Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 723
L-T
22/09/2021
**********
Thẩm Thị Thu Mai bị nói đến mức tơi tả, hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống.
Tính cách của cô ấy giống Tiêu Vĩnh Nhã, thuộc loại dịu dàng, cộng thêm việc từ nhỏ quen sống với cảnh sống nhờ sống gửi đã tạo nên tính cách bị đánh mà không dám đánh trả, bị mắng không dám cãi lại của cô ấy. “Phương Vũ Hàm, tôi không cho phép cô nói Thu Mai như vậy!”
Hoắc Tử Hoa tức giận nói: “Cho dù Thu Mai có rất nhiều chỗ không xuất sắc như cô, nhưng Thu Mai dịu dàng lương thiện, vậy là đủ rồi, cô có xuất sắc cỡ nào đi nữa nhưng chỉ cần không có lòng lương thiện thì tôi cũng sẽ không thích cô đâu, là cô không có tư cách tranh giành với Thu Mai!”
Mặt, tại cậu ấy đỏ bừng bừng, tức giận vô cùng.
Phương Vũ Hàm ngây người, không dám tin nói: “Anh nói tôi không có tư cách cạnh tranh với cô ta sao?” “Đúng vậy!”
Hoắc Tử Hoa vừa thành thật vừa nghiêm túc nói: “Trong mắt của tôi, Thu Mai là hoàn mỹ nhất. Không ai có thể thay thế vị trí của cô ấy trong mắt tôi cả, kể cả cô!”
Nghe thấy lời này, Thu Mai rất cảm động.
Tiêu Thanh cũng rất hài lòng.
Mà toàn bộ người nhà họ Hoắc và nhà họ Phương đều bùng nổ.
Đặc biệt là ông cụ Hoắc lồng lộn lao ra, tát một cái lên mặt Hoắc Tử Hoa, phẫn nộ nói: "Mày đúng là bị ma quỷ mê hoặc rồi, Vũ Hàm xuất sắc như thế, có thể gả cho mày là đức một đời mới tích được, thế mà mày lại thà chọn một con gà hoang chứ cũng không thèm chọn phượng hoàng là Vũ Hàm, mắt mày mù rồi hay sao?” “Ông cụ Hoắc, lời này của ông khó nghe quá tôi không nghe được.” Thẩm Thị Thu bất mãn đứng dậy: “Thu Mai nhà chúng tôi sao lại thành con gà hoang rồi, sao lại không so được với Phương Vũ Hàm?” “Vũ Hàm ấy mà, chẳng qua là có gia tộc hàng trăm tỷ mà thôi, Thu Mai nhà tôi có chỗ dựa là nhà họ Thẩm ở Sơn Nam, nhà họ Phương ở Bắc Thanh có cái nào tài sản không vượt quá trăm tỷ chứ? Huống hồ anh của Thu Mai còn là đại anh hùng từng đánh bại Hưng Hạ, cũng là chủ tịch của một tập đoàn hàng nghìn tỷ?” “Về phẩm chất và đạo đức, Thu Mai nhà tôi không thua cái cô Phương Vũ Hàm kia một chút nào, về bối cảnh gia đình cũng không thua, hơn nữa Tử Hoa với Thu Mai còn yêu nhau, là một đội trời đất tác thành, chúng ta thân là người lớn nên thành toàn chuyện hôn sự chứ không nên phá vỡ hôn sự này” “Hơn nữa, chúng tôi cũng không cần quà hồi môn, thậm chí có thể đặt của hồi môn ngược lại, miễn là Tử Hoa và Thu Mai hạnh phúc. Thế là đủ, tôi chỉ là không hiểu tại sao ông không thể thành toàn cho đôi trẻ?
Bà ấy nhất quyết muốn gả Thu Mai cho Tử Hoa không phải vì bà ta mất hết mặt mũi.
Mà thực sự là vì Thu Mai và Tử Hoa rất xứng đôi.
