Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 765
L-T
08/10/2021
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
"Đánh gục đám trai bao cho tôi trước rồi nói sau!" Người đàn ông trung niên quát lên.
Ông ta mang tới khoảng hai ba chục người, ai cũng cầm gậy cao su, điên cuồng xông tới đập đám cậu trai bao. "A!"
Các cậu trai bao bị đập té xuống đất, ôm đầu khóc lóc.
Trên người Ngô Tuệ Lan và đám phu nhân kia, người nào người nấy giống như được gắn động cơ điện vậy, toàn thân run rẩy rất mạnh, có phu nhân bị dọa đến mức són nước tiểu, co rút vào trong góc, vô cùng sợ hãi!
Sau một trận đập điên cuồng, đám cậu trai bao đã bị đập thành như con chó chết, ngã xuống đất muốn khóc cũng không khóc được.
Lúc này, sắc mặt người đàn ông trung niên đầy giận dữ, ông ta sải bước đi về phía Lâm phu nhân. "Quốc Huy, tôi tôi tôi... không có câu trai bao, chỉ giống như lúc ông xã giao thì ôm em gái thôi, không phải như ông nghĩ đầu...
Không đợi bà ta nói hết.
Lâm Quốc Huy tát một cái khiến bà ta té xuống đất, quát lên: "Cho rằng tôi mù sao, thể lúc tôi mở cửa ra chả nhẽ tôi không thấy cái tay của thăng trai bao kia sở ở đâu sao?" "Còn nữa, ông Vương cũng nói với tôi, ông ta đến Dạ Lai Hương xã giao mấy lần, luôn thấy bà uống say nét mặt hớn hở, ôm ôm ấp ấp với trai bao đi ra ngoài. Ông ta còn từng theo dõi, các người đi thẳng đến khách sạn thuê phòng, đừng có nói với tôi chỉ có ngủ một giấc mà cái gì cũng không làm!" "Hu hu..."
Lâm phu nhân khóc: "Quốc Huy, tôi sai rồi. Sau này tôi không dám nữa, ông đừng nóng giận có được không?" "Cút bà mày đi!"
Lâm Quốc Huy lại tát bà ta một cái, sau đó chỉ vào một tên trai bao, quát lên: "Ấn tay nó xuống bàn cho tôi!" Ngay lập tức có vệ sĩ đè tay của cậu trai mạnh mẽ xuống bàn trà nhỏ. "Lấy dao tới đây!"
Lâm Quốc Huy đưa tay.
Một con dao phay được đưa tới tay ông ta. "Mẹ mày thẳng chó, người đàn bà của bố mày mà mày cũng dám sờ, xem tao có giẫm móng chó của mày không!" Dứt lời, ông ta chém xuống. "A!"
Cậu chàng mạnh mẽ kêu la thảm thiết, nửa cánh tay đã bị chặt xuống. "Má ơi!"
Đám người Ngô Tuệ Lan kinh hãi kêu la liên tục, sắc mặt trắng bệch, đám cậu trai bị đập ngã dưới đất cũng run lẩy bẩy, khóc ồ lên. "Cái đám bác gái kia, cút hết qua đây cho tôi!"
Lâm Quốc Huy quát lên. "Hu hu hu..." di qua.
Đám phu nhân sợ quá khóc lên, không người nào dám Lâm Quốc Huy cả giận nói: "Còn không cút qua, bố mày chém chết hết đám chúng mày!" Nhất thời, toàn bộ đám phu nhân chạy tới, run lẩy bẩy đứng trước mặt Lâm Quốc Huy.
Lâm Quốc Huy nghiến răng nghiến lợi chửi mắng những người phụ nữ này: "Một đám không biết kiểm điểm, vợ tôi chơi với các người, cái tốt không học được, thế mà lại học đi câu trai bao, hôm nay xem tôi làm sao chỉnh đốn các người!" Ông ta ném dao, cầm lấy một cây gậy cao su, hung hãn đập đám phu nhân, từng người từng người một, khiến đám phu nhân la hét thảm thiết.
