Chương 212
Phương Tưởng
02/12/2013
Chương 212: Ma Địch.
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
“Rốt cuộc cũng xong rồi!” Sylar nhìn bộ giáp máy mới trước mặt, sắc mặt lộ vẻ hài lòng.
Ma Địch quan sát một lúc rồi bình luận: “Đẹp lắm.”
“Đẹp lắm?” Sylar nhíu mày, nàng không thích lời bình như vậy, miệng lẩm bẩm: “Không phải đẹp mà là lợi hại. Ma Địch thúc thúc thử giúp ta xem.”
“Ta?” Ma Địch chỉ vào mặt mình, ngây ra một lúc rồi mới không nhịn nổi cười nhẹ: “Xin lỗi, trước giờ ta chưa từng điều khiển giáp máy.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Sylar vẻ mặt đâu khổ: “Ông chú mặt phẳng không có đây...”
Ông chú mặt phẳng...
Ma Địch mỉm cười, ấm giọng nói: “Đừng lo, ta đổi chỗc ho hắn, chắc hắn quay lại nơi đóng quân rồi.”
“Thế thì hay quá!” Sylar hưng phấn tới mức nhảy dựng lên, mái tóc đuôi ngựa vẽ thành một vòng cung giữa không trung: “Địch đại thúc tốt nhất!”
Ma Địch chỉ mỉm cười khẽ cúi mình, thân hình cao lớn cùng nụ cười ấm áp nho nhã khó tả. Hắn gật đầu với Sylar rồi mỉm cười nói: “Ta đi đây, xin chú ý an toàn.”
Dứt lời chậm rãi bay đi.
Thân hình tiêu sái nho nhã khiến ánh mắt Sylar bừng sáng, vẻ mặt dại ra, tay nắm trước ngực: “Vâng, chào đại thúc đẹp trai!”
Khi Ma Địch trở lại trại tân binh lại không khỏi ồ lên một tiếng, nơi đây không một bóng người.
Xảy ra chuyện rồi à?”
Nụ cười trên mặt Ma Địch biến mất, hắn bước tới cánh cổng ánh sáng.
Khi Ma Địch xuấthiện bên cạnh Đường Thiên, phản ứng đầu tiên của hắn không phải tia sáng màu bạc khi Quỷ Trảo liều mạng với Quách Vũ, cũng không phải lưới lửa mà Đường Thiên tấn công điên cuồng vẫn không phá nổi, mà là tiếng đàn nhị đầy bi thương!
Trong ánh bạc đầy trời, thân hình cao ráo lặng lẽ đứng thẳng.
Hắn nghiêng mặt, ánh mắt thanh tịnh dõi về chấm đen nhỏ xa xa, ánh mắt hạ xuống người mù trên chiếc xe lăn.
Âm thanh thật bi thương, cuộc đời hắn chắc rất buồn bã.
Ma Địch kinh ngạc suy nghĩ, trong mắt mang theo bi thương nhàn nhạt và than thở không nguôi.
Dẫu cách rất xa, Ma Địch vẫn chứng kiến Lăng Húc đang đâm thương về phía người mù như bị đánh trúng một búa nặng, phun một ngụm máu bay thẳng ra ngoài.
Giữa không trung, máu tươi bắn ra, Lăng Húc hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt Ma Địch âm trầm, thở dài một tiếng nhẹ như gió.
Giữa ánh bạc đầy trời, hắn cúi đầu, đặt cây sáo đồng lên môi.
๑๑۩۞۩๑๑
Lăng Húc bay ngược lại ngã vào đám thạch sa thú, đột nhiên một thân hình đỏ như lửa nghiêng mình lao tới, rõ ràng là Hỏa Liệt Điểu!
Hỏa Liệt Điểu dùng miệng cắn theo Lăng Húc, chân phát lực chạy như điên.
Vẻ bi thương trên gương mặt Manh Huyền lão nhân càng đậm, dây đàn trong tay bỗng trầm xuống, trong bi thương bỗng thêm vẻ khắc nghiệt.
