Chiến Thần Bất Bại

Chương 562: Chiến thuật ếch nhảy

Phương Tưởng

27/12/2014

Khống chế năng lượng là kỹ năng mà bất cứ võ tướng nào cũng phải học tập và nắm giữ, trong đó đương nhiên có phân chia cao thấp. Võ tướng hiện giờ đại đa số học tập trong học viện, Binh lại không như vậy, sống trong thời chiến tranh loạn lạc khốc liệt nhất, năng lực khống chế của hắn vượt xa các võ tướng bình thường.

Độ khó khi khống chế năng lượng giáp máy lại càng cao, khống chế cả ngàn bộ giáp, cho dù trong thời của hắn cũng là trình độ cực cao.

Binh cực kỳ tự tin vào khả năng khống chế năng lượng của mình, 146 thôn dân? Chút người đó có là gì?

Khi năng lượng tụ tập lại, Binh vốn đầy tự tin lập tức ý thư được không ổn.

Số lượng năng lượng kinh người khiến hắn cảm thấy mình như đặt thân trong một biển rộng mênh mông mãnh liệt, thậm chí cảm giác mờ mịt không biết r tay từ đâu. Trong lòng hắn thầm căng thẳng, vốn kinh nghiệm chu đáo, hắn biết tình hình nguy hiểm rồi.

Khống chế năng lượng, nhưng khi năng lượng vượt qua một hạn mức nhất định cũng không cách nào khống chế. Hắn vạn lần không ngờ năng lượng những thôn dân này phát ra lại kinh khủng tới vậy!

Quả không hổ danh thùng năng lượng hìn người.

Võ hồn của Thiên Không Hổ sáng rực lên chói mắt, đây là đặc điểm khi nó vận chuyển toàn lực. Mà Binh lúc này cũng vứt bỏ mọi tạp niệm, tập trung tất cả tâm thần, như vô số xúc tua đưa vào trong biển năng lượng mãnh liệt này.

"Tiểu quỷ, nếu nhóc phát hiện khống chế thất bại thì cứ ném nó đi!"

Lời của A Tín đột nhiên lóe len trong đầu như tia chớp.

Đúng rồi, ném đi!

Con mắt Binh đột nhiên sáng rực lên, Thiên Không Hổ tâm ý tương thông cùng hắn, đột nhiên sáng rực lên, chùm sáng năng lượng bao quanh Thiên Không Hổ chậm rãi chuyển động.

Viu viu viu. . .

Chùm sáng chuyển động cnfg lúc càn nhanh, từng vệt lửa chói mắt bùng lên, năng lượng xoay tròn cao tốc tạo thành đốm lửa.

Vệt lửa vờn quanh kén ánh sáng như con thoi.

Đùng!

Tiếng nổ trầm trầm như tiếng trống khiến lòng người giật thót. Kén ánh sáng xoay tròn cao tốc như đạn pháo rời nòng, kéo theo một vệt sáng dài, hóa thành một đường vòng cung tao nhã, bay về phía bầy người lùn xanh chi chít nơi chân trời.

Tất cả thôn dân đều rướn cổ, ánh mắt dính chặt vào cuối vệt sáng chói mắt kia.

Số lượng người lùn xanh quả thật quá nhiều, tuy Binh quả thật đã mất khống chế, thế nhưng vẫn rơi vào đại dương xanh lam quỷ dị kia.

Ầm!

Một quả cầu lửa đỏ rực bùng lên, như vầng mặt trời nuốt trọn vô số người lùn xanh. Sóng khí kinh người như cơn lốc quét ngang toàn trường, những người lùn xanh may mắn không bị quả cầu lửa thôn phệ bị sóng khí đảo qua, va vào nhau như dã thú, vô số thân thể nhỏ bé bị hất bay, máu tươi bay khắp nơi.

Đất rung núi chuyển, cảnh tượng như ngày tận thế!

Tất cả mọi người đều choáng váng trước cảnh tượng này ngay cả chính Binh cũng há hốc mồm chứ đừng nói những thôn dân khác, ai nấy mắt chữ a mồm chữ o, vẻ mặt ngơ ngác.

Một đám mây hình nấm cực kỳ bắt mắt khiến cả lam triều mãnh liệt như trúng phép định thân, ngưng bặt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Giữa biển màu xanh lam đó xuất hiện một cái hố tròn cháy đen khổng lồ, diện tích so được với toàn bộ thôn trang.

Lấy hố tròn cháy đen đó làm trung tâm, phạm vi vài dặm xung quanh là vô số thi thể màu lam như bặt lúa, những người lùn xanh này đều bị sóng chấn động phá vỡ nội tạng mà chết.

Uy lực cường đại đó chấn nhiếp cả Đường Thiên, gã ngây dại, đột nhiên hoan hô: "Chú già Binh, làm tốt lắm!"



Tiếng hoan hô của đường thiên cũng kéo tâm thần mọi người trở lại, ánh mắt các thôn dân nhìn Binh lập tức trở nên bất đồng.

