Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 668
L-T
02/09/2021
**********
"Vâng ạ, thưa bố"
Buổi chiều hôm đó.
Tiêu Thanh đã đến sân bay Hà Lim.
Anh không có liên hệ với người nhà họ Long, mà trực tiếp cùng Tần An lái xe đưa Long Đạt đến nhà họ Long. "Uuu..."
Dù sao trong thời gian bị bắt, Long Đạt không phải bị đánh đập tra hỏi mà khai ra người đứng phía sau, nhưng mà cũng bởi vì ông ta không muốn nói ra, nên ông ta đã cắn đứt lưỡi và biến thành bộ dạng câm không nói được như bây giờ, bởi vậy nên ông ta chỉ ú ở kêu trong xe. "Ngậm miệng lại cho tôi!" Tiêu Thanh lớn tiếng lạnh lùng quát lên: "Hiện tại tôi thật muốn làm thịt ông đấy. Sau đó thì đi giết cả nhà họ Long của ông!" "Ha ha ha..."
Long Đạt nở nụ cười dữ tợn.
Ông ta không hề có tỉ sợ hãi nào.
Ông ta biết rõ nhà họ Long mạnh cỡ nào nên không hề có chút sợ sệt. Sở dĩ ông ta làm sao mà bị đánh đập, tra hỏi cũng không nói là bởi vì ông ta biết Tiêu Thanh là Hộ quốc chiến soái, ông ta cũng biết tính cách của Hộ quốc chiến soái, nếu như ông ta nói ra rồi, đương nhiên là Tiêu Thanh sẽ tức giận mà đi tấn công nhà họ Long, có thể bất ngờ mà đánh cho nhà họ Long không kịp trở tay.
Mà bây giờ là nhà họ Long dụ Tiêu Thanh đến thì hiển nhiên bọn họ đã có chuẩn bị sẵn sàng, vì thế mà ông ta cũng không cần phải sợ hãi bất kỳ cái gì.
Lúc này, tại nhà họ Long. "Thưa cụ, Thẩm Văn Đại xin gặp a
Quản gia báo cáo.
Ngồi trên ghế thái sư, Long Tiểu Thiên đang nhàn nhã uống trà, ông ta nhàn nhạt nói: "Để ông ta vào đi." Ngay sau đó, hai bố con Thẩm Văn Đại đã bị đá vào trong sảnh lớn. "Thẩm Văn Đại." "Thấm Văn Hạ" "Xin chào ông chủ Long!"
Hai bố con họ chấp tay, cúi đầu chín mươi độ vái lạy. "Sao nào, Tiêu Thanh không dám tự mình tới nên cậu ta đưa Sâm Huyết Rồng cho hai người rồi để hai người tới sao?"
Ông chủ Long cười nham hiểm hỏi.
Thẩm Văn Đại rụt rè nói: "Tiêu Thanh sẽ tự mình đến, nó đang trên đường tới rồi. Tôi từ Sơn Nam tới đây, tôi đến trước nó một bước là mong rằng ông chủ Long sẽ giơ cao đánh khể, khi ông chủ Long có được Sâm Huyết Rồng, thì đừng giết Tiêu Thanh. Mong ông hãy để lại cho nó một mạng sống, cho dù là có đánh nó đến tàn phế cũng được, rất mong ông chủ Long nhận lời.
Âm!
Long Tiểu Thiên đập tách trà có nắp trước mặt Thẩm Văn Đại, ông ta tức giận nói: "Đứa cháu hoang của ông, giết chết cháu trai của Long Tiểu Thiên tôi. Ông cho rằng một củ Sâm Huyết Rồng là có thể mua được mạng của nó hay sao?" "Tôi nói cho ông biết nhé Thẩm Văn Đại, ông tốt nhất cầu xin cậu ta ngoan ngoãn giao cho tôi Sâm Huyết Rồng, sau đó nhiều lắm thì tôi sẽ chỉ giết mẹ con cậu ta, nếu cậu ta không đưa, thì sau khi tôi giết mẹ con bọn họ, tôi sẽ tiêu diệt cả nhà họ Thẩm của các người đấy." "Ông chủ Long!"
Thẩm Văn Đại quỳ trên mặt đất, van xin: "Đừng giết mẹ con Thu, xin ông đừng giết mẹ con Thu. Xin ông hãy niệm tình tôi nói tin tức cho ông, cho tôi một chút sĩ diện, để lại cho họ một con đường sống!"
Thanh âm ông ta hạ thấp.
Sau đó một bóng người lao tới và đá mạnh vào người ông ta.
Bich!
