynh nhận lấy!”
Trần Chẩn nhìn hòm chầu báu đầy ắp, không giấu nổi sửng sốt: “Chuyện này…”
Công Tôn Ưởng đứng dậy, vòng tay cáo từ: “Thượng đại phu bận trăm công nghìn việc, tại hạ không dám quấy rầy thêm. Hôm nay giữ được mạng sống, tại hạ cũng muốn quay về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không lại phụ sự vất vả của Trần huynh!”
Trần Chẩn cũng đứng dậy vòng tay nói: “Công Tôn huynh đã muốn về, tại hạ không dám giữ!”
Trần Chẩn tiễn Công Tôn Ưởng ra ngoài cửa, đợi Sư Lý Tật đánh xe ngựa đi khuất mới nhìn Thích Quang, thốt lên một câu cảm phục: “Người này quả thật tinh minh!”
Thích Quang vẻ khinh khinh nói: “Tinh minh cái gì? Nếu không phải nhờ chúa công cứu mạng, hắn đã lên đường tới suối vàng rồi!”
Trần Chẩn trừng mắt với Thích Quang, rồi căn dặn: “Đậy hòm kia lại, theo ta tới phủ thượng tướng quân!”
Thích Quang biết mình lại lỡ lời, “vâng” khẽ một tiếng, rồi vội vã đi chuẩn bị xe.
Chủ tớ hai người đánh xe thẳng tới phủ thượng tướng quân, song bị hai tên vệ sĩ cầm mác cản đường. Trần Chẩn vốn là khách thường xuyên lui tới phủ thượng tướng quân, các vệ sĩ đều quen mặt nên xưa nay ra vào thoải mái, chưa từng bị ngăn cản. Hôm nay xảy ra chuyện này, Trần Chẩn trong lòng hiểu rõ, lập tức xuống xe, vòng tay hành lễ: “Làm phiền tướng sĩ bẩm báo với thượng tướng quân, có thượng đại phu Trần Chẩn cầu kiến!”
Một tên vệ sĩ nói: “Bẩm thượng đại phu, thượng tướng quân có lệnh, nếu Trần Chẩn tới, bảo ông ta về! Thượng đại phu hãy mau về đi, đừng làm khó cho tiểu nhân!”
Trần Chẩn đưa mắt ra hiệu, Thích Quang hiểu ý, bước lên một bước, vừa cười hề hề vừa móc ra hai đĩnh vàng từ trong ống tay áo, dúi vào tay vệ sĩ: “Thượng tướng quân đùa đấy, các ngươi tưởng thật ư?”
Không ngờ tay vệ sĩ gạt đĩnh vàng đi, nghiêm mặt nói: “Thượng tướng quân có lệnh, tiểu nhân dùng tay nào cầm vàng của thượng đại phu thì sẽ chặt đứt tay đó!” Rồi nhìn Trần Chẩn với vẻ mặt bất đắc dĩ. “Thượng đại phu hãy mau về đi, tiểu nhân cầu xin ông đấy!”
Trần Chẩn thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu cười mà nói: “Được rồi, ta đi ngay đây, không làm khó hai vị nữa! Có điều, ta có chuyện riêng muốn nói với lão quản gia, hai vị có thể mời ông ta ra đây được không?”
Hai tên lính liếc nhìn nhau, rồi một tên nói: “Xin thượng đại phu đợi một lát!”
Loáng một cái, quản gia của phủ thượng tướng quân đã rảo bước đi ra. Trần Chẩn vái một vái rồi nói: “Trần Chẩn tham kiến lão quản gia!”
Lão quản gia đáp lễ: “Tiểu nhân không biết thượng đại phu tới, thất lễ không ra nghênh đón!”
“Trần Chẩn có vật này, phiền lão quản gia chuyển tới thượng tướng quân giúp!”
Trần Chẩn vừa nói dứt lời, Thích Quang lôi từ trong ống tay áo ra một túi lụa, đưa cho quản gia. Quản gia đỡ lấy, quay người trở bước vào trong. Trần Chẩn cũng không nói gì thêm, lên xe ngựa, ra rồi trở về.
Đi chưa được bao xa, Thích Quang quất mạnh một roi vào mông ngựa, con ngựa lập tức tung vó lao vút đi. Sau khi xả hết nỗi tức tối, Thích Quang quay lại nhìn Trần Chẩn nói: “Chúa công, thượng tướng quân thực chẳng ra sao. Chúng ta biếu lễ vật hậu hĩnh như vậy, đã chẳng cảm ơn, chẳng nói năng gì, còn không cho vào cửa, trên đời này lại có chuyện như thế chăng?”