Thân làm cha mẹ tất nhiên sẽ hy vọng con gái mình có thể ở cạnh người thực sự yêu con mình, cho dù bố mẹ có lỗ một chút cũng không sao. “Hừ!” Ông cụ Hoắc đáp: “Cái thương nghiệp Cửu Châu của anh nó đã bị người ta cướp mất rồi, thương nghiệp Sơn Nam của hai nhà Thẩm, Phương cũng đang trên bờ vực sụp đổ. Phượng hoàng mất lông còn không bằng gà, Thu Mai nhà mấy người không có cách nào bì được với Vũ Hàm đâu!” “Hơn nữa nhà mấy người còn đắc tội với nhiều thế lực lớn như thế, Tử Hoa nếu như lấy Thu Mai nhà các người thì đối với nhà họ Hoắc chúng tôi mà nói chẳng có lợi chỗ nào cả.” “Ngược lại thì Vũ Hàm như vận may vậy, còn là người có thể lực trong giới thương mại điện tử, quan hệ vô cùng rộng, nếu con bé trở thành con dâu nhà họ Hoắc chúng ta có thể giúp Dược phẩm Hoắc thị kinh doanh, đem lại lợi nhuận không nhỏ, con bé kia có thể đem lại lợi ích gì cho nhà họ Hoắc chúng ta chứ?”
Thẩm Thị Thu vừa tức giận vừa nghẹn họng.
Hoắc Tử Hoa khóc không ra nước mắt: "Ông. Đừng cái gì cũng chỉ liên kết với lợi ích được không?" “Ông mày là người kinh doanh, không liên kết với lợi ích thì liên kết với cái gì? Ông cụ Hoắc đáp.
Lúc này, Tiêu Thanh vẫn không nói chuyện đã bắt đầu mở miệng. “Nếu ông đã thích lợi ích như thế thì thành toàn cho Tử Hoa và Thu Mai đi, tôi sẽ đem đến cho ông lợi ích cực lớn mà ông tưởng tượng không nổi!" “Cậu sao?” Ông cụ Hoắc không nhịn được cười: “Cậu đang trên bờ vực thẳm rồi, ông ngoại, ông nội, vợ, cô của cậu cũng thế, nếu cậu có bản lĩnh thì sớm đã giúp bọn họ tạo lợi ích cực lớn rồi, còn có thể giúp tôi tạo ra lợi ích cực lớn nữa sao? Nực cười!”
Phương Vũ Hàm nghe xong cười lạnh nói: “Có giả vờ thì cũng ra dáng chút, bị mất mặt chưa kìa? Người nhà mình đang trên bờ vực thẳm rồi còn giúp không nổi mà còn định đem đến lợi ích lớn cho nhà họ Hoắc ư, có kẻ ngốc mới tin lời anh. "Ngược lại thì, Tiktok tôi có ba mươi triệu người hâm mộ, Kuaishou có hai mươi triệu người hâm mộ, tôi còn biết nhiều Kols có hàng trăm triệu người hâm mộ. Họ đều rất tốt với tôi. Tôi cần họ mang hàng gì, bọn họ cũng sẽ làm miễn phí cho tôi. Vì vậy, tôi không thể tưởng tượng nổi, tôi có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho Dược phẩm Hoắc thi nếu tôi giúp họ đâu!"
Nói đến đây, cô ta khinh thường nhìn về phía Tiêu Thanh: “Đến cả công ty trăm tỷ của mình mà anh cũng làm mất thì anh có thể giúp nhà họ Hoắc tạo ra lợi ích gì, anh nói tôi nghe xem?”
Tiêu Thanh nói: "Lạc đà gầy lại đi so với ngựa to. Đúng là tôi so với trước kia không bằng, nhưng so với một con kiến như cô thì tôi vẫn còn mạnh hơn cô nhiều. ít nhất chỉ cần một lời nói của tôi có thể khiến từng người từng người của quốc gia tỷ dân mua thuốc của Dược phẩm Hoắc thị" "Ha ha!"
Nghe câu này của Tiêu Thanh xong, tất cả người nhà họ Hoắc đều cười lần.
Phương Vũ Hàm cười đến đau cả bụng, mỉa mai nói: "Anh có bao nhiều sức lực để có thể vận động sức lực của cả một nước thì tập đoàn trăm tỷ của anh còn bị lấy đi sao? Công ty của nhà anh sẽ đối mặt với phá sản sao?"
Tiêu Thanh hừ lạnh một tiếng: "Đừng dùng tầm nhìn thiển cận của mình để nhìn công ty của gia đình tôi. Tuy rằng công ty của gia đình tôi đã bị trấn áp, hiệu quả sa sút nhưng phá sản thì không thể nào. Mười năm, một trăm năm nữa cũng không phá sản được vì có gia tộc Rothschild rót vốn để hỗ trợ công ty của gia đình tôi. Với nguồn vốn đầu vào liên tục, muốn phá sản cũng khó. " “Cái gì!”
Nghe thấy lời Tiêu Thanh nói.
Mục Thiên Lam, Thẩm Thị Thu chết lặng!