"Đươngnhiên rồi!" Binh đương đương tự đắc: "Đây là phong thái danh tướng!"

Trong Thiên Không Hổ, Binh âm thầm lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, vừa rôi thật nguy hiểm.

Có điều một đòn kinh thiên động địa vừa rồi cũng khiến các thôn dây gây dựng lên tự tin rất lớn, ít nhất vẻ sợ hãi trên gương mặt bọn họ cũng tan đi phân nửa. Với tân binh, thắng lợi là liều thuốc bổ tốt nhất, có thể ổn định tâm thần, khiến bọn họ thích ứng với chiến trường.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục! Lại như vừa nãy." Binh không quên bổ sung: "Cường độ giảm bớt một nửa! Nhớ kỹ là giảm bớt một nửa đấy!"

Rất nhanh chóng, từng chùm sáng bùng lên, từng cột sáng truyền vào Thiên Không Hổ.

Năng lượng bớt đi một nửa, khả năng khống chế của Binh lập tức bộc lộ, một viên đạn ánh sáng lón cỡ nửa người lại vẽ một đường vòng cung duyên dáng, bay về phía đám người lùn xanh.

Người lùn xanh rối loạn, vụ nổ vừa rồi đã làm chúng choáng váng.

Đạn ánh sáng càng lúc càng gần, người lùn xanh bên dưới ra sức bỏ trốn khắp bốn phía, thế nhưng chúng ngàn vạn lần không ngờ, đạn ánh sáng còn trên đầu chúng năm trượng đã nổ tung!

Ầm!

Quả cầu lửa đỏ rực lại bùng lên, vụ nổ ngay giữa không trung, hiệu quả càng thêm xuất sắc, sóng xung kích quét ngang bốn phương, như bẻ gãy cành khô.

Chỉ một đòn, Binh lập tức nhận ra sóng xung kích ảnh hưởng lên người lùn xanh còn mạnh hơn bản thân vụ nổ.

Người lùn xanh công kích cường hãn, động tác nhanh nhẹn linh hoạt, phòng ngự năng lượng cũng mạnh, nhưng thân thể yếu đuối, sóng xung kích cường độ không lớn cũng có thể tạo thành thương tôn trí mạng cho bọn chúng. Đã tìm ra nhược điểm, đương nhiên có phương án sát thương hữu hiệu.

Người lùn xanh như bừng tỉnh giấc chiêm bao, âm thanh sắc nhọn vang lên từ phía sau, đại dương màu xanh như bừng tỉnh, chúng bắt đầu giang chân, lao về phía thôn trang như thủy triều.

Khí thế lam triều ập tới khiến người người tuyệt vọng, nếu không phải thắng lợi vừa rồi khiến bọn họ tin tưởng Binh hơn đôi chút, bọn họ đã sớm tan vỡ, xoay người bỏ trốn.

"Này, Mãnh Nam, phòng tuyếnbên trong giao cho ngươi!"

Giọng điệu Binh mang theo vẻ trêu chọc nói với Đường Thiên, Tiểu Nhị sắc mặt đen thui, cái tên này khiến y cũng xấu hổ thay. . .

Đường Thiên nắm Chùy Rết, nhảy xuống tường đất, không buồn quay đầu lại nói: "Giao cho ta!"

"Đúng là đầy chí khí!" Trong Thiên Không Hổ, Binh lặng lẽ nói, hắn lại cao giọng cổ vũ thôn dân: "Làm tốt lắm, cứ như vậy, chúng ta làm lại lần nữa nào! Chuẩn bị. . ."

Thiên Không Hổ trên bầu trời lại sáng lên, lần này nó bắn ra ba viên đạn ánh sáng. Mỗi viên đạn đều nhỏ hơn một chút, ba viên bay tới khoảng không bên trên lam triều, ầm ầm nổ tung.

"Tiếp tục nào!"

Tiếng hô của Binh lại vang lên, Đường Thiên không bồn quay đầu lại, kéo Chùy Rết, phóng thẳng về phía lam triều trước mặt.

Người lùn xanh nhu thủy triều, vô số hương mặt tam giác âm lãnh hiếu sát, làn da màu xanh quỷ dị lay động trong tầm mắt gã, cảnh sắc hai bên nhanh chóng lướt qua, trong lòng Binh lại bình tinh dị thường.

Hạc, Tiểu Húc Húc, Tỉnh Hào đại ca, mọi người nhất định phải kiên trì!

Ta chăc chắn sẽ tới cứu mọi người!

Chắc chắn!

Con mắt Đường Thiên bỗng hiện lên màu máu, chiên sý tỏng cơ thể như một quầng lửa rừng rực cháy.



Không ai ngăn được ta!

Tiếng hét ầm ầm nổ tung trong lòng gã,, Đường Thiên như con gấu nổi điên, gầm lên lao thẳng về phía lam triều.

