Chương 515: Cùng nghĩ cách
Phương Tưởng
29/09/2014
Thực lực Phục Anh quả thật cao hơn mình quá nhiều. Chuyện này Đường Thiên không thể không thừa nhận. Nhát chém đó trực tiếp đánh cho Tiểu Nhị đã bung dù thân hình tan rã. Công kích như vậy Đường Thiên trước nay chưa từng thấy.
Thế nhưng làm đại ca học đường đã lâu, Đường Thiên hiểu chiến đấu không chỉ có một hình thức, vây đánh cũng là một thủ đoạn cực kỳ hữu hiệu. Đương nhiên, trình độ vây đánh cao thấp ra sao cũng phản ánh trình độ của đại ca học đường.
Đường Thiên là một đai ca học đường xuất sắc.
Khả năng chỉ huy binh đoàn, khống chế phức tạp như Binh, Đường Thiên có thúc ngựa cũng chẳng đuổi kịp. Thế nhưng quần ẩu mười mấy người, Binh lại không phải đối thủ của Đường Thiên. Chiêu số đường phố của Đường Thiên tầng tầng lớp lớp, những suy nghĩ nhìn qua cực kỳ hoang đường nhưng lại rất hữu hiệu. Còn điểm ra rất nhiều chỗ hở, điểm quan trọng, Binh cũng phải trợn tròn hai mắt.
Đương nhiên Binh không thừa nhận Đường Thiên trí kế hoan người, chỉ quy nó là bản năng chiến đấu của Đường Thiên.
Trọng điểm của vây đánh mục tiêu là chọn điểm tập kích, đổi cách nói xa hoa là chuẩn bị trước trận chiến.
Đường Thiên lấy tình báo mà Đinh Đang chuyển tới ra, chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống, sau đó phát cho mỗi người một phần.
"Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, là Phục Anh. Đừng nghĩ dễ dàng, chúng ta phải giết chết hắn!"
Đường Thiên vừa vào đã định ra mục tiêu cho buổi thảo luận lần này.
Đoàn người không nói gì, ai nấy sắc mặt nghiêm nghị nhìn tình báo trên tay, nếu tình báo là đúng, vậy thực lực PHục Anh thật quá mạnh mẽ.
Hồn trị 298, hồn thuật công kích chỉ có một, Quang Minh Hồn Trảm!
Trong số hồn thuật đồng thau của Võ Hội Quang Minh, Quang Minh Hồn Trảm chỉ thuộc về loại thông thường, hồn trị ban đầu chỉ có 8 điểm, thậm chí không bằng cả Thuấn Di của Đường Thiên. Thế nhưng Phục Anh lại tập trung vô số tinh lực trên môn hồn thuật nhìn như bình thường này, mà tới giờ Quang Minh Hồn Trảm của hắn đã lên tới 210 điểm, cách Quang Minh Hồn Trảm cảnh giới cao kỷ lục 230 điểm của Võ Hội Quang Minh chỉ có 20 điểm.
Đọc tới đây, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.
Chiếm cứ 210 điểm hồn trị, đây là hồn thuật thuộc về Thánh giả cấp bạc.
Chẳng trách Phục Anh xuất thủ lại kinh khủng như vậy.
Ngoài ra lồng năng lượng mà PHục Anh tu luyện là Quang Minh Chi Hữu, hắn tiêu tốn ít tâm lực về phương diện này hơn, chỉ có 20 điểm hồn trị.
Mà một môn hồn thuật khác chiếm cứ nhiều hồn trị hơn là hồn thuật phi hành của hắn, tên là Đạp Ảnh. Đạp Ảnh không phải hồn thuật chuyên môn của Võ Hội Quang Minh, chỉ là hồn thuật thông thường, thế nhưng hắn lại lĩnh ngộ thứ hồn thuật thông thường này tới cảnh giới 68 điểm hồn trị.
