Chương 504: Bố phòng
Phương Tưởng
04/09/2014
Phó Tử Hồng nhìn thấy những đệ tử ngoại võ tràng thì vẻ lo lắng trong mắt càng nặng, chỉ sau khi nhìn thấy lớp của Đinh Thần thì sắc mặt mới giãn ra một chút. Tinh thần diện mạo của ban này có vẻ xuất sắc hơn một chút. Nàng lập tức phân công ban của Đinh Thần tới một vị trí trọng yếu, rõ ràng là tường bên trong nơi lần trước Đường Thiên đã sửa.
Phủ thành chủ hoàn toàn trở nên rối ren, để cho mọi người quen thuộc với từng khu vực cũng cần phải có thời gian. Đường Thiên rất kinh ngạc khi phát hiện ra Phó Tử Hồng làm việc cũng có chút lão luyện, chỉ huy ngay ngắn, rõ ràng.
Đường Thiên làm bộ làm tịch đi theo sát để quen thuộc hoàn cảnh. Đây không phải trại huấn luyện, hắn cũng không thể có riêng một cái tĩnh thất để tu luyện được. Điều này làm Đường Thiên cảm thấy rất khổ não. Những ngày này hắn luôn thử lĩnh ngộ cái thứ Ma quỷ hỏa cổ quái kia.
Đương nhiên, Ma quỷ hỏa này cùng với Uy Liêm Ma quỷ hỏa đã không còn là một nữa, nhưng Đường Thiên cũng lười đặt tên mới.
Nhưng Đường Thiên cũng không dám chủ quan. Mặc dù hắn đã trà trộn thành công vào phủ thành chủ, nhưng mà theo tình huống hiện tại, lúc nào nơi này cũng có thể bị thánh giả đánh lén. Những thánh giả kia sẽ chẳng tha cho ai cả, chỉ cần mình bất cẩn một chút thì đúng là đem tính mạng ra chơi đùa rồi, lúc ấy có muốn khóc cũng không được.
Phủ thành chủ kiến tạo hoàn toàn theo tiêu chuẩn của cứ điểm, khắp nơi đều có phương tiện phòng hộ. Thấy Phó Tử Hồng không ở đây, Binh dứt khoát nắm quyền, chỉ huy Đinh Thần bố trí. Đối với Binh mà nói, chỉ cần liếc mắt qua những phương tiện này sẽ biết ngay tác dụng của chúng. Binh thậm chí còn rỗi rãi tới mức sai Đinh Thần bố trí đi bố trí lại tới vài lần công phòng cho quen. Nhưng mọi người đều biết lúc này nếu không khẩn trương, khi trời tối có người tấn công, không chừng sẽ bỏ mạng nên ai nấy đều tập trung hết sức.
Quá trình diễn luyện cũng chẳng có gì đáng để khen, qua hai lần diễn luyện mà đòi thuần thục như quân đội thì đúng là si tâm vọng tưởng rồi.
Phó Tử Hồng bận tối tăm mặt mũi, nàng phụ trách bố trí phòng thủ, nhưng khi nhìn tới lực lượng trong tay thì chỉ có thể âm thầm thở dài. Trước đây dù sao cũng có hoàng kim võ giả, hiện tại thì chỉ có một đám đệ tử ngoại võ tràng. Dùng một đám pháo hôi này để chống lại một đám thánh giả, nghe đúng như đang nghe truyện cười. Nhưng nàng cũng hiểu rõ đây là lực lượng cuối cùng của thành Hàn Cổ rồi, nàng cũng không còn có lựa chọn nào khác.
Cha và Nhị thúc mặc dù thực lực mạnh mẽ nhưng chỉ huy chiến tranh thì hoàn toàn như gà mờ.
Nàng đè nén tinh thần, vẫn biểu hiện ra vẻ trấn định và trầm ổn, đi tới đi lui kiểm tra. Tới mỗi một vị trí phòng thủ, trong lòng nàng đều không khỏi cười khổ, sau cùng là chết lặng.