Họ mới biết rằng số tiền từ nước ngoài hỗ trợ họ là do Tiêu Thanh yêu cầu cung cấp từ gia tộc Rothschild mà ra.
Phụt
Người nhà họ Hoắc phì cười. “Không giả vờ có chết không?” Phương Vũ Hàm cười đến đỏ cả mặt: “Gia tộc Rothschild là gia tộc giàu nhất trên thế giới này, tài sản lên đến hơn mười nghìn đô la Mỹ, bọn họ coi trọng lợi ích nhất. Họ có thể giúp một người đến tài sản cũng giữ không nổi như anh sao? Đừng chọc cười tôi nữa, cười chết mất thôi?”
Ông cụ Hoắc không khách khí gì mà đuổi người đi "Tránh ra, đừng làm ô uế không khí nhà tôi nữa, nhà chúng tôi không chào đón các người, càng không gả Tử Hoa cho em gái cậu, cậu chết tâm đi!" “Ông... “Câm mồm!”
Ông cụ Hoắc đáp: “Dám nói thích Thẩm Thị Thu Mai nữa xem, tao đảm bảo sẽ đánh gãy chân mày!”
Hoặc Tử Hoa đang định nói gì đó, Tiêu Thanh đã ngăn lại, nói với ông cụ Hoặc: "Tử Hoa kết hôn với em gái tôi, của hồi môn của tôi cho gia đình ông là hợp đồng mua bản thuốc ở một quốc gia có thể mang lại cho ông ít nhất hàng chục tỷ lợi nhuận mỗi năm. Ông có chắc không cần?” Ông cụ Hoặc trợn tròn mắt: "Cậu đừng giả bộ ở trong nhà của tôi nữa? Có đánh chết tôi cũng không tin cậu có bản lĩnh đấy." "Vậy nên mau cút đi, đừng làm ô uế không khí trong nhà của tôi nữa, nếu không tôi sẽ thả chó cắn mấy người. Lời ông ta vừa dứt đã có người hớt hạ hớt hải chạy vào. “Ông ơi, bên ngoài có mấy người nước ngoài, nói là công chúa của nước Ba Tư, còn đem theo một hợp đồng thuốc rất lớn tới nữa. "Cái gì!”
Người của nhà họ Hoắc toàn bộ đều kinh ngạc đến phát ngốc!
Thẩm Thị Thu Mai bị nói đến mức tơi tả, hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống.
Tính cách của cô ấy giống Tiêu Vĩnh Nhã, thuộc loại dịu dàng, cộng thêm việc từ nhỏ quen sống với cảnh sống nhờ sống gửi đã tạo nên tính cách bị đánh mà không dám đánh trả, bị mắng không dám cãi lại của cô ấy. “Phương Vũ Hàm, tôi không cho phép cô nói Thu Mai như vậy!”
Hoắc Tử Hoa tức giận nói: “Cho dù Thu Mai có rất nhiều chỗ không xuất sắc như cô, nhưng Thu Mai dịu dàng lương thiện, vậy là đủ rồi, cô có xuất sắc cỡ nào đi nữa nhưng chỉ cần không có lòng lương thiện thì tôi cũng sẽ không thích cô đâu, là cô không có tư cách tranh giành với Thu Mai!”
Mặt, tại cậu ấy đỏ bừng bừng, tức giận vô cùng.
Phương Vũ Hàm ngây người, không dám tin nói: “Anh nói tôi không có tư cách cạnh tranh với cô ta sao?” “Đúng vậy!”
Hoắc Tử Hoa vừa thành thật vừa nghiêm túc nói: “Trong mắt của tôi, Thu Mai là hoàn mỹ nhất. Không ai có thể thay thế vị trí của cô ấy trong mắt tôi cả, kể cả cô!”
Nghe thấy lời này, Thu Mai rất cảm động.
Tiêu Thanh cũng rất hài lòng.
Mà toàn bộ người nhà họ Hoắc và nhà họ Phương đều bùng nổ.
