Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 575
L-T
15/07/2021
**********
"Mày! Nên! Chết!"
Tiêu Thanh nhìn thấy Tống Diệu Văn, hai mắt lại đỏ lên màu máu, như có lửa giận đang thiêu đốt, rít lên từ trong kẽ răng ba chữ này.
Tổng Diệu Văn mắt đối mắt với anh.
Cảm giác mình như đang bị Tử thần để mắt đến, cả người chấn động mạnh một cái, không tự chủ được quỳ xuống. "Là chính cô ta tự cắt cổ. Không phải tôi cắt, anh đừng giết tôi, được không?"
Anh ta không chút sức lực mà cầu xin.
Tiêu Thanh hận muốn điên lên. "A!"
Anh gào thét như dã thú, chạy nhanh tới, đá một cú thật mạnh lên người Tống Diệu Văn.
Âm!
Tổng Diệu Văn như trái bóng, bị đá văng bay lên thành một đường vòng cung, bay ra khỏi phòng, lao thẳng ra ngoài ban công, ngã mạnh lên mặt sàn lát gạch men sứ, chết ngay tại chỗ!
Một giây sau!
Tiêu Thanh ôm Mục Thiên Lam nhảy xuống dưới từ trên ban công. "Nhanh, nhanh lên!"
Anh nhanh chóng kêu lên.
Liễu Huyền thấy Tiêu Thanh ôm một người dính đầy máu lập tức biết cô chủ đã xảy ra chuyện, nhanh chóng kéo cửa xe Panamera ra, Tiêu Thanh ôm Mục Thiên Lam lên xe, Liễu Huyền nổ máy.
Ngay sau đó.
Chiếc Panamera chạy như đạn bắn rời khỏi biệt thự, gào rú trên đường cái. "Bệnh viện gần nhất! Lái nhanh một chút! Nhanh lên!" Trái tim của Tiêu Thanh đã nóng như lửa đốt, lên tiếng thúc giục. "Được được được!"
Liễu Huyền cũng cố gắng hết sức lái xe chạy thật nhanh, cô ấy đã bị dọa đến tay cũng run rẩy. "Bà xã ơi, em nhất định phải kiên trì lên, không được mặc kệ anh, em biết không, anh đã không thể rời khỏi em, nếu là em không còn nữa, anh sẽ đau khổ cả một đời, mãi mãi cũng không thể cười nổi. Nên em không được vứt bỏ anh như vậy, em phải sống, phải sống biết không...
Tiêu Thanh ôm thật chặt cơ thể mềm mại lạnh lẽo của Mục Thiên Lam, che lấy cái cổ bị cắt của cô, đỏ vành mắt mà nói chuyện, nước mắt cũng kìm không được rơi lên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Có lẽ nghe được âm thanh của Tiêu Thanh.
Lúc này, trong đôi mắt đẹp khép hờ của Mục Thiên Lam cũng chợt có nước mắt chảy nhẹ ra bên ngoài. “Bà xã, chịu đựng! Ráng chịu đựng!"
Tiêu Thanh hôn lên trán lạnh lẽo của cô, lòng đau như
Rất nhanh, xe đã dừng lại trước cửa một bệnh viện.
Tiêu Thanh ôm Mục Thiên Lam ra khỏi xe, chạy như đạn bắn vào bệnh viện.
Chỉ chốc lát sau, Mục Thiên Lam đã được đẩy tới phòng cấp cứu. "Nhất định phải cứu cô ấy! Các người nhất định phải cứu sống cô ấy!"
Lúc này, ở nhà họ Phương. "Cũng không biết chị dâu thế nào rồi, anh ấy có tìm được chị chưa."
Thẩm Thị Thu Mai đã gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui trong phòng khách, đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho chị dâu nhưng bên đó mãi vẫn không ai nhận, anh Tiêu Thanh cũng không nhận, lúc này cô đang rất lo lång.
Đột nhiên, điện thoại di động của Thẩm Thị Đông lại kêu lên. "Cục trưởng Vương, đã có tin tức của cháu dâu tôi chưa?"