Trần Chẩn cười nói: “Ngươi chạy nhanh như vậy, thượng tướng quân muốn mời ngươi vào cửa, e rằng cũng không đuổi kịp!”
Thích Quang nghe vậy vội ghìm ngựa, cho xe đi chậm lại. Quả nhiên, đi chưa được bao xa, bỗng thấy một con ngựa phi nước đại đuổi theo, dừng lại bên cạnh cỗ xe của họ. Người cưỡi ngựa vòng tay vái Trần Chẩn mà nói: “Thượng đại phu, thượng tướng quân có lời mời!”
Hai người liền quay trở lại phủ thượng tướng quân. Lão quản gia đã đứng đợi sẵn ở cửa, nghênh đón Trần Chẩn đưa vào phòng khách. Thượng tướng quân công tử Ngang ngồi ngay ngắn phía trước bàn thấp, trên bàn đặt chiếc túi vải lụa đã được mở ra. Trong túi lụa chỉ có một tấm thẻ tre, bên trên viết một hàng chữ nhỏ: “Không đánh chưa hẳn bất lợi”.
Trần Chẩn quỳ xuống, dập đầu nói: “Hạ quan Trần Chẩn khấu kiến thượng tướng quân!”
Công tử Ngang chẳng nói chẳng rằng, im lặng một lát rồi chỉ vào hàng chữ trên thẻ tre: “Thượng đại phu, bản công tử hỏi ông, thế này là có ý gì?”
“Đánh chưa chắc đã có lợi!”
Công tử Ngang trầm ngâm suy nghĩ, vẫn không hiểu ý: “Xin nói rõ!”
“Thượng tướng quân!” Không đợi công tử Ngang cho phép, Trần Chẩn đã tự động đứng dậy, ngồi xuống vị trí khách, chậm rãi nói. “Thứ mà thiên hạ tranh giành, người người theo đuổi, không gì ngoài một chữ ‘lợi’. Đối với công tử, tiền bạc châu báu không thiếu, địa vị tướng quốc cũng không phải là sở cầu của công tử, vị trí thái tử lại không dễ dàng tiếm việt trong chốc lát. Ngoài ra, công tử đã là chủ soái ba quân, có muốn thăng tiến nữa cũng không thể. Tại hạ xin hỏi, cho dù thảo phạt Tần thành công, công tử sẽ có được gì?”
Công tử Ngang ngẩn ra một lát, hồi lâu sau mới nói: “Chuyện này… bản công tử chưa từng nghĩ tới!”
Trần Chẩn mỉm cười: “Xin hỏi tiếp công tử, đánh hay không, quyết định đều ở chúa thượng. Công tử có hiểu tâm tư của chúa thượng chăng?”
Công tử Ngang nhìn Trần Chẩn, ngẩn ngơ không hiểu.
“Công tử có biết vì sao chúa thượng cho triệu Long Giả từ Hà Tây về không?”
“Tuyên thệ tế cờ trước khi xuất quân! Long Giả thân là phó tướng, triệu ông ta về đâu có gì lạ?”
“Không phải, không phải!” Trần Chẩn lắc đầu quầy quậy. “Tế cờ chẳng qua là nghi thức, chỉ cần có chủ tướng là công tử đã đủ rồi.”
Công tử Ngang chột dạ, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn thẳng vào Trần Chẩn.
Trần Chẩn dõng dạc: “Chúa thượng triệu hồi Long Giả, lại tăng cường cho hắn năm vạn quân, chỉ có thể chứng tỏ một việc, đó là trong lòng chúa thượng vẫn lo lắng chuyện thảo phạt Tần. Còn vì sao lại lo lắng, công tử là người hiểu rõ, không cần hạ quan phải nói ra. Đúng vào lúc này, Tần Công lại sai Công Tôn Ưởng tới cầu hoà, nguyện được xưng thần. Không chiến mà kẻ địch đã khuất phục, chuyện hay như vậy chúa thượng đương nhiên vui mừng không hết, cớ sao lại phải mạo hiểm mà nhất quyết thảo phạt?”
Công tử Ngang trầm ngâm suy nghĩ, rồi lẩm bẩm: “Thảo nào phụ vương chậm trễ không tới tế cờ, hoá ra nguyên do là đây!” Một lát sau, ánh mắt từ từ di chuyển tới hàng chữ “không đánh chưa hẳn bất lợi” trên tấm thẻ tre, rồi lại tiếp tục nhìn sang Trần Chẩn, có ý dò hỏi.
