Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 446
L-T
23/05/2021
"Có phải là cảm thấy bố tôi khi dễ hay không, tất cả mọi người đều bắt nạt ông ấy?" "Nếu như vậy, tôi cảnh cáo ông, bố tôi không phải các người muốn bắt nạt là có thể bắt nạt, dám động tới ông ấy, tôi nghiền nát nhà họ Tiêu nhà ông. Cả nhà họ Tiêu các người hãy xuống đường cầu xin đi là vừa
Anh điên cuồng hét
Cũng là con trai, lại đối xử với bố mình như thế. Anh không thể chịu đựng được! "Cậu... Cậu..."
Tiêu Chính Thành cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung. “Được, tôi cút, cậu có bản lĩnh như thế, bố cậu đành giao cho cậu chăm sóc. Có bản lĩnh thì gánh vác tiền viện phí, đừng có mà không chi trả nổi, tới lúc đó lại đến nhà họ Tiểu cầu xin tôi trả tiền thuốc men cho câu
Dứt lời, Tiêu Chính Thành liền xoay người rời đi. “Chờ một chút
Tiêu Thanh kêu lên.
Tiêu Chính Thành xoay người, đắc ý nói: "Như thế nào, sợ rồi hả, sợ không trả nổi tiền viện phí “Tổng cộng tổn bao nhiêu tiền thuốc men, nói ra một con số, tôi hoàn trả lại hết cho ông, từ nay về sau nhà tôi với nhà họ Tiêu các người không còn bất cứ quan hệ gì nữa!" “Ông không sợ sau này bị mấy đứa con hại chết hay chọc cho tức chết à, lúc đấy vào viện dưỡng lão đi, đừng mơ tưởng bố tôi chăm sóc ông
Tiêu Chính Thành bị chọc đúng chỗ đau, tức đến nổi trận lôi đình. “Cậu là đồ súc sinh, mọc lông mọc cảnh đủ rồi phải không dám nói chuyện với tôi cái kiểu đó, tôi muốn xem thử xem, rốt cục cậu dựa vào đầu mà nói cái giọng ương ngạnh ấy với tôi." “Tổng cộng hơn chín tỷ tiền thuốc men viện phí, trả chín tỷ là được, còn dư lại coi như tiền lương trả công bố cậu chăm sóc tôi "Chỉ cần cậu rút được ra số tiền này, trả hết viện phí thuốc men, sau này coi như tôi là người chết rồi, không cần người nhà cậu thăm thân lúc lâm chung
Ông đoán Tiêu Thanh không kiếm đâu ra được nhiều tiền như thế.
Ăn mặc bình thường như thế, không khác người làm công là mấy, làm sao có được chín tỷ? “Nói số tài khoản
Tiêu Thanh rút điện thoại di động ra.
Tiêu Chính Thành đọc số tài khoản.
Rất nhanh, ting ting một tiếng. Tiêu Chính Thành nhận được chuyển khoản mười lăm tỷ “Chuyện này...
Tiêu Chính Thành sợ đến ngày người.
Tiêu Thanh nói: "Nhà chúng tôi không nợ các người dù chỉ một xu, mười lăm tỷ này ngoài trả hết số tiền thuốc men, phần còn lại cứ coi như tiền cơm tôi và ba ăn của nhà họ Tiêu các người, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, mau cút đi "Hu!"
Tiêu Chính Thành tức giận hừ một tiếng. “Chẳng trách bố cậu đến một xu tiết kiệm cũng không có, hóa ra là đem hết cho tên súc sinh như cậu. Lấy hết tiền tôi cho bố cậu mà lên mặt, đợi tiêu hết rồi, tôi chống mặt lên xem cậu ngang ngạnh được bao lâu!”
Bỏ lại mấy câu ấy, Tiêu Chính Thành lập tức rời đi, vẫn không quên gọi theo Tiêu Nguyệt: "Còn không mau đi theo, nếu đảm nói với nó thêm một cầu thì đừng nghĩ mơ bước vào nhà họ Tiêu một bước!"
Tiêu Nguyệt khẽ run lên, muốn nói nhưng thôi.
Vội vội vàng vàng bước tới đỡ Tiêu
Chính Thành rời đi.
Phù!
