Chương 23: Đặc huấn
Phương Tưởng
10/05/2013
Rốt cuộc Đường Thiên cũng cảm nhận được cảm giác phát tài sau một đêm.
Thiết Nê Chỉ đã đổi thành Ưng Trảo Công, Không Mộc Thung, Bát Bộ Cản Thiền, Toái Ảnh Chưởng, Tiểu Băng Quyền, Liên Hoàn Kỹ, sáu tấm thẻ hồn tướng cấp bạc cùng một màu được bày ra trước mặt hắn, ánh bạc lóng lánh, chớp chớp đến mức làm cho người ta hoa mắt.
"Đây mới là cuộc sống chứ!"
Đường Thiên ngây ngất hồi lâu sau đó ngửa mặt lên trời cảm khái.
" Đường cơ bản, ngươi sa đọa rồi!" Amaury lộ vẻ khinh bỉ.
"Sa đọa?" Đường Thiên quay sang, đường đường chính chính nói: "Trâu lai ruồi, ngươi quá khinh thường nam nhân giống như thần rồi! Chỉ có sáu tấm thẻ hồn tướng cấp bạc mà nghĩ là có thể làm cho thiếu niên giống như thần sa đọa sao? Hừ hừ!"
Amaury tươi cười: "Thế mới đúng chứ, Đường cơ bản, ngươi không thể phụ cái tâm của võ giả của ngươi, trở thành người đàn ông tối cường mới xứng với lý tưởng của ngươi..."
Đường Thiên giơ hai tay lên, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt thâm trầm: "Ít nhất cũng phải sáu tấm thẻ cấp vàng mới có thể làm cho thiếu niên giống như thần sa đọa chứ!"
Amaury lập tức cứng họng.
Đường Thiên bắt đầu chống cằm: "Nên học tấm nào đây?"
Nhưng vào lúc này giọng nói của lão Ngụy bỗng vang lên phía sau hai người: "Ô ô ô, thiếu niên phát tài nha! Ánh bạc này này chớp chớp liên tục, từ xa đã làm ta hoa hết cả mắt rồi."
Lão Ngụy nhảy đến trước mặt hai người, nhìn mấy tấm thẻ cấp bạc đó, vẻ mặt hiếu kỳ: "Các ngươi cướp những cái này ở đâu về à?"
Amaury lập tức miêu tả một cách cực kỳ sinh động trận chiến xảy ra ngày hôm nay cho lão Ngụy.
Lão Ngụy ồ một tiếng: "Hai người các ngươi liên thủ mới thắng hiểm được Thẩm Nguyên?"
Hắn vuốt cằm, tự nhủ: "Sớm biết là không nên nói mấy lời hung hãn đó mà, tên kia nghiêm túc rồi, ừm, xem ra cần phải cho các ngươi đặc huấn một chút rồi."
Đường Thiên và Amaury liếc mắt nhìn nhau, bỗng trong lòng nảy ra linh cảm không lành.
Lão Ngụy quay sang, nhếch miệng cười: "Các ngươi sẽ nhớ mãi hai tháng này!"
Đường Thiên và Amaury cảm thấy hãi hùng.
※※※※※※※※※※
Trầm Nguyên và Dương Vĩnh cúi đầu, đứng ở trước mặt hiệu trưởng, sắc mặt trắng bệch.
Mặt hiệu trưởng xanh mét: "Rất tốt! Cực kì tốt! Xem ra mệnh lệnh của ta vẫn chưa đủ, các ngươi vẫn còn tinh lực trốn học đi gây chuyện với người khác."
Trợ lý Hứa đứng gần đó thầm hô gay to, hiệu trưởng rất ít khi tức giận như vậy, trái tim của hắn tọt lên tận cổ họng luôn.
"Xử phạt nghiêm khắc tất cả những học viên có liên quan đến sự việc lần này." Hiệu trưởng lạnh lùng nói: "Từ giờ cho đến hội võ Tinh Phong nếu có học viên nào dám trốn học thì đuổi học ngay! Phạt Dương Vĩnh và Thẩm Nguyên bế quan hai tháng!"