Đặc biệt là ông cụ Hoắc lồng lộn lao ra, tát một cái lên mặt Hoắc Tử Hoa, phẫn nộ nói: "Mày đúng là bị ma quỷ mê hoặc rồi, Vũ Hàm xuất sắc như thế, có thể gả cho mày là đức một đời mới tích được, thế mà mày lại thà chọn một con gà hoang chứ cũng không thèm chọn phượng hoàng là Vũ Hàm, mắt mày mù rồi hay sao?” “Ông cụ Hoắc, lời này của ông khó nghe quá tôi không nghe được.” Thẩm Thị Thu bất mãn đứng dậy: “Thu Mai nhà chúng tôi sao lại thành con gà hoang rồi, sao lại không so được với Phương Vũ Hàm?” “Vũ Hàm ấy mà, chẳng qua là có gia tộc hàng trăm tỷ mà thôi, Thu Mai nhà tôi có chỗ dựa là nhà họ Thẩm ở Sơn Nam, nhà họ Phương ở Bắc Thanh có cái nào tài sản không vượt quá trăm tỷ chứ? Huống hồ anh của Thu Mai còn là đại anh hùng từng đánh bại Hưng Hạ, cũng là chủ tịch của một tập đoàn hàng nghìn tỷ?” “Về phẩm chất và đạo đức, Thu Mai nhà tôi không thua cái cô Phương Vũ Hàm kia một chút nào, về bối cảnh gia đình cũng không thua, hơn nữa Tử Hoa với Thu Mai còn yêu nhau, là một đội trời đất tác thành, chúng ta thân là người lớn nên thành toàn chuyện hôn sự chứ không nên phá vỡ hôn sự này” “Hơn nữa, chúng tôi cũng không cần quà hồi môn, thậm chí có thể đặt của hồi môn ngược lại, miễn là Tử Hoa và Thu Mai hạnh phúc. Thế là đủ, tôi chỉ là không hiểu tại sao ông không thể thành toàn cho đôi trẻ?
Bà ấy nhất quyết muốn gả Thu Mai cho Tử Hoa không phải vì bà ta mất hết mặt mũi.
Mà thực sự là vì Thu Mai và Tử Hoa rất xứng đôi.
Thân làm cha mẹ tất nhiên sẽ hy vọng con gái mình có thể ở cạnh người thực sự yêu con mình, cho dù bố mẹ có lỗ một chút cũng không sao. “Hừ!” Ông cụ Hoắc đáp: “Cái thương nghiệp Cửu Châu của anh nó đã bị người ta cướp mất rồi, thương nghiệp Sơn Nam của hai nhà Thẩm, Phương cũng đang trên bờ vực sụp đổ. Phượng hoàng mất lông còn không bằng gà, Thu Mai nhà mấy người không có cách nào bì được với Vũ Hàm đâu!” “Hơn nữa nhà mấy người còn đắc tội với nhiều thế lực lớn như thế, Tử Hoa nếu như lấy Thu Mai nhà các người thì đối với nhà họ Hoắc chúng tôi mà nói chẳng có lợi chỗ nào cả.” “Ngược lại thì Vũ Hàm như vận may vậy, còn là người có thể lực trong giới thương mại điện tử, quan hệ vô cùng rộng, nếu con bé trở thành con dâu nhà họ Hoắc chúng ta có thể giúp Dược phẩm Hoắc thị kinh doanh, đem lại lợi nhuận không nhỏ, con bé kia có thể đem lại lợi ích gì cho nhà họ Hoắc chúng ta chứ?”
Thẩm Thị Thu vừa tức giận vừa nghẹn họng.
Hoắc Tử Hoa khóc không ra nước mắt: "Ông. Đừng cái gì cũng chỉ liên kết với lợi ích được không?" “Ông mày là người kinh doanh, không liên kết với lợi ích thì liên kết với cái gì? Ông cụ Hoắc đáp.
Lúc này, Tiêu Thanh vẫn không nói chuyện đã bắt đầu mở miệng. “Nếu ông đã thích lợi ích như thế thì thành toàn cho Tử Hoa và Thu Mai đi, tôi sẽ đem đến cho ông lợi ích cực lớn mà ông tưởng tượng không nổi!" “Cậu sao?” Ông cụ Hoắc không nhịn được cười: “Cậu đang trên bờ vực thẳm rồi, ông ngoại, ông nội, vợ, cô của cậu cũng thế, nếu cậu có bản lĩnh thì sớm đã giúp bọn họ tạo lợi ích cực lớn rồi, còn có thể giúp tôi tạo ra lợi ích cực lớn nữa sao? Nực cười!”
Phương Vũ Hàm nghe xong cười lạnh nói: “Có giả vờ thì cũng ra dáng chút, bị mất mặt chưa kìa? Người nhà mình đang trên bờ vực thẳm rồi còn giúp không nổi mà còn định đem đến lợi ích lớn cho nhà họ Hoắc ư, có kẻ ngốc mới tin lời anh. "Ngược lại thì, Tiktok tôi có ba mươi triệu người hâm mộ, Kuaishou có hai mươi triệu người hâm mộ, tôi còn biết nhiều Kols có hàng trăm triệu người hâm mộ. Họ đều rất tốt với tôi. Tôi cần họ mang hàng gì, bọn họ cũng sẽ làm miễn phí cho tôi. Vì vậy, tôi không thể tưởng tượng nổi, tôi có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho Dược phẩm Hoắc thi nếu tôi giúp họ đâu!"