Thẩm Văn Đại bay ra ngoài. "Bố ơi!"
Sắc mặt Thẩm Văn Hạ chợt biến đổi, ông ta kinh hãi, vội vàng chạy tới đỡ Thẩm Văn Đại bị đá đến cách đó mấy mét, hỏi han: "Bố ơi, bố thế nào rồi?"
Thẩm Văn Đại ôm lấy ngực, ho ra máu, một cú đạp này làm cho thân thể vốn dĩ đang bị thương nặng của ông ta lại càng thêm nặng. "Giữ mạng sống cho họ, còn con trai tôi thì sao? Nó chết một cách vô ích hả?"
Long Tiểu Sơn đứng từ trên cao nhìn xuống Thẩm Văn Đại gầm lên: "Tôi nói cho ông biết nhé Thẩm Văn Đại, hai người bọn họ nhất định phải chết. Ông còn van xin cho bọn họ, đừng trách tôi giết luôn ông đấy!"
Nghe thấy vậy, Thẩm Văn Đại nhắm mắt lại trong tuyệt vọng. "Ông chủ Long, ông có thể gọi Thu ra ngoài, để cho tôi gặp con bé một lần cuối được không?"
Thẩm Văn Đại biết rằng thời hạn của con gái mình đã đến, vì vậy ông chỉ muốn nhìn con gái mình lần cuối. “Được thôi. Long Tiểu Thiên nhẹ giọng nói: “Dù sao Tiêu Thanh cũng sắp đến rồi, tôi cũng phải để Thẩm Thị Thu đi ra, để ông có thể nhìn thấy cô ta lần cuối.”
Sau đó, ông ta ra lệnh cho mọi người đưa Thẩm Thị Thu ra ngoài.
Không lâu sau, Thẩm Thị Thu được đưa đến phòng khách. "Thu." "Em tu."
Thẩm Văn Đại và Thẩm Văn Hạ nhìn Thẩm Thị Thu bị hai người họ kéo vào trong sảnh lớn, ánh mắt họ bỗng mờ nước mắt ứa ra.
Trông Thẩm Thị Thu vô cùng yếu ớt, cả người như đang hấp hối, nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Văn Đại và Thẩm Văn Hạ, bà đột nhiên mở mắt ra, và cảm xúc của bà đột nhiên trở nên kích động.
"Vâng ạ, thưa bố"
Buổi chiều hôm đó.
Tiêu Thanh đã đến sân bay Hà Lim.
Anh không có liên hệ với người nhà họ Long, mà trực tiếp cùng Tần An lái xe đưa Long Đạt đến nhà họ Long. "Uuu..."
Dù sao trong thời gian bị bắt, Long Đạt không phải bị đánh đập tra hỏi mà khai ra người đứng phía sau, nhưng mà cũng bởi vì ông ta không muốn nói ra, nên ông ta đã cắn đứt lưỡi và biến thành bộ dạng câm không nói được như bây giờ, bởi vậy nên ông ta chỉ ú ở kêu trong xe. "Ngậm miệng lại cho tôi!" Tiêu Thanh lớn tiếng lạnh lùng quát lên: "Hiện tại tôi thật muốn làm thịt ông đấy. Sau đó thì đi giết cả nhà họ Long của ông!" "Ha ha ha..."
Long Đạt nở nụ cười dữ tợn.
Ông ta không hề có tỉ sợ hãi nào.
Ông ta biết rõ nhà họ Long mạnh cỡ nào nên không hề có chút sợ sệt. Sở dĩ ông ta làm sao mà bị đánh đập, tra hỏi cũng không nói là bởi vì ông ta biết Tiêu Thanh là Hộ quốc chiến soái, ông ta cũng biết tính cách của Hộ quốc chiến soái, nếu như ông ta nói ra rồi, đương nhiên là Tiêu Thanh sẽ tức giận mà đi tấn công nhà họ Long, có thể bất ngờ mà đánh cho nhà họ Long không kịp trở tay.
Mà bây giờ là nhà họ Long dụ Tiêu Thanh đến thì hiển nhiên bọn họ đã có chuẩn bị sẵn sàng, vì thế mà ông ta cũng không cần phải sợ hãi bất kỳ cái gì.
Lúc này, tại nhà họ Long. "Thưa cụ, Thẩm Văn Đại xin gặp a
Quản gia báo cáo.
Ngồi trên ghế thái sư, Long Tiểu Thiên đang nhàn nhã uống trà, ông ta nhàn nhạt nói: "Để ông ta vào đi." Ngay sau đó, hai bố con Thẩm Văn Đại đã bị đá vào trong sảnh lớn. "Thẩm Văn Đại." "Thấm Văn Hạ" "Xin chào ông chủ Long!"