Trần Chẩn đã hiểu ý, cười cười mà nói: “Công tử giờ đây có lẽ đã hiểu ra ý nghĩa sâu xa của câu này. Nếu thảo phạt Tần, dù chiến thắng, thứ công tử nhận được cũng chỉ là hư danh. Lỡ chẳng may chiến bại, công tử chỉ có thể lãnh kết cục ‘thân bại danh liệt, công lao toàn huỷ’.”
Nghe thấy tám chữ “thân bại danh liệt, công lao toàn huỷ”, công tử Ngang bất giác rùng mình ớn lạnh.
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu không thảo phạt Tần, công tử ngược lại sẽ được nhiều cái lợi!”
Công tử Ngang mắt sáng rực: “Có lợi gì?”
Trần Chẩn vỗ tay. Lập tức hai người khiêng hòm lễ vật mà Công Tôn Ưởng dâng tặng vào, rồi lui ra ngoài.
Công tử Ngang đứng dậy mở nắp hòm, nhìn một lượt bên trong, cười khẩy mà nói: “Cái lợi mà thượng đại phu nói, chỉ là chút lễ vật cỏn con này thôi sao?”
Trần Chẩn khẽ lắc đầu.
Công tử Ngang thoáng ngạc nhiên, hỏi: “Không phải thứ này, còn có gì nữa?”
Trần Chẩn hơi ngả người ra phía sau, chậm rãi nói: “Người Tần tới đây, không chỉ quỳ gối xưng thần, mà còn ủng hộ chúa thượng xưng vương. Công tử có lẽ đã nhìn ra, chúa thượng sớm đã có ý muốn xưng bá thiên hạ, chẳng qua là không nói ra mà thôi. Nếu công tử thuận theo ý muốn của chúa thượng, giúp chúa thượng thành tựu vương nghiệp, sẽ trở thành trọng thần khai quốc, công lao sánh ngang Chu Công, Thiệu Công, ghi danh sử sách muôn đời. Chúa thượng xưng vương, công tử tự khắc sẽ được quy công phong hầu, cao thì có thể được ngôi thái tử, kế thừa đại nghiệp: thấp thì cũng sánh ngang với Triệu Hầu, Hàn Hầu! Đây là đại lợi trăm năm khôn gặp!”
Trần Chẩn nói xong, công tử Ngang hít sâu một hơi, vòng tay nói: “Trần huynh đúng là kỳ tài có một không hai, Ngụy Ngang xin thụ giáo!”
Trần Chẩn cũng vòng tay đáp lễ, nói: “Hạ quan chẳng qua là kẻ thất phu, còn phải cần cậy nhờ công tử cất nhắc.”
Công tử Ngang bật cười ha hả: “Trần huynh yên tâm, ta và huynh kết giao nhiều năm, tất nhiên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”
“Cảm tạ công tử nâng đỡ. Buổi chiều hạ quan có gặp một người trên đường, hai bên trò chuyện rất tâm đầu ý hợp. Khi nhắc tới tài năng của công tử, người này vô cùng ngưỡng mộ, tỏ ý muốn bày một bữa rượu nhạt ở lầu Nguyên Hanh, mong được kết giao với công tử, không biết ý công tử thế nào?”
“Ồ, lầu Nguyên Hanh ư? Nghe nói ở đó vừa có quốc sắc thiên hương, lại có thức ngon rượu ngọt, bản công tử cũng đang muốn tới đó xem thử. Nhưng uống rượu cũng phải uống cho rõ ràng, bản công tử thực sự muốn biết người nào có nhã ý tốn kém như vậy?”
Trần Chẩn nói khẽ: “Công Tôn Ưởng!”
Công tử Ngang sững lại, ngẩng nhìn Trần Chẩn, một lát sau, mới bật cười vang “Không tốn tiền rượu, tội gì không đi!”
Trần Chẩn liếc nhìn hòm lễ vật, cười cười nói: “Công Tôn huynh, trong nhà thượng tướng quân không thiếu những thứ này!”
Công Tôn Ưởng gật đầu nói: “Thứ thượng tướng quân còn thiếu, dựa vào tài trí của Trần huynh, không cần tại hạ phải nói ra. Có điều chút lễ mọn này chẳng qua là lễ ra mắt mà thôi!”