Đã cố gắng hết sức rồi, tất cả đành nghe theo số trời vậy, nàng cũng không có khả năng thay đổi chuyện này. Nhiều năm trước, nàng được phái đến đây đóng giữ, phủ thành chủ là một tay nàng kiến tạo, nàng quen thuộc từng ngóc ngách nơi này.
Nàng từng cho rằng nơi này sẽ không bao giờ bị công phá. Nhưng qua một trận tập kích tối qua, nàng liền hiểu ý nghĩ đó của mình đúng là buồn cười và ngây thơ biết nhường nào. Thánh giả so với tưởng tượng của nàng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, hoàng kim võ giả so với bọn họ khác biệt hoàn toàn về chất. Nếu không phải cha và Nhị thúc liều mạng phản kích, phủ thành chủ mà nàng hao hết tâm tư xây dựng này đã rơi vào tay giặc rồi.
Không có ai trách cứ nàng, mọi người đều an ủi nàng, nhưng sâu trong tâm tư của nàng ẩn dưới nụ cười luôn trấn định như mọi khi là một sự cay đắng của thất bại, của suy nghĩ buồn bã. Tuy nhiên đối với cái chết nàng lại không có suy nghĩ nhiều hoặc quá sợ hãi, nếu như đó đã là vận mệnh như vậy thì chỉ cần tiếp nhận nó là được rồi.
Đi tới Tây viện, bước chân của nàng bỗng dừng lại, đôi mắt xinh đẹp của nàng lại tỏa ra những ánh sáng rạng rỡ.
Các đệ tử ở đây đang lần lượt thao luyện, tuy rằng khá lộn xộn nhưng mà có thể thấy được rõ ràng thao luyện rất có mục tiêu. Nàng càng xem kỹ càng thất kinh, mỗi cứ điểm ở đây đều được bố trí đầy đủ. Không những thế, Phó Tử Hồng thậm chí còn trông thấy ở mấy chỗ bố trí mơ hồ lộ ra mô phỏng chiến thuật.
Cao thủ!
Tuyệt đối là cao thủ!
“Đinh Thần!” Phó Tử Hồng quát.
Đinh Thần đang bị dày vò trong diễn luyện nghe thấy có người gọi thì vô ý thức dừng lại, mờ mịt quay đầu, mãi một hồi sau mới có phản ứng: “Tiểu thư!”
“Đây là người nào sắp xếp?” Ánh mắt của Phó Tử Hồng sắc như kiếm: “Đừng nói là ngươi, ngươi không có cái bản lĩnh này!”
Đinh Thần biến sắc, thầm kêu không xong.
Đương Thiên thấy đã bị phát hiện, lập tức đứng ra: “Là ta!”
Phó Tử Hồng thấy khuôn mặt xa lạ của Đường Thiên thì tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi là ai?”
“Ta là Tất A Sửu.” Đường Thiên không hề e sợ, nghênh đón ánh mắt của Phó Tử Hồng.
Phó Tử Hồng gật đầu, nàng cũng không vì vẻ xấu xí của Đường Thiên mà có biểu tình gì, chỉ đưa tay chỉ vào một trạm gác ngầm hỏi: “Vì sao nơi này an bài tới bảy người, quá nhiều rồi?”
Đường Thiên sửng sốt, vừa đúng lúc này, thanh âm của Binh vang lên trong đầu hắn: “Tính toán mà ra!”
Đường Thiên còn đang bối rối, lập tức trở nên lẽ thẳng khí hùng, đáp: “Tính toán mà ra!”
“Tính toán ra…” Phó Tử Hồng trầm ngâm, không khỏi chậm rãi tính toán, sau một lát, trong mắt nàng sáng lên dị thường. Nàng vốn là đang khúc mắc với con đường này, nay được Đường Thiên nhắc nhở, trong lòng nàng nhanh chóng được khai thông, đáp án này hoàn toàn phù hợp.
Nàng rất quen thuộc phủ thành chủ đến từng đường ngang ngõ dọc, tất cả đều rõ ràng trong lòng bàn tay, Tây viện này càng được nàng chú trọng nghiên cứu. Bố trí thế nào, an bài lực lượng phòng thủ thế nào nàng đã tính toán vô số lần. Nàng vốn quên những trạm gác ngầm này, bây giờ thấy đối phương bố trí như thế, trong mắt nàng lập tức nảy sinh vô số biến hóa.