"Đạp Ảnh 68 điểm hồn trị, thật không thể tưởng tượng nổi." Mông Tháp cảm khái: "Phục Anh trước đây có vẻ không được Võ Hội Quang Minh coi trọng, không tu luyện hồn thuật gì lợi hại!"
"Tính cách người này bướng bỉnh cực đoan, có thể đem Quang Minh Hồn Trảm tu luyện tới 210 hồn trị, thật chưa từng nghe nói."
Đường Thiên khó chịu trừng mắt nhìn mọi người: "Bảo các ngươi tới là để cac ngươi nghĩ cách! Hôm nay ai cũng phải nghĩ ra một cách, bất kể tốt xấu. Ai không nghĩ ra, chuyện hồn bảo bàn sau."
Vừa nghe thấy hai chữ hồn bảo, sĩ khí mọi người lập tức dâng cao.
Mông Tháp là người gian xảo nhất, nghe Đường Thiên nói vậy lập tức ý thức được đây là cơ hội tốt để biểu hiện, hơn nữa rõ ràng ai nói trước sẽ chiếm lợi. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Thánh giả lợi hại đến đâu cũng có nhược điểm. Phục Anh tuy lợi hại nhưng xét trên bản chất vẫn chỉ là dế nhũi cao cấp mà thôi."
Tất cả mọi người đều bị lời của Mông Tháp hấp dẫn, ngay Đường Thiên cũng lộ vẻ lắng nghe, Mông Tháp càng thêm dũng cảm.
"Hắn chỉ có ba loại hồn thuật. Tổng kết lại chính là công kích cấp bạc, di động cấp đồng xuất sắc nhưng không phải đỉnh cấp, phòng hộ cấp đồng thau cực kỳ kém cỏi. Vì thế ta nói hắn chỉ là dế nhũi cao cấp, lại không có hồn bảo, quả thật không thể so với cường hào như thủ lĩnh."
Mông Tháp còn không quên nịnh nọt Đường Thiên, thế nhưng không thể không nói, hắn tổng kết tương đối đúng chỗ.
"Nói tiếp đi!" Đường Thiên phấn chấn hẳn lên, quả nhiên không hổ họ Mông, quả biết cách vuốt mông ngựa!
"Hắn muốn đối phó với Thánh giả đồng thau bình thường cahức chắn không vấn đề, tiện tay xuất một Quang Minh Hồn Trảm, chắc chắn không ai ngăn được. Khả năng phi hành tương đối xuất sắc của hắn cũng khiến uy lực của hắn tăng vọt, thế nhưng hắn vẫn có nhược điểm. Khả năng phòng ngự của hắn quá kém, mà hồn thuật phi hành của hắn tuy xuất sắc nhưng vẫn cách xa giới hạn 100 điểm hồn trị. Chúng ta sẽ nhắm vào nhược điểm của hắn."
Mông Tháp cũng hưng phấn, nếu có thể giết chết Phục Anh, chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích ođọng rồi. Không thể không nói, tựa lưng đại thụ hóng gió lớn, chưa đánh mà tình báo về kẻ địch đã có rồi.
"Ban đầu Đạp Ảnh chỉ có 5 điểm hồn trị, hắn có thể tu luyện tới 68 điểm đã rất lợi hại rồi. Thế nhưng Đạp Ảnh chú trọng né tránh phạm vi nhỏ chứ không phải tốc độ đường thẳng. Như vậy chúng ta cần công kích phạm vi lớn, bao phủ khiến hắn không thể lập tức bỏ trốn. Có ai tu luyện hồn thuật ảo ảnh phạm vi lớn không?"
Mông Tháp quay sang hỏi những người khác.
Một Thánh giả giơ tay: "Ta, Vân Hải, 70 điểm hồn trị!"
Mông Tháp hai mắt sáng lên: "Tốt!"