Thạch sa thú vốn đang ngây ngốc ánh mắt lại đột nhiên đỏ rực, gầm lên liên hồi, từng con vung quyền đánh về phía Hỏa Liệt Điểu.
Hỏa Liệt Điểu nhanh nhẹn nhảy lên, ầm, nắm đấm đá nện xuống vị trí nó vừa nhảy làm dấy lên vô số bùn đất.
Thạch sa thú đột nhiên tỉnh lại, lao nhao tấn công về phía Hỏa Liệt Điểu.
Chỉ trong chớp mắt, Hỏa Liệt Điểu đã vô cùng nguy hiểm.
Đột nhiên, một tiếng sáo réo rắt khoan thai bay tới. Tiếng sáo như làn gió ấm thổi khắp chiến trường.
Động tác tất cả thạch sa thú bỗng trì trệ, sắc đỏ trong mắt nhạt dần.
Hỏa Liệt Điểu thừa cơ lao ra.
Manh Huyền lão nhân trên xe lăn ồ lên một tiếng, cây đàn trên tay ngưng lại, ánh mắt dõi theo hướng tiếng sáo.
Tiếng sáo du dương khiến cô gái áo đen thoải mái lạ thường, sát khí chiến ý trong lòng đều tan thành mây khói, không dậy nổi chút đấu chí nào.
Nầng nhận biết lợi hại, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Tiếng đàn nhị của Manh Huyền lão nhân như cơn ác mộng, còn tiếng sáo này lại như có ma lực, chỉ thẳng nhân tâm.
Âm võ giả thật lợi hại!
Đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, có âm võ giả nào chống lại được Manh Huyền lão nhân.
Thân là Hắc Hồn Mã, nàng hiểu rõ về Thiên Lộ Bảng hơn xa người bình thường. Nếu là người có nghiên cứu Thiên Lộ Bảng sẽ phát hiện, xếp hạng của Manh Huyền lão nhân trong vài chục năm gần đây gần như không hề thay đổi, hạng 9900!
Đây là một thứ hạng cực kỳ đặc biệt.
Từ hạng 9901 tới hạng 10000, 100 hạng này được gọi là Bách Chiến Khu.
Bước vào Thiên Lộ Bảng, trở thành một trong mười ngàn cường giả đứng đầu trên toàn bộ Thiên Lộ, xuất hiện trước mặt hàng tỷ người. Vinh dự, tiền tài, bí bảo, võ kỹ, tất cả đều dễ như trở bàn tay, đây là giấc mơ của vô số võ giả.
Mà danh sách dự bị kia, mỗi người đều có tiềm lực bước lên Thiên Lộ Bảng. Bọn họ đỏ mắt nghĩ hết biện pháp, không ngừng khiêu chiến cao thủ trên Thiên Lộ Bảng, mong được thăng tiến.
Bách Chiến Khu cạnh trang kịch liệt, là khu vực cạnh tranh mãnh liệt nhất trong Thiên Lộ Bảng, cũng là khu vực biến động nahnh nhất.
Xếp hạng của Quách Đông tại Bách Chiến Khu tuy có thay đổi nhưng trước nay không hề rớt khỏi Thiên Lộ Bảng, thực lực có thể tưởng tượng nổi.
Mà Manh Huyền lão nhân lại luôn bị đính tại vị trí 9900, ý nghĩa càng sâu xa. Xếp hạng này nghĩa là Tiên Võ cho rằng thực lực của hắn đủ rời khỏi Bách Chiến Khu.
Chỉ nhìn theo xếp hạng, thực lực Manh Huyền lão nhân tuyệt đối mạnh hơn Quách Đông.
Mà thực lực Mh lão nhân biểu lộ ra cũng hoàn toàn xứng với xếp hạng của lão.
Chỉ có điều, cô gái áo đen thật không ngờ lại đột nhiên có một âm võ giả thực lực không kém hơn Manh Huyền lão nhân xuất hiện!
Âm võ giả là một loại võ giả khá đặc biệt, vì âm võ giả ngoại trừ cần thiên phú tu luyện còn cần tinh thông âm luật, lại phải có lĩnh ngộ về mặt âm luật.
