Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 883
L-T
24/11/2021
Anh ta thích nhất nhìn thấy cảnh cả nhà Ngô Tuệ Lan gặp nạn.
Vốn dĩ lần này anh ta tới đây chính là muốn thu lại toàn bộ tiền của Ngô Tuệ Lan. Nhưng anh ta cảm thấy không cần vội, để Ngô Tuệ Lan đến
bệnh viện nhìn Thiên Lam và các cháu của mình chết, làm cho bà ta khóc lớn một trận, như vậy thì anh ta sẽ càng vui vẻ hơn.
“Được, vậy mợ hai cứ đi đến bệnh viện trước đi, đi đưa tiễn em gái Thiên Lam một đoạn đường cuối cùng đi. Nói với cô ta rằng kiếp sau đừng có đối đầu với con nữa, như vậy sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu?
Ngô Tuệ Lan gật đầu liên tục nói được.
Mục Hải Long kêu người tránh ra, Ngô Tuệ Lan tiến vào thang máy ngay lập tức, nhanh chóng chạy trốn khỏi đó.
“Ha ha!” Mục Hải Long khó mà che giấu được tâm trạng vui vẻ nên đã cười to một lần nữa.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Tiêu Thanh sẽ phải chết trong sa mạc. Bây giờ Mục Thiên Lam cũng đã chết, người chiến thắng cuối cùng trong cuộc đấu này vẫn là Mục Hải Long mình đây!”
“Tiếp theo đây chỉ cần chờ mình thu dọn sạch sẽ toàn bộ tài sản của Ngô Tuệ Lan, nhà họ Phương, nhà họ Tiêu và nhà họ Thẩm, sau đó mình sẽ đi tới đỉnh cao của đời người. Ha ha ha!”
Trong lúc anh ta đang hạnh phúc thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Bố vợ có gì dặn dò con vậy ạ?”
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng gào thét của Matsushita: “Sakurako bị mất liên lạc rồi. Tai mắt lại nghe thấy có tiếng súng trong bệnh viện, Đỗ Thiên Sinh lại cho người mang một cái bao tải vội vàng rời đi. Chắc chắn Sakurako bị giết rồi, con bé bị cậu hại chết rồi!”
“Gì cơ?”
Mục Hải Long kinh hãi đến mức sụp đổ, còn cao có nửa mét, không thể tin được mà hỏi lại: “Không phải chứ bố, Sakurako... cô ấy, cô ấy, cô ấy... sao cô ấy lại chết được, con không tin, con không tin!”
Matsushita mắng to: “Nếu như Sakurako không xảy ra chuyện gì thì tại sao gọi điện thoại cho nó nó lại không bắt máy? Tại sao đến bây giờ rồi mà vẫn chưa thông báo cho chúng ta biết hành động đã thành công hay chưa?”
“Ngay cả một chút liên lạc cũng không có, lại còn có tiếng súng, Đỗ Thiên Sinh lại cho người bê một cái bao tải rời đi, không phải xảy ra chuyện thì là cái gì?”
“Còn nữa, tai mắt cũng đã nhìn thấy người nhà của Mục Thiên Lam không có khóc lớn mà vẫn còn đang ở ngoài phòng sinh lo lắng chờ đợi, vẫn còn đang cầu phúc cho mẹ con bình an. Điều này chứng minh hành động của Sakurako vốn dĩ không thành công, nhưng con bé lại mất liên lạc, không phải bị người ta ra tay thì là bị làm sao?”
Vốn dĩ lần này anh ta tới đây chính là muốn thu lại toàn bộ tiền của Ngô Tuệ Lan. Nhưng anh ta cảm thấy không cần vội, để Ngô Tuệ Lan đến
bệnh viện nhìn Thiên Lam và các cháu của mình chết, làm cho bà ta khóc lớn một trận, như vậy thì anh ta sẽ càng vui vẻ hơn.
“Được, vậy mợ hai cứ đi đến bệnh viện trước đi, đi đưa tiễn em gái Thiên Lam một đoạn đường cuối cùng đi. Nói với cô ta rằng kiếp sau đừng có đối đầu với con nữa, như vậy sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu?
Ngô Tuệ Lan gật đầu liên tục nói được.
Mục Hải Long kêu người tránh ra, Ngô Tuệ Lan tiến vào thang máy ngay lập tức, nhanh chóng chạy trốn khỏi đó.
“Ha ha!” Mục Hải Long khó mà che giấu được tâm trạng vui vẻ nên đã cười to một lần nữa.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Tiêu Thanh sẽ phải chết trong sa mạc. Bây giờ Mục Thiên Lam cũng đã chết, người chiến thắng cuối cùng trong cuộc đấu này vẫn là Mục Hải Long mình đây!”
“Tiếp theo đây chỉ cần chờ mình thu dọn sạch sẽ toàn bộ tài sản của Ngô Tuệ Lan, nhà họ Phương, nhà họ Tiêu và nhà họ Thẩm, sau đó mình sẽ đi tới đỉnh cao của đời người. Ha ha ha!”
Trong lúc anh ta đang hạnh phúc thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Bố vợ có gì dặn dò con vậy ạ?”
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng gào thét của Matsushita: “Sakurako bị mất liên lạc rồi. Tai mắt lại nghe thấy có tiếng súng trong bệnh viện, Đỗ Thiên Sinh lại cho người mang một cái bao tải vội vàng rời đi. Chắc chắn Sakurako bị giết rồi, con bé bị cậu hại chết rồi!”
“Gì cơ?”
Mục Hải Long kinh hãi đến mức sụp đổ, còn cao có nửa mét, không thể tin được mà hỏi lại: “Không phải chứ bố, Sakurako... cô ấy, cô ấy, cô ấy... sao cô ấy lại chết được, con không tin, con không tin!”
Matsushita mắng to: “Nếu như Sakurako không xảy ra chuyện gì thì tại sao gọi điện thoại cho nó nó lại không bắt máy? Tại sao đến bây giờ rồi mà vẫn chưa thông báo cho chúng ta biết hành động đã thành công hay chưa?”
“Ngay cả một chút liên lạc cũng không có, lại còn có tiếng súng, Đỗ Thiên Sinh lại cho người bê một cái bao tải rời đi, không phải xảy ra chuyện thì là cái gì?”
“Còn nữa, tai mắt cũng đã nhìn thấy người nhà của Mục Thiên Lam không có khóc lớn mà vẫn còn đang ở ngoài phòng sinh lo lắng chờ đợi, vẫn còn đang cầu phúc cho mẹ con bình an. Điều này chứng minh hành động của Sakurako vốn dĩ không thành công, nhưng con bé lại mất liên lạc, không phải bị người ta ra tay thì là bị làm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.