Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 501
L-T
27/05/2021
"Long Soái, anh quá khen rồi."
Mục Thiên Lam rất vinh dự khi được bắt tay với
Long Soái.
Sau đó, ông lần lượt bắt tay với Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh và Mục An Phong
Ngô Tuệ Lan cảm thấy có thể diện biết bao, bà ta nói: "Từ nhỏ đến lớn, trong tất cả những người mà tôi đã từng bắt tay, Long Soái chắc chắn là người có địa vị cao nhất!" "Ha ha ha!"
Long Soái cùng các vị tướng quân cười lớn. Đám người vợ bác cả, vợ bác hai đều ghen tị đến đỏ cả mắt. "Đúng rồi, Long Soái, con rể tôi rốt cuộc có phúc đức gì mà có thể mời một người cao quý như cậu đến?"
Ngô Tuệ Lan không thể không hỏi.
Long Soái cười "Ha ha", nói: "Trên chiến trường Hưng Hạ, tổ chức một đội cảm tử, đội quân qua hàng triệu quân địch, xông vào sau phía kẻ địch, chiếm sởchỉ huy của kẻ địch và giết chết Chủ soái của đối phương, không ai trong quân đội không biết Tiêu Thanh, cũng không ai nhắc đến Tiêu Thanh mà không khỏi ngưỡng một "Cho dù cháu đây cũng không khỏi bội phục người này, vậy nên hôm nay, cháu đích thân đến đây, chúc mừng tiệc mừng thọ của ông Tiêu."
Anh ấy biết Tiêu Thanh không muốn tiết lộ thân phận thật, không muốn gây thêm rắc rối cho gia đình nên anh ấy mới nói như vậy.
Phải biết rằng, mấy chục nước ở biên giới phía Tây, có ai không nghiến răng nghiến lợi căm ghét Tiêu Thanh, hận không thể giết chết cả nhà anh cơ chứ?
Vì vậy, không tiết lộ thân phận của Tiêu Thanh là cách bảo vệ tốt nhất cho gia đình Tiêu Thanh. "Trời ạ! Không ngờ Tiêu Thanh mà mọi người vẫn xem thường lại tài giỏi như thế"
Khách hứa của nhà họ Tiêu, khách hứa của Tiêu Thanh, ai nấy không khỏi trố mắt nhìn. "Thảo nào nhà họ Đỗ không thể làm gì được cậu ta, hóa ra cậu ta lại tài giỏi như vậy, chuyển này tôi đi đúng là không uổng phí." Hoàng Kim Long vô cùng phấn khích. Có thể nịnh bợ một nhân vật anh hùng như vậy so với nhà họ Đỗ còn tốt hơn nhiều lần
Lúc này, Phó thống đốc và Thị trưởng đều đến bắt tay với Long Soái, sau đó Phó thống đốc bắt tay Tiêu Thanh cười nói: "Không ngờ cậu là một anh hùng có khí thế như vậy, cậu đúng là làm tôi cảm thấy phục sát đất."Không biết cậu có thể nể mặt tôi để tôi tham gia bữa tiệc của ông nhà được không?”
Tiêu Thanh mỉm cười: "Đương nhiên có thể." “Vậy thì cảm ơn cậu!” Phó thống đốc cao hứng.
Thị trưởng cũng yêu cầu được tham dự tiệc mừng thọ của Tiêu Vĩnh Nhã, Tiêu Thanh cũng gật đầu đồng ý.
Nhiều khách hứa từ bên Tiêu Chính Thành đều bày tỏ mong muốn được tham gia bữa tiệc mừng thọ của Tiêu Vĩnh Nhã, Tiêu Thanh đều đồng ý.
Chẳng bao lâu, phòng tiệc Vạn Thọ đã đầy khách hứa, cả trăm bàn không còn một chỗ trống. Tiêu Thanh yêu cầu khách sạn đặt thêm hai mươi bàn nữa mới đủ.
Mà ở bên Tiêu Chính Thành, ban đầu có những năm mươi tám bàn, nhưng bây giờ chỉ còn lại hơn ba mươi bàn.
Tiêu Chính Thành không có tâm trạng đầu để tổ chức tiệc mừng thọ nữa, mọi người trong nhà họ Tiêu cũng không ai có tâm trạng để mừng thọ ông nữa, bọn họ đứng bên ngoài phòng tiệc Vạn Thọ, nhìn đám người đang ăn uống vui vẻ bên trong bằng ánh mắt đầy ghen tị.
Lúc này, Tiêu Thanh dẫn Tiêu Vĩnh Nhã lên sân khấu buổi lễ, anh cầm micro, đối diện với hơn một trăm bàn khách hứa, xúc động nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con cái muốn phụng dưỡng bố mẹ nhưng bố mẹ không đợi được ngày đó, từ Tiêu Thanh tôi hiểu chuyện đến nay, tôi chưa từng gặp qua
Mục Thiên Lam rất vinh dự khi được bắt tay với
Long Soái.