Kết hợp với lần diễn luyện vừa rồi, trong lòng nàng lập tức hiểu ra rất nhiều điều.
Cao thủ!
Đúng là cao thủ chân chính!
Đến lúc này, Phó Tử Hồng thực sự bội phục đối phương sát đất. Trình độ lợi dụng địa thế một cách tối ưu, tạo nghệ thâm hậu vượt xa sự tưởng tượng của nàng.
Trong lòng nàng nổi lên phòng bị, thời điểm này đối phương trà trộn vào phủ thành chủ chẳng lẽ có ý đồ gì khác? Là nội ứng?
Trên mặt của Phó Tử Hồng không chút biểu tình nàng âm thầm phát động bí bảo dò xét một lần, khi nàng phán đoán ra chân lực của Đường Thiên thì không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trình độ chân lực của Tất A Sửu quá thấp, tu vi như thế căn bản không có khả năng trở thành nội ứng.
Hàng năm võ tràng sẽ thu nhận một nhóm đệ tử ngoại võ tràng, đa số đều là người có quan hệ này kia nên không tiện chối từ. Những đệ tử thế gia này thường thì trình độ rất kém, thiên phú bình thường, lại còn có tính khí của đại thiếu gia. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy người thực lực kém nhưng lại là đệ tử thiên tài ở lĩnh vực khác.
Phó Tử Hồng từng gặp qua một gã đệ tử ngoại võ tràng có thiên phú hội họa cực cao, khiến cho nàng không ngừng tán thán, tác phẩm hội họa của hắn vô cùng nhiều linh khí. Đệ tử ngoại võ tràng này không lay động được cha mẹ nên mới bị đưa tới nơi này tu luyện. Nhưng khi tới trại huấn luyện rồi, tên đó không tu luyện mà cả ngày chỉ cắm đầu trong hội họa.
Đệ tử như thế, võ tràng cũng chẳng muốn để tâm.
Trong mắt Phó Tử Hồng, Tất A Sửu xấu xí kia cũng là một gã đệ tử như thế.
Phó Tử Hồng dịu dàng thi lễ: “Không nghĩ tới A Sửu lại có tài lẻ như thế, Tử Hồng bội phục. A Sửu giỏi hơn ta gấp trăm lần. Ta muốn mời A Sửu tới bố trí toàn bộ phủ thành chủ, không biết A Sửu có đồng ý giúp đỡ.”
“Đồng ý với nàng ta đi!” Binh âm thầm hò hét trong đầu hắn.
“Tại sao? Ta phải tu luyện!” Đường Thiên bất mãn đáp lời hắn: “Lại nói, chúng ta tới đây vì Lục Phân Nhãn, sao ta phải giúp nàng ta?”
“Nếu ngươi không giúp nàng thì đêm nay phủ thành chủ sẽ bị phá!” Binh cười lạnh: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể đoạt được trên tay thánh giả khác? Ngươi giờ ở trong phủ, bọn kia ở ngoài phủ, ngươi sợ cái gì? Ngươi đem những tên khác nhốt ở ngoài phủ, ngươi chính là người có nhiều cơ hội nhất. Mà nữa, ngươi có được sự tin tưởng của bọn chúng, khả năng đắc thủ có phải càng cao hơn không?”
“Oa, đại thúc, ngươi thật quá thâm hiểm!” Đường Thiên trong lòng kinh hô.
Phó Tử Hồng nhìn thấy Đường Thiên không nói gì thì lại thi lễ, thành khẩn nói: “Tổ chim rơi xuống đất, làm gì có quả trứng nào lành lặn. A Sửu, van cầu ngươi, nhất định ngươi phải giúp ta!”
“Cô gái này rất khá!” Binh bình luận: “Tối thiểu là ánh mắt rất khá!”
Đường Thiên cảm thấy Binh đại thúc đang vô cùng đắc ý, nhưng dù sao lời hắn nói cũng rất có đạo lý. Nếu thật sự sinh loạn chiến thì hy vọng chính mình có được Lục Phân Nhãn thực sự mù mịt.