Trần Chẩn, Công Tôn Ưởng bốn mắt nhìn nhau, bật cười thành tiếng. Công Tôn Ưởng mở nốt chiếc hòm còn lại, rồi mỉm cười nói: “Đại ân của Trần huynh, không tiền bạc nào báo đáp nổi. Chút châu báu này tuy ít ỏi, song là thành ý của tại hạ, mong Trần huynh nhận lấy!”
Trần Chẩn nhìn hòm chầu báu đầy ắp, không giấu nổi sửng sốt: “Chuyện này…”
Công Tôn Ưởng đứng dậy, vòng tay cáo từ: “Thượng đại phu bận trăm công nghìn việc, tại hạ không dám quấy rầy thêm. Hôm nay giữ được mạng sống, tại hạ cũng muốn quay về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không lại phụ sự vất vả của Trần huynh!”
Trần Chẩn cũng đứng dậy vòng tay nói: “Công Tôn huynh đã muốn về, tại hạ không dám giữ!”
Trần Chẩn tiễn Công Tôn Ưởng ra ngoài cửa, đợi Sư Lý Tật đánh xe ngựa đi khuất mới nhìn Thích Quang, thốt lên một câu cảm phục: “Người này quả thật tinh minh!”
Thích Quang vẻ khinh khinh nói: “Tinh minh cái gì? Nếu không phải nhờ chúa công cứu mạng, hắn đã lên đường tới suối vàng rồi!”
Trần Chẩn trừng mắt với Thích Quang, rồi căn dặn: “Đậy hòm kia lại, theo ta tới phủ thượng tướng quân!”
Thích Quang biết mình lại lỡ lời, “vâng” khẽ một tiếng, rồi vội vã đi chuẩn bị xe.
Chủ tớ hai người đánh xe thẳng tới phủ thượng tướng quân, song bị hai tên vệ sĩ cầm mác cản đường. Trần Chẩn vốn là khách thường xuyên lui tới phủ thượng tướng quân, các vệ sĩ đều quen mặt nên xưa nay ra vào thoải mái, chưa từng bị ngăn cản. Hôm nay xảy ra chuyện này, Trần Chẩn trong lòng hiểu rõ, lập tức xuống xe, vòng tay hành lễ: “Làm phiền tướng sĩ bẩm báo với thượng tướng quân, có thượng đại phu Trần Chẩn cầu kiến!”
Một tên vệ sĩ nói: “Bẩm thượng đại phu, thượng tướng quân có lệnh, nếu Trần Chẩn tới, bảo ông ta về! Thượng đại phu hãy mau về đi, đừng làm khó cho tiểu nhân!”
Trần Chẩn đưa mắt ra hiệu, Thích Quang hiểu ý, bước lên một bước, vừa cười hề hề vừa móc ra hai đĩnh vàng từ trong ống tay áo, dúi vào tay vệ sĩ: “Thượng tướng quân đùa đấy, các ngươi tưởng thật ư?”
Không ngờ tay vệ sĩ gạt đĩnh vàng đi, nghiêm mặt nói: “Thượng tướng quân có lệnh, tiểu nhân dùng tay nào cầm vàng của thượng đại phu thì sẽ chặt đứt tay đó!” Rồi nhìn Trần Chẩn với vẻ mặt bất đắc dĩ. “Thượng đại phu hãy mau về đi, tiểu nhân cầu xin ông đấy!”
Trần Chẩn thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu cười mà nói: “Được rồi, ta đi ngay đây, không làm khó hai vị nữa! Có điều, ta có chuyện riêng muốn nói với lão quản gia, hai vị có thể mời ông ta ra đây được không?”
Hai tên lính liếc nhìn nhau, rồi một tên nói: “Xin thượng đại phu đợi một lát!”
Loáng một cái, quản gia của phủ thượng tướng quân đã rảo bước đi ra. Trần Chẩn vái một vái rồi nói: “Trần Chẩn tham kiến lão quản gia!”
Lão quản gia đáp lễ: “Tiểu nhân không biết thượng đại phu tới, thất lễ không ra nghênh đón!”
“Trần Chẩn có vật này, phiền lão quản gia chuyển tới thượng tướng quân giúp!”
Trần Chẩn vừa nói dứt lời, Thích Quang lôi từ trong ống tay áo ra một túi lụa, đưa cho quản gia. Quản gia đỡ lấy, quay người trở bước vào trong. Trần Chẩn cũng không nói gì thêm, lên xe ngựa, ra rồi trở về.