Sau đó, ông lần lượt bắt tay với Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh và Mục An Phong
Ngô Tuệ Lan cảm thấy có thể diện biết bao, bà ta nói: "Từ nhỏ đến lớn, trong tất cả những người mà tôi đã từng bắt tay, Long Soái chắc chắn là người có địa vị cao nhất!" "Ha ha ha!"
Long Soái cùng các vị tướng quân cười lớn. Đám người vợ bác cả, vợ bác hai đều ghen tị đến đỏ cả mắt. "Đúng rồi, Long Soái, con rể tôi rốt cuộc có phúc đức gì mà có thể mời một người cao quý như cậu đến?"
Ngô Tuệ Lan không thể không hỏi.
Long Soái cười "Ha ha", nói: "Trên chiến trường Hưng Hạ, tổ chức một đội cảm tử, đội quân qua hàng triệu quân địch, xông vào sau phía kẻ địch, chiếm sởchỉ huy của kẻ địch và giết chết Chủ soái của đối phương, không ai trong quân đội không biết Tiêu Thanh, cũng không ai nhắc đến Tiêu Thanh mà không khỏi ngưỡng một "Cho dù cháu đây cũng không khỏi bội phục người này, vậy nên hôm nay, cháu đích thân đến đây, chúc mừng tiệc mừng thọ của ông Tiêu."
Anh ấy biết Tiêu Thanh không muốn tiết lộ thân phận thật, không muốn gây thêm rắc rối cho gia đình nên anh ấy mới nói như vậy.
Phải biết rằng, mấy chục nước ở biên giới phía Tây, có ai không nghiến răng nghiến lợi căm ghét Tiêu Thanh, hận không thể giết chết cả nhà anh cơ chứ?
Vì vậy, không tiết lộ thân phận của Tiêu Thanh là cách bảo vệ tốt nhất cho gia đình Tiêu Thanh. "Trời ạ! Không ngờ Tiêu Thanh mà mọi người vẫn xem thường lại tài giỏi như thế"
Khách hứa của nhà họ Tiêu, khách hứa của Tiêu Thanh, ai nấy không khỏi trố mắt nhìn. "Thảo nào nhà họ Đỗ không thể làm gì được cậu ta, hóa ra cậu ta lại tài giỏi như vậy, chuyển này tôi đi đúng là không uổng phí." Hoàng Kim Long vô cùng phấn khích. Có thể nịnh bợ một nhân vật anh hùng như vậy so với nhà họ Đỗ còn tốt hơn nhiều lần
Lúc này, Phó thống đốc và Thị trưởng đều đến bắt tay với Long Soái, sau đó Phó thống đốc bắt tay Tiêu Thanh cười nói: "Không ngờ cậu là một anh hùng có khí thế như vậy, cậu đúng là làm tôi cảm thấy phục sát đất."Không biết cậu có thể nể mặt tôi để tôi tham gia bữa tiệc của ông nhà được không?”
Tiêu Thanh mỉm cười: "Đương nhiên có thể." “Vậy thì cảm ơn cậu!” Phó thống đốc cao hứng.
Thị trưởng cũng yêu cầu được tham dự tiệc mừng thọ của Tiêu Vĩnh Nhã, Tiêu Thanh cũng gật đầu đồng ý.
Nhiều khách hứa từ bên Tiêu Chính Thành đều bày tỏ mong muốn được tham gia bữa tiệc mừng thọ của Tiêu Vĩnh Nhã, Tiêu Thanh đều đồng ý.
Chẳng bao lâu, phòng tiệc Vạn Thọ đã đầy khách hứa, cả trăm bàn không còn một chỗ trống. Tiêu Thanh yêu cầu khách sạn đặt thêm hai mươi bàn nữa mới đủ.
Mà ở bên Tiêu Chính Thành, ban đầu có những năm mươi tám bàn, nhưng bây giờ chỉ còn lại hơn ba mươi bàn.
Tiêu Chính Thành không có tâm trạng đầu để tổ chức tiệc mừng thọ nữa, mọi người trong nhà họ Tiêu cũng không ai có tâm trạng để mừng thọ ông nữa, bọn họ đứng bên ngoài phòng tiệc Vạn Thọ, nhìn đám người đang ăn uống vui vẻ bên trong bằng ánh mắt đầy ghen tị.
Lúc này, Tiêu Thanh dẫn Tiêu Vĩnh Nhã lên sân khấu buổi lễ, anh cầm micro, đối diện với hơn một trăm bàn khách hứa, xúc động nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con cái muốn phụng dưỡng bố mẹ nhưng bố mẹ không đợi được ngày đó, từ Tiêu Thanh tôi hiểu chuyện đến nay, tôi chưa từng gặp qua
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.