Trợ lý Hứa giật mình, lần này hiệu trưởng nổi giận thật sự. Hắn nhìn Thẩm Nguyên và Dương Vĩnh với vẻ đồng tình. Thẩm Nguyên nhìn vẫn có vẻ trấn định nhưng sắc mặt Dương Vĩnh thì đã xám như tro.
Hiệu trưởng bỗng nhiên quay sang nhìn chằm chằm trợ lý Hứa: "Ngươi đi nói với ban kỷ luật, nếu tra ra bọn họ làm không tốt thì không cần phải làm nữa."
Trợ lý Hứa vội vàng đáp: "Vâng!"
"Tất cả ra ngoài đi, Thẩm Nguyên ở lại." Hiệu trưởng lạnh lùng nói.
Dương Vĩnh và trợ lý Hứa vội vàng đi ra.
Hiệu trưởng nhìn chằm chằm Thẩm Nguyên, hừ lạnh: "Thua hay là thắng?"
"Thua." Thẩm Nguyên cúi đầu: "Đường Thiên giả làm người đi đường, hắn giả vờ dẫn đường cho chúng ta. Đầu tiên Dương Vĩnh bị đánh lén sau đó hắn và Amaury liên thủ, ta cũng thất bại."
Lạ là khi nghe được hai người thua hiệu trưởng cũng không quá tức giận, chỉ khẽ nói: "Nói đi."
Thẩm Nguyên lộ ra vẻ suy tư: "Lúc đầu Amaury có vẻ thiếu kiên quyết. Thế nhưng sau đó hắn đột nhiên trở nên kiên quyết, sức tấn công mạnh phi thường. Nhưng Đường Thiên lại càng đáng chú ý."
"Đường Thiên?" Hiệu trưởng hơi bất ngờ.
"Ừm, Đường Thiên luyện Thiểm Quyền, nhưng không ngờ hắn lại có thể dùng Thiểm Quyền đánh ra quyền mang!"
"Thiểm Quyền có thể đánh ra quyền mang!" Con mắt hiệu trưởng bỗng mở lớn, lẩm bẩm một mình: "Không ngờ hắn đưa thẻ hồn tướng đó cho Đường Thiên! Không ngờ Đường Thiên lại luyện thành công..."
"Luyện thành công cái gì?" Thẩm Nguyên nhịn không được tò mò, hỏi.
Hiệu trưởng nghiêm mặt: "Ngươi nói tiếp đi."
Thẩm Nguyên biết mình hỏi việc không nên hỏi, hắn vội vàng nói tiếp: "Đường Thiên vô cùng dũng mãnh, cách đánh của hắn rất hung hãn, không sợ bị thương. Nếu như thực lực chênh lệch ít ta nghĩ rất ít người có thể đánh bại hắn."
"Đi bế quán đi." Hiệu trưởng nhìn Thẩm Nguyên, trầm giọng nói: "Ở Thiên Tinh, thiên phú của ngươi cũng không phải là tốt nhất nhưng tính khí không tồi, có thể tỉnh táo bình tĩnh, kiên định, ta rất yêu quý ngươi, đừng làm cho ta thất vọng."
"Vâng!" Thẩm Nguyên cung kính nói.
"Đi đi!"
Hiệu trưởng phất tay, sau khi Thẩm Nguyên đi thì hắn lẩm bẩm một mình.
"Hạc Khí Quyết... Không ngờ hắn lại luyện thành công..."
※※※※※※※※※※※
Thấy mỏ đá rầm rập trước mắt, Đường Thiên và Amaury đều có vẻ ngạc nhiên.
"Lão Ngụy, ông dẫn chúng ta tới đây làm gì, không lẽ thực ra ông là một tên buôn bán lao động trẻ em?" Đường Thiên chỉ vào lão Ngụy, vẻ mặt như muốn nói "ta nhìn thấu ông".
Lão Ngụy chẳng để ý đến hắn mà đi thẳng về phía một tráng hán, gọi từ xa: "Này, lão Thạch!"
Tráng hán nghe được tiếng gọi, quay người thấy là lão Ngụy thì không khỏi há miệng cười lớn, đi về phía họ.
Khi tráng hán quay người thì Đường Thiên và Amaury đồng thời hít lạnh một hơi. Tố chất thân thể của Amaury đã vô cùng tốt nhưng khi so sánh với tráng hán trước mặt thì hắn chỉ giống như một đứa trẻ.
Cơ bắp trên người tráng hán đều đầy góc cạnh, ngăm đen mà trơn láng, phảng phất như đã được gọt giũa nhiều lần. Cánh tay hắn rất to, Đường Thiên nhìn kỹ sau đó kết luận nó còn to hơn cả đùi của mình.
Trên tay tráng hán là một chiếc búa sắt, Đường Thiên và Amaury nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực.
"Lão Ngụy, sao hôm nay lại đến đây?" Tráng hán lên tiếng.
"Mang hai thằng nhóc đến rèn luyện ở chỗ ngươi một chút. Thế nào, không vấn đề gì chứ?" Lão Ngụy tùy tiện hỏi.
"Có gì trở ngại đâu? Nơi này toàn đá là đá thôi mà." Tráng hán cười ha hả, nhìn Đường Thiên và Amaury từ đầu đến chân, nở nụ cười hiền lành với hai người, khen ngợi: "Hai mầm tốt."
Lão Ngụy lập tức đắc ý: "Ha ha, tất nhiên rồi, ánh mắt ta nhìn đâu trúng đó mà!"
Những người khác trong mỏ đá thấy vậy cũng sôi nổi tiến tới.
Đường Thiên và Amaury liền cảm thấy tự ti.
Những người này đều cao lớn cường tráng, eo còn to hơn cả thùng nước, cơ bắp toàn thân như được đúc từ sắt thép, búa trong tay họ đều rất lớn nhưng họ cầm nhẹ như không.
Đường Thiên và Amaury bình thường cảm thấy tố chất thân thể mình rất xuất chúng, thế nhưng khi so với những người đó thì chỉ như mầm non mới nhú.
"Lão Ngụy, không tồi đâu!"
"Hai thằng nhóc này không tồi!"
"Ừm ừm, rèn luyện một chút, đúng là mầm tốt!"
....
Vẻ mặt lão Ngụy hớn hở, cười tít cả mắt. Còn Đường Thiên và Amaury cảm thấy run run, cảm giác bị mấy gã tráng hán cao to rắn chắc như cột sắt bình phẩm như vậy thật là quá kinh khủng.
Đường Thiên và Amaury rặn ra nụ cười, vẻ mặt ngại ngùng, mất tự nhiên.
Thạch Đầu phất tay: "Tản ra đi, tản ra đi, đừng dọa sợ hai thằng nhóc này."
Một tràng cười đầy thiện ý vang lên, mọi người lập tức tản ra.
Lão Ngụy nói với Thạch Đầu: "Hắn tên là Amaury, truyền nhân của ta, còn tên này là Đường Thiên, ừm, hắn muốn trở thành chuyên gia cận chiến."
"Ha, chuyên gia cận chiến." Trong mắt Thạch Đầu lộ ra vẻ khác lạ, quan sát Đường Thiên một lần nữa, khen ngợi: "Có chí khí!"
"Giao hết cho ngươi đấy." Lão Ngụy nói rất vô trách nhiệm.
"Được." Thạch Đầu cũng không nhiều lời, gật đầu dứt khoát.
Lão Ngụy quay sang dặn dò Đường Thiên và Amaury: "Từ hôm nay trở đi Thạch Đầu chính là lão sư đặc huấn của các ngươi, dù hắn có yêu cầu các ngươi làm gì thì các ngươi cũng phải nghe theo."
Đường Thiên và Amaury gật đầu biết điều, Thạch Đầu quả thực làm cho người ra có cảm giác bị đè nén.
"Vậy ta đi." Lão Ngụy phất tay, nghênh ngang tiêu sái rời đi.
"Đi theo ta." Thạch Đầu nói với Đường Thiên và Amaury.
Hai người vội vàng theo sau Thạch Đầu vào trong mỏ đá. Đây là một mỏ đá lộ thiên, có thể thấy những tảng đá lớn chồng chất khắp nơi, chủ yếu là những tảng đá hoa cương.