Điều này cũng khiến cho trong bất cứ thời đại nào âm võ giả cũng cực kỳ thưa thớt.
Rốt cuộc là ai...
Cô gái áo đen kinh hãi khó hiểu, đột nhiên liếc sang Manh Huyền lão nhân, không khỏi ngây người.
Manh Huyền lão nhân ngồi yên bất động, lặng lẽ lắng nghe.
๑๑۩۞۩๑๑
Ma Địch đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đều chấn động.
Nhất là khi Ma Địch xuất hiện đúng lúc Quách Vũ và Quỷ Trảo đang giao đấu tới lúc kịch liệt nhất, tiếng sáo cất lên lập tức đoạt đi hào quang của mọi người.
Nhưng hai sát chiêu va chạm lại không vì tiếng sáo của hắn mà thay đổi.
Ánh sáng màu bạc khắp trời tiêu tan.
Gương mặt Quách Vũ đỏ bừngt ái nhợt, càng thêm phần kiều diễm, hắn nhếch môi chăm chú, cặp mắt đen lánh khóa chặt lấy Quỷ Trảo, cánh tay cầm kiếm run run.
Trảo công thật cường đại!
Cả cánh tay hắn nhức mọi không chịu nổi, khí huyết sôi trào. Linh Thức Trảm, từ ngày lĩnh ngộ tới giờ hắn chưa từng dùng trong thực chiến.
Không ngờ lần đầu sử dụng lại gặp ngay kẻ lợi hại như vậy.
Vốn tưởng chịu nhục, hai mắt Quách Vũ bỗng bừng sáng, thân hình Quỷ Trảo trước mặt hắn bỗng mờ nhạt.
Quách Đông trong lưới lửa vẫn luôn chú ý tới trận chiến này, lúc này rốt cuộc cũng thở phào một hơi, thực lực hồn tướng kia rất mạnh! Có điều chiêu kiếm của Tiểu Vũ còn mạnh hơn!
Sắc mặt Quách Đông vui mừng.
Thân hình Quỷ Trảo mờ nhạt dần, con ngươi hắn lạnh lùng nhìn Quách Vũ, không nói một lợi.
Khi thân hình Quỷ Trảo hoàn toàn biến mất, Quách Vũ không nhìn được mỉm cười chiến thắng, tên võ giả giáp máy còn lại không cần phải lo.
Thời đại này trình độ võ giả giáp máy vốn không cao.
Cả Thiên Lộ Bảng không có tới một võ giả giáp máy, đủ thấy võ giả giáp máy xuống dốc tới mức nào.
Ngược lại, âm võ giả kia cần chiếu cố thêm một chút, có điều, Quách Vũ vẫn đang đắm chìm trong thắng lợi của chiêu kiếm vừa rồi, tiêu diệt được hồn tướng cường đại của đối phương.
Hắn vô cùng tin tưởng vào Linh Thức!
Từ nay trở đi, Linh Thức sẽ dương danh thiên hạ.
Trường kiếm trong suốt trong tay chấn động, rung lên ong ong, một kiếm chém thẳng về phía Ma Địch đang tập trung thổi sáo.
Tiêu diệt tên âm võ giả này trước đã, âm võ giả sợ nhất là bị người ta áp sát, đầu óc tên âm võ giả này đúng alf hỏng mất rồi, lại chạy tới gần như vậy, đúng là ngu ngốc.
Mũi kiếm vạch tan không khí, mang theo tiếng rít chém về phía Ma Địch.
Đột nhiên, một bóng người màu xanh da trời lao tới trước mặt Ma Địch, là võgiả giáp máy kia.
Khóe miệng Quách Vũ mỉm cười khinh thường, võ giả giáp máy bảo vệ âm võ giả, chiến thuật này cũng khá đáy. Có điều, chỉ một võ giả giáp máy sau ngăn được mình?
Các người nằm mơ à!
Ánh mắt Quách Vũ lạnh đi, trường kiếm trong tay lại dựng thẳng.
๑๑۩۞۩๑๑
Ngay khi Quỷ Trảo biến mất, trong lòng Đường Thiên dâng lên cảm giác tức giận, gã giận chính mình.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo!