Tiểu Vũ ráng sức bò lên bức tường đất, vừa vặnt hấy cảnh tượng này, cậu bé như bị sét đáh. Lam triều vô bờ bến như cơn hồng thủy ầm ầm quét tới, Mãnh Nam đại ca gào thét xung phong, bóng dáng cô đơn tịch liêu, như không biết tự lượng sức mình.

Thế nhưng không biết vì sao Tiểu Vũ bỗng có cảm giác khốc liệt tới cực điểm, rất nhiều năm sau cậu cũng không thể quên cảnh tượng này.

Song phương đều dốc sức lao tới!

Trong chớp mắt, ngay khi sắp va chạm, Đường Thiên bỗng rung Chùy Rết, Chùy Rết dài hơn mười mét hóa thành một quầng gió xoáy, bóng dáng Đường Thiên hoàn toàn bị bao phủ trong cơn lốc này.

Người ngã ngựa đổ, máu thịt be bét, như bẻ càn khô.

Chùy đồng nặng nề xẹt qua không khí, làm vang lên những tiếng rít trầm trầm, những lướt kiêm buộc ở xiềng xích cũng cắt ngang không trung, tiếng động cao vút sắc bén, hai âm thanh tuyệt đối bất đồng đó hòa hợp, thanh thế cự kỳ kinh người.

Đường Thiên hoàn toàn vứt bỏ hồn thuật, gã dùng đấu pháp thân thể thuần túy, đấu pháp thô bạo đó ngay cả Huyết Thánh cũng ít khi dùng tới, nhưng hiệu quả lúc này lại tốt tới kỳ lạ.

Thân thể Người lùn xanh gầy yếu, trước công kích cuồng bạo đó chẳng khác nào miếng bánh quy giòn, vô lực ngăn cản.

Đường Thiên căn bản không cần lo lắng vấn đề ngộ thương. Chùy Rết nặng nề trên tay gã lại cực kỳ nhẹ nhàng, Huyết Lô không ngừng cờng hóa thân thể gã, khiến thân thể gã càng lúc càng cường đại hơn so sới trước kia.

Gã không những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại thân thể ấm áp, như sức mạnh đang ngủ say dần dần thức tỉnh. Nếu lúc này chú ý kỹ da dẻ của gã chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, làn da gã den kịt như mực, hiện lên màu kim loại.

Huyết Lô hấp thu hắc kim, truyền vào mỗi vị trí tren thân thẻ Đường Thiên, thế nhưng đại đa số không bị hấp thu. Lúc này Đường Thiên hết ức chăm chú, mỗi phần lực lượng đều được gã điuè động, hắc kim lắng đọng trong người cũng trở nên sinh động.

Chùy đồng nặng nề mang theo khí lưu cũng đủ khiến thân thể người lùn xanh tan nát, mà những thanh đoàn kiếm buộc vào kia, chỉ cầm khẽ chạm vào sẽ cắt đứt rời thân thể.

Bản năng chiến đấu của Đường Thiên cự kỳ cường hãn, mà một khi lâm vào khổ chiến, Đường Thiên càng chăm chú, bản năng chiến đấu càng thêm đáng sợ.

Bầy người lùn xanh này yếu hơn bầy bọn họ gặp ở biển ánh lam nhiều, hơn nữa mũi mâu đen trong tay bọn chúng yếu hơn cành cây băng lam, có thể nói chẳng khác gì cây tăm.

Đường Thiên nhanh chóng phát hiện mình lao thẳng như vậy thật ra hiệu suất không cao, đặc biệt là uy lực những thành đoản kiếm kia không phát huy được.

Đầu óc xoay chuyển, một ý tưởng cổ quái xuất hiện trong đầu gã.

Đường Thiên bỗng nhảy bật lên, gã như con ếch đột nhiên nhảy cao năm trượng. Nhìn người lùn xanh chi chít ben dưới, gã nhếch miệng mỉm cười, múa Chùy Rết trong tay thành một đoàn bóng mờ.

Người lùn xanh trong khu vực này hoàn toàn không ngờ Đường Thiên lại đột nhiên xuất hiện, khi những vệt bóng mờ kia chụp xuống, bọn chúng thậm chí không có cả cơ hội bỏ chạy.

Trong phạm vi bao phủ của Chùy Rết, nơi này chẳng khác nào máy xay thịt, máu thịt be bét, đoàn kiếm chi chít như răng lược quét qua khu này.

Ầm!

Máu thị bay khắp bốn phía, thân thể đám người lùn xanh đồng thời bùng nổ, không còn một người lùn xanh nào còn đứng. Tình cảnh tanh máu khién ai nấy chứng kiến sắc mặt tái nhợt.

Người lùn xanh xung quanh cũng choáng váng, không đợi bọn chúng phản ứng lại, Đường Thiên lại nhảy lên.

Gã như tia chớp hạ xuống một điểm đầy người lùn xanh khác, lại một cơn mưa máu.

Binh đứng xa xa quan sát Đường Thiên, khi gã thấy đấu pháp cổ quái đó của Đường Thiên, không khỏi bật thốt lên: "Chiến thuật ếch nhảy!"

Vẻ mặt Binh như gặp quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook