Chương 610: Cường hào mua binh đoàn
Phương Tưởng
27/03/2015
Không ai ngờ Đường Thiên lại muốn mua binh đoàn, bọn họ trước nay chưa từng nghe có ai muốn mua binh đoàn.
Từ Tấn vốn vẫn cố trấn định, lần này rốt cuộc lộ vẻ cười khổ: "Mãnh tiên sinh đang làm khó ta rồi, trước nay ta chưa từng nghe nói có thể mua binh đoàn."
Bạch Việt vuốt cằm, lầm bầm: "Ồ, ý nghĩ này của Tiểu Mãnh tuy không dễ làm lắm nhưng rất sáng tạo. Trong tay ngươi có cả bảo tàng như thế, không có binh đoàn quả tật không được."
Nụ cười trên gương mặt Từ Tấn càng khổ: "Mãnh tiên sinh ngài nếu muốn vũ khí loại gì, cho dù là cấp hoàng kim chúng ta cũng có thể nghĩ cách cho ngài. Ngài muốn binh đoàn…"
"Không mua được sao?" Đường Thiên hơi thất vọng, ý nghĩ này cũng chỉ vừa nảy ra thôi. Hắn hiện giờ thiếu nhất là gì, không phải vũ khí, cũng không phải vân tệ mà là thiếu người. Hương đoàn Bảo Quang nội tình quá kém, Thạch Sâm đi chiêu mộ U Châu Quỷ Kỵ, vậy cũng chỉ năm trăm người.
Nếu có thể trực tiếp mua một nhánh binh đoàn, cho dù thực lực kém một chút, ném cho Binh cũng có thể phát huy tác dụng không tệ.
"Không phải không mua được, nhưng phải nghĩ cách." Bạch Việt trầm ngâm: "Binh đoàn chỉ có trên tay các châu chủ, chỉ cần hỏi thăm một chút, gần đây châu nào tình hình tài chính không được tốt. Nuôi quân đoàn rất tốt tiền, tài chính không tốt sẽ không nuôi nổi. Có điều châu lớn chắc chắn không được, nên hỏi thăm theo hướng các tiểu châu. À, còn có thể đào góc nhà người ta nữa! Bắt đầu đào từ binh đoàn trưởng, dẫu sao ngươi cũng có tiền! Đặc biệt là những binh đoàn trưởng không được trọng dụng, đào một phát là chết."
Từ Tấn hai mắt bừng sáng, Bạch Hiểu đầu đầy mồ hôi lạnh, hóa ra chú hai gian xảo như vậy!
"Binh đoàn trưởng những châu nhỏ mới bao tiền?" Bạch Việt cười khẩy: "Hai mươi triệu vân tệ là chốt được. Sĩ quan cấp dưới mỗi người năm triệu. Binh sĩ càng ít, tốt nhất tính luôn cả gia đình thuộc hạ, chỉ cần di chuyển toàn gia, một triệu phí an cư. Binh đoàn một ngàn người cũng chỉ cần có một tỷ hai. Giờ ngươi đang có tiền, có tiền là có thể tiêu."
"Nếu thế quả thật dễ làm." Từ Tấn chẳng qua chưa từng làm chuyện làm ăn như vậy. Bạch Việt vừa gợi ý, hắn nhanh chóng khôi phục tinh thần. Có Từ Ký bảo đảm, muốn đào những binh đoàn châu nhỏ này quả thật dễ như ăn cháo. Còn những châu chủ châu nhỏ kia? Ai dám tới gây sự với Từ Ký? Bỏ chút tiền lẻ, chắc chắn họ chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Từ Tấn lập tức ý thức được chỗ tốt trong đó, những binh đoàn đào được này cũng cần trang bị, lại một vụ làm ăn.
"Binh đoàn trưởng phải có thực lực." Đường Thiên bổ sung.
"Tiểu Mãnh quả nhiên hiểu rõ." Bạch Việt tán thưởng nói: "Những binh lính binh đoàn nhỏ này tố chất chắc chắn không bằng những binh đoàn lớn, vì thế nhất định phải xem thực lực binh đoàn trưởng ra sao. Binh đoàn trưởng thực lực mạnh, trình độ cao, vậy thực lực binh đoàn sẽ không quá kém, ít nhất trình độ huấn luyện sẽ không thấp, hiệu suất đồng bộ cũng tạm, không khởi động được chiến hạm nhưng sử dụng chiến thuyền vẫn không thành vấn đề."
Đường Thiên chợt nhớ tới vừa rồi Tiểu Bạch nói hắc kim thích hợp làm vũ khí chiến hạm, gã lại nghĩ tới Sâm Lâm Kiếm Bảo, tất cả đều được làm từ hắc kim, vậy có thể đổi chúng thành vũ khí chiến hạm không? Vậy chẳng phải Sâm Lâm Kiếm Bảo sẽ có lực tấn công rồi?
"Ta còn muốn chuyên gia vũ khí chiến hạm." Đường Thiên nhấc tay nói.
Từ Tấn hơi biến sắc: "Mãnh tiên sinh cũng muốn làm ăn về vũ khí?"
"Không, ta muốn cải tạo cứ điểm." Đường Thiên khoa khoa hai tay: "Ta có một pháo đài làm bằng hắc kim."
Toàn trường tĩnh mịch, tất cả mọi người há hốc mồm nhìn Đường Thiên.
"Pháo. . . Pháo đài bằng hắc kim?" Từ Tấn lắp bắp, vẻ mặt như gặp ma.
Hắc kim một mét khối ba trăm triệu vân tệ, dùng làm pháo đài. . .
Tình cảnh đó, Từ Tấn căn bản không dám tưởng tượng.
Bạch Việt cũng ngây ngốc nhìn Đường Thiên.
"Đúng vậy, có điều pháo đài hơi nhỏ, giờ chúng ta đang xây dựng thêm." Đường Thiên vò đầu: "Nếu hắc kim có tể dùng làm vũ khí chiến hạm, vậy có thể biến pháo đài thành vũ khí chiến hạm không? Vậy chắc chắn sẽ rất lợi hại!"
Từ Tấn ngây dại kinh ngạc, rốt cuộc cũng phản ứng lại, hít một hơi lạnh, nói năng lộn xộn: "Hắc kim! Đó là hắc kim! Ngươi lại dùng nó xây pháo đài! Ngươi điên rồi! Tiền nhiều không có chỗ tiêu à? Hủy đi! Hủy hết đi! Đừng chà đạp! Bán cho ta! Bán cho ta! Ngươi muốn xây cứ điểm, ta bán vật liệu cho ngươi, miễn phí vận chuyển luôn?"
Bạch Việt cũng không nhịn nổi chửi ầm lên: "Ông đây cũng không chịu nổi nữa rồi!"
Tần Ngữ Nhiên cùng Bạch Hiểu cũng chấn động tới mức ngây dại.
Đường Thiên bị dáng vẻ như động kinh của Từ Tấn làm cho phát sợ: "Những tài liệu này tốt hơn hắc kim sao?"
Sức lực toàn thân Từ Tấn như bị rút sạch, vật liệu gì tốt hơn hắc kim đây? Được rồi, chẳng lẽ lại nói xây dựng cứ điểm không cần vật liệu tốt đến vậy?
Thế giới trong mắt cường hào rốt cuộc ra sao. . .
Hắn thôi khuyên ngăn: "Chuyên gia vũ khí chiến hạm, những người giỏi nhất rất khó thu mua, nhưng một ố người bản lĩnh thâm hậu, có thực lực cũng dễ chiêu mộ, ngươi muốn bao nhiêu?"
"Đắt lắm sao?" Đường Thiên không dám chắc hỏi lại.
Từ Tấn không biết vì sao lại thở phào một hơi, rốt cuộc ngươi biết quý trọng rồi. . .
"Không rẻ, phí an cư mười triệu."
Quả nhiên không rẻ.
Đường Thiên nghiên túc suy nghĩ một chút: "Vậy lấy một trăm người đi."
Từ Tấn suýt nữa ngã ngửa: "Ngươi muốn nhiều chuyên gia vũ khí chiến hạm như vậy làm gì? Một trăm chuyên gia vũ khí chiến hạm, ngươi nuôi để chơi à? Mười người! Mười người đã đủ cho ngươi xây dựng cứ điểm vũ khí chiến hạm rồi!"
"Vậy à?" Đường Thiên suy nghĩ một chút: "Vậy thì mười người, những người khác đổi thành chuyên gia lĩnh vực khác. Cái gì mà chiến hạm này, vật liệu này, vũ khí này, áo giáp này, ta sẽ xây phòng thí nghiệm cho họ."
Từ Tấn triệt để từ bỏ, yếu ớt nhắc nhở một câu: "Phòng thí nghiệm cũng là động không đáy đấy."
Bạch Việt cũng khuyên ngăn: "Đúng vậy, Tiểu Mãnh à, phòng thí nghiệm hoàn toàn là đốt tiền. Những thế lực hiện tại đều tích lũy rất sâu."
"Không sao không sao, dẫu sao cũng không tốn mấy." Đường Thiên vung tay, gã có ý tưởng của mình. Gã không trông cậy những người này sáng tạo ra vũ khí đặc biệt, thế nhưng muốn dung hợp hai hệ thống Thiên Lộ và Thánh Vực cần nhân viên chuyên nghiệp.
Tuy gã có Sylar, nhưng Sylar cũng cần trợ thủ, mà những người này chính là trợ thủ mà Đường Thiên chuẩn bị cho nàng.
"Ngươi muốn là được." Từ Tấn không định khuyên, người ta đã không lo chuyện tiền nong, hắn còn có cách gì: "Binh đoàn thì sao? Muốn bao nhiêu? Còn nữa, binh đoàn tới đó cũng cần trang bị. Đào góc tường thì không sao nhưng trang bị không thể mang đi, bằng không người ta sẽ liều mạng với chúng ta."
"Vậy cần bao tiền?" Đường Thiên hỏi.
"Nếu trình độ phổ thông, trang bị một người năm mươi vạn vân tệ là được. Nếu khá một chút, một người ba triệu vân tệ, cao hơn nữa không cần thiết, tố chất binh sĩ không cao như vậy. Vậy một binh đoàn tốn ba tỷ."
Bạch Việt nhảy dựng lên: "Đây là phân phối của binh đoàn cấp bạc? Bọn họ dùng tới trang bị tốt vậy sao? Từ Ký là hắc điếm à?"
Thấy Đường Thiên không phản ứng lại, Bạch Việt thầm mắng một câu cường hào, hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Mãnh, ngươi đừng nhìn một binh đoàn chỉ cần hơn bốn tỷ, đây là koản chi đầu tiên. Còn lại sau này nuôi binh đoàn, lương cũng tiền, trợ cấp cũng tiền, huấn luyện bình thường cũng tiền, sửa chữa bảo quản trang bị cũng tiền. Theo bố trí này của ngươi, mỗi năm một binh đoàn tốn ít nhất hai tỷ. Ngươi biết đây là mức độ nào không? Đây là đãi ngộ dành cho binh đoàn cấp bạc đấy!"
Tất cả tinh nhuệ đều là vân tệ xếp thành. Ví dụ như huấn luyện thường ngày, một lần huấn luyện cũng là chi tiêu không nhỏ. Binh đoàn tinh nhuệ chỉ riêng chi tiêu huấn luyện ngày thường cũng là một koản kinh người.
Một năm hai tỷ, những châu nhỏ căn bản không cách nào nuôi nổi binh đoàn như vậy.
"Hai tỷ thì hai tỷ, nếu trình độ bọn họ đủ cao, ba tỷ ta cũng chi." Câu này của Đường Thiên cực kỳ thô bạo, khiến mọi người đều khiếp sợ.
Bạch Việt không biết nên nói gì, hắn đành ấm giọng nói: "Chuyện này để ta làm. Điều kiện thế này còn cần đào góc tường? Đây là đãi ngộ dành cho binh đoàn cấp bạc. Đám người bất đắc chí kia có xé rách da đầu cũng muốn tới! Nhưng Tiểu Mãnh ngươi phải bảo đảm quân phí hàng năm hai tỷ đấy."
Từ Tấn lập tức cuống lên: "Bá phụ, đã nói đây là chuyện làm ăn của Từ Ký rồi mà! Từ Ký vẫn có bản lãnh này!"