Thực lực của Phó Trọng Sơn thì Đường Thiên đã thấy qua, tuyệt đối mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng y đã bị thương, Dương Hạo Nhiên cũng bị thương, có thể thấy tối qua đã gặp phải công kích mãnh liệt tới mức nào.
Ài, lại phải đèo bồng rồi.
Trong lòng Đường Thiên vô cùng hối hận, sớm biết như thế thì hắn đã mang hết người san bằng Lục Phân nghi tọa rồi…
Được rồi, Đường Thiên cũng cảm thấy mình đang nghĩ rất ngu xuẩn, hắn tùy tiện gật đầu, nói: “Ta phải cố gắng mà đáp ứng ngươi thôi!”
Phó Tử Hồng vô cùng vui vẻ: “Cảm tạ A Sửu!”
Đối với lời nói kiêu căng của Tất A Sửu, nàng cũng không để bụng. Nàng là người đứng đầu một thành, có kinh nghiệm quản lý phong phú, biết rõ những người tài hoa hơn người cũng sẽ có tính khí kỳ quái.
Đường Thiên còn muốn tu luyện nên dứt khoát nói: “Nhân lúc trời chưa tối thì làm xong mọi việc đi.”
Tất nhiên Phó Tử Hồng sẽ không phản đối. Tự nàng đưa Đường Thiên đi các nơi.
Sau khi đi qua mấy điểm trọng yếu khác, Phó Tử Hồng hoàn toàn chịu phục rồi. Nếu không phải A Sửu còn trẻ thì nàng còn cho rằng đối phương là một lão tướng kinh nghiệm sa trường đầy mình. Mấy công sự trọng yếu chỉ cần biến hóa một chút là đã tăng được vẻ uy hiếp lên rồi. Vài chỗ bố trí nhìn như tùy ý, nhưng nếu tinh tế dò xét lại không khỏi phải mở miệng tán dương.
Phó Tử Hồng đi theo sau Tất A Sửu, tựa như một nữ hầu, thỉnh thoảng lại hỏi một vài vấn đề, vẻ mặt đầy sự sùng bái.
Đi qua vài nơi, các võ giả đều ngây người.
“Ta không hoa mắt chứ, đây không phải A Sửu ở lớp của Đinh Thần sao?”
“Đúng, chính là hắn, khuôn mặt kia chỉ nhìn thôi đã dễ dàng nhận ra rồi!”
“Không thể nào! Khẩu vị của tiểu thư chẳng lẽ kỳ quái như thế?”
“Trời ạ, ta không thể chịu được. Tiểu thư, nữ thần trong lòng ta…”
“Không ngờ A Sửu còn có bảnh lĩnh này. Ta cũng thấy hắn rất lợi hại, địa phương vừa được bố trí, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy rất xảo diệu sao?”
…
Mất trọn hai canh giờ, cuối cùng đem toàn bộ hệ thống phòng ngự bố trí lại một lần, Đường Thiên đã nói tới khô rát cổ họng, miệng lưỡi khô khốc. Làm cái loại công việc này đúng là quá buồn chán. Vấn đề mà Phó Tử Hồng và Binh đại thúc thảo luận hắn hoàn toàn không hiểu, chỉ biết máy móc thuật lại mà thôi.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi!” Đường Thiên như trút được gánh nặng.
Cuối cùng…
Ánh mắt Phó Tử Hồng khẽ đảo, chỉ mất hai canh giờ mà đã đem phòng thủ của phủ thành chủ một lần nữa sắp xếp lại và lợi hại hơn một tầng. Điều này làm cho nàng như bị choáng váng cực lớn. A Sửu đi tới chỗ nào, không cần nghĩ ngợi là đã lập tức chỉ điểm, những sơ hở trong bố trí, địa phương bị bỏ qua, tất cả rõ ràng từng ly từng tí.
Chỗ sai nào A Sửu chỉ ra đều làm người khác phải tán dương, thậm chí có vài chỗ Phó Tử Hồng chỉ có thể mơ hồ nắm được mà thôi.