Các Thánh giả khác lộ vẻ kinh ngạc, Vân Hải là một loại hồn thuật cỡ cực lớn, nó có thể sinh ra biển mây cỡ lớn nhốt kẻ địch lại. Một khi thân lâm vào biển mây thường sẽ thấy lạc mất phương hướng, cho dù cảm giác mình đang bay thẳng, thực ra vẫn chỉ là vòng tròn.
Loại hồn thuật này thường các Thánh giả thế lực lớn mới có thể tu luyện, nó thích hợp với chiến tranh hơn. Thánh giả tự do độc lai độc vãng, rất ít người tu luyện, vì nó tuy có thể vây khốn kẻ địch nhưng lại thiếu thủ đoạn tất sát.
Thấy ánh mắt mọi người, Thánh giả này ngại ngùng nói: "Ta còn có một hồn bảo!"
Lần này mọi người bừng tỉnh, dùng Vân Hải nhốt kẻ địch lại sau đó dùng hồn bảo giết chết, phương pháp này cũng không tệ. Một số Thánh giả lộ vẻ hâm mộ, với các Thánh giả tự do, Vân Hải không mấy tác dụng, thế nhưng giờ mọi người gia nhập chòm Đại Hùng, tác dụng của hồn thuật này lớn hơn nhiều, kẻ này chắc chắn sẽ được trọng dụng.
"Vân Hải 70 điểm hồn trị, Phục Anh chắc chắn không thể lập tức trốn thoát, vậy chúng ta nên dùng Vân Hải nhốt hắn lại sau đó tập kích." Mông Tháp nói: "Mọi người phân tán một chút, như vậy mới có thể phân tán công kích của hắn."
"Có thể thêm vài thứ vào biển mây thu hút sự chú ý của Phục Anh không? Ví dụ như con rối, tốt nhất có khí tức Thánh giả." Đường Thiên hỏi, gã trực nhớ ra trận chiến ngày hôm qua: "Trực giác của hắn rất mạnh, ta dùng Thuấn Di cũng khó lòng thoát khỏi cảm nhận của hắn."
Mông Tháp khen: "Quả nhiên không hổ là thủ lĩnh, trí tuệ vượt xa chúng ta!"
Mọi người bên dưới thầm chửi rủa, đồ nịnh hót, trước đây sao không nhìn ra, ngoài miệng lại vội vàng khen theo.
"Đúng, ý tưởng của thủ lĩnh thật tuyệt diệu!"
"Cho con rối vào biển mây, sao trước đây mọi người không nghĩ ra cách phối hợp này nhỉ?"
"Trí tuệ thủ lĩnh quả thật thâm sâu như biển!"
. . .
Đường Thiên hoàn toàn không nghe nổi đám người này nói gì, gã chỉ cảm giác ý tưởng về con rối không tệ. Y có cảm giác muốn dùng Vân Hải đơn thuần nhốt Phục Anh lại rất khó, cần nhiều hơn mới được.
A, sao mình lại quên mất nhỉ.
Đường Thiên ngẩng đầu lên: "Độc dược thì sao? Ta có rất nhiều thư thuốc độc, dùng độc loại sương khói, xen lẫn trong biển mây chắc chắn không thấy được. Ý tưởng này được, tốt nhất dùng loại khói màu trắng. . ."
Độc dược. . . Rất nhiều độc dược. . .
Lần này không ai nói một lời.
Ai nấy đều âm thầm sợ hãi, lúc này họ mới nhớ tới trận độc chiến đấu tiên cũng do vị thủ lĩnh này gây ra. Toàn bộ Hắc Hồn cũng rối loạn theo trận chiến đó, thậm chí cả Thiên Lộ đều chìm vào sợ hãi, cục diện đáng sợ đó vẫn còn quẩn quanh trong đầu mọi người.
"Để ta xem xem, a, lần trước hình như bọn họ nói có nghiên cứu ra thuốc độc mới, có thể có tác dụng với Thánh giả…"
Đường Thiên lầm bầm.