Đây không riêng là chuyện làm ăn, Bạch Việt nói rất đúng, điều kiện tốt như vậy những võ tướng có dã tâm có chí khí có chen nhau vỡ đầu cũng muốn tranh.
Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau ầm ĩ, Đường Thiên nói: "Các người mỗi người một binh đoàn! Ta chỉ cần trình độ cao nhất!"
"Không thành vấn đề! Ta quản lý binh đoàn nhiều năm, trình độ ai ra sao, nhìn cái là hiểu. Trong số những bạn học cũ của ta cũng có vài người cực kỳ mạnh mẽ." Bạch Việt vỗ ngực nói.
Binh đoàn Bạch Việt chỉ huy đãi ngộ còn tốt hơn vậy, nhưng đó là Bạch gia với tài lực hùng hậu mới nuôi nổi. Còn những võ tướng không có bối cảnh, cho dù có tài hoa kinh người cũng chỉ có thể ở những binh đoàn cấp đồng, không thể bộc lộ hết tài hoa.
Cho dù ở đâu, tài nguyên cũng chỉ có hạn.
Bạch Việt biết điều kiện này là mê hoặc trí mạng cỡ nào đối với những kẻ trước giờ không cam tâm. Binh đoàn cấp đồng tại Thánh Vực nhiều vô số kể, căn bản không thiếu đối tượng lựa chọn. Có điều, giờ muốn đào góc tường cũng chỉ có thể bắt tay vào những binh đoàn cấp đồng. Mốn đào binh đoàn cấp bạc, vậy không chỉ vấn đề tiền.
"Từ Ký có quan hệ rộng rãi trong giới quân sự, lại có tích lũy vài ngàn năm, chúng ta chắc chắn sẽ sàng lọc ra binh đoàn ưu tú nhất, xuất sắc nhất cho Mãnh tiên sinh." Từ Tấn trầm giọng nói, hắn âm thầm quyết định, nhất định phải chọn binh đoàn xuất sắc nhất, vượt qua lựa chọn của Bạch Việt.
Đường Thiên cực kỳ cao hứng.
Bạch Việt và Từ Tấn thấy đắt, thế nhưng Đường Thiên lại thấy quá rẻ. Một chiến hạm đã hơn sáu mươi tỷ rồi, vậy tương đương với bao nhiêu binh đoàn.
Nghe Đường Thiên giải thích xong, Bạch Việt cười ha hả: "Không phải chỉ như ngươi thấy đâu. Giờ đãi ngộ ngươi đưa ra tương đương với cho binh đoàn cấp bạc sơ cấp, nhưng thu được lại không thật sự là binh đoàn cấp bạc. Bọn họ vẫn là binh đoàn cấp đồng, muốn phát triển thành binh đoàn cấp bạc không dễ như vậy. Không phải tất cả binh đoàn cấp đồng đều có thể trưởng thành thành binh đoàn cấp bạc. Hơn nữa không ai biết quá trình này phải tiêu tốn bao nhiêu tiền, mất bao nhiêu năm. Năm năm? Sáu năm? Binh đoàn cấp bạc chân chính giá trị không chỉ sáu mươi tỷ, binh đoàn cấp bạc giá trị hơn chiến hạm nhiều. Trước đây có kẻ tới tìm Bạch gia, muốn nhờ một nhánh binh đoàn cấp bạc tới đánh giúp bọn họ một trận. Biết tốn bao nhiêu tiền không?"
Đường Thiên cực kỳ hiếu kỳ: "Tốn bao nhiêu tiền?"
"Năm mươi tỷ!" Bạch Việt cực kỳ đắc ý: "Đối thủ của hắn vừa nhìn thấy ta đã sợ chết khiếp. Ông đây không tốn chút sức nào mượn luôn hai châu, chẳng khác nào chơi trò chơi. Năm mươi tỷ này thu cũng thật sảng khoái. Đáng tiếc, chuyện thế này cũng không thường gặp. Dẫu sao sau này ngươi cũng sẽ biết, binh đoàn gì cũng đều là lợi ích, ngươi có tiền, dùng thẻ tiền thu mua là được. Có điều, bài này chỉ hữu dụng với thế lực nhỏ, nếu đối phương là thế lực lớn, vấn đề sẽ cực kỳ phức tạp. Tỷ như Bạch Sa Châu, ngươi có cho nhiều tiền hơn nữa cũng không ai dám nhận."