Thạch Đầu đi đến một chỗ chất đầy đá, tìm được một cái đao sắt.
Thanh đao này không có mũi, thân đao dày, trọng lượng lên đến hơn hai lăm cân nhưng Thạch Đầu cầm trong tay cứ như không. Thạch Đầu tiện tay lấy từ đống đá ra một tảng đó to cỡ tấm ván cửa.
Mặt Đường Thiên và Amaury trắng bệch, con cuồng ngưu như Amaury trước mặt Thạch Đầu cũng chẳng khác nào con kiến.
Thạch Đầu đặt tảng đá xuống trước mặt, nói với Amaury: "Nhiệm vụ mỗi ngày của các ngươi chính là chặt gạch đá, như thế này."
Chỉ thấy Thạch Đầu vung đao chặt xuống, dễ dàng chặt ra một khối đá cỡ rổ trúc, sau đó hắn lại chặt xuống tiếp, một viên gạch bằng đá vuông vắn liền xuất hiện trước mặt hai người. Các mặt của viên gạch đều trơn bóng, vuông vức, giống như đã được đo đạc bằng thước trước khi làm.
Đường Thiên và Amaury ngây ra như phỗng, đây là đá hoa cương, đá hoa cương cứng đến nỗi có thể làm mẻ cả lưỡi đao kiếm!
Thạch Đầu tiện tay ném thanh đao sắt cho Amaury: "Ừm, gạch phải vuông vắn như vậy, trong mười ngày mỗi ngày ngươi nộp cho ta một trăm viên là được."
Dứt lời hắn liền bỏ lại Amaury với sắc mặt tái mét, dẫn Đường Thiên sang chỗ khác.
Sắc mặt Đường Thiên hơi trắng ra.
"Hiện giờ ngươi đang luyện cái gì?" Thạch Đầu hỏi Đường Thiên.
Đường Thiên liền cho Thạch Đầu biết những thẻ hồn tướng mình có trong tay. Thạch Đầu nghe xong liền gật gù: "Vậy thì luyện Tiểu Băng Quyền đi. Ở đây rất nhiều người luyện Tiểu Băng Quyền."
"Vâng.." Đường Thiên cảm giác như mặt mình cứng lại, trong lòng thì sợ hết hồn.
"Ừm, Toái Thạch Liêu của Tiểu Băng Quyền rất có ích."
Thạch Đầu dẫn Đường Thiên đến một đống đá, cầm lấy một tảng đá to bằng rổ trúc, đấm mạnh một cái.
Tảng đá liền bị đập nát như đậu hũ, biến thành một đống đá vụn.
Thạch Đầu tiện tay vơ một cái, một đám mảnh vụn đá xuất hiện trước mặt Đường Thiên. Kích cỡ của đám đá vụn này rất giống nhau, đều cỡ hạt đậu nành.
"Ừm, vừa bắt đầu, yêu cầu đối với ngươi cũng không thể quá cao. Mỗi mảnh đá vụn không được to hơn hạt dẻ. Mỗi ngày năm mươi cân đá vụn."
Đường Thiên nhìn đám đá vụn đầy đất, ngây ra như phỗng.
Thiết Nê Chỉ đã đổi thành Ưng Trảo Công, Không Mộc Thung, Bát Bộ Cản Thiền, Toái Ảnh Chưởng, Tiểu Băng Quyền, Liên Hoàn Kỹ, sáu tấm thẻ hồn tướng cấp bạc cùng một màu được bày ra trước mặt hắn, ánh bạc lóng lánh, chớp chớp đến mức làm cho người ta hoa mắt.
"Đây mới là cuộc sống chứ!"
Đường Thiên ngây ngất hồi lâu sau đó ngửa mặt lên trời cảm khái.
" Đường cơ bản, ngươi sa đọa rồi!" Amaury lộ vẻ khinh bỉ.
"Sa đọa?" Đường Thiên quay sang, đường đường chính chính nói: "Trâu lai ruồi, ngươi quá khinh thường nam nhân giống như thần rồi! Chỉ có sáu tấm thẻ hồn tướng cấp bạc mà nghĩ là có thể làm cho thiếu niên giống như thần sa đọa sao? Hừ hừ!"