Mắt thấy sắp đập phải Ngô Tuệ Lan, có lẽ là Ngô Tuệ Lan bị dọa không nhẹ, lúc này la lên: "Ông anh, ông không thể đánh tôi. Không nói dối ông, con rể của tôi rất trâu, nếu như ông dám đánh tôi, bị con rể tôi biết được, nó tuyệt đối sẽ không tha cho ông!" "Đi chơi trai bao mà còn dám uy hiếp tôi!" Lâm Quốc Huy nghiến răng nghiến lợi: "Người đàn bà này hư hỏng nhất, người khác chỉ ôm một thẳng, bà mẹ nó ôm hai thắng, chắc chắn là bà làm hư vợ tôi, xem tôi đánh chết bà thể nào!”
Lời vừa rơi xuống, Lâm Quốc Huy giơ cao gậy cao su, đập về phía Ngô Tuệ Lan. "Đừng mà!"
Ngô Tuệ Lan sợ muốn chết kêu la, hai tay ôm lấy đầu, nhào về phía ghế sa lông, ống cao su nện vào đùi bà ta. "A!"
Bà ta đau đến nỗi hét thảm. Nhưng rất nhanh, từng gậy từng gậy đánh vào người bà ta.
Ngô Tuệ Lan vừa khóc vừa la: "Ông anh, con rể tôi thật sự có quan hệ, ông không thể đánh tôi được. Bắc Thanh Vương và con rể tôi xưng anh xưng em, nếu như con rể tôi mà biết ông đánh tôi như vậy, chắc chắc sẽ kêu Bắc Thanh Vương xử lý ông... "Hừ!"
Lâm Quốc Huy nghe xong, chẳng những không có dừng lại, ngược lại còn vừa đập vừa chửi: "Bà già đáng chết, còn dám uy hiếp tôi, đừng nói con rể bà quen biết Đỗ Thiên Sinh, cho dù con rể bà là Đỗ Thiên Sinh, ông nội đây vẫn đánh bà như thường!" "Ông anh, quan hệ của ông cứng như vậy sao?" Ngô Tuệ Lan khóc hỏi, trong lòng rất sợ.
Lâm Quốc Huy nói: "Người đứng đầu Bắc Thanh là anh họ tôi, bà nói xem tôi trâu hay không trâu? Mặc dù tôi không giàu bằng Đỗ Thiên Sinh, nhưng Đỗ Thiên Sinh nhìn thấy tôi thì cũng phải khách khí, bà còn dám lấy chuyện con rể quen biết Đỗ Thiên Sinh ra hù dọa tôi, bà dọa sai người rồi!" "Hu hu..."
Ngô Tuệ Lan tuyệt vọng khóc. "Ông anh, nói thật với ông, tôi là người mới, đây là lần đầu tiên đến đây, là vợ ông dẫn tôi đến, hai cậu trai cũng là do bà ta chọn cho tôi, tôi oan uổng mà ông anh "Không tin thì ông có thể hỏi hai người bồi tôi một chút, tôi thật sự rất trong sạch, là bị vợ ông làm hư, không phải tôi làm hư vợ ông đầu."
Bà ta khóc nước mắt đầm đìa. "Cái răm!"
Lâm phu nhân cả giận nói: "Rõ ràng là chính bà dẫn chúng tôi đến nơi này, còn dám đổ oan cho chúng tôi. Trong đây bà lằng lơ nhất, nếu không phải bị bà đầu độc, chúng tôi có thể đến chỗ như vậy, có thể câu trai sau lưng chồng sao?" “Không sai! Đều do bà hại!" “Đều là do bà!"
Toàn bộ đảm phu nhân đều chụp nồi lên trên đầu Ngô Tuệ Lan. Quan hệ của Lâm Quốc Huy quá cứng, đắc tội với Lâm phu nhân thì bọn họ không có chỗ tốt. Ngô Tuệ Lan là trái hồng mềm, dễ bóp hơn một chút. "Các chị em, sao các người có thể như vậy?"