Hai bố con họ chấp tay, cúi đầu chín mươi độ vái lạy. "Sao nào, Tiêu Thanh không dám tự mình tới nên cậu ta đưa Sâm Huyết Rồng cho hai người rồi để hai người tới sao?"
Ông chủ Long cười nham hiểm hỏi.
Thẩm Văn Đại rụt rè nói: "Tiêu Thanh sẽ tự mình đến, nó đang trên đường tới rồi. Tôi từ Sơn Nam tới đây, tôi đến trước nó một bước là mong rằng ông chủ Long sẽ giơ cao đánh khể, khi ông chủ Long có được Sâm Huyết Rồng, thì đừng giết Tiêu Thanh. Mong ông hãy để lại cho nó một mạng sống, cho dù là có đánh nó đến tàn phế cũng được, rất mong ông chủ Long nhận lời.
Âm!
Long Tiểu Thiên đập tách trà có nắp trước mặt Thẩm Văn Đại, ông ta tức giận nói: "Đứa cháu hoang của ông, giết chết cháu trai của Long Tiểu Thiên tôi. Ông cho rằng một củ Sâm Huyết Rồng là có thể mua được mạng của nó hay sao?" "Tôi nói cho ông biết nhé Thẩm Văn Đại, ông tốt nhất cầu xin cậu ta ngoan ngoãn giao cho tôi Sâm Huyết Rồng, sau đó nhiều lắm thì tôi sẽ chỉ giết mẹ con cậu ta, nếu cậu ta không đưa, thì sau khi tôi giết mẹ con bọn họ, tôi sẽ tiêu diệt cả nhà họ Thẩm của các người đấy." "Ông chủ Long!"
Thẩm Văn Đại quỳ trên mặt đất, van xin: "Đừng giết mẹ con Thu, xin ông đừng giết mẹ con Thu. Xin ông hãy niệm tình tôi nói tin tức cho ông, cho tôi một chút sĩ diện, để lại cho họ một con đường sống!"
Thanh âm ông ta hạ thấp.
Sau đó một bóng người lao tới và đá mạnh vào người ông ta.
Bich!
Thẩm Văn Đại bay ra ngoài. "Bố ơi!"
Sắc mặt Thẩm Văn Hạ chợt biến đổi, ông ta kinh hãi, vội vàng chạy tới đỡ Thẩm Văn Đại bị đá đến cách đó mấy mét, hỏi han: "Bố ơi, bố thế nào rồi?"
Thẩm Văn Đại ôm lấy ngực, ho ra máu, một cú đạp này làm cho thân thể vốn dĩ đang bị thương nặng của ông ta lại càng thêm nặng. "Giữ mạng sống cho họ, còn con trai tôi thì sao? Nó chết một cách vô ích hả?"
Long Tiểu Sơn đứng từ trên cao nhìn xuống Thẩm Văn Đại gầm lên: "Tôi nói cho ông biết nhé Thẩm Văn Đại, hai người bọn họ nhất định phải chết. Ông còn van xin cho bọn họ, đừng trách tôi giết luôn ông đấy!"
Nghe thấy vậy, Thẩm Văn Đại nhắm mắt lại trong tuyệt vọng. "Ông chủ Long, ông có thể gọi Thu ra ngoài, để cho tôi gặp con bé một lần cuối được không?"
Thẩm Văn Đại biết rằng thời hạn của con gái mình đã đến, vì vậy ông chỉ muốn nhìn con gái mình lần cuối. “Được thôi. Long Tiểu Thiên nhẹ giọng nói: “Dù sao Tiêu Thanh cũng sắp đến rồi, tôi cũng phải để Thẩm Thị Thu đi ra, để ông có thể nhìn thấy cô ta lần cuối.”
Sau đó, ông ta ra lệnh cho mọi người đưa Thẩm Thị Thu ra ngoài.
Không lâu sau, Thẩm Thị Thu được đưa đến phòng khách. "Thu." "Em tu."
Thẩm Văn Đại và Thẩm Văn Hạ nhìn Thẩm Thị Thu bị hai người họ kéo vào trong sảnh lớn, ánh mắt họ bỗng mờ nước mắt ứa ra.
Trông Thẩm Thị Thu vô cùng yếu ớt, cả người như đang hấp hối, nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Văn Đại và Thẩm Văn Hạ, bà đột nhiên mở mắt ra, và cảm xúc của bà đột nhiên trở nên kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.