Vì sao Hỏa Liêm Quỷ Trảo của mình lại yếu ớt như vậy?
Đường Thiên, sao ngươi lại yếu ớt như vậy?
Lúc này chắc chắn Quỷ Trảo đang rất mất mát...
Lưới lửa trước mắt càng lúc càng trở nên đáng ghét. Tốc độ của hắn càng thêm nhanh chóng, Hỏa Liêm Quỷ Trảo không hề lưu thủ.
Trước đó đã có kinh nghiệm dùng Hỏa Liêm Quỷ Trảo quá độ khiến thân thể bị tổn thương, giờ Đường Thiên vẫn luôn lưu thủ.
Lúc này lửa giận thiêu đốt, mọi cố kỵ đều tan thành mây khói.
Đường Thiên biết Hỏa Liêm Quỷ Trảo là tất cả kiêu hãnh, tất cả kỳ vọng của Quỷ Trảo. Hỏa Liêm Quỷ Trảo bị người ta đánh bại khi đang giao đấu khiên Quỷ Trảo vô cùng khổ sở. Cho dù là bởi lực lượng Quỷ Trảo chưa khôi phục hoàn toàn, cấp bậc Quỷ Trảo chưa khôi phục.
Lúc này Quỷ Trảo chắc chắn tâm tro ý lạnh...
Đáng giận!
Đường Thiên cảm động lây, vô cùng tức giận, gã tập trung chưa từng có. Tất cả tâm thần gã đều tập trung vào Hỏa Liêm Quỷ Trảo cùng lưới lửa trước mắt.
Thân hình gã càng lúc càng nhanh, chân lực trên đầu ngón tay cũng càng lúc càng nhiều.
Hạc Thân Kình trong cơ thể cũng bành trướng lãnh liệt.
Xuất trảo nhanh lên!
Chân lực nhiều lên!
Đường Thiên hai mắt đỏ bừng, gầm lên trong lòng.
Gầm lên đi, Hỏa Liêm Quỷ Trảo!
Gầm lên đi, Hỏa Liêm Quỷ Trảo!
Hỏa Liêm Quỷ Trảo trên đầu ngón tay gã lặng lẽ biến hóa.
๑๑۩۞۩๑๑
Quách Đông quan sát Quách Vũ qua lưới lửa, trong lòng vô cùng vui mừng. Hắn bỏ biết bao thời gian tinh lực, rốt cuộc cũng bồi dưỡng được Tiểu Vũ tới mức này.
Tương lai của Tiểu Vũ sẽ còn tươi sáng hơn mình.
Trận chiến này hữu kinh vô hiểm, ngược lại là cơ hội rèn luyện tốt cho Tiểu Vũ. Tên võ giả giáp máy còn lại không cách nào uy hiếp Tiểu Vũ.
Về phần tên âm hồn tướng...
Quách Đông vuốt vuốt chòm râu, sắc mặt lạnh lùng, hắn đủ nắm chắc tiêu diệt tên âm võ giả kia, chỉ cần hắn muốn gia tay.
Giờ lưu lại chúng, cho Tiểu Vũ một cơ hội thực chiến.
Còn cái gã vây quanh lưới lửa nhưng không làm gì được kia, Quách Đông hoàn toàn không để ý. Thi thoảng lại có tia lửa sáng lên song trong mắt Quách Đông chỉ có vẻ ngoài mà thôi.
Loại võ kỹ chỉ đẹp đẽ mà thiếu thực dụng này không có bất cứ giá trị gì.
Cùng là người trẻ tuổi, thực lực Tiểu Vũ rõ ràng cao thơn Đường Thiên nhiều. Trong mắt Quách Đông, Tiểu Vũ đã có tư cách khiêu chiến Bách Chiến Khu trên Thiên Lộ Bảng.
Đột nhiên, Quách Đông cảm nhận được điều gì, ồ lên một tiếng.
Một giây sau, con ngươi hắn mở lớn.
Tường lửa xung quanh đã bể nát, hóa thành tia lửa đầy trời.