“Được rồi, ta về đây.” Đường Thiên phất tay với Phó Tử Hồng, căn bản không đợi nàng giữ lại đã biến mất rất nhanh.
Thế giới này thật sự có thiên tài sao?
Phó Tử Hồng cảm thấy nhận thức đã hình thành bao năm nay của mình đã bị phá vỡ rồi.
Phủ thành chủ hoàn toàn trở nên rối ren, để cho mọi người quen thuộc với từng khu vực cũng cần phải có thời gian. Đường Thiên rất kinh ngạc khi phát hiện ra Phó Tử Hồng làm việc cũng có chút lão luyện, chỉ huy ngay ngắn, rõ ràng.
Đường Thiên làm bộ làm tịch đi theo sát để quen thuộc hoàn cảnh. Đây không phải trại huấn luyện, hắn cũng không thể có riêng một cái tĩnh thất để tu luyện được. Điều này làm Đường Thiên cảm thấy rất khổ não. Những ngày này hắn luôn thử lĩnh ngộ cái thứ Ma quỷ hỏa cổ quái kia.
Đương nhiên, Ma quỷ hỏa này cùng với Uy Liêm Ma quỷ hỏa đã không còn là một nữa, nhưng Đường Thiên cũng lười đặt tên mới.
Nhưng Đường Thiên cũng không dám chủ quan. Mặc dù hắn đã trà trộn thành công vào phủ thành chủ, nhưng mà theo tình huống hiện tại, lúc nào nơi này cũng có thể bị thánh giả đánh lén. Những thánh giả kia sẽ chẳng tha cho ai cả, chỉ cần mình bất cẩn một chút thì đúng là đem tính mạng ra chơi đùa rồi, lúc ấy có muốn khóc cũng không được.
Phủ thành chủ kiến tạo hoàn toàn theo tiêu chuẩn của cứ điểm, khắp nơi đều có phương tiện phòng hộ. Thấy Phó Tử Hồng không ở đây, Binh dứt khoát nắm quyền, chỉ huy Đinh Thần bố trí. Đối với Binh mà nói, chỉ cần liếc mắt qua những phương tiện này sẽ biết ngay tác dụng của chúng. Binh thậm chí còn rỗi rãi tới mức sai Đinh Thần bố trí đi bố trí lại tới vài lần công phòng cho quen. Nhưng mọi người đều biết lúc này nếu không khẩn trương, khi trời tối có người tấn công, không chừng sẽ bỏ mạng nên ai nấy đều tập trung hết sức.
Quá trình diễn luyện cũng chẳng có gì đáng để khen, qua hai lần diễn luyện mà đòi thuần thục như quân đội thì đúng là si tâm vọng tưởng rồi.
Phó Tử Hồng bận tối tăm mặt mũi, nàng phụ trách bố trí phòng thủ, nhưng khi nhìn tới lực lượng trong tay thì chỉ có thể âm thầm thở dài. Trước đây dù sao cũng có hoàng kim võ giả, hiện tại thì chỉ có một đám đệ tử ngoại võ tràng. Dùng một đám pháo hôi này để chống lại một đám thánh giả, nghe đúng như đang nghe truyện cười. Nhưng nàng cũng hiểu rõ đây là lực lượng cuối cùng của thành Hàn Cổ rồi, nàng cũng không còn có lựa chọn nào khác.
Cha và Nhị thúc mặc dù thực lực mạnh mẽ nhưng chỉ huy chiến tranh thì hoàn toàn như gà mờ.
Nàng đè nén tinh thần, vẫn biểu hiện ra vẻ trấn định và trầm ổn, đi tới đi lui kiểm tra. Tới mỗi một vị trí phòng thủ, trong lòng nàng đều không khỏi cười khổ, sau cùng là chết lặng.
Đã cố gắng hết sức rồi, tất cả đành nghe theo số trời vậy, nàng cũng không có khả năng thay đổi chuyện này. Nhiều năm trước, nàng được phái đến đây đóng giữ, phủ thành chủ là một tay nàng kiến tạo, nàng quen thuộc từng ngóc ngách nơi này.