Thẩm Thị Đông vừa nhận điện thoại lập tức hỏi. "Có tin rồi, cô ấy bị Tống Diệu Văn con trai của Tổng Nguyên Lương bắt ép đi từ công ty, dựa vào tuyến đường, hẳn đã bị mang tới biệt thự tư nhân của Tổng Diệu Văn, chắc Tổng Diệu Văn thấy sắc nổi lòng tham, chúng tôi đang chuẩn bị điều cảnh sát tới cứu người." "Mau đưa địa chỉ cho tôi." Thẩm Thị Đông vội la lên. Sau đó bà ấy có được địa chỉ đó, nên nói với Thẩm Thị Thu Mai: "Chị dâu của con đang bị Tổng Diệu Văn bắt đi, dì nhỏ đã lấy được địa chỉ, chúng ta nhanh chóng tới cứu chị dâu của con đi." Cập nhật nhanh nh*ất trên ТгцyenАРР.cом
Thẩm Thị Thu Mai liên tục nói được, rồi chạy ra khỏi phòng khách với Thẩm Thị Đông, Lưu Học Đạo thấy thế nhanh chóng đuổi theo đằng sau.
Nhiệm vụ của ông ta chính là bảo vệ em gái Tiêu Thanh và dì nhỏ thật an toàn, hai người đi đâu, ông phải đi theo đó. "Mẹ! Đừng đi!"
Phương Gia Lộc và Phương Gia Vũ đuổi theo chặn Thẩm Thị Đông lại, lúc này, Phương Gia Lộc lập tức nói: "Cậu Tống đi Cổ Cảnh đã bị Tiêu Thanh đánh gần chết rồi, lần này anh ta dám cưỡng ép mang Mục Thiên Lam đi, chắc chắn đã có chuẩn bị trước. Trừ khả năng thấy sắc nảy lòng tham ra, mục đích chính chỉ sợ là muốn Tiêu Thanh tới cứu, nhân tiện giết Tiêu Thanh luôn." "Nếu con đoán không sai, biệt thự tư nhân của cậu Tống nhất định đang giấu rất nhiều tay bắn súng, nếu mẹ tùy tiện chạy qua, sợ rằng sẽ bị bắn" "Để cảnh sát đi là được rồi, mẹ chạy tới làm gì, vẫn nên thành thật ở nhà đợi thì hơn."
"Mày! Nên! Chết!"
Tiêu Thanh nhìn thấy Tống Diệu Văn, hai mắt lại đỏ lên màu máu, như có lửa giận đang thiêu đốt, rít lên từ trong kẽ răng ba chữ này.
Tổng Diệu Văn mắt đối mắt với anh.
Cảm giác mình như đang bị Tử thần để mắt đến, cả người chấn động mạnh một cái, không tự chủ được quỳ xuống. "Là chính cô ta tự cắt cổ. Không phải tôi cắt, anh đừng giết tôi, được không?"
Anh ta không chút sức lực mà cầu xin.
Tiêu Thanh hận muốn điên lên. "A!"
Anh gào thét như dã thú, chạy nhanh tới, đá một cú thật mạnh lên người Tống Diệu Văn.
Âm!
Tổng Diệu Văn như trái bóng, bị đá văng bay lên thành một đường vòng cung, bay ra khỏi phòng, lao thẳng ra ngoài ban công, ngã mạnh lên mặt sàn lát gạch men sứ, chết ngay tại chỗ!
Một giây sau!
Tiêu Thanh ôm Mục Thiên Lam nhảy xuống dưới từ trên ban công. "Nhanh, nhanh lên!"
Anh nhanh chóng kêu lên.
Liễu Huyền thấy Tiêu Thanh ôm một người dính đầy máu lập tức biết cô chủ đã xảy ra chuyện, nhanh chóng kéo cửa xe Panamera ra, Tiêu Thanh ôm Mục Thiên Lam lên xe, Liễu Huyền nổ máy.
Ngay sau đó.
Chiếc Panamera chạy như đạn bắn rời khỏi biệt thự, gào rú trên đường cái. "Bệnh viện gần nhất! Lái nhanh một chút! Nhanh lên!" Trái tim của Tiêu Thanh đã nóng như lửa đốt, lên tiếng thúc giục. "Được được được!"
Liễu Huyền cũng cố gắng hết sức lái xe chạy thật nhanh, cô ấy đã bị dọa đến tay cũng run rẩy. "Bà xã ơi, em nhất định phải kiên trì lên, không được mặc kệ anh, em biết không, anh đã không thể rời khỏi em, nếu là em không còn nữa, anh sẽ đau khổ cả một đời, mãi mãi cũng không thể cười nổi. Nên em không được vứt bỏ anh như vậy, em phải sống, phải sống biết không...
Tiêu Thanh ôm thật chặt cơ thể mềm mại lạnh lẽo của Mục Thiên Lam, che lấy cái cổ bị cắt của cô, đỏ vành mắt mà nói chuyện, nước mắt cũng kìm không được rơi lên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Có lẽ nghe được âm thanh của Tiêu Thanh.
Lúc này, trong đôi mắt đẹp khép hờ của Mục Thiên Lam cũng chợt có nước mắt chảy nhẹ ra bên ngoài. “Bà xã, chịu đựng! Ráng chịu đựng!"
Tiêu Thanh hôn lên trán lạnh lẽo của cô, lòng đau như
Rất nhanh, xe đã dừng lại trước cửa một bệnh viện.
Tiêu Thanh ôm Mục Thiên Lam ra khỏi xe, chạy như đạn bắn vào bệnh viện.
Chỉ chốc lát sau, Mục Thiên Lam đã được đẩy tới phòng cấp cứu. "Nhất định phải cứu cô ấy! Các người nhất định phải cứu sống cô ấy!"
Lúc này, ở nhà họ Phương. "Cũng không biết chị dâu thế nào rồi, anh ấy có tìm được chị chưa."
Thẩm Thị Thu Mai đã gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui trong phòng khách, đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho chị dâu nhưng bên đó mãi vẫn không ai nhận, anh Tiêu Thanh cũng không nhận, lúc này cô đang rất lo lång.
Đột nhiên, điện thoại di động của Thẩm Thị Đông lại kêu lên. "Cục trưởng Vương, đã có tin tức của cháu dâu tôi chưa?"
Thẩm Thị Đông vừa nhận điện thoại lập tức hỏi. "Có tin rồi, cô ấy bị Tống Diệu Văn con trai của Tổng Nguyên Lương bắt ép đi từ công ty, dựa vào tuyến đường, hẳn đã bị mang tới biệt thự tư nhân của Tổng Diệu Văn, chắc Tổng Diệu Văn thấy sắc nổi lòng tham, chúng tôi đang chuẩn bị điều cảnh sát tới cứu người." "Mau đưa địa chỉ cho tôi." Thẩm Thị Đông vội la lên. Sau đó bà ấy có được địa chỉ đó, nên nói với Thẩm Thị Thu Mai: "Chị dâu của con đang bị Tổng Diệu Văn bắt đi, dì nhỏ đã lấy được địa chỉ, chúng ta nhanh chóng tới cứu chị dâu của con đi." Cập nhật nhanh nh*ất trên ТгцyenАРР.cом
Thẩm Thị Thu Mai liên tục nói được, rồi chạy ra khỏi phòng khách với Thẩm Thị Đông, Lưu Học Đạo thấy thế nhanh chóng đuổi theo đằng sau.
Nhiệm vụ của ông ta chính là bảo vệ em gái Tiêu Thanh và dì nhỏ thật an toàn, hai người đi đâu, ông phải đi theo đó. "Mẹ! Đừng đi!"
Phương Gia Lộc và Phương Gia Vũ đuổi theo chặn Thẩm Thị Đông lại, lúc này, Phương Gia Lộc lập tức nói: "Cậu Tống đi Cổ Cảnh đã bị Tiêu Thanh đánh gần chết rồi, lần này anh ta dám cưỡng ép mang Mục Thiên Lam đi, chắc chắn đã có chuẩn bị trước. Trừ khả năng thấy sắc nảy lòng tham ra, mục đích chính chỉ sợ là muốn Tiêu Thanh tới cứu, nhân tiện giết Tiêu Thanh luôn." "Nếu con đoán không sai, biệt thự tư nhân của cậu Tống nhất định đang giấu rất nhiều tay bắn súng, nếu mẹ tùy tiện chạy qua, sợ rằng sẽ bị bắn" "Để cảnh sát đi là được rồi, mẹ chạy tới làm gì, vẫn nên thành thật ở nhà đợi thì hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.