Một bóng người không kịp thở, con mắt trợn trừng hung hãn nhìn hắn.
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
“Rốt cuộc cũng xong rồi!” Sylar nhìn bộ giáp máy mới trước mặt, sắc mặt lộ vẻ hài lòng.
Ma Địch quan sát một lúc rồi bình luận: “Đẹp lắm.”
“Đẹp lắm?” Sylar nhíu mày, nàng không thích lời bình như vậy, miệng lẩm bẩm: “Không phải đẹp mà là lợi hại. Ma Địch thúc thúc thử giúp ta xem.”
“Ta?” Ma Địch chỉ vào mặt mình, ngây ra một lúc rồi mới không nhịn nổi cười nhẹ: “Xin lỗi, trước giờ ta chưa từng điều khiển giáp máy.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Sylar vẻ mặt đâu khổ: “Ông chú mặt phẳng không có đây...”
Ông chú mặt phẳng...
Ma Địch mỉm cười, ấm giọng nói: “Đừng lo, ta đổi chỗc ho hắn, chắc hắn quay lại nơi đóng quân rồi.”
“Thế thì hay quá!” Sylar hưng phấn tới mức nhảy dựng lên, mái tóc đuôi ngựa vẽ thành một vòng cung giữa không trung: “Địch đại thúc tốt nhất!”
Ma Địch chỉ mỉm cười khẽ cúi mình, thân hình cao lớn cùng nụ cười ấm áp nho nhã khó tả. Hắn gật đầu với Sylar rồi mỉm cười nói: “Ta đi đây, xin chú ý an toàn.”
Dứt lời chậm rãi bay đi.
Thân hình tiêu sái nho nhã khiến ánh mắt Sylar bừng sáng, vẻ mặt dại ra, tay nắm trước ngực: “Vâng, chào đại thúc đẹp trai!”
Khi Ma Địch trở lại trại tân binh lại không khỏi ồ lên một tiếng, nơi đây không một bóng người.
Xảy ra chuyện rồi à?”
Nụ cười trên mặt Ma Địch biến mất, hắn bước tới cánh cổng ánh sáng.
Khi Ma Địch xuấthiện bên cạnh Đường Thiên, phản ứng đầu tiên của hắn không phải tia sáng màu bạc khi Quỷ Trảo liều mạng với Quách Vũ, cũng không phải lưới lửa mà Đường Thiên tấn công điên cuồng vẫn không phá nổi, mà là tiếng đàn nhị đầy bi thương!
Trong ánh bạc đầy trời, thân hình cao ráo lặng lẽ đứng thẳng.
Hắn nghiêng mặt, ánh mắt thanh tịnh dõi về chấm đen nhỏ xa xa, ánh mắt hạ xuống người mù trên chiếc xe lăn.
Âm thanh thật bi thương, cuộc đời hắn chắc rất buồn bã.
Ma Địch kinh ngạc suy nghĩ, trong mắt mang theo bi thương nhàn nhạt và than thở không nguôi.
Dẫu cách rất xa, Ma Địch vẫn chứng kiến Lăng Húc đang đâm thương về phía người mù như bị đánh trúng một búa nặng, phun một ngụm máu bay thẳng ra ngoài.
Giữa không trung, máu tươi bắn ra, Lăng Húc hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt Ma Địch âm trầm, thở dài một tiếng nhẹ như gió.
Giữa ánh bạc đầy trời, hắn cúi đầu, đặt cây sáo đồng lên môi.
๑๑۩۞۩๑๑
Lăng Húc bay ngược lại ngã vào đám thạch sa thú, đột nhiên một thân hình đỏ như lửa nghiêng mình lao tới, rõ ràng là Hỏa Liệt Điểu!
Hỏa Liệt Điểu dùng miệng cắn theo Lăng Húc, chân phát lực chạy như điên.
Vẻ bi thương trên gương mặt Manh Huyền lão nhân càng đậm, dây đàn trong tay bỗng trầm xuống, trong bi thương bỗng thêm vẻ khắc nghiệt.
Thạch sa thú vốn đang ngây ngốc ánh mắt lại đột nhiên đỏ rực, gầm lên liên hồi, từng con vung quyền đánh về phía Hỏa Liệt Điểu.