Nàng từng cho rằng nơi này sẽ không bao giờ bị công phá. Nhưng qua một trận tập kích tối qua, nàng liền hiểu ý nghĩ đó của mình đúng là buồn cười và ngây thơ biết nhường nào. Thánh giả so với tưởng tượng của nàng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, hoàng kim võ giả so với bọn họ khác biệt hoàn toàn về chất. Nếu không phải cha và Nhị thúc liều mạng phản kích, phủ thành chủ mà nàng hao hết tâm tư xây dựng này đã rơi vào tay giặc rồi.
Không có ai trách cứ nàng, mọi người đều an ủi nàng, nhưng sâu trong tâm tư của nàng ẩn dưới nụ cười luôn trấn định như mọi khi là một sự cay đắng của thất bại, của suy nghĩ buồn bã. Tuy nhiên đối với cái chết nàng lại không có suy nghĩ nhiều hoặc quá sợ hãi, nếu như đó đã là vận mệnh như vậy thì chỉ cần tiếp nhận nó là được rồi.
Đi tới Tây viện, bước chân của nàng bỗng dừng lại, đôi mắt xinh đẹp của nàng lại tỏa ra những ánh sáng rạng rỡ.
Các đệ tử ở đây đang lần lượt thao luyện, tuy rằng khá lộn xộn nhưng mà có thể thấy được rõ ràng thao luyện rất có mục tiêu. Nàng càng xem kỹ càng thất kinh, mỗi cứ điểm ở đây đều được bố trí đầy đủ. Không những thế, Phó Tử Hồng thậm chí còn trông thấy ở mấy chỗ bố trí mơ hồ lộ ra mô phỏng chiến thuật.
Cao thủ!
Tuyệt đối là cao thủ!
“Đinh Thần!” Phó Tử Hồng quát.
Đinh Thần đang bị dày vò trong diễn luyện nghe thấy có người gọi thì vô ý thức dừng lại, mờ mịt quay đầu, mãi một hồi sau mới có phản ứng: “Tiểu thư!”
“Đây là người nào sắp xếp?” Ánh mắt của Phó Tử Hồng sắc như kiếm: “Đừng nói là ngươi, ngươi không có cái bản lĩnh này!”
Đinh Thần biến sắc, thầm kêu không xong.
Đương Thiên thấy đã bị phát hiện, lập tức đứng ra: “Là ta!”
Phó Tử Hồng thấy khuôn mặt xa lạ của Đường Thiên thì tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi là ai?”
“Ta là Tất A Sửu.” Đường Thiên không hề e sợ, nghênh đón ánh mắt của Phó Tử Hồng.
Phó Tử Hồng gật đầu, nàng cũng không vì vẻ xấu xí của Đường Thiên mà có biểu tình gì, chỉ đưa tay chỉ vào một trạm gác ngầm hỏi: “Vì sao nơi này an bài tới bảy người, quá nhiều rồi?”
Đường Thiên sửng sốt, vừa đúng lúc này, thanh âm của Binh vang lên trong đầu hắn: “Tính toán mà ra!”
Đường Thiên còn đang bối rối, lập tức trở nên lẽ thẳng khí hùng, đáp: “Tính toán mà ra!”
“Tính toán ra…” Phó Tử Hồng trầm ngâm, không khỏi chậm rãi tính toán, sau một lát, trong mắt nàng sáng lên dị thường. Nàng vốn là đang khúc mắc với con đường này, nay được Đường Thiên nhắc nhở, trong lòng nàng nhanh chóng được khai thông, đáp án này hoàn toàn phù hợp.
Nàng rất quen thuộc phủ thành chủ đến từng đường ngang ngõ dọc, tất cả đều rõ ràng trong lòng bàn tay, Tây viện này càng được nàng chú trọng nghiên cứu. Bố trí thế nào, an bài lực lượng phòng thủ thế nào nàng đã tính toán vô số lần. Nàng vốn quên những trạm gác ngầm này, bây giờ thấy đối phương bố trí như thế, trong mắt nàng lập tức nảy sinh vô số biến hóa.
Kết hợp với lần diễn luyện vừa rồi, trong lòng nàng lập tức hiểu ra rất nhiều điều.
Cao thủ!