Đường Thiên bừng tỉnh.
Từ Tấn vốn vẫn cố trấn định, lần này rốt cuộc lộ vẻ cười khổ: "Mãnh tiên sinh đang làm khó ta rồi, trước nay ta chưa từng nghe nói có thể mua binh đoàn."
Bạch Việt vuốt cằm, lầm bầm: "Ồ, ý nghĩ này của Tiểu Mãnh tuy không dễ làm lắm nhưng rất sáng tạo. Trong tay ngươi có cả bảo tàng như thế, không có binh đoàn quả tật không được."
Nụ cười trên gương mặt Từ Tấn càng khổ: "Mãnh tiên sinh ngài nếu muốn vũ khí loại gì, cho dù là cấp hoàng kim chúng ta cũng có thể nghĩ cách cho ngài. Ngài muốn binh đoàn…"
"Không mua được sao?" Đường Thiên hơi thất vọng, ý nghĩ này cũng chỉ vừa nảy ra thôi. Hắn hiện giờ thiếu nhất là gì, không phải vũ khí, cũng không phải vân tệ mà là thiếu người. Hương đoàn Bảo Quang nội tình quá kém, Thạch Sâm đi chiêu mộ U Châu Quỷ Kỵ, vậy cũng chỉ năm trăm người.
Nếu có thể trực tiếp mua một nhánh binh đoàn, cho dù thực lực kém một chút, ném cho Binh cũng có thể phát huy tác dụng không tệ.
"Không phải không mua được, nhưng phải nghĩ cách." Bạch Việt trầm ngâm: "Binh đoàn chỉ có trên tay các châu chủ, chỉ cần hỏi thăm một chút, gần đây châu nào tình hình tài chính không được tốt. Nuôi quân đoàn rất tốt tiền, tài chính không tốt sẽ không nuôi nổi. Có điều châu lớn chắc chắn không được, nên hỏi thăm theo hướng các tiểu châu. À, còn có thể đào góc nhà người ta nữa! Bắt đầu đào từ binh đoàn trưởng, dẫu sao ngươi cũng có tiền! Đặc biệt là những binh đoàn trưởng không được trọng dụng, đào một phát là chết."
Từ Tấn hai mắt bừng sáng, Bạch Hiểu đầu đầy mồ hôi lạnh, hóa ra chú hai gian xảo như vậy!
"Binh đoàn trưởng những châu nhỏ mới bao tiền?" Bạch Việt cười khẩy: "Hai mươi triệu vân tệ là chốt được. Sĩ quan cấp dưới mỗi người năm triệu. Binh sĩ càng ít, tốt nhất tính luôn cả gia đình thuộc hạ, chỉ cần di chuyển toàn gia, một triệu phí an cư. Binh đoàn một ngàn người cũng chỉ cần có một tỷ hai. Giờ ngươi đang có tiền, có tiền là có thể tiêu."
"Nếu thế quả thật dễ làm." Từ Tấn chẳng qua chưa từng làm chuyện làm ăn như vậy. Bạch Việt vừa gợi ý, hắn nhanh chóng khôi phục tinh thần. Có Từ Ký bảo đảm, muốn đào những binh đoàn châu nhỏ này quả thật dễ như ăn cháo. Còn những châu chủ châu nhỏ kia? Ai dám tới gây sự với Từ Ký? Bỏ chút tiền lẻ, chắc chắn họ chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Từ Tấn lập tức ý thức được chỗ tốt trong đó, những binh đoàn đào được này cũng cần trang bị, lại một vụ làm ăn.
"Binh đoàn trưởng phải có thực lực." Đường Thiên bổ sung.
"Tiểu Mãnh quả nhiên hiểu rõ." Bạch Việt tán thưởng nói: "Những binh lính binh đoàn nhỏ này tố chất chắc chắn không bằng những binh đoàn lớn, vì thế nhất định phải xem thực lực binh đoàn trưởng ra sao. Binh đoàn trưởng thực lực mạnh, trình độ cao, vậy thực lực binh đoàn sẽ không quá kém, ít nhất trình độ huấn luyện sẽ không thấp, hiệu suất đồng bộ cũng tạm, không khởi động được chiến hạm nhưng sử dụng chiến thuyền vẫn không thành vấn đề."