Nói đến đây, cô ta khinh thường nhìn về phía Tiêu Thanh: “Đến cả công ty trăm tỷ của mình mà anh cũng làm mất thì anh có thể giúp nhà họ Hoắc tạo ra lợi ích gì, anh nói tôi nghe xem?”
Tiêu Thanh nói: "Lạc đà gầy lại đi so với ngựa to. Đúng là tôi so với trước kia không bằng, nhưng so với một con kiến như cô thì tôi vẫn còn mạnh hơn cô nhiều. ít nhất chỉ cần một lời nói của tôi có thể khiến từng người từng người của quốc gia tỷ dân mua thuốc của Dược phẩm Hoắc thị" "Ha ha!"
Nghe câu này của Tiêu Thanh xong, tất cả người nhà họ Hoắc đều cười lần.
Phương Vũ Hàm cười đến đau cả bụng, mỉa mai nói: "Anh có bao nhiều sức lực để có thể vận động sức lực của cả một nước thì tập đoàn trăm tỷ của anh còn bị lấy đi sao? Công ty của nhà anh sẽ đối mặt với phá sản sao?"
Tiêu Thanh hừ lạnh một tiếng: "Đừng dùng tầm nhìn thiển cận của mình để nhìn công ty của gia đình tôi. Tuy rằng công ty của gia đình tôi đã bị trấn áp, hiệu quả sa sút nhưng phá sản thì không thể nào. Mười năm, một trăm năm nữa cũng không phá sản được vì có gia tộc Rothschild rót vốn để hỗ trợ công ty của gia đình tôi. Với nguồn vốn đầu vào liên tục, muốn phá sản cũng khó. " “Cái gì!”
Nghe thấy lời Tiêu Thanh nói.
Mục Thiên Lam, Thẩm Thị Thu chết lặng!
Họ mới biết rằng số tiền từ nước ngoài hỗ trợ họ là do Tiêu Thanh yêu cầu cung cấp từ gia tộc Rothschild mà ra.
Phụt
Người nhà họ Hoắc phì cười. “Không giả vờ có chết không?” Phương Vũ Hàm cười đến đỏ cả mặt: “Gia tộc Rothschild là gia tộc giàu nhất trên thế giới này, tài sản lên đến hơn mười nghìn đô la Mỹ, bọn họ coi trọng lợi ích nhất. Họ có thể giúp một người đến tài sản cũng giữ không nổi như anh sao? Đừng chọc cười tôi nữa, cười chết mất thôi?”
Ông cụ Hoắc không khách khí gì mà đuổi người đi "Tránh ra, đừng làm ô uế không khí nhà tôi nữa, nhà chúng tôi không chào đón các người, càng không gả Tử Hoa cho em gái cậu, cậu chết tâm đi!" “Ông... “Câm mồm!”
Ông cụ Hoắc đáp: “Dám nói thích Thẩm Thị Thu Mai nữa xem, tao đảm bảo sẽ đánh gãy chân mày!”
Hoặc Tử Hoa đang định nói gì đó, Tiêu Thanh đã ngăn lại, nói với ông cụ Hoặc: "Tử Hoa kết hôn với em gái tôi, của hồi môn của tôi cho gia đình ông là hợp đồng mua bản thuốc ở một quốc gia có thể mang lại cho ông ít nhất hàng chục tỷ lợi nhuận mỗi năm. Ông có chắc không cần?” Ông cụ Hoặc trợn tròn mắt: "Cậu đừng giả bộ ở trong nhà của tôi nữa? Có đánh chết tôi cũng không tin cậu có bản lĩnh đấy." "Vậy nên mau cút đi, đừng làm ô uế không khí trong nhà của tôi nữa, nếu không tôi sẽ thả chó cắn mấy người. Lời ông ta vừa dứt đã có người hớt hạ hớt hải chạy vào. “Ông ơi, bên ngoài có mấy người nước ngoài, nói là công chúa của nước Ba Tư, còn đem theo một hợp đồng thuốc rất lớn tới nữa. "Cái gì!”
Người của nhà họ Hoắc toàn bộ đều kinh ngạc đến phát ngốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.