Đi chưa được bao xa, Thích Quang quất mạnh một roi vào mông ngựa, con ngựa lập tức tung vó lao vút đi. Sau khi xả hết nỗi tức tối, Thích Quang quay lại nhìn Trần Chẩn nói: “Chúa công, thượng tướng quân thực chẳng ra sao. Chúng ta biếu lễ vật hậu hĩnh như vậy, đã chẳng cảm ơn, chẳng nói năng gì, còn không cho vào cửa, trên đời này lại có chuyện như thế chăng?”
Trần Chẩn cười nói: “Ngươi chạy nhanh như vậy, thượng tướng quân muốn mời ngươi vào cửa, e rằng cũng không đuổi kịp!”
Thích Quang nghe vậy vội ghìm ngựa, cho xe đi chậm lại. Quả nhiên, đi chưa được bao xa, bỗng thấy một con ngựa phi nước đại đuổi theo, dừng lại bên cạnh cỗ xe của họ. Người cưỡi ngựa vòng tay vái Trần Chẩn mà nói: “Thượng đại phu, thượng tướng quân có lời mời!”
Hai người liền quay trở lại phủ thượng tướng quân. Lão quản gia đã đứng đợi sẵn ở cửa, nghênh đón Trần Chẩn đưa vào phòng khách. Thượng tướng quân công tử Ngang ngồi ngay ngắn phía trước bàn thấp, trên bàn đặt chiếc túi vải lụa đã được mở ra. Trong túi lụa chỉ có một tấm thẻ tre, bên trên viết một hàng chữ nhỏ: “Không đánh chưa hẳn bất lợi”.
Trần Chẩn quỳ xuống, dập đầu nói: “Hạ quan Trần Chẩn khấu kiến thượng tướng quân!”
Công tử Ngang chẳng nói chẳng rằng, im lặng một lát rồi chỉ vào hàng chữ trên thẻ tre: “Thượng đại phu, bản công tử hỏi ông, thế này là có ý gì?”
“Đánh chưa chắc đã có lợi!”
Công tử Ngang trầm ngâm suy nghĩ, vẫn không hiểu ý: “Xin nói rõ!”
“Thượng tướng quân!” Không đợi công tử Ngang cho phép, Trần Chẩn đã tự động đứng dậy, ngồi xuống vị trí khách, chậm rãi nói. “Thứ mà thiên hạ tranh giành, người người theo đuổi, không gì ngoài một chữ ‘lợi’. Đối với công tử, tiền bạc châu báu không thiếu, địa vị tướng quốc cũng không phải là sở cầu của công tử, vị trí thái tử lại không dễ dàng tiếm việt trong chốc lát. Ngoài ra, công tử đã là chủ soái ba quân, có muốn thăng tiến nữa cũng không thể. Tại hạ xin hỏi, cho dù thảo phạt Tần thành công, công tử sẽ có được gì?”
Công tử Ngang ngẩn ra một lát, hồi lâu sau mới nói: “Chuyện này… bản công tử chưa từng nghĩ tới!”
Trần Chẩn mỉm cười: “Xin hỏi tiếp công tử, đánh hay không, quyết định đều ở chúa thượng. Công tử có hiểu tâm tư của chúa thượng chăng?”
Công tử Ngang nhìn Trần Chẩn, ngẩn ngơ không hiểu.
“Công tử có biết vì sao chúa thượng cho triệu Long Giả từ Hà Tây về không?”
“Tuyên thệ tế cờ trước khi xuất quân! Long Giả thân là phó tướng, triệu ông ta về đâu có gì lạ?”
“Không phải, không phải!” Trần Chẩn lắc đầu quầy quậy. “Tế cờ chẳng qua là nghi thức, chỉ cần có chủ tướng là công tử đã đủ rồi.”
Công tử Ngang chột dạ, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn thẳng vào Trần Chẩn.
Trần Chẩn dõng dạc: “Chúa thượng triệu hồi Long Giả, lại tăng cường cho hắn năm vạn quân, chỉ có thể chứng tỏ một việc, đó là trong lòng chúa thượng vẫn lo lắng chuyện thảo phạt Tần. Còn vì sao lại lo lắng, công tử là người hiểu rõ, không cần hạ quan phải nói ra. Đúng vào lúc này, Tần Công lại sai Công Tôn Ưởng tới cầu hoà, nguyện được xưng thần. Không chiến mà kẻ địch đã khuất phục, chuyện hay như vậy chúa thượng đương nhiên vui mừng không hết, cớ sao lại phải mạo hiểm mà nhất quyết thảo phạt?”