Hỏa Liệt Điểu nhanh nhẹn nhảy lên, ầm, nắm đấm đá nện xuống vị trí nó vừa nhảy làm dấy lên vô số bùn đất.
Thạch sa thú đột nhiên tỉnh lại, lao nhao tấn công về phía Hỏa Liệt Điểu.
Chỉ trong chớp mắt, Hỏa Liệt Điểu đã vô cùng nguy hiểm.
Đột nhiên, một tiếng sáo réo rắt khoan thai bay tới. Tiếng sáo như làn gió ấm thổi khắp chiến trường.
Động tác tất cả thạch sa thú bỗng trì trệ, sắc đỏ trong mắt nhạt dần.
Hỏa Liệt Điểu thừa cơ lao ra.
Manh Huyền lão nhân trên xe lăn ồ lên một tiếng, cây đàn trên tay ngưng lại, ánh mắt dõi theo hướng tiếng sáo.
Tiếng sáo du dương khiến cô gái áo đen thoải mái lạ thường, sát khí chiến ý trong lòng đều tan thành mây khói, không dậy nổi chút đấu chí nào.
Nầng nhận biết lợi hại, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Tiếng đàn nhị của Manh Huyền lão nhân như cơn ác mộng, còn tiếng sáo này lại như có ma lực, chỉ thẳng nhân tâm.
Âm võ giả thật lợi hại!
Đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, có âm võ giả nào chống lại được Manh Huyền lão nhân.
Thân là Hắc Hồn Mã, nàng hiểu rõ về Thiên Lộ Bảng hơn xa người bình thường. Nếu là người có nghiên cứu Thiên Lộ Bảng sẽ phát hiện, xếp hạng của Manh Huyền lão nhân trong vài chục năm gần đây gần như không hề thay đổi, hạng 9900!
Đây là một thứ hạng cực kỳ đặc biệt.
Từ hạng 9901 tới hạng 10000, 100 hạng này được gọi là Bách Chiến Khu.
Bước vào Thiên Lộ Bảng, trở thành một trong mười ngàn cường giả đứng đầu trên toàn bộ Thiên Lộ, xuất hiện trước mặt hàng tỷ người. Vinh dự, tiền tài, bí bảo, võ kỹ, tất cả đều dễ như trở bàn tay, đây là giấc mơ của vô số võ giả.
Mà danh sách dự bị kia, mỗi người đều có tiềm lực bước lên Thiên Lộ Bảng. Bọn họ đỏ mắt nghĩ hết biện pháp, không ngừng khiêu chiến cao thủ trên Thiên Lộ Bảng, mong được thăng tiến.
Bách Chiến Khu cạnh trang kịch liệt, là khu vực cạnh tranh mãnh liệt nhất trong Thiên Lộ Bảng, cũng là khu vực biến động nahnh nhất.
Xếp hạng của Quách Đông tại Bách Chiến Khu tuy có thay đổi nhưng trước nay không hề rớt khỏi Thiên Lộ Bảng, thực lực có thể tưởng tượng nổi.
Mà Manh Huyền lão nhân lại luôn bị đính tại vị trí 9900, ý nghĩa càng sâu xa. Xếp hạng này nghĩa là Tiên Võ cho rằng thực lực của hắn đủ rời khỏi Bách Chiến Khu.
Chỉ nhìn theo xếp hạng, thực lực Manh Huyền lão nhân tuyệt đối mạnh hơn Quách Đông.
Mà thực lực Mh lão nhân biểu lộ ra cũng hoàn toàn xứng với xếp hạng của lão.
Chỉ có điều, cô gái áo đen thật không ngờ lại đột nhiên có một âm võ giả thực lực không kém hơn Manh Huyền lão nhân xuất hiện!
Âm võ giả là một loại võ giả khá đặc biệt, vì âm võ giả ngoại trừ cần thiên phú tu luyện còn cần tinh thông âm luật, lại phải có lĩnh ngộ về mặt âm luật.
Điều này cũng khiến cho trong bất cứ thời đại nào âm võ giả cũng cực kỳ thưa thớt.