Đường Thiên chợt nhớ tới vừa rồi Tiểu Bạch nói hắc kim thích hợp làm vũ khí chiến hạm, gã lại nghĩ tới Sâm Lâm Kiếm Bảo, tất cả đều được làm từ hắc kim, vậy có thể đổi chúng thành vũ khí chiến hạm không? Vậy chẳng phải Sâm Lâm Kiếm Bảo sẽ có lực tấn công rồi?
"Ta còn muốn chuyên gia vũ khí chiến hạm." Đường Thiên nhấc tay nói.
Từ Tấn hơi biến sắc: "Mãnh tiên sinh cũng muốn làm ăn về vũ khí?"
"Không, ta muốn cải tạo cứ điểm." Đường Thiên khoa khoa hai tay: "Ta có một pháo đài làm bằng hắc kim."
Toàn trường tĩnh mịch, tất cả mọi người há hốc mồm nhìn Đường Thiên.
"Pháo. . . Pháo đài bằng hắc kim?" Từ Tấn lắp bắp, vẻ mặt như gặp ma.
Hắc kim một mét khối ba trăm triệu vân tệ, dùng làm pháo đài. . .
Tình cảnh đó, Từ Tấn căn bản không dám tưởng tượng.
Bạch Việt cũng ngây ngốc nhìn Đường Thiên.
"Đúng vậy, có điều pháo đài hơi nhỏ, giờ chúng ta đang xây dựng thêm." Đường Thiên vò đầu: "Nếu hắc kim có tể dùng làm vũ khí chiến hạm, vậy có thể biến pháo đài thành vũ khí chiến hạm không? Vậy chắc chắn sẽ rất lợi hại!"
Từ Tấn ngây dại kinh ngạc, rốt cuộc cũng phản ứng lại, hít một hơi lạnh, nói năng lộn xộn: "Hắc kim! Đó là hắc kim! Ngươi lại dùng nó xây pháo đài! Ngươi điên rồi! Tiền nhiều không có chỗ tiêu à? Hủy đi! Hủy hết đi! Đừng chà đạp! Bán cho ta! Bán cho ta! Ngươi muốn xây cứ điểm, ta bán vật liệu cho ngươi, miễn phí vận chuyển luôn?"
Bạch Việt cũng không nhịn nổi chửi ầm lên: "Ông đây cũng không chịu nổi nữa rồi!"
Tần Ngữ Nhiên cùng Bạch Hiểu cũng chấn động tới mức ngây dại.
Đường Thiên bị dáng vẻ như động kinh của Từ Tấn làm cho phát sợ: "Những tài liệu này tốt hơn hắc kim sao?"
Sức lực toàn thân Từ Tấn như bị rút sạch, vật liệu gì tốt hơn hắc kim đây? Được rồi, chẳng lẽ lại nói xây dựng cứ điểm không cần vật liệu tốt đến vậy?
Thế giới trong mắt cường hào rốt cuộc ra sao. . .
Hắn thôi khuyên ngăn: "Chuyên gia vũ khí chiến hạm, những người giỏi nhất rất khó thu mua, nhưng một ố người bản lĩnh thâm hậu, có thực lực cũng dễ chiêu mộ, ngươi muốn bao nhiêu?"
"Đắt lắm sao?" Đường Thiên không dám chắc hỏi lại.
Từ Tấn không biết vì sao lại thở phào một hơi, rốt cuộc ngươi biết quý trọng rồi. . .
"Không rẻ, phí an cư mười triệu."
Quả nhiên không rẻ.
Đường Thiên nghiên túc suy nghĩ một chút: "Vậy lấy một trăm người đi."
Từ Tấn suýt nữa ngã ngửa: "Ngươi muốn nhiều chuyên gia vũ khí chiến hạm như vậy làm gì? Một trăm chuyên gia vũ khí chiến hạm, ngươi nuôi để chơi à? Mười người! Mười người đã đủ cho ngươi xây dựng cứ điểm vũ khí chiến hạm rồi!"