Công tử Ngang trầm ngâm suy nghĩ, rồi lẩm bẩm: “Thảo nào phụ vương chậm trễ không tới tế cờ, hoá ra nguyên do là đây!” Một lát sau, ánh mắt từ từ di chuyển tới hàng chữ “không đánh chưa hẳn bất lợi” trên tấm thẻ tre, rồi lại tiếp tục nhìn sang Trần Chẩn, có ý dò hỏi.
Trần Chẩn đã hiểu ý, cười cười mà nói: “Công tử giờ đây có lẽ đã hiểu ra ý nghĩa sâu xa của câu này. Nếu thảo phạt Tần, dù chiến thắng, thứ công tử nhận được cũng chỉ là hư danh. Lỡ chẳng may chiến bại, công tử chỉ có thể lãnh kết cục ‘thân bại danh liệt, công lao toàn huỷ’.”
Nghe thấy tám chữ “thân bại danh liệt, công lao toàn huỷ”, công tử Ngang bất giác rùng mình ớn lạnh.
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu không thảo phạt Tần, công tử ngược lại sẽ được nhiều cái lợi!”
Công tử Ngang mắt sáng rực: “Có lợi gì?”
Trần Chẩn vỗ tay. Lập tức hai người khiêng hòm lễ vật mà Công Tôn Ưởng dâng tặng vào, rồi lui ra ngoài.
Công tử Ngang đứng dậy mở nắp hòm, nhìn một lượt bên trong, cười khẩy mà nói: “Cái lợi mà thượng đại phu nói, chỉ là chút lễ vật cỏn con này thôi sao?”
Trần Chẩn khẽ lắc đầu.
Công tử Ngang thoáng ngạc nhiên, hỏi: “Không phải thứ này, còn có gì nữa?”
Trần Chẩn hơi ngả người ra phía sau, chậm rãi nói: “Người Tần tới đây, không chỉ quỳ gối xưng thần, mà còn ủng hộ chúa thượng xưng vương. Công tử có lẽ đã nhìn ra, chúa thượng sớm đã có ý muốn xưng bá thiên hạ, chẳng qua là không nói ra mà thôi. Nếu công tử thuận theo ý muốn của chúa thượng, giúp chúa thượng thành tựu vương nghiệp, sẽ trở thành trọng thần khai quốc, công lao sánh ngang Chu Công, Thiệu Công, ghi danh sử sách muôn đời. Chúa thượng xưng vương, công tử tự khắc sẽ được quy công phong hầu, cao thì có thể được ngôi thái tử, kế thừa đại nghiệp: thấp thì cũng sánh ngang với Triệu Hầu, Hàn Hầu! Đây là đại lợi trăm năm khôn gặp!”
Trần Chẩn nói xong, công tử Ngang hít sâu một hơi, vòng tay nói: “Trần huynh đúng là kỳ tài có một không hai, Ngụy Ngang xin thụ giáo!”
Trần Chẩn cũng vòng tay đáp lễ, nói: “Hạ quan chẳng qua là kẻ thất phu, còn phải cần cậy nhờ công tử cất nhắc.”
Công tử Ngang bật cười ha hả: “Trần huynh yên tâm, ta và huynh kết giao nhiều năm, tất nhiên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”
“Cảm tạ công tử nâng đỡ. Buổi chiều hạ quan có gặp một người trên đường, hai bên trò chuyện rất tâm đầu ý hợp. Khi nhắc tới tài năng của công tử, người này vô cùng ngưỡng mộ, tỏ ý muốn bày một bữa rượu nhạt ở lầu Nguyên Hanh, mong được kết giao với công tử, không biết ý công tử thế nào?”
“Ồ, lầu Nguyên Hanh ư? Nghe nói ở đó vừa có quốc sắc thiên hương, lại có thức ngon rượu ngọt, bản công tử cũng đang muốn tới đó xem thử. Nhưng uống rượu cũng phải uống cho rõ ràng, bản công tử thực sự muốn biết người nào có nhã ý tốn kém như vậy?”
Trần Chẩn nói khẽ: “Công Tôn Ưởng!”
Công tử Ngang sững lại, ngẩng nhìn Trần Chẩn, một lát sau, mới bật cười vang “Không tốn tiền rượu, tội gì không đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.