Rốt cuộc là ai...
Cô gái áo đen kinh hãi khó hiểu, đột nhiên liếc sang Manh Huyền lão nhân, không khỏi ngây người.
Manh Huyền lão nhân ngồi yên bất động, lặng lẽ lắng nghe.
๑๑۩۞۩๑๑
Ma Địch đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đều chấn động.
Nhất là khi Ma Địch xuất hiện đúng lúc Quách Vũ và Quỷ Trảo đang giao đấu tới lúc kịch liệt nhất, tiếng sáo cất lên lập tức đoạt đi hào quang của mọi người.
Nhưng hai sát chiêu va chạm lại không vì tiếng sáo của hắn mà thay đổi.
Ánh sáng màu bạc khắp trời tiêu tan.
Gương mặt Quách Vũ đỏ bừngt ái nhợt, càng thêm phần kiều diễm, hắn nhếch môi chăm chú, cặp mắt đen lánh khóa chặt lấy Quỷ Trảo, cánh tay cầm kiếm run run.
Trảo công thật cường đại!
Cả cánh tay hắn nhức mọi không chịu nổi, khí huyết sôi trào. Linh Thức Trảm, từ ngày lĩnh ngộ tới giờ hắn chưa từng dùng trong thực chiến.
Không ngờ lần đầu sử dụng lại gặp ngay kẻ lợi hại như vậy.
Vốn tưởng chịu nhục, hai mắt Quách Vũ bỗng bừng sáng, thân hình Quỷ Trảo trước mặt hắn bỗng mờ nhạt.
Quách Đông trong lưới lửa vẫn luôn chú ý tới trận chiến này, lúc này rốt cuộc cũng thở phào một hơi, thực lực hồn tướng kia rất mạnh! Có điều chiêu kiếm của Tiểu Vũ còn mạnh hơn!
Sắc mặt Quách Đông vui mừng.
Thân hình Quỷ Trảo mờ nhạt dần, con ngươi hắn lạnh lùng nhìn Quách Vũ, không nói một lợi.
Khi thân hình Quỷ Trảo hoàn toàn biến mất, Quách Vũ không nhìn được mỉm cười chiến thắng, tên võ giả giáp máy còn lại không cần phải lo.
Thời đại này trình độ võ giả giáp máy vốn không cao.
Cả Thiên Lộ Bảng không có tới một võ giả giáp máy, đủ thấy võ giả giáp máy xuống dốc tới mức nào.
Ngược lại, âm võ giả kia cần chiếu cố thêm một chút, có điều, Quách Vũ vẫn đang đắm chìm trong thắng lợi của chiêu kiếm vừa rồi, tiêu diệt được hồn tướng cường đại của đối phương.
Hắn vô cùng tin tưởng vào Linh Thức!
Từ nay trở đi, Linh Thức sẽ dương danh thiên hạ.
Trường kiếm trong suốt trong tay chấn động, rung lên ong ong, một kiếm chém thẳng về phía Ma Địch đang tập trung thổi sáo.
Tiêu diệt tên âm võ giả này trước đã, âm võ giả sợ nhất là bị người ta áp sát, đầu óc tên âm võ giả này đúng alf hỏng mất rồi, lại chạy tới gần như vậy, đúng là ngu ngốc.
Mũi kiếm vạch tan không khí, mang theo tiếng rít chém về phía Ma Địch.
Đột nhiên, một bóng người màu xanh da trời lao tới trước mặt Ma Địch, là võgiả giáp máy kia.
Khóe miệng Quách Vũ mỉm cười khinh thường, võ giả giáp máy bảo vệ âm võ giả, chiến thuật này cũng khá đáy. Có điều, chỉ một võ giả giáp máy sau ngăn được mình?
Các người nằm mơ à!
Ánh mắt Quách Vũ lạnh đi, trường kiếm trong tay lại dựng thẳng.
๑๑۩۞۩๑๑
Ngay khi Quỷ Trảo biến mất, trong lòng Đường Thiên dâng lên cảm giác tức giận, gã giận chính mình.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo!