Ngô Tuệ Lan kêu khóc: "Tôi mang theo các người đi làm giàu, các người cũng kiếm được tiền, sao có thể trở mặt không nhận người, đổ oan cho tôi như vậy chứ, các người làm tôi quá tổn thương!" "Mã Lợi, Dương Lợi, mau làm chứng cho tôi. Tôi trong sáng, là bọn họ làm hư tôi, hai người mau làm chứng cho tôi đi!"
Hai tên trai bao kia nào dám nói thật? Toàn bộ mũi dùi chỉ về phía Ngô Tuệ Lan. "Chính là bà ta dẫn Lâm phu nhân đến đây, cậu trai của Lâm phu nhân cũng là do bà ta chọn.
Lâm Quốc Huy nghe xong, nhất thời bùng nổ. "Người đàn bà đáng chết, dám làm hư vợ tôi, xem tôi có đánh chết bà hay không! Đánh chết bà.."
Sau một trận đánh đập điên cuồng, Ngô Tuệ Lan nằm trên sa lông giống như chó chết, nước mắt tràn ra cũng làm ướt một mảng ghế. "Mỗi người các người gọi điện thoại cho chồng mình tới đón, tôi phải gọi người đàn ông của các người đến, để bọn họ nhìn một chút xem vợ bọn họ là loại đàn bà gì!"
Đám phu nhân đều bị dọa sợ.
Nếu như để chồng của bọn họ biết được, vậy thì?
Nhưng mà bọn họ không dám không nghe lời Lâm Quốc Huy, ngay lập tức từng người một gọi điện thoại cho chồng, đều là Lâm Quốc Huy nghe máy, rất nhanh đã đến lượt Ngô Tuệ Lan. “Ông anh, có thể không gọi hay không?" Ngô Tuệ Lan yếu ớt hỏi. "Không gọi thì tôi đánh chết bà!"
Lâm Quốc Huy quát lên.
Ngô Tuệ Lan lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho
Mục An Minh. "Tuệ Lan, đã mấy giờ rồi, đừng đánh mạt chược nữa, về nhà nghỉ ngơi thôi." "Vợ ông không đánh mạt chược, là đang câu trai bao, câu hai thằng, bị tôi bắt quả tang. Ông tới phòng Queen ở Dạ Lai Hương ngay lập tức, nếu không tôi đánh chết bà ta!" "Cái gì!"
Mục An Minh sợ ngây người. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh *nhất
Ngay sau khi cúp điện thoại, ông gọi cho Mục Thiên Lam qua đó.
Lúc này, Mục Thiên Lam đang bưng chén cháo gà hầm nhân sâm, đi vào thư phòng. "Chồng ơi, uống chén cháo gà bồi bổ cơ thể này, đừng để bản thân mệt mỏi" Mục Thiên Lam đau lòng nói. "Cảm ơn vợ!" Tiêu Thanh cười cười, vừa xem bản đồ, vừa ăn cháo gà.
Ngay lúc này, điện thoại của Mục Thiên Lam reo lên, là bố gọi tới. "Cái gì!"
Sau khi nghe điện thoại, biết được rõ tình hình, sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi kịch liệt. "Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Thanh hỏi.
Mục Thiên Lam khó khăn mở miệng: "Có người gọi điện thoại cho bố, nói mẹ tới Dạ Lai Hương câu trai bao bị người ta bắt được, muốn chúng ta nhanh chóng qua đó, nếu không sẽ đánh chết mẹ, anh có thời gian đi cùng bố em không?" "Phụt!"
Tiêu Thanh phun cháo trong miệng ra ngoài. "Thật hay giả vậy? Mẹ em đi câu trai bao?"
