Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 388
L-T
20/05/2021
Nói xong, cô nắm lấy tay Ngô Tuệ Lan kéo đi ra ngoài.
"Mẹ không đi! Có đánh chết mẹ mẹ cũng không đi!"
Ngô Tuệ Lan vứt bỏ tay Mục Thiên Lam, thở phì phò: "Con chưa từng xem qua căn nhà đó, chỉ là mới nghe cậu ta nói qua, vạn nhất cậu ta lừa gạt con thì làm sao bây giờ?"
"Mặc kệ các người có tin hay không, dù sao
mẹ cũng không tin. Các người muốn đi thì đi đi,
mẹ sẽ không đi với cậu ta. Mẹ không gánh nổi sự mất mặt này!" Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam dù có khuyên thế nào, bà ta cũng không nghe, không đi chính là
không đi.
“Chị không đi, vậy chị đi đến cửa thang máy chờ đi. Đừng chờ ở trong nhà tôi, đèn nhà tôi một cái phải hơn một tỷ, nhỡ bị chị táy máy tay chân trộm cấp làm sao?"Mục Anh Thiên nói. "Bà già này dù có đói chết trên đường phố, cũng không bao giờ trộm đồ!"Ngô Tuệ Lan bỏ lại một câu, phẫn nộ đi ra khỏi nhà họ Mục.
"Mẹ không đi, vậy mẹ ở cửa thang máy chờ một chút, con dẫn bố, Thiên Lam và An Phong đi thăm nhà chúng ta trước, bọn họ hài lòng thì gọi điện thoại cho mẹ, rồi mẹ lên sau nhé."Tiêu Thanh nói.
Sau đó, một nhóm người đi thang máy lên tầng hai mươi tám, Ngô Tuệ Lan tự mình ở lại tầng bon.
"Cậu ta nhất định là mượn nhà người khác rồi ra vẻ đây mà, mình mới không đi tham gia náo nhiệt, miễn cho mất mặt!"Ngô Tuệ Lan hai tay ôm ngực lẩm bẩm. Chẳng bao lâu sau, Tiêu Thanh dẫn mọi người đi lên tầng hai mươi tám.
"Nhà của cậu là nhà nào, dùng chìa khóa mở ra cho chúng tôi xem, nếu không có chìa khóa vào cửa, đừng trách chúng tôi phải chê cười cậu!"
Mục Hải Long đến tầng hai mươi tám trước kêu lên.
"Đúng vậy, mau dùng chìa khóa mở ra, chúng tôi đều muốn chờ xem chuyện cười của cậu đó!"
Người thân và bạn bè nhà họ Mục la hét không ngừng.
Mục An Quốc rụt rè nói: "Tiêu Thanh, chúng ta không cần ba hoa, chúng ta phải thẳng thắn với mọi người, nhà trên tầng hai mươi tám này, hành lang đã nguy nga lộng lẫy, cao cấp hơn tầng bốn nhiều lắm, căn nhà phú quý như vậy, nhà chúng ta làm sao có thể có được?"
"Ha ha ha..."
Lời nói này càng làm mọi người cười rộ lên. "Bố, căn nhà này chính là nhà chúng ta." Tiêu
Thanh chỉ vào phòng hai trăm tám mươi mốt. Sau đó đi qua quét mặt, cánh cửa ngay lập tức mở ra.
Vừa nhìn vào bên trong
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Đập vào mắt là một khuôn sảnh, từ cửa nhìn vào trong, đối diện với sảnh là một bức tranh rồng phượng nguy nga lộng lẫy.
Chỉ trong nháy mắt thôi, cảnh tượng bên trong đã khiến cho mọi người đều phải lóa mắt.
Bởi vì bức tranh treo tường long phượng này, giống như là được làm bằng vàng vậy. Phía dưới bức tranh Long Phượng, là một cái bàn gỗ đỏ, phía trên bày hai chậu hoa gốm sứ quý giá, bên trong trong hai cây Vạn Niên Thanh, vô cùng đẹp mắt. Nhìn qua thiết kế của sảnh cùng mới sự rộng rãi của nó, đã khiến tất cả mọi người đều phải kinh diễm.
Cái sánh có bức tường lớn như vậy, cái sảnh lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đấy.
Nhìn sơ qua kích thước của sảnh trước nhà, cũng phần nào đoán được sự rộng rãi của căn nhà, nếu không cỡ ba trăm đến bốn trăm mét vuông thì không thể nào có một cái sảnh lớn như vậy!
"Trời ơi, bức tranh Long Phượng này, là dùng vàng chế tạo lên sao?"
Bà cụ Mục xoa xoa mắt, kinh ngạc nói.
"Đúng vậy."
Tiêu Thanh giới thiệu: "Bức tranh Long Phượng này mang ý nghĩa tốt đẹp, được làm bằng vàng nguyên chất 24K, tổng cộng hai mươi bốn kí vàng, đại biểu cho hai mươi bón tiết khí trong một năm. Tất cả đều biểu thị cho sự bình an, cát
tường.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều choáng váng Hai mươi bốn kí vàng, phải gần mười một tỷ
đấy!
"Anh rể, đây là nhà chúng ta sao?"Mục An Phong không dám tin hỏi.
Một cái sảnh đã tốn hơn mười một tỷ, cậu ta không thể tin được đây là nhà mình.