Vì sao Hỏa Liêm Quỷ Trảo của mình lại yếu ớt như vậy?
Đường Thiên, sao ngươi lại yếu ớt như vậy?
Lúc này chắc chắn Quỷ Trảo đang rất mất mát...
Lưới lửa trước mắt càng lúc càng trở nên đáng ghét. Tốc độ của hắn càng thêm nhanh chóng, Hỏa Liêm Quỷ Trảo không hề lưu thủ.
Trước đó đã có kinh nghiệm dùng Hỏa Liêm Quỷ Trảo quá độ khiến thân thể bị tổn thương, giờ Đường Thiên vẫn luôn lưu thủ.
Lúc này lửa giận thiêu đốt, mọi cố kỵ đều tan thành mây khói.
Đường Thiên biết Hỏa Liêm Quỷ Trảo là tất cả kiêu hãnh, tất cả kỳ vọng của Quỷ Trảo. Hỏa Liêm Quỷ Trảo bị người ta đánh bại khi đang giao đấu khiên Quỷ Trảo vô cùng khổ sở. Cho dù là bởi lực lượng Quỷ Trảo chưa khôi phục hoàn toàn, cấp bậc Quỷ Trảo chưa khôi phục.
Lúc này Quỷ Trảo chắc chắn tâm tro ý lạnh...
Đáng giận!
Đường Thiên cảm động lây, vô cùng tức giận, gã tập trung chưa từng có. Tất cả tâm thần gã đều tập trung vào Hỏa Liêm Quỷ Trảo cùng lưới lửa trước mắt.
Thân hình gã càng lúc càng nhanh, chân lực trên đầu ngón tay cũng càng lúc càng nhiều.
Hạc Thân Kình trong cơ thể cũng bành trướng lãnh liệt.
Xuất trảo nhanh lên!
Chân lực nhiều lên!
Đường Thiên hai mắt đỏ bừng, gầm lên trong lòng.
Gầm lên đi, Hỏa Liêm Quỷ Trảo!
Gầm lên đi, Hỏa Liêm Quỷ Trảo!
Hỏa Liêm Quỷ Trảo trên đầu ngón tay gã lặng lẽ biến hóa.
๑๑۩۞۩๑๑
Quách Đông quan sát Quách Vũ qua lưới lửa, trong lòng vô cùng vui mừng. Hắn bỏ biết bao thời gian tinh lực, rốt cuộc cũng bồi dưỡng được Tiểu Vũ tới mức này.
Tương lai của Tiểu Vũ sẽ còn tươi sáng hơn mình.
Trận chiến này hữu kinh vô hiểm, ngược lại là cơ hội rèn luyện tốt cho Tiểu Vũ. Tên võ giả giáp máy còn lại không cách nào uy hiếp Tiểu Vũ.
Về phần tên âm hồn tướng...
Quách Đông vuốt vuốt chòm râu, sắc mặt lạnh lùng, hắn đủ nắm chắc tiêu diệt tên âm võ giả kia, chỉ cần hắn muốn gia tay.
Giờ lưu lại chúng, cho Tiểu Vũ một cơ hội thực chiến.
Còn cái gã vây quanh lưới lửa nhưng không làm gì được kia, Quách Đông hoàn toàn không để ý. Thi thoảng lại có tia lửa sáng lên song trong mắt Quách Đông chỉ có vẻ ngoài mà thôi.
Loại võ kỹ chỉ đẹp đẽ mà thiếu thực dụng này không có bất cứ giá trị gì.
Cùng là người trẻ tuổi, thực lực Tiểu Vũ rõ ràng cao thơn Đường Thiên nhiều. Trong mắt Quách Đông, Tiểu Vũ đã có tư cách khiêu chiến Bách Chiến Khu trên Thiên Lộ Bảng.
Đột nhiên, Quách Đông cảm nhận được điều gì, ồ lên một tiếng.
Một giây sau, con ngươi hắn mở lớn.
Tường lửa xung quanh đã bể nát, hóa thành tia lửa đầy trời.
Một bóng người không kịp thở, con mắt trợn trừng hung hãn nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.