Tiêu Thanh tức đến sôi máu, bấm ngay số của Lý Tế Thế. "Lão Lý, bố tôi đã trở thành người người vật rồi. Ở Nghĩa Cảnh, ông nếu có tiện thì hãy qua đây một chuyến. Khảm cho bố tôi xem còn cách có thể chữa khỏi được không." "Được, tôi lập tức tới đây.
Anh điên cuồng hét
Cũng là con trai, lại đối xử với bố mình như thế. Anh không thể chịu đựng được! "Cậu... Cậu..."
Tiêu Chính Thành cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung. “Được, tôi cút, cậu có bản lĩnh như thế, bố cậu đành giao cho cậu chăm sóc. Có bản lĩnh thì gánh vác tiền viện phí, đừng có mà không chi trả nổi, tới lúc đó lại đến nhà họ Tiểu cầu xin tôi trả tiền thuốc men cho câu
Dứt lời, Tiêu Chính Thành liền xoay người rời đi. “Chờ một chút
Tiêu Thanh kêu lên.
Tiêu Chính Thành xoay người, đắc ý nói: "Như thế nào, sợ rồi hả, sợ không trả nổi tiền viện phí “Tổng cộng tổn bao nhiêu tiền thuốc men, nói ra một con số, tôi hoàn trả lại hết cho ông, từ nay về sau nhà tôi với nhà họ Tiêu các người không còn bất cứ quan hệ gì nữa!" “Ông không sợ sau này bị mấy đứa con hại chết hay chọc cho tức chết à, lúc đấy vào viện dưỡng lão đi, đừng mơ tưởng bố tôi chăm sóc ông
Tiêu Chính Thành bị chọc đúng chỗ đau, tức đến nổi trận lôi đình. “Cậu là đồ súc sinh, mọc lông mọc cảnh đủ rồi phải không dám nói chuyện với tôi cái kiểu đó, tôi muốn xem thử xem, rốt cục cậu dựa vào đầu mà nói cái giọng ương ngạnh ấy với tôi." “Tổng cộng hơn chín tỷ tiền thuốc men viện phí, trả chín tỷ là được, còn dư lại coi như tiền lương trả công bố cậu chăm sóc tôi "Chỉ cần cậu rút được ra số tiền này, trả hết viện phí thuốc men, sau này coi như tôi là người chết rồi, không cần người nhà cậu thăm thân lúc lâm chung
Ông đoán Tiêu Thanh không kiếm đâu ra được nhiều tiền như thế.
Ăn mặc bình thường như thế, không khác người làm công là mấy, làm sao có được chín tỷ? “Nói số tài khoản
Tiêu Thanh rút điện thoại di động ra.
Tiêu Chính Thành đọc số tài khoản.
Rất nhanh, ting ting một tiếng. Tiêu Chính Thành nhận được chuyển khoản mười lăm tỷ “Chuyện này...
Tiêu Chính Thành sợ đến ngày người.
Tiêu Thanh nói: "Nhà chúng tôi không nợ các người dù chỉ một xu, mười lăm tỷ này ngoài trả hết số tiền thuốc men, phần còn lại cứ coi như tiền cơm tôi và ba ăn của nhà họ Tiêu các người, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, mau cút đi "Hu!"
Tiêu Chính Thành tức giận hừ một tiếng. “Chẳng trách bố cậu đến một xu tiết kiệm cũng không có, hóa ra là đem hết cho tên súc sinh như cậu. Lấy hết tiền tôi cho bố cậu mà lên mặt, đợi tiêu hết rồi, tôi chống mặt lên xem cậu ngang ngạnh được bao lâu!”
Bỏ lại mấy câu ấy, Tiêu Chính Thành lập tức rời đi, vẫn không quên gọi theo Tiêu Nguyệt: "Còn không mau đi theo, nếu đảm nói với nó thêm một cầu thì đừng nghĩ mơ bước vào nhà họ Tiêu một bước!"
Tiêu Nguyệt khẽ run lên, muốn nói nhưng thôi.
Vội vội vàng vàng bước tới đỡ Tiêu
Chính Thành rời đi.
Phù!
Tiêu Thanh tức đến sôi máu, bấm ngay số của Lý Tế Thế. "Lão Lý, bố tôi đã trở thành người người vật rồi. Ở Nghĩa Cảnh, ông nếu có tiện thì hãy qua đây một chuyến. Khảm cho bố tôi xem còn cách có thể chữa khỏi được không." "Được, tôi lập tức tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.