Mục Thiên Lam trợn mắt nhìn Tiêu Thanh một cái: "Em bị mẹ chọc tức, sao anh còn cười? Có thời gian thì đi cùng em, không còn tự em đi với bố một chuyến" "Có chứ, có thời gian. Tiêu Thanh lo lắng cho Mục Thiên Lam, lập tức vứt bỏ việc trong đầu, đi cùng Mục Thiên Lam đến đón bố vợ.
Trong phòng bao của Dạ Lan Hương. "Người đàn bà hèn hạ, lừa tôi đánh mạt chược, hoá ra là chạy đến đây câu trai!" "Thật có bản lĩnh mà con mụ kia, dám chơi trai sau lưng tôi, xem tôi có đánh chết bà hay không!” Chồng của đám phu nhân lần lướt từng người đến phòng bao, đánh chửi bọn họ.
Đám phu nhân bị đánh la hét khóc lóc, rối rít chỉ về phía Ngô Tuệ lan: "Là bà ta dẫn chúng tôi tới, trước kia chúng tôi chưa từng tới đây, cũng là do bà ta làm hư"
Mấy ông giám đốc nghe xong, lập tức tay đấm chân đá Ngô Tuệ Lan.
Còn vừa đánh vừa chửi: "Con mụ này, dám mang vợ tôi đi câu trai, bà chết chắc rồi!"
Bich bich bich!
Bọn họ hung hãn đánh đập dữ dội. “Tôi bị oan mà! Tôi còn oan hơn Thị Mầu!"
Ngô Tuệ Lan khóc đến xé ruột xé gan, ra sức cầu xin tha thứ.
Nhưng mà, mấy ông giám đốc cũng cho rằng bà ta làm hư vợ bọn họ, vì thế nên không hề tha cho bà ta mà muốn đánh bà ta vào chỗ chết, bộ dạng kích động không đánh chết bà ta không được.
Rất nhanh, Ngô Tuệ Lan đã bị đánh đến mức không nói ra lời, trong miệng đầy máu.
Nhưng mà đám giám đốc vẫn không dừng tay, tiếp tục hành hung bà ta. "Con rể, con đang ở đâu vậy, mau tới cứu mẹ con ơi!"
Nội tâm bà ta kêu gào, chỉ mong Tiêu Thanh lập tức xuất hiện.
Ước chừng một phút sau.
Kęt ket!
Cửa phòng bao bị đẩy ra.
Bỗng chốc Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, Mục An Minh, Mục An Phong đi vào.
Khi thấy một đám người đang đánh Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh bọn họ cũng kinh hãi la lên. "Đừng đánh vợ tôi! Mau dừng tay!" "Đừng đánh mẹ tôi! Các người đừng đánh mẹ tôi!"
Tiêu Thanh trực tiếp xông tới, lỗi năm sáu giám đốc ra từng người một, quát lên: "Đánh mẹ vợ tôi một chút, tôi giẫm nát tay các người!" "Hu hu hu..."
Ngô Tuệ Lan vừa mừng vừa tủi thân khóc: "Con rể, con tới rồi, mẹ sắp bị người ta đánh chết rồi, hu hu hu…" "Tuệ Lan, bà không sao chứ Tuệ Lan?"
Mục An Minh quan tâm hỏi.
Ngô Tuệ Lan tát ông một cái: "Tôi bị thể này, có thể không sao được hả?" Mục Thiên Lam thở hồn hển nói: "Mẹ, mẹ chạy đi câu trai bao, bố chưa trách mẹ, ngược lại sao mẹ lại đánh ông ay?" Cô cực kỳ tức giận, cảm thấy mẹ quá mức chèn ép người khác!
Sao lại có thể đi câu trai bao chứ!
Lúc này, Tiêu Thanh lạnh giọng hỏi: "Mẹ vợ tôi đi câu trai, muốn đánh muốn chửi thì cũng là chuyện của bố vợ tôi, các người dựa vào cái gì, có tư cách gì mà đánh mẹ vợ tôi thành như vậy?"