Mọi người tâm thần run rẩy, có thể có tác dụng với Thánh giả. . .
Ai nấy sắc mặt trắng bệch.
Đường Thiên quyết định tới thành Tam Hồn trước.
Trong động, Phục Anh đột nhiên mở mắt, ánh mắt hắn lấp lóe hung quang, cánh tay trái của hắn đã hoàn tòa biến mất, chỉ còn lại một đoạn nhỏ cháy đen như than. Thế nhưng sau hai ngày tĩnh dưỡng, sức chiến đấu của hắn đã khôi phục.
Cánh tay có là gì, đợi về Võ Hội chắc chắn có cách khôi phục. Thế nhưng nhớ lại buổi tối hôm đó, ánh mắt hắn bỗng lộ vẻ thô bạo. Hắn tung hoành chiến trường, giết người vô số, đã bao giờ chịu thiệt lớn như vậy?
Hắn không định đợi binh đoàn Hồng Diệp tới, thân hình từ trong động bay thẳng lên trời, lao về phía thành Hàn Cổ.
Tiến vào thành Hàn Cổ, thấy cứ điểm đơn phiệt, ánh mắt Phục Anh lóe lên sắc lạnh. Trận chiến của hắn khiến cho các Thánh giả tự do không ai dám vượt ải.
Phục Anh hơi cảm nhận, trực tiếp phi hành về phía tây tòa thành, một lát sau hắn xuất hiện trước mặt ba người Nhâm Như Hải.
Ba người Nhâm Như Hải biến sắc, như gặp đại địch.
Gương mặt tuấn mỹ của Phục Anh lúc này lộ vẻ hung ác dữ tợn, sát ý bùng lên không hề che giấu, cánh tay trái chỉ còn một mẩu cháy đen. Hắn cất giọng uy nghiêm đáng sợ: "Các ngươi có hai lựa chọn, một là trở thành thuộc hạ của ta, hai là chết. Qua chuyện này ta tha cho các ngươi một con đường sống."
Ba người da đầu tê dại, lúc này Phục Anh như ma thần, uy thế kinh người khiến bọn họ căn bản không có sức phản kháng. Ngay cả Đồng Cách cũng biết lúc này không nên cứng rắn đối chọi với đối phương.
Phục Anh căn bản không buồn để ý tới bọn họ, lạnh lùng nói: "Giờ chúng ta tới bái kiến những người lợi hại nhất nào."
Thành Tam Hồn, lão Phí không ngờ Đường Thiên lại tới, vui mừng khôn xiết. Tuy không còn ả đạp thép kia, nhưng bầu không khí thành Tam Hồn giờ cũng ngả về phía võ giả giáp máy hơn.
Nghe ý đồ tới của Đường Thiên, lão Phí lập tức lấy một ống thủy tinh ra.
"Đại nhân, đây là độc tố chúng ta vừa nghiên cứu ra, Bạch Huyễn, đặc điểm lớn nhất của nó là không phải xâm nhập vào cơ thể theo đường hô hấp mà là theo đường năng lượng. Chỉ cần có một chút năng lượng bị nhiễm Bạch Huyễn tiến vào cơ thể, nó sẽ nhanh chóng lan tràn khuếch tán, trực tiếp tác dụng lên hồn vực, từ đó sinh ra các loại ảo ảnh!"
Lão Phí tiếp tục căn dặn: "Cơ năng tất cả các mặt của thánh giả đều rất mạnh, thời gian tác dụng của Bạch Huyễn rất có hạn, chỉ có mười phút, sau đó sẽ bị hồn vực đối phương nhận ra, tiêu trừ."
"Mười phút là đủ rồi!" Đường Thiên phấn chấn.
Lão Phí lại đưa cho Đường Thiên một lượng lớn thuốc giải, nên dùng trước, tránh cho tới khi chiến đấu lại bị nhiễm phải Bạch Huyễn. Nếu phe mình bị lan tới chắc chắn sẽ thành tai nạn.