Đúng là cao thủ chân chính!
Đến lúc này, Phó Tử Hồng thực sự bội phục đối phương sát đất. Trình độ lợi dụng địa thế một cách tối ưu, tạo nghệ thâm hậu vượt xa sự tưởng tượng của nàng.
Trong lòng nàng nổi lên phòng bị, thời điểm này đối phương trà trộn vào phủ thành chủ chẳng lẽ có ý đồ gì khác? Là nội ứng?
Trên mặt của Phó Tử Hồng không chút biểu tình nàng âm thầm phát động bí bảo dò xét một lần, khi nàng phán đoán ra chân lực của Đường Thiên thì không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trình độ chân lực của Tất A Sửu quá thấp, tu vi như thế căn bản không có khả năng trở thành nội ứng.
Hàng năm võ tràng sẽ thu nhận một nhóm đệ tử ngoại võ tràng, đa số đều là người có quan hệ này kia nên không tiện chối từ. Những đệ tử thế gia này thường thì trình độ rất kém, thiên phú bình thường, lại còn có tính khí của đại thiếu gia. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy người thực lực kém nhưng lại là đệ tử thiên tài ở lĩnh vực khác.
Phó Tử Hồng từng gặp qua một gã đệ tử ngoại võ tràng có thiên phú hội họa cực cao, khiến cho nàng không ngừng tán thán, tác phẩm hội họa của hắn vô cùng nhiều linh khí. Đệ tử ngoại võ tràng này không lay động được cha mẹ nên mới bị đưa tới nơi này tu luyện. Nhưng khi tới trại huấn luyện rồi, tên đó không tu luyện mà cả ngày chỉ cắm đầu trong hội họa.
Đệ tử như thế, võ tràng cũng chẳng muốn để tâm.
Trong mắt Phó Tử Hồng, Tất A Sửu xấu xí kia cũng là một gã đệ tử như thế.
Phó Tử Hồng dịu dàng thi lễ: “Không nghĩ tới A Sửu lại có tài lẻ như thế, Tử Hồng bội phục. A Sửu giỏi hơn ta gấp trăm lần. Ta muốn mời A Sửu tới bố trí toàn bộ phủ thành chủ, không biết A Sửu có đồng ý giúp đỡ.”
“Đồng ý với nàng ta đi!” Binh âm thầm hò hét trong đầu hắn.
“Tại sao? Ta phải tu luyện!” Đường Thiên bất mãn đáp lời hắn: “Lại nói, chúng ta tới đây vì Lục Phân Nhãn, sao ta phải giúp nàng ta?”
“Nếu ngươi không giúp nàng thì đêm nay phủ thành chủ sẽ bị phá!” Binh cười lạnh: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể đoạt được trên tay thánh giả khác? Ngươi giờ ở trong phủ, bọn kia ở ngoài phủ, ngươi sợ cái gì? Ngươi đem những tên khác nhốt ở ngoài phủ, ngươi chính là người có nhiều cơ hội nhất. Mà nữa, ngươi có được sự tin tưởng của bọn chúng, khả năng đắc thủ có phải càng cao hơn không?”
“Oa, đại thúc, ngươi thật quá thâm hiểm!” Đường Thiên trong lòng kinh hô.
Phó Tử Hồng nhìn thấy Đường Thiên không nói gì thì lại thi lễ, thành khẩn nói: “Tổ chim rơi xuống đất, làm gì có quả trứng nào lành lặn. A Sửu, van cầu ngươi, nhất định ngươi phải giúp ta!”
“Cô gái này rất khá!” Binh bình luận: “Tối thiểu là ánh mắt rất khá!”
Đường Thiên cảm thấy Binh đại thúc đang vô cùng đắc ý, nhưng dù sao lời hắn nói cũng rất có đạo lý. Nếu thật sự sinh loạn chiến thì hy vọng chính mình có được Lục Phân Nhãn thực sự mù mịt.
Thực lực của Phó Trọng Sơn thì Đường Thiên đã thấy qua, tuyệt đối mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng y đã bị thương, Dương Hạo Nhiên cũng bị thương, có thể thấy tối qua đã gặp phải công kích mãnh liệt tới mức nào.