**********
"Đánh gục đám trai bao cho tôi trước rồi nói sau!" Người đàn ông trung niên quát lên.
Ông ta mang tới khoảng hai ba chục người, ai cũng cầm gậy cao su, điên cuồng xông tới đập đám cậu trai bao. "A!"
Các cậu trai bao bị đập té xuống đất, ôm đầu khóc lóc.
Trên người Ngô Tuệ Lan và đám phu nhân kia, người nào người nấy giống như được gắn động cơ điện vậy, toàn thân run rẩy rất mạnh, có phu nhân bị dọa đến mức són nước tiểu, co rút vào trong góc, vô cùng sợ hãi!
Sau một trận đập điên cuồng, đám cậu trai bao đã bị đập thành như con chó chết, ngã xuống đất muốn khóc cũng không khóc được.
Lúc này, sắc mặt người đàn ông trung niên đầy giận dữ, ông ta sải bước đi về phía Lâm phu nhân. "Quốc Huy, tôi tôi tôi... không có câu trai bao, chỉ giống như lúc ông xã giao thì ôm em gái thôi, không phải như ông nghĩ đầu...
Không đợi bà ta nói hết.
Lâm Quốc Huy tát một cái khiến bà ta té xuống đất, quát lên: "Cho rằng tôi mù sao, thể lúc tôi mở cửa ra chả nhẽ tôi không thấy cái tay của thăng trai bao kia sở ở đâu sao?" "Còn nữa, ông Vương cũng nói với tôi, ông ta đến Dạ Lai Hương xã giao mấy lần, luôn thấy bà uống say nét mặt hớn hở, ôm ôm ấp ấp với trai bao đi ra ngoài. Ông ta còn từng theo dõi, các người đi thẳng đến khách sạn thuê phòng, đừng có nói với tôi chỉ có ngủ một giấc mà cái gì cũng không làm!" "Hu hu..."
Lâm phu nhân khóc: "Quốc Huy, tôi sai rồi. Sau này tôi không dám nữa, ông đừng nóng giận có được không?" "Cút bà mày đi!"
Lâm Quốc Huy lại tát bà ta một cái, sau đó chỉ vào một tên trai bao, quát lên: "Ấn tay nó xuống bàn cho tôi!" Ngay lập tức có vệ sĩ đè tay của cậu trai mạnh mẽ xuống bàn trà nhỏ. "Lấy dao tới đây!"
Lâm Quốc Huy đưa tay.
Một con dao phay được đưa tới tay ông ta. "Mẹ mày thẳng chó, người đàn bà của bố mày mà mày cũng dám sờ, xem tao có giẫm móng chó của mày không!" Dứt lời, ông ta chém xuống. "A!"
Cậu chàng mạnh mẽ kêu la thảm thiết, nửa cánh tay đã bị chặt xuống. "Má ơi!"
Đám người Ngô Tuệ Lan kinh hãi kêu la liên tục, sắc mặt trắng bệch, đám cậu trai bị đập ngã dưới đất cũng run lẩy bẩy, khóc ồ lên. "Cái đám bác gái kia, cút hết qua đây cho tôi!"
Lâm Quốc Huy quát lên. "Hu hu hu..." di qua.
Đám phu nhân sợ quá khóc lên, không người nào dám Lâm Quốc Huy cả giận nói: "Còn không cút qua, bố mày chém chết hết đám chúng mày!" Nhất thời, toàn bộ đám phu nhân chạy tới, run lẩy bẩy đứng trước mặt Lâm Quốc Huy.
Lâm Quốc Huy nghiến răng nghiến lợi chửi mắng những người phụ nữ này: "Một đám không biết kiểm điểm, vợ tôi chơi với các người, cái tốt không học được, thế mà lại học đi câu trai bao, hôm nay xem tôi làm sao chỉnh đốn các người!" Ông ta ném dao, cầm lấy một cây gậy cao su, hung hãn đập đám phu nhân, từng người từng người một, khiến đám phu nhân la hét thảm thiết.