Bạch Huyễn tới tay, Đường Thiên càng thêm tự tin.
Gã phải chuẩn bị cho Phục Anh một bữa đại tiệc.
QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến
Thế nhưng làm đại ca học đường đã lâu, Đường Thiên hiểu chiến đấu không chỉ có một hình thức, vây đánh cũng là một thủ đoạn cực kỳ hữu hiệu. Đương nhiên, trình độ vây đánh cao thấp ra sao cũng phản ánh trình độ của đại ca học đường.
Đường Thiên là một đai ca học đường xuất sắc.
Khả năng chỉ huy binh đoàn, khống chế phức tạp như Binh, Đường Thiên có thúc ngựa cũng chẳng đuổi kịp. Thế nhưng quần ẩu mười mấy người, Binh lại không phải đối thủ của Đường Thiên. Chiêu số đường phố của Đường Thiên tầng tầng lớp lớp, những suy nghĩ nhìn qua cực kỳ hoang đường nhưng lại rất hữu hiệu. Còn điểm ra rất nhiều chỗ hở, điểm quan trọng, Binh cũng phải trợn tròn hai mắt.
Đương nhiên Binh không thừa nhận Đường Thiên trí kế hoan người, chỉ quy nó là bản năng chiến đấu của Đường Thiên.
Trọng điểm của vây đánh mục tiêu là chọn điểm tập kích, đổi cách nói xa hoa là chuẩn bị trước trận chiến.
Đường Thiên lấy tình báo mà Đinh Đang chuyển tới ra, chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống, sau đó phát cho mỗi người một phần.
"Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, là Phục Anh. Đừng nghĩ dễ dàng, chúng ta phải giết chết hắn!"
Đường Thiên vừa vào đã định ra mục tiêu cho buổi thảo luận lần này.
Đoàn người không nói gì, ai nấy sắc mặt nghiêm nghị nhìn tình báo trên tay, nếu tình báo là đúng, vậy thực lực PHục Anh thật quá mạnh mẽ.
Hồn trị 298, hồn thuật công kích chỉ có một, Quang Minh Hồn Trảm!
Trong số hồn thuật đồng thau của Võ Hội Quang Minh, Quang Minh Hồn Trảm chỉ thuộc về loại thông thường, hồn trị ban đầu chỉ có 8 điểm, thậm chí không bằng cả Thuấn Di của Đường Thiên. Thế nhưng Phục Anh lại tập trung vô số tinh lực trên môn hồn thuật nhìn như bình thường này, mà tới giờ Quang Minh Hồn Trảm của hắn đã lên tới 210 điểm, cách Quang Minh Hồn Trảm cảnh giới cao kỷ lục 230 điểm của Võ Hội Quang Minh chỉ có 20 điểm.
Đọc tới đây, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.
Chiếm cứ 210 điểm hồn trị, đây là hồn thuật thuộc về Thánh giả cấp bạc.
Chẳng trách Phục Anh xuất thủ lại kinh khủng như vậy.
Ngoài ra lồng năng lượng mà PHục Anh tu luyện là Quang Minh Chi Hữu, hắn tiêu tốn ít tâm lực về phương diện này hơn, chỉ có 20 điểm hồn trị.
Mà một môn hồn thuật khác chiếm cứ nhiều hồn trị hơn là hồn thuật phi hành của hắn, tên là Đạp Ảnh. Đạp Ảnh không phải hồn thuật chuyên môn của Võ Hội Quang Minh, chỉ là hồn thuật thông thường, thế nhưng hắn lại lĩnh ngộ thứ hồn thuật thông thường này tới cảnh giới 68 điểm hồn trị.
"Đạp Ảnh 68 điểm hồn trị, thật không thể tưởng tượng nổi." Mông Tháp cảm khái: "Phục Anh trước đây có vẻ không được Võ Hội Quang Minh coi trọng, không tu luyện hồn thuật gì lợi hại!"