Ài, lại phải đèo bồng rồi.
Trong lòng Đường Thiên vô cùng hối hận, sớm biết như thế thì hắn đã mang hết người san bằng Lục Phân nghi tọa rồi…
Được rồi, Đường Thiên cũng cảm thấy mình đang nghĩ rất ngu xuẩn, hắn tùy tiện gật đầu, nói: “Ta phải cố gắng mà đáp ứng ngươi thôi!”
Phó Tử Hồng vô cùng vui vẻ: “Cảm tạ A Sửu!”
Đối với lời nói kiêu căng của Tất A Sửu, nàng cũng không để bụng. Nàng là người đứng đầu một thành, có kinh nghiệm quản lý phong phú, biết rõ những người tài hoa hơn người cũng sẽ có tính khí kỳ quái.
Đường Thiên còn muốn tu luyện nên dứt khoát nói: “Nhân lúc trời chưa tối thì làm xong mọi việc đi.”
Tất nhiên Phó Tử Hồng sẽ không phản đối. Tự nàng đưa Đường Thiên đi các nơi.
Sau khi đi qua mấy điểm trọng yếu khác, Phó Tử Hồng hoàn toàn chịu phục rồi. Nếu không phải A Sửu còn trẻ thì nàng còn cho rằng đối phương là một lão tướng kinh nghiệm sa trường đầy mình. Mấy công sự trọng yếu chỉ cần biến hóa một chút là đã tăng được vẻ uy hiếp lên rồi. Vài chỗ bố trí nhìn như tùy ý, nhưng nếu tinh tế dò xét lại không khỏi phải mở miệng tán dương.
Phó Tử Hồng đi theo sau Tất A Sửu, tựa như một nữ hầu, thỉnh thoảng lại hỏi một vài vấn đề, vẻ mặt đầy sự sùng bái.
Đi qua vài nơi, các võ giả đều ngây người.
“Ta không hoa mắt chứ, đây không phải A Sửu ở lớp của Đinh Thần sao?”
“Đúng, chính là hắn, khuôn mặt kia chỉ nhìn thôi đã dễ dàng nhận ra rồi!”
“Không thể nào! Khẩu vị của tiểu thư chẳng lẽ kỳ quái như thế?”
“Trời ạ, ta không thể chịu được. Tiểu thư, nữ thần trong lòng ta…”
“Không ngờ A Sửu còn có bảnh lĩnh này. Ta cũng thấy hắn rất lợi hại, địa phương vừa được bố trí, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy rất xảo diệu sao?”
…
Mất trọn hai canh giờ, cuối cùng đem toàn bộ hệ thống phòng ngự bố trí lại một lần, Đường Thiên đã nói tới khô rát cổ họng, miệng lưỡi khô khốc. Làm cái loại công việc này đúng là quá buồn chán. Vấn đề mà Phó Tử Hồng và Binh đại thúc thảo luận hắn hoàn toàn không hiểu, chỉ biết máy móc thuật lại mà thôi.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi!” Đường Thiên như trút được gánh nặng.
Cuối cùng…
Ánh mắt Phó Tử Hồng khẽ đảo, chỉ mất hai canh giờ mà đã đem phòng thủ của phủ thành chủ một lần nữa sắp xếp lại và lợi hại hơn một tầng. Điều này làm cho nàng như bị choáng váng cực lớn. A Sửu đi tới chỗ nào, không cần nghĩ ngợi là đã lập tức chỉ điểm, những sơ hở trong bố trí, địa phương bị bỏ qua, tất cả rõ ràng từng ly từng tí.
Chỗ sai nào A Sửu chỉ ra đều làm người khác phải tán dương, thậm chí có vài chỗ Phó Tử Hồng chỉ có thể mơ hồ nắm được mà thôi.
“Được rồi, ta về đây.” Đường Thiên phất tay với Phó Tử Hồng, căn bản không đợi nàng giữ lại đã biến mất rất nhanh.
Thế giới này thật sự có thiên tài sao?
Phó Tử Hồng cảm thấy nhận thức đã hình thành bao năm nay của mình đã bị phá vỡ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.