Mắt thấy sắp đập phải Ngô Tuệ Lan, có lẽ là Ngô Tuệ Lan bị dọa không nhẹ, lúc này la lên: "Ông anh, ông không thể đánh tôi. Không nói dối ông, con rể của tôi rất trâu, nếu như ông dám đánh tôi, bị con rể tôi biết được, nó tuyệt đối sẽ không tha cho ông!" "Đi chơi trai bao mà còn dám uy hiếp tôi!" Lâm Quốc Huy nghiến răng nghiến lợi: "Người đàn bà này hư hỏng nhất, người khác chỉ ôm một thẳng, bà mẹ nó ôm hai thắng, chắc chắn là bà làm hư vợ tôi, xem tôi đánh chết bà thể nào!”
Lời vừa rơi xuống, Lâm Quốc Huy giơ cao gậy cao su, đập về phía Ngô Tuệ Lan. "Đừng mà!"
Ngô Tuệ Lan sợ muốn chết kêu la, hai tay ôm lấy đầu, nhào về phía ghế sa lông, ống cao su nện vào đùi bà ta. "A!"
Bà ta đau đến nỗi hét thảm. Nhưng rất nhanh, từng gậy từng gậy đánh vào người bà ta.
Ngô Tuệ Lan vừa khóc vừa la: "Ông anh, con rể tôi thật sự có quan hệ, ông không thể đánh tôi được. Bắc Thanh Vương và con rể tôi xưng anh xưng em, nếu như con rể tôi mà biết ông đánh tôi như vậy, chắc chắc sẽ kêu Bắc Thanh Vương xử lý ông... "Hừ!"
Lâm Quốc Huy nghe xong, chẳng những không có dừng lại, ngược lại còn vừa đập vừa chửi: "Bà già đáng chết, còn dám uy hiếp tôi, đừng nói con rể bà quen biết Đỗ Thiên Sinh, cho dù con rể bà là Đỗ Thiên Sinh, ông nội đây vẫn đánh bà như thường!" "Ông anh, quan hệ của ông cứng như vậy sao?" Ngô Tuệ Lan khóc hỏi, trong lòng rất sợ.
Lâm Quốc Huy nói: "Người đứng đầu Bắc Thanh là anh họ tôi, bà nói xem tôi trâu hay không trâu? Mặc dù tôi không giàu bằng Đỗ Thiên Sinh, nhưng Đỗ Thiên Sinh nhìn thấy tôi thì cũng phải khách khí, bà còn dám lấy chuyện con rể quen biết Đỗ Thiên Sinh ra hù dọa tôi, bà dọa sai người rồi!" "Hu hu..."
Ngô Tuệ Lan tuyệt vọng khóc. "Ông anh, nói thật với ông, tôi là người mới, đây là lần đầu tiên đến đây, là vợ ông dẫn tôi đến, hai cậu trai cũng là do bà ta chọn cho tôi, tôi oan uổng mà ông anh "Không tin thì ông có thể hỏi hai người bồi tôi một chút, tôi thật sự rất trong sạch, là bị vợ ông làm hư, không phải tôi làm hư vợ ông đầu."
Bà ta khóc nước mắt đầm đìa. "Cái răm!"
Lâm phu nhân cả giận nói: "Rõ ràng là chính bà dẫn chúng tôi đến nơi này, còn dám đổ oan cho chúng tôi. Trong đây bà lằng lơ nhất, nếu không phải bị bà đầu độc, chúng tôi có thể đến chỗ như vậy, có thể câu trai sau lưng chồng sao?" “Không sai! Đều do bà hại!" “Đều là do bà!"
Toàn bộ đảm phu nhân đều chụp nồi lên trên đầu Ngô Tuệ Lan. Quan hệ của Lâm Quốc Huy quá cứng, đắc tội với Lâm phu nhân thì bọn họ không có chỗ tốt. Ngô Tuệ Lan là trái hồng mềm, dễ bóp hơn một chút. "Các chị em, sao các người có thể như vậy?"