"Tính cách người này bướng bỉnh cực đoan, có thể đem Quang Minh Hồn Trảm tu luyện tới 210 hồn trị, thật chưa từng nghe nói."
Đường Thiên khó chịu trừng mắt nhìn mọi người: "Bảo các ngươi tới là để cac ngươi nghĩ cách! Hôm nay ai cũng phải nghĩ ra một cách, bất kể tốt xấu. Ai không nghĩ ra, chuyện hồn bảo bàn sau."
Vừa nghe thấy hai chữ hồn bảo, sĩ khí mọi người lập tức dâng cao.
Mông Tháp là người gian xảo nhất, nghe Đường Thiên nói vậy lập tức ý thức được đây là cơ hội tốt để biểu hiện, hơn nữa rõ ràng ai nói trước sẽ chiếm lợi. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Thánh giả lợi hại đến đâu cũng có nhược điểm. Phục Anh tuy lợi hại nhưng xét trên bản chất vẫn chỉ là dế nhũi cao cấp mà thôi."
Tất cả mọi người đều bị lời của Mông Tháp hấp dẫn, ngay Đường Thiên cũng lộ vẻ lắng nghe, Mông Tháp càng thêm dũng cảm.
"Hắn chỉ có ba loại hồn thuật. Tổng kết lại chính là công kích cấp bạc, di động cấp đồng xuất sắc nhưng không phải đỉnh cấp, phòng hộ cấp đồng thau cực kỳ kém cỏi. Vì thế ta nói hắn chỉ là dế nhũi cao cấp, lại không có hồn bảo, quả thật không thể so với cường hào như thủ lĩnh."
Mông Tháp còn không quên nịnh nọt Đường Thiên, thế nhưng không thể không nói, hắn tổng kết tương đối đúng chỗ.
"Nói tiếp đi!" Đường Thiên phấn chấn hẳn lên, quả nhiên không hổ họ Mông, quả biết cách vuốt mông ngựa!
"Hắn muốn đối phó với Thánh giả đồng thau bình thường cahức chắn không vấn đề, tiện tay xuất một Quang Minh Hồn Trảm, chắc chắn không ai ngăn được. Khả năng phi hành tương đối xuất sắc của hắn cũng khiến uy lực của hắn tăng vọt, thế nhưng hắn vẫn có nhược điểm. Khả năng phòng ngự của hắn quá kém, mà hồn thuật phi hành của hắn tuy xuất sắc nhưng vẫn cách xa giới hạn 100 điểm hồn trị. Chúng ta sẽ nhắm vào nhược điểm của hắn."
Mông Tháp cũng hưng phấn, nếu có thể giết chết Phục Anh, chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích ođọng rồi. Không thể không nói, tựa lưng đại thụ hóng gió lớn, chưa đánh mà tình báo về kẻ địch đã có rồi.
"Ban đầu Đạp Ảnh chỉ có 5 điểm hồn trị, hắn có thể tu luyện tới 68 điểm đã rất lợi hại rồi. Thế nhưng Đạp Ảnh chú trọng né tránh phạm vi nhỏ chứ không phải tốc độ đường thẳng. Như vậy chúng ta cần công kích phạm vi lớn, bao phủ khiến hắn không thể lập tức bỏ trốn. Có ai tu luyện hồn thuật ảo ảnh phạm vi lớn không?"
Mông Tháp quay sang hỏi những người khác.
Một Thánh giả giơ tay: "Ta, Vân Hải, 70 điểm hồn trị!"
Mông Tháp hai mắt sáng lên: "Tốt!"
Các Thánh giả khác lộ vẻ kinh ngạc, Vân Hải là một loại hồn thuật cỡ cực lớn, nó có thể sinh ra biển mây cỡ lớn nhốt kẻ địch lại. Một khi thân lâm vào biển mây thường sẽ thấy lạc mất phương hướng, cho dù cảm giác mình đang bay thẳng, thực ra vẫn chỉ là vòng tròn.
