Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 856: Bắt buộc phải còn sống trở về!”
L-T
24/11/2021
“Một người đến cả cơ hội tôi luyện cũng không có, cả ngày đều nhốt mình trong nhà, so với cá muối có gì khác nhau?”
“Tôi không làm cá muối, tôi muốn làm một kình ngư vùng vẫy trong sóng to gió lớn, tôi thỉnh cầu chi viện đến đó!
Mặt anh vô cùng kiên định, giống như không gì có thể ngăn lại.
Tổng tư lệnh im lặng.
Một lúc sau tổng tư lệnh mới nhẹ giọng nói: “Không phải tôi không yên tâm để cậu đi, thật ra thì trên người cậu có cổ độc, ngộ nhỡ... cậu biết hậu quả đó”
Tiêu Thanh cười: “Tôi có cách áp chế cổ độc, tổng tư lệnh không cần lo lắng, huống hồ chỉ là một ít quân địch không quan trọng, thế này không uy hiếp được tôi!”
“Vậy được thôi.” Tổng tư lệnh nói: “Với tính tình của cậu đã quyết đi thì có dùng chính con ngựa cũng không kéo về được, nếu tôi không cho cậu đi cậu cũng sẽ lén lúc đi, còn oán giận ta trong lòng nữa.”
“Đã không khuyên được thì để cậu đi, nhưng cậu nhất thiết phải đảm bảo, bắt buộc phải còn sống trở về!”
Tiêu Thanh đứng nghiêm làm lễ: “Tôi đảm bảo chẳng những còn sống trở về mà còn đem toàn bộ đám người lão Lý về!”
“Đi đi.”
“Vâng!”
Tắt điện thoại, Tiêu Thanh lộ ra nụ cười lâu rồi không được thấy.
Sau đó anh nhìn toàn bộ người nhà, nghiêm túc nói: “Lão Lý, Thu Mai, Tử Hoa và những đứa con của Long Quốc đang rơi vào nguy hiểm, tôi không chỉ là anh cả của Thu Mai và Tử Hoa, còn là chiến hữu của lão Lý, tôi không thể để bọn họ chết trong hoang mạc được. Tôi phải đi cứu bọn họ, hy vọng mọi người có thể tôn trọng sự lựa chọn của tôi.
“Đồng thời tôi cũng đảm bảo với mọi người rằng, tôi nhất định sẽ sống mà đem bọn họ trở về!”
Giọng nói cất lên.
Cả nhà đều trầm mặt.
Có lo lắng, có sợ hãi, có bất an, có hoãn hốt...
Bấy giờ, Mục Thiên Lam kéo tay Tiêu Thanh, vô cùng thâm tình nói: “Anh lựa chọn không sai, vì trước giờ anh là một người rất có trách nhiệm. Em cũng sẽ bảo vệ cho tốt bản thân mình và hai đứa bé trong bụng, anh cũng phải bảo vệ tốt bản thân anh, đừng để hai đứa trẻ không có ba biết chưa?”
Lúc Mục Thiên Lam nói xong câu này che miệng khóc không thành tiếng.
Từ giọng điệu của Tiêu Thanh trong lúc nghe điện thoại cô đã nghe ra được chuyện này nguy hiểm cỡ nào, nếu không tổng tư lệnh sẽ không không cho anh ấy đi.
“Tôi không làm cá muối, tôi muốn làm một kình ngư vùng vẫy trong sóng to gió lớn, tôi thỉnh cầu chi viện đến đó!
Mặt anh vô cùng kiên định, giống như không gì có thể ngăn lại.
Tổng tư lệnh im lặng.
Một lúc sau tổng tư lệnh mới nhẹ giọng nói: “Không phải tôi không yên tâm để cậu đi, thật ra thì trên người cậu có cổ độc, ngộ nhỡ... cậu biết hậu quả đó”
Tiêu Thanh cười: “Tôi có cách áp chế cổ độc, tổng tư lệnh không cần lo lắng, huống hồ chỉ là một ít quân địch không quan trọng, thế này không uy hiếp được tôi!”
“Vậy được thôi.” Tổng tư lệnh nói: “Với tính tình của cậu đã quyết đi thì có dùng chính con ngựa cũng không kéo về được, nếu tôi không cho cậu đi cậu cũng sẽ lén lúc đi, còn oán giận ta trong lòng nữa.”
“Đã không khuyên được thì để cậu đi, nhưng cậu nhất thiết phải đảm bảo, bắt buộc phải còn sống trở về!”
Tiêu Thanh đứng nghiêm làm lễ: “Tôi đảm bảo chẳng những còn sống trở về mà còn đem toàn bộ đám người lão Lý về!”
“Đi đi.”
“Vâng!”
Tắt điện thoại, Tiêu Thanh lộ ra nụ cười lâu rồi không được thấy.
Sau đó anh nhìn toàn bộ người nhà, nghiêm túc nói: “Lão Lý, Thu Mai, Tử Hoa và những đứa con của Long Quốc đang rơi vào nguy hiểm, tôi không chỉ là anh cả của Thu Mai và Tử Hoa, còn là chiến hữu của lão Lý, tôi không thể để bọn họ chết trong hoang mạc được. Tôi phải đi cứu bọn họ, hy vọng mọi người có thể tôn trọng sự lựa chọn của tôi.
“Đồng thời tôi cũng đảm bảo với mọi người rằng, tôi nhất định sẽ sống mà đem bọn họ trở về!”
Giọng nói cất lên.
Cả nhà đều trầm mặt.
Có lo lắng, có sợ hãi, có bất an, có hoãn hốt...
Bấy giờ, Mục Thiên Lam kéo tay Tiêu Thanh, vô cùng thâm tình nói: “Anh lựa chọn không sai, vì trước giờ anh là một người rất có trách nhiệm. Em cũng sẽ bảo vệ cho tốt bản thân mình và hai đứa bé trong bụng, anh cũng phải bảo vệ tốt bản thân anh, đừng để hai đứa trẻ không có ba biết chưa?”
Lúc Mục Thiên Lam nói xong câu này che miệng khóc không thành tiếng.
Từ giọng điệu của Tiêu Thanh trong lúc nghe điện thoại cô đã nghe ra được chuyện này nguy hiểm cỡ nào, nếu không tổng tư lệnh sẽ không không cho anh ấy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.