Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 562
L-T
21/06/2021
Ông ta nói xong, thế hệ sau nhà họ Phương đều kêu lên:
"Sư phụ Lôi thật có khí phách!"
"Ha ha!"
Lôi Kính cười lớn: "Sát thủ như vậy, ở trước mặt các người có thể sẽ rất sợ hãi, nhưng ở trước mặt tôi, anh ta chính là gà đất chó sành, một ngón tay tôi cũng có thể đâm chết cậu ta!"
"Ha ha..."
Tên áo đen phát ra âm thanh cười khan, dùng tiếng Lâm Hạ không đúng tiêu chuẩn nói: "Lôi Kính, tôi khuyên ông đừng bước vào trong nước đục. Nhanh chóng biến mất khỏi mắt tôi, nếu không thì kiếm của tôi không ngại uống máu của ông đâu!"
Dứt lời, anh ta chậm rãi giơ thanh kiếm samurai lên. Một tia sáng lạnh lẽo in lên khuôn mặt Lôi Kính, chợt hiện lên trong mắt hợp kim titan 24K của Lôi Kính.
Ngay lập tức, Lôi Kính cau mày lại: "Nghe giọng nói của cậu, cùng với thanh kiếm mà cậu sử dụng, chẳng lẽ cậu là người Nhật Bản?"
Tên áo đen ngừng lại vài giây, nói: "Vốn dĩ định thả ông đi, nhưng ông đã nhìn ra tôi là người Nhật Bản, vậy thì đừng đi nữa, để mạng ở lại đây, chết chung với bọn họ đi."
Giọng nói vừa dứt, anh ta sải bước xa như bay, cầm kiếm xông về phía Lôi Kính.
"Hừ!"
Lôi Kính tức giận hừ nói: "Bất kể cậu là người ở đâu. Dám không để tôi vào mắt, xem tôi đuổi giết cậu như thế nào!"
Dứt lời, ông ta nhón mũi chân một cái, giống như đạn pháo được bắn ra, ở bên trong đại sảnh cao sáu mét kéo thành một đường vòng cung, đánh về phía tên áo đen đang xông đến.
"Sư phụ Lôi cố lên!"
Trần Khải Vương hô lên một tiếng.
"Sư phụ Lôi cố lên!"
Tất cả người nhà họ Phương cũng đều hộ theo.
"Chết rồi, chết rồi!"
Tên áo đen bất thình lình chém ra một kiếm, âm thanh vang lên, cũng có thể thấy được không khí bị cắt ra thành hai nửa.
"Chỉ là chút tài mọn thôi!"
Lôi Kính khinh thường nói, hai tay vỗ một cái, kẹp lấy kiếm samurai. Sau đó xoay tay một cái, một tiếng nổ lớn làm gãy thanh kiếm samurai.
"Sư phụ Lôi cố lên!"
Tất cả người nhà họ Phương kích động vỗ tay.
"Két két!"
Tên áo đen giận dữ, và nhảy lên một cái, đạp một cước về phía Lôi Kính. "Tôi đỡ!"
Lôi Kính chém một nhát đao lên chân đang đá tới của tên áo đen.
Cơ thể tên áo đen đổ về phía trước. Một phát nắm lấy cổ áo Lôi Kính, cầm thanh kiếm gãy đâm vào Lôi Kính.
"Không được!"
Sắc mặt Lôi Kính chợt thay đổi, cơ thể tránh qua, đồ luyện công cũng bị xé rách.
Nhưng một giây sau đó!
Thanh kiếm gãy đã đâm vào bả vai phải của Lôi Kính.
"A!"
Lôi Kính kêu một tiếng thảm thiết. Tên áo đen thuận thế xông lên, đạp một cước vào Lôi Kính.
Ầm!
Lôi Kính bị đạp bay ra ngoài, đập vào một cây trụ chịu lực ở đại sảnh. Khiến cho cây trụ hiện ra vết nứt, bật ra trên mặt đất. Phun một ngụm máu ra ngoài.
"Sư phụ Lôi!"
Tất cả người nhà họ Phương trong lòng đều kinh sợ.
Lôi Kính là sức mạnh và chỗ dựa của bọn họ. Bọn họ tràn đầy lòng tin với Lôi Kính.
Kết quả hoàn toàn không thể ngờ đến, Lôi Kính lại thua rồi.
Hơn nữa còn thua triệt để như vậy! Đây là điều bọn họ không ngờ đến! "Khụ khụ..."
Lôi Kính họ ra vài ngụm máu, sợ hãi hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, kẻ thù của bà là ai vậy, tại sao lại phải một cao thủ kinh khủng như vậy đến đối phó với bà chứ?"
"Tôi, tôi, tôi..."
Thẩm Thị Đông nhất thời cứng họng.
Khi bà ta mời Lôi Kính không nói kẻ thù là ai, chính là sợ nói ra rồi Lôi Kính không dám tiếp nhận vụ này.