Loại hồn thuật này thường các Thánh giả thế lực lớn mới có thể tu luyện, nó thích hợp với chiến tranh hơn. Thánh giả tự do độc lai độc vãng, rất ít người tu luyện, vì nó tuy có thể vây khốn kẻ địch nhưng lại thiếu thủ đoạn tất sát.
Thấy ánh mắt mọi người, Thánh giả này ngại ngùng nói: "Ta còn có một hồn bảo!"
Lần này mọi người bừng tỉnh, dùng Vân Hải nhốt kẻ địch lại sau đó dùng hồn bảo giết chết, phương pháp này cũng không tệ. Một số Thánh giả lộ vẻ hâm mộ, với các Thánh giả tự do, Vân Hải không mấy tác dụng, thế nhưng giờ mọi người gia nhập chòm Đại Hùng, tác dụng của hồn thuật này lớn hơn nhiều, kẻ này chắc chắn sẽ được trọng dụng.
"Vân Hải 70 điểm hồn trị, Phục Anh chắc chắn không thể lập tức trốn thoát, vậy chúng ta nên dùng Vân Hải nhốt hắn lại sau đó tập kích." Mông Tháp nói: "Mọi người phân tán một chút, như vậy mới có thể phân tán công kích của hắn."
"Có thể thêm vài thứ vào biển mây thu hút sự chú ý của Phục Anh không? Ví dụ như con rối, tốt nhất có khí tức Thánh giả." Đường Thiên hỏi, gã trực nhớ ra trận chiến ngày hôm qua: "Trực giác của hắn rất mạnh, ta dùng Thuấn Di cũng khó lòng thoát khỏi cảm nhận của hắn."
Mông Tháp khen: "Quả nhiên không hổ là thủ lĩnh, trí tuệ vượt xa chúng ta!"
Mọi người bên dưới thầm chửi rủa, đồ nịnh hót, trước đây sao không nhìn ra, ngoài miệng lại vội vàng khen theo.
"Đúng, ý tưởng của thủ lĩnh thật tuyệt diệu!"
"Cho con rối vào biển mây, sao trước đây mọi người không nghĩ ra cách phối hợp này nhỉ?"
"Trí tuệ thủ lĩnh quả thật thâm sâu như biển!"
. . .
Đường Thiên hoàn toàn không nghe nổi đám người này nói gì, gã chỉ cảm giác ý tưởng về con rối không tệ. Y có cảm giác muốn dùng Vân Hải đơn thuần nhốt Phục Anh lại rất khó, cần nhiều hơn mới được.
A, sao mình lại quên mất nhỉ.
Đường Thiên ngẩng đầu lên: "Độc dược thì sao? Ta có rất nhiều thư thuốc độc, dùng độc loại sương khói, xen lẫn trong biển mây chắc chắn không thấy được. Ý tưởng này được, tốt nhất dùng loại khói màu trắng. . ."
Độc dược. . . Rất nhiều độc dược. . .
Lần này không ai nói một lời.
Ai nấy đều âm thầm sợ hãi, lúc này họ mới nhớ tới trận độc chiến đấu tiên cũng do vị thủ lĩnh này gây ra. Toàn bộ Hắc Hồn cũng rối loạn theo trận chiến đó, thậm chí cả Thiên Lộ đều chìm vào sợ hãi, cục diện đáng sợ đó vẫn còn quẩn quanh trong đầu mọi người.
"Để ta xem xem, a, lần trước hình như bọn họ nói có nghiên cứu ra thuốc độc mới, có thể có tác dụng với Thánh giả…"
Đường Thiên lầm bầm.
Mọi người tâm thần run rẩy, có thể có tác dụng với Thánh giả. . .
Ai nấy sắc mặt trắng bệch.
Đường Thiên quyết định tới thành Tam Hồn trước.