Amaury tươi cười: "Thế mới đúng chứ, Đường cơ bản, ngươi không thể phụ cái tâm của võ giả của ngươi, trở thành người đàn ông tối cường mới xứng với lý tưởng của ngươi..."
Đường Thiên giơ hai tay lên, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt thâm trầm: "Ít nhất cũng phải sáu tấm thẻ cấp vàng mới có thể làm cho thiếu niên giống như thần sa đọa chứ!"
Amaury lập tức cứng họng.
Đường Thiên bắt đầu chống cằm: "Nên học tấm nào đây?"
Nhưng vào lúc này giọng nói của lão Ngụy bỗng vang lên phía sau hai người: "Ô ô ô, thiếu niên phát tài nha! Ánh bạc này này chớp chớp liên tục, từ xa đã làm ta hoa hết cả mắt rồi."
Lão Ngụy nhảy đến trước mặt hai người, nhìn mấy tấm thẻ cấp bạc đó, vẻ mặt hiếu kỳ: "Các ngươi cướp những cái này ở đâu về à?"
Amaury lập tức miêu tả một cách cực kỳ sinh động trận chiến xảy ra ngày hôm nay cho lão Ngụy.
Lão Ngụy ồ một tiếng: "Hai người các ngươi liên thủ mới thắng hiểm được Thẩm Nguyên?"
Hắn vuốt cằm, tự nhủ: "Sớm biết là không nên nói mấy lời hung hãn đó mà, tên kia nghiêm túc rồi, ừm, xem ra cần phải cho các ngươi đặc huấn một chút rồi."
Đường Thiên và Amaury liếc mắt nhìn nhau, bỗng trong lòng nảy ra linh cảm không lành.
Lão Ngụy quay sang, nhếch miệng cười: "Các ngươi sẽ nhớ mãi hai tháng này!"
Đường Thiên và Amaury cảm thấy hãi hùng.
※※※※※※※※※※
Trầm Nguyên và Dương Vĩnh cúi đầu, đứng ở trước mặt hiệu trưởng, sắc mặt trắng bệch.
Mặt hiệu trưởng xanh mét: "Rất tốt! Cực kì tốt! Xem ra mệnh lệnh của ta vẫn chưa đủ, các ngươi vẫn còn tinh lực trốn học đi gây chuyện với người khác."
Trợ lý Hứa đứng gần đó thầm hô gay to, hiệu trưởng rất ít khi tức giận như vậy, trái tim của hắn tọt lên tận cổ họng luôn.
"Xử phạt nghiêm khắc tất cả những học viên có liên quan đến sự việc lần này." Hiệu trưởng lạnh lùng nói: "Từ giờ cho đến hội võ Tinh Phong nếu có học viên nào dám trốn học thì đuổi học ngay! Phạt Dương Vĩnh và Thẩm Nguyên bế quan hai tháng!"
Trợ lý Hứa giật mình, lần này hiệu trưởng nổi giận thật sự. Hắn nhìn Thẩm Nguyên và Dương Vĩnh với vẻ đồng tình. Thẩm Nguyên nhìn vẫn có vẻ trấn định nhưng sắc mặt Dương Vĩnh thì đã xám như tro.
Hiệu trưởng bỗng nhiên quay sang nhìn chằm chằm trợ lý Hứa: "Ngươi đi nói với ban kỷ luật, nếu tra ra bọn họ làm không tốt thì không cần phải làm nữa."
Trợ lý Hứa vội vàng đáp: "Vâng!"
"Tất cả ra ngoài đi, Thẩm Nguyên ở lại." Hiệu trưởng lạnh lùng nói.
Dương Vĩnh và trợ lý Hứa vội vàng đi ra.
Hiệu trưởng nhìn chằm chằm Thẩm Nguyên, hừ lạnh: "Thua hay là thắng?"
"Thua." Thẩm Nguyên cúi đầu: "Đường Thiên giả làm người đi đường, hắn giả vờ dẫn đường cho chúng ta. Đầu tiên Dương Vĩnh bị đánh lén sau đó hắn và Amaury liên thủ, ta cũng thất bại."