"Vậy à?" Đường Thiên suy nghĩ một chút: "Vậy thì mười người, những người khác đổi thành chuyên gia lĩnh vực khác. Cái gì mà chiến hạm này, vật liệu này, vũ khí này, áo giáp này, ta sẽ xây phòng thí nghiệm cho họ."
Từ Tấn triệt để từ bỏ, yếu ớt nhắc nhở một câu: "Phòng thí nghiệm cũng là động không đáy đấy."
Bạch Việt cũng khuyên ngăn: "Đúng vậy, Tiểu Mãnh à, phòng thí nghiệm hoàn toàn là đốt tiền. Những thế lực hiện tại đều tích lũy rất sâu."
"Không sao không sao, dẫu sao cũng không tốn mấy." Đường Thiên vung tay, gã có ý tưởng của mình. Gã không trông cậy những người này sáng tạo ra vũ khí đặc biệt, thế nhưng muốn dung hợp hai hệ thống Thiên Lộ và Thánh Vực cần nhân viên chuyên nghiệp.
Tuy gã có Sylar, nhưng Sylar cũng cần trợ thủ, mà những người này chính là trợ thủ mà Đường Thiên chuẩn bị cho nàng.
"Ngươi muốn là được." Từ Tấn không định khuyên, người ta đã không lo chuyện tiền nong, hắn còn có cách gì: "Binh đoàn thì sao? Muốn bao nhiêu? Còn nữa, binh đoàn tới đó cũng cần trang bị. Đào góc tường thì không sao nhưng trang bị không thể mang đi, bằng không người ta sẽ liều mạng với chúng ta."
"Vậy cần bao tiền?" Đường Thiên hỏi.
"Nếu trình độ phổ thông, trang bị một người năm mươi vạn vân tệ là được. Nếu khá một chút, một người ba triệu vân tệ, cao hơn nữa không cần thiết, tố chất binh sĩ không cao như vậy. Vậy một binh đoàn tốn ba tỷ."
Bạch Việt nhảy dựng lên: "Đây là phân phối của binh đoàn cấp bạc? Bọn họ dùng tới trang bị tốt vậy sao? Từ Ký là hắc điếm à?"
Thấy Đường Thiên không phản ứng lại, Bạch Việt thầm mắng một câu cường hào, hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Mãnh, ngươi đừng nhìn một binh đoàn chỉ cần hơn bốn tỷ, đây là koản chi đầu tiên. Còn lại sau này nuôi binh đoàn, lương cũng tiền, trợ cấp cũng tiền, huấn luyện bình thường cũng tiền, sửa chữa bảo quản trang bị cũng tiền. Theo bố trí này của ngươi, mỗi năm một binh đoàn tốn ít nhất hai tỷ. Ngươi biết đây là mức độ nào không? Đây là đãi ngộ dành cho binh đoàn cấp bạc đấy!"
Tất cả tinh nhuệ đều là vân tệ xếp thành. Ví dụ như huấn luyện thường ngày, một lần huấn luyện cũng là chi tiêu không nhỏ. Binh đoàn tinh nhuệ chỉ riêng chi tiêu huấn luyện ngày thường cũng là một koản kinh người.
Một năm hai tỷ, những châu nhỏ căn bản không cách nào nuôi nổi binh đoàn như vậy.
"Hai tỷ thì hai tỷ, nếu trình độ bọn họ đủ cao, ba tỷ ta cũng chi." Câu này của Đường Thiên cực kỳ thô bạo, khiến mọi người đều khiếp sợ.
Bạch Việt không biết nên nói gì, hắn đành ấm giọng nói: "Chuyện này để ta làm. Điều kiện thế này còn cần đào góc tường? Đây là đãi ngộ dành cho binh đoàn cấp bạc. Đám người bất đắc chí kia có xé rách da đầu cũng muốn tới! Nhưng Tiểu Mãnh ngươi phải bảo đảm quân phí hàng năm hai tỷ đấy."
Từ Tấn lập tức cuống lên: "Bá phụ, đã nói đây là chuyện làm ăn của Từ Ký rồi mà! Từ Ký vẫn có bản lãnh này!"
Đây không riêng là chuyện làm ăn, Bạch Việt nói rất đúng, điều kiện tốt như vậy những võ tướng có dã tâm có chí khí có chen nhau vỡ đầu cũng muốn tranh.
Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau ầm ĩ, Đường Thiên nói: "Các người mỗi người một binh đoàn! Ta chỉ cần trình độ cao nhất!"
"Không thành vấn đề! Ta quản lý binh đoàn nhiều năm, trình độ ai ra sao, nhìn cái là hiểu. Trong số những bạn học cũ của ta cũng có vài người cực kỳ mạnh mẽ." Bạch Việt vỗ ngực nói.
Binh đoàn Bạch Việt chỉ huy đãi ngộ còn tốt hơn vậy, nhưng đó là Bạch gia với tài lực hùng hậu mới nuôi nổi. Còn những võ tướng không có bối cảnh, cho dù có tài hoa kinh người cũng chỉ có thể ở những binh đoàn cấp đồng, không thể bộc lộ hết tài hoa.
Cho dù ở đâu, tài nguyên cũng chỉ có hạn.
Bạch Việt biết điều kiện này là mê hoặc trí mạng cỡ nào đối với những kẻ trước giờ không cam tâm. Binh đoàn cấp đồng tại Thánh Vực nhiều vô số kể, căn bản không thiếu đối tượng lựa chọn. Có điều, giờ muốn đào góc tường cũng chỉ có thể bắt tay vào những binh đoàn cấp đồng. Mốn đào binh đoàn cấp bạc, vậy không chỉ vấn đề tiền.
"Từ Ký có quan hệ rộng rãi trong giới quân sự, lại có tích lũy vài ngàn năm, chúng ta chắc chắn sẽ sàng lọc ra binh đoàn ưu tú nhất, xuất sắc nhất cho Mãnh tiên sinh." Từ Tấn trầm giọng nói, hắn âm thầm quyết định, nhất định phải chọn binh đoàn xuất sắc nhất, vượt qua lựa chọn của Bạch Việt.
Đường Thiên cực kỳ cao hứng.
Bạch Việt và Từ Tấn thấy đắt, thế nhưng Đường Thiên lại thấy quá rẻ. Một chiến hạm đã hơn sáu mươi tỷ rồi, vậy tương đương với bao nhiêu binh đoàn.
Nghe Đường Thiên giải thích xong, Bạch Việt cười ha hả: "Không phải chỉ như ngươi thấy đâu. Giờ đãi ngộ ngươi đưa ra tương đương với cho binh đoàn cấp bạc sơ cấp, nhưng thu được lại không thật sự là binh đoàn cấp bạc. Bọn họ vẫn là binh đoàn cấp đồng, muốn phát triển thành binh đoàn cấp bạc không dễ như vậy. Không phải tất cả binh đoàn cấp đồng đều có thể trưởng thành thành binh đoàn cấp bạc. Hơn nữa không ai biết quá trình này phải tiêu tốn bao nhiêu tiền, mất bao nhiêu năm. Năm năm? Sáu năm? Binh đoàn cấp bạc chân chính giá trị không chỉ sáu mươi tỷ, binh đoàn cấp bạc giá trị hơn chiến hạm nhiều. Trước đây có kẻ tới tìm Bạch gia, muốn nhờ một nhánh binh đoàn cấp bạc tới đánh giúp bọn họ một trận. Biết tốn bao nhiêu tiền không?"
Đường Thiên cực kỳ hiếu kỳ: "Tốn bao nhiêu tiền?"
"Năm mươi tỷ!" Bạch Việt cực kỳ đắc ý: "Đối thủ của hắn vừa nhìn thấy ta đã sợ chết khiếp. Ông đây không tốn chút sức nào mượn luôn hai châu, chẳng khác nào chơi trò chơi. Năm mươi tỷ này thu cũng thật sảng khoái. Đáng tiếc, chuyện thế này cũng không thường gặp. Dẫu sao sau này ngươi cũng sẽ biết, binh đoàn gì cũng đều là lợi ích, ngươi có tiền, dùng thẻ tiền thu mua là được. Có điều, bài này chỉ hữu dụng với thế lực nhỏ, nếu đối phương là thế lực lớn, vấn đề sẽ cực kỳ phức tạp. Tỷ như Bạch Sa Châu, ngươi có cho nhiều tiền hơn nữa cũng không ai dám nhận."
Đường Thiên bừng tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.