Trong động, Phục Anh đột nhiên mở mắt, ánh mắt hắn lấp lóe hung quang, cánh tay trái của hắn đã hoàn tòa biến mất, chỉ còn lại một đoạn nhỏ cháy đen như than. Thế nhưng sau hai ngày tĩnh dưỡng, sức chiến đấu của hắn đã khôi phục.
Cánh tay có là gì, đợi về Võ Hội chắc chắn có cách khôi phục. Thế nhưng nhớ lại buổi tối hôm đó, ánh mắt hắn bỗng lộ vẻ thô bạo. Hắn tung hoành chiến trường, giết người vô số, đã bao giờ chịu thiệt lớn như vậy?
Hắn không định đợi binh đoàn Hồng Diệp tới, thân hình từ trong động bay thẳng lên trời, lao về phía thành Hàn Cổ.
Tiến vào thành Hàn Cổ, thấy cứ điểm đơn phiệt, ánh mắt Phục Anh lóe lên sắc lạnh. Trận chiến của hắn khiến cho các Thánh giả tự do không ai dám vượt ải.
Phục Anh hơi cảm nhận, trực tiếp phi hành về phía tây tòa thành, một lát sau hắn xuất hiện trước mặt ba người Nhâm Như Hải.
Ba người Nhâm Như Hải biến sắc, như gặp đại địch.
Gương mặt tuấn mỹ của Phục Anh lúc này lộ vẻ hung ác dữ tợn, sát ý bùng lên không hề che giấu, cánh tay trái chỉ còn một mẩu cháy đen. Hắn cất giọng uy nghiêm đáng sợ: "Các ngươi có hai lựa chọn, một là trở thành thuộc hạ của ta, hai là chết. Qua chuyện này ta tha cho các ngươi một con đường sống."
Ba người da đầu tê dại, lúc này Phục Anh như ma thần, uy thế kinh người khiến bọn họ căn bản không có sức phản kháng. Ngay cả Đồng Cách cũng biết lúc này không nên cứng rắn đối chọi với đối phương.
Phục Anh căn bản không buồn để ý tới bọn họ, lạnh lùng nói: "Giờ chúng ta tới bái kiến những người lợi hại nhất nào."
Thành Tam Hồn, lão Phí không ngờ Đường Thiên lại tới, vui mừng khôn xiết. Tuy không còn ả đạp thép kia, nhưng bầu không khí thành Tam Hồn giờ cũng ngả về phía võ giả giáp máy hơn.
Nghe ý đồ tới của Đường Thiên, lão Phí lập tức lấy một ống thủy tinh ra.
"Đại nhân, đây là độc tố chúng ta vừa nghiên cứu ra, Bạch Huyễn, đặc điểm lớn nhất của nó là không phải xâm nhập vào cơ thể theo đường hô hấp mà là theo đường năng lượng. Chỉ cần có một chút năng lượng bị nhiễm Bạch Huyễn tiến vào cơ thể, nó sẽ nhanh chóng lan tràn khuếch tán, trực tiếp tác dụng lên hồn vực, từ đó sinh ra các loại ảo ảnh!"
Lão Phí tiếp tục căn dặn: "Cơ năng tất cả các mặt của thánh giả đều rất mạnh, thời gian tác dụng của Bạch Huyễn rất có hạn, chỉ có mười phút, sau đó sẽ bị hồn vực đối phương nhận ra, tiêu trừ."
"Mười phút là đủ rồi!" Đường Thiên phấn chấn.
Lão Phí lại đưa cho Đường Thiên một lượng lớn thuốc giải, nên dùng trước, tránh cho tới khi chiến đấu lại bị nhiễm phải Bạch Huyễn. Nếu phe mình bị lan tới chắc chắn sẽ thành tai nạn.
Bạch Huyễn tới tay, Đường Thiên càng thêm tự tin.
Gã phải chuẩn bị cho Phục Anh một bữa đại tiệc.
QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.