Ngô Tuệ Lan kêu khóc: "Tôi mang theo các người đi làm giàu, các người cũng kiếm được tiền, sao có thể trở mặt không nhận người, đổ oan cho tôi như vậy chứ, các người làm tôi quá tổn thương!" "Mã Lợi, Dương Lợi, mau làm chứng cho tôi. Tôi trong sáng, là bọn họ làm hư tôi, hai người mau làm chứng cho tôi đi!"
Hai tên trai bao kia nào dám nói thật? Toàn bộ mũi dùi chỉ về phía Ngô Tuệ Lan. "Chính là bà ta dẫn Lâm phu nhân đến đây, cậu trai của Lâm phu nhân cũng là do bà ta chọn.
Lâm Quốc Huy nghe xong, nhất thời bùng nổ. "Người đàn bà đáng chết, dám làm hư vợ tôi, xem tôi có đánh chết bà hay không! Đánh chết bà.."
Sau một trận đánh đập điên cuồng, Ngô Tuệ Lan nằm trên sa lông giống như chó chết, nước mắt tràn ra cũng làm ướt một mảng ghế. "Mỗi người các người gọi điện thoại cho chồng mình tới đón, tôi phải gọi người đàn ông của các người đến, để bọn họ nhìn một chút xem vợ bọn họ là loại đàn bà gì!"
Đám phu nhân đều bị dọa sợ.
Nếu như để chồng của bọn họ biết được, vậy thì?
Nhưng mà bọn họ không dám không nghe lời Lâm Quốc Huy, ngay lập tức từng người một gọi điện thoại cho chồng, đều là Lâm Quốc Huy nghe máy, rất nhanh đã đến lượt Ngô Tuệ Lan. “Ông anh, có thể không gọi hay không?" Ngô Tuệ Lan yếu ớt hỏi. "Không gọi thì tôi đánh chết bà!"
Lâm Quốc Huy quát lên.
Ngô Tuệ Lan lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho
Mục An Minh. "Tuệ Lan, đã mấy giờ rồi, đừng đánh mạt chược nữa, về nhà nghỉ ngơi thôi." "Vợ ông không đánh mạt chược, là đang câu trai bao, câu hai thằng, bị tôi bắt quả tang. Ông tới phòng Queen ở Dạ Lai Hương ngay lập tức, nếu không tôi đánh chết bà ta!" "Cái gì!"
Mục An Minh sợ ngây người. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh *nhất
Ngay sau khi cúp điện thoại, ông gọi cho Mục Thiên Lam qua đó.
Lúc này, Mục Thiên Lam đang bưng chén cháo gà hầm nhân sâm, đi vào thư phòng. "Chồng ơi, uống chén cháo gà bồi bổ cơ thể này, đừng để bản thân mệt mỏi" Mục Thiên Lam đau lòng nói. "Cảm ơn vợ!" Tiêu Thanh cười cười, vừa xem bản đồ, vừa ăn cháo gà.
Ngay lúc này, điện thoại của Mục Thiên Lam reo lên, là bố gọi tới. "Cái gì!"
Sau khi nghe điện thoại, biết được rõ tình hình, sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi kịch liệt. "Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Thanh hỏi.
Mục Thiên Lam khó khăn mở miệng: "Có người gọi điện thoại cho bố, nói mẹ tới Dạ Lai Hương câu trai bao bị người ta bắt được, muốn chúng ta nhanh chóng qua đó, nếu không sẽ đánh chết mẹ, anh có thời gian đi cùng bố em không?" "Phụt!"
Tiêu Thanh phun cháo trong miệng ra ngoài. "Thật hay giả vậy? Mẹ em đi câu trai bao?"