Vốn cho rằng, với sức mạnh của Lôi Kính có thể chống đỡ được vài ngày, đợi đến khi nhà họ Thẩm phái người
"Sư phụ Lôi thật có khí phách!"
"Ha ha!"
Lôi Kính cười lớn: "Sát thủ như vậy, ở trước mặt các người có thể sẽ rất sợ hãi, nhưng ở trước mặt tôi, anh ta chính là gà đất chó sành, một ngón tay tôi cũng có thể đâm chết cậu ta!"
"Ha ha..."
Tên áo đen phát ra âm thanh cười khan, dùng tiếng Lâm Hạ không đúng tiêu chuẩn nói: "Lôi Kính, tôi khuyên ông đừng bước vào trong nước đục. Nhanh chóng biến mất khỏi mắt tôi, nếu không thì kiếm của tôi không ngại uống máu của ông đâu!"
Dứt lời, anh ta chậm rãi giơ thanh kiếm samurai lên. Một tia sáng lạnh lẽo in lên khuôn mặt Lôi Kính, chợt hiện lên trong mắt hợp kim titan 24K của Lôi Kính.
Ngay lập tức, Lôi Kính cau mày lại: "Nghe giọng nói của cậu, cùng với thanh kiếm mà cậu sử dụng, chẳng lẽ cậu là người Nhật Bản?"
Tên áo đen ngừng lại vài giây, nói: "Vốn dĩ định thả ông đi, nhưng ông đã nhìn ra tôi là người Nhật Bản, vậy thì đừng đi nữa, để mạng ở lại đây, chết chung với bọn họ đi."
Giọng nói vừa dứt, anh ta sải bước xa như bay, cầm kiếm xông về phía Lôi Kính.
"Hừ!"
Lôi Kính tức giận hừ nói: "Bất kể cậu là người ở đâu. Dám không để tôi vào mắt, xem tôi đuổi giết cậu như thế nào!"
Dứt lời, ông ta nhón mũi chân một cái, giống như đạn pháo được bắn ra, ở bên trong đại sảnh cao sáu mét kéo thành một đường vòng cung, đánh về phía tên áo đen đang xông đến.
"Sư phụ Lôi cố lên!"
Trần Khải Vương hô lên một tiếng.
"Sư phụ Lôi cố lên!"
Tất cả người nhà họ Phương cũng đều hộ theo.
"Chết rồi, chết rồi!"
Tên áo đen bất thình lình chém ra một kiếm, âm thanh vang lên, cũng có thể thấy được không khí bị cắt ra thành hai nửa.
"Chỉ là chút tài mọn thôi!"
Lôi Kính khinh thường nói, hai tay vỗ một cái, kẹp lấy kiếm samurai. Sau đó xoay tay một cái, một tiếng nổ lớn làm gãy thanh kiếm samurai.
"Sư phụ Lôi cố lên!"
Tất cả người nhà họ Phương kích động vỗ tay.
"Két két!"
Tên áo đen giận dữ, và nhảy lên một cái, đạp một cước về phía Lôi Kính. "Tôi đỡ!"
Lôi Kính chém một nhát đao lên chân đang đá tới của tên áo đen.
Cơ thể tên áo đen đổ về phía trước. Một phát nắm lấy cổ áo Lôi Kính, cầm thanh kiếm gãy đâm vào Lôi Kính.
"Không được!"
Sắc mặt Lôi Kính chợt thay đổi, cơ thể tránh qua, đồ luyện công cũng bị xé rách.
Nhưng một giây sau đó!
Thanh kiếm gãy đã đâm vào bả vai phải của Lôi Kính.
"A!"
Lôi Kính kêu một tiếng thảm thiết. Tên áo đen thuận thế xông lên, đạp một cước vào Lôi Kính.
Ầm!
Lôi Kính bị đạp bay ra ngoài, đập vào một cây trụ chịu lực ở đại sảnh. Khiến cho cây trụ hiện ra vết nứt, bật ra trên mặt đất. Phun một ngụm máu ra ngoài.
"Sư phụ Lôi!"
Tất cả người nhà họ Phương trong lòng đều kinh sợ.
Lôi Kính là sức mạnh và chỗ dựa của bọn họ. Bọn họ tràn đầy lòng tin với Lôi Kính.
Kết quả hoàn toàn không thể ngờ đến, Lôi Kính lại thua rồi.
Hơn nữa còn thua triệt để như vậy! Đây là điều bọn họ không ngờ đến! "Khụ khụ..."
Lôi Kính họ ra vài ngụm máu, sợ hãi hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, kẻ thù của bà là ai vậy, tại sao lại phải một cao thủ kinh khủng như vậy đến đối phó với bà chứ?"
"Tôi, tôi, tôi..."
Thẩm Thị Đông nhất thời cứng họng.
Khi bà ta mời Lôi Kính không nói kẻ thù là ai, chính là sợ nói ra rồi Lôi Kính không dám tiếp nhận vụ này.
Vốn cho rằng, với sức mạnh của Lôi Kính có thể chống đỡ được vài ngày, đợi đến khi nhà họ Thẩm phái người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.