"Chắc chắn không phải nhà cậu!”
"Mẹ không đi! Có đánh chết mẹ mẹ cũng không đi!"
Ngô Tuệ Lan vứt bỏ tay Mục Thiên Lam, thở phì phò: "Con chưa từng xem qua căn nhà đó, chỉ là mới nghe cậu ta nói qua, vạn nhất cậu ta lừa gạt con thì làm sao bây giờ?"
"Mặc kệ các người có tin hay không, dù sao
mẹ cũng không tin. Các người muốn đi thì đi đi,
mẹ sẽ không đi với cậu ta. Mẹ không gánh nổi sự mất mặt này!" Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam dù có khuyên thế nào, bà ta cũng không nghe, không đi chính là
không đi.
“Chị không đi, vậy chị đi đến cửa thang máy chờ đi. Đừng chờ ở trong nhà tôi, đèn nhà tôi một cái phải hơn một tỷ, nhỡ bị chị táy máy tay chân trộm cấp làm sao?"Mục Anh Thiên nói. "Bà già này dù có đói chết trên đường phố, cũng không bao giờ trộm đồ!"Ngô Tuệ Lan bỏ lại một câu, phẫn nộ đi ra khỏi nhà họ Mục.
"Mẹ không đi, vậy mẹ ở cửa thang máy chờ một chút, con dẫn bố, Thiên Lam và An Phong đi thăm nhà chúng ta trước, bọn họ hài lòng thì gọi điện thoại cho mẹ, rồi mẹ lên sau nhé."Tiêu Thanh nói.
Sau đó, một nhóm người đi thang máy lên tầng hai mươi tám, Ngô Tuệ Lan tự mình ở lại tầng bon.
"Cậu ta nhất định là mượn nhà người khác rồi ra vẻ đây mà, mình mới không đi tham gia náo nhiệt, miễn cho mất mặt!"Ngô Tuệ Lan hai tay ôm ngực lẩm bẩm. Chẳng bao lâu sau, Tiêu Thanh dẫn mọi người đi lên tầng hai mươi tám.
"Nhà của cậu là nhà nào, dùng chìa khóa mở ra cho chúng tôi xem, nếu không có chìa khóa vào cửa, đừng trách chúng tôi phải chê cười cậu!"
Mục Hải Long đến tầng hai mươi tám trước kêu lên.
"Đúng vậy, mau dùng chìa khóa mở ra, chúng tôi đều muốn chờ xem chuyện cười của cậu đó!"
Người thân và bạn bè nhà họ Mục la hét không ngừng.
Mục An Quốc rụt rè nói: "Tiêu Thanh, chúng ta không cần ba hoa, chúng ta phải thẳng thắn với mọi người, nhà trên tầng hai mươi tám này, hành lang đã nguy nga lộng lẫy, cao cấp hơn tầng bốn nhiều lắm, căn nhà phú quý như vậy, nhà chúng ta làm sao có thể có được?"
"Ha ha ha..."
Lời nói này càng làm mọi người cười rộ lên. "Bố, căn nhà này chính là nhà chúng ta." Tiêu
Thanh chỉ vào phòng hai trăm tám mươi mốt. Sau đó đi qua quét mặt, cánh cửa ngay lập tức mở ra.
Vừa nhìn vào bên trong
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Đập vào mắt là một khuôn sảnh, từ cửa nhìn vào trong, đối diện với sảnh là một bức tranh rồng phượng nguy nga lộng lẫy.
Chỉ trong nháy mắt thôi, cảnh tượng bên trong đã khiến cho mọi người đều phải lóa mắt.
Bởi vì bức tranh treo tường long phượng này, giống như là được làm bằng vàng vậy. Phía dưới bức tranh Long Phượng, là một cái bàn gỗ đỏ, phía trên bày hai chậu hoa gốm sứ quý giá, bên trong trong hai cây Vạn Niên Thanh, vô cùng đẹp mắt. Nhìn qua thiết kế của sảnh cùng mới sự rộng rãi của nó, đã khiến tất cả mọi người đều phải kinh diễm.
Cái sánh có bức tường lớn như vậy, cái sảnh lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đấy.
Nhìn sơ qua kích thước của sảnh trước nhà, cũng phần nào đoán được sự rộng rãi của căn nhà, nếu không cỡ ba trăm đến bốn trăm mét vuông thì không thể nào có một cái sảnh lớn như vậy!
"Trời ơi, bức tranh Long Phượng này, là dùng vàng chế tạo lên sao?"
Bà cụ Mục xoa xoa mắt, kinh ngạc nói.
"Đúng vậy."
Tiêu Thanh giới thiệu: "Bức tranh Long Phượng này mang ý nghĩa tốt đẹp, được làm bằng vàng nguyên chất 24K, tổng cộng hai mươi bốn kí vàng, đại biểu cho hai mươi bón tiết khí trong một năm. Tất cả đều biểu thị cho sự bình an, cát
tường.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều choáng váng Hai mươi bốn kí vàng, phải gần mười một tỷ
đấy!
"Anh rể, đây là nhà chúng ta sao?"Mục An Phong không dám tin hỏi.
Một cái sảnh đã tốn hơn mười một tỷ, cậu ta không thể tin được đây là nhà mình.
"Chắc chắn không phải nhà cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.