Mục Thiên Lam trợn mắt nhìn Tiêu Thanh một cái: "Em bị mẹ chọc tức, sao anh còn cười? Có thời gian thì đi cùng em, không còn tự em đi với bố một chuyến" "Có chứ, có thời gian. Tiêu Thanh lo lắng cho Mục Thiên Lam, lập tức vứt bỏ việc trong đầu, đi cùng Mục Thiên Lam đến đón bố vợ.
Trong phòng bao của Dạ Lan Hương. "Người đàn bà hèn hạ, lừa tôi đánh mạt chược, hoá ra là chạy đến đây câu trai!" "Thật có bản lĩnh mà con mụ kia, dám chơi trai sau lưng tôi, xem tôi có đánh chết bà hay không!” Chồng của đám phu nhân lần lướt từng người đến phòng bao, đánh chửi bọn họ.
Đám phu nhân bị đánh la hét khóc lóc, rối rít chỉ về phía Ngô Tuệ lan: "Là bà ta dẫn chúng tôi tới, trước kia chúng tôi chưa từng tới đây, cũng là do bà ta làm hư"
Mấy ông giám đốc nghe xong, lập tức tay đấm chân đá Ngô Tuệ Lan.
Còn vừa đánh vừa chửi: "Con mụ này, dám mang vợ tôi đi câu trai, bà chết chắc rồi!"
Bich bich bich!
Bọn họ hung hãn đánh đập dữ dội. “Tôi bị oan mà! Tôi còn oan hơn Thị Mầu!"
Ngô Tuệ Lan khóc đến xé ruột xé gan, ra sức cầu xin tha thứ.
Nhưng mà, mấy ông giám đốc cũng cho rằng bà ta làm hư vợ bọn họ, vì thế nên không hề tha cho bà ta mà muốn đánh bà ta vào chỗ chết, bộ dạng kích động không đánh chết bà ta không được.
Rất nhanh, Ngô Tuệ Lan đã bị đánh đến mức không nói ra lời, trong miệng đầy máu.
Nhưng mà đám giám đốc vẫn không dừng tay, tiếp tục hành hung bà ta. "Con rể, con đang ở đâu vậy, mau tới cứu mẹ con ơi!"
Nội tâm bà ta kêu gào, chỉ mong Tiêu Thanh lập tức xuất hiện.
Ước chừng một phút sau.
Kęt ket!
Cửa phòng bao bị đẩy ra.
Bỗng chốc Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, Mục An Minh, Mục An Phong đi vào.
Khi thấy một đám người đang đánh Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh bọn họ cũng kinh hãi la lên. "Đừng đánh vợ tôi! Mau dừng tay!" "Đừng đánh mẹ tôi! Các người đừng đánh mẹ tôi!"
Tiêu Thanh trực tiếp xông tới, lỗi năm sáu giám đốc ra từng người một, quát lên: "Đánh mẹ vợ tôi một chút, tôi giẫm nát tay các người!" "Hu hu hu..."
Ngô Tuệ Lan vừa mừng vừa tủi thân khóc: "Con rể, con tới rồi, mẹ sắp bị người ta đánh chết rồi, hu hu hu…" "Tuệ Lan, bà không sao chứ Tuệ Lan?"
Mục An Minh quan tâm hỏi.
Ngô Tuệ Lan tát ông một cái: "Tôi bị thể này, có thể không sao được hả?" Mục Thiên Lam thở hồn hển nói: "Mẹ, mẹ chạy đi câu trai bao, bố chưa trách mẹ, ngược lại sao mẹ lại đánh ông ay?" Cô cực kỳ tức giận, cảm thấy mẹ quá mức chèn ép người khác!
Sao lại có thể đi câu trai bao chứ!
Lúc này, Tiêu Thanh lạnh giọng hỏi: "Mẹ vợ tôi đi câu trai, muốn đánh muốn chửi thì cũng là chuyện của bố vợ tôi, các người dựa vào cái gì, có tư cách gì mà đánh mẹ vợ tôi thành như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.