Lạ là khi nghe được hai người thua hiệu trưởng cũng không quá tức giận, chỉ khẽ nói: "Nói đi."
Thẩm Nguyên lộ ra vẻ suy tư: "Lúc đầu Amaury có vẻ thiếu kiên quyết. Thế nhưng sau đó hắn đột nhiên trở nên kiên quyết, sức tấn công mạnh phi thường. Nhưng Đường Thiên lại càng đáng chú ý."
"Đường Thiên?" Hiệu trưởng hơi bất ngờ.
"Ừm, Đường Thiên luyện Thiểm Quyền, nhưng không ngờ hắn lại có thể dùng Thiểm Quyền đánh ra quyền mang!"
"Thiểm Quyền có thể đánh ra quyền mang!" Con mắt hiệu trưởng bỗng mở lớn, lẩm bẩm một mình: "Không ngờ hắn đưa thẻ hồn tướng đó cho Đường Thiên! Không ngờ Đường Thiên lại luyện thành công..."
"Luyện thành công cái gì?" Thẩm Nguyên nhịn không được tò mò, hỏi.
Hiệu trưởng nghiêm mặt: "Ngươi nói tiếp đi."
Thẩm Nguyên biết mình hỏi việc không nên hỏi, hắn vội vàng nói tiếp: "Đường Thiên vô cùng dũng mãnh, cách đánh của hắn rất hung hãn, không sợ bị thương. Nếu như thực lực chênh lệch ít ta nghĩ rất ít người có thể đánh bại hắn."
"Đi bế quán đi." Hiệu trưởng nhìn Thẩm Nguyên, trầm giọng nói: "Ở Thiên Tinh, thiên phú của ngươi cũng không phải là tốt nhất nhưng tính khí không tồi, có thể tỉnh táo bình tĩnh, kiên định, ta rất yêu quý ngươi, đừng làm cho ta thất vọng."
"Vâng!" Thẩm Nguyên cung kính nói.
"Đi đi!"
Hiệu trưởng phất tay, sau khi Thẩm Nguyên đi thì hắn lẩm bẩm một mình.
"Hạc Khí Quyết... Không ngờ hắn lại luyện thành công..."
※※※※※※※※※※※
Thấy mỏ đá rầm rập trước mắt, Đường Thiên và Amaury đều có vẻ ngạc nhiên.
"Lão Ngụy, ông dẫn chúng ta tới đây làm gì, không lẽ thực ra ông là một tên buôn bán lao động trẻ em?" Đường Thiên chỉ vào lão Ngụy, vẻ mặt như muốn nói "ta nhìn thấu ông".
Lão Ngụy chẳng để ý đến hắn mà đi thẳng về phía một tráng hán, gọi từ xa: "Này, lão Thạch!"
Tráng hán nghe được tiếng gọi, quay người thấy là lão Ngụy thì không khỏi há miệng cười lớn, đi về phía họ.
Khi tráng hán quay người thì Đường Thiên và Amaury đồng thời hít lạnh một hơi. Tố chất thân thể của Amaury đã vô cùng tốt nhưng khi so sánh với tráng hán trước mặt thì hắn chỉ giống như một đứa trẻ.
Cơ bắp trên người tráng hán đều đầy góc cạnh, ngăm đen mà trơn láng, phảng phất như đã được gọt giũa nhiều lần. Cánh tay hắn rất to, Đường Thiên nhìn kỹ sau đó kết luận nó còn to hơn cả đùi của mình.
Trên tay tráng hán là một chiếc búa sắt, Đường Thiên và Amaury nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực.
"Lão Ngụy, sao hôm nay lại đến đây?" Tráng hán lên tiếng.
"Mang hai thằng nhóc đến rèn luyện ở chỗ ngươi một chút. Thế nào, không vấn đề gì chứ?" Lão Ngụy tùy tiện hỏi.
"Có gì trở ngại đâu? Nơi này toàn đá là đá thôi mà." Tráng hán cười ha hả, nhìn Đường Thiên và Amaury từ đầu đến chân, nở nụ cười hiền lành với hai người, khen ngợi: "Hai mầm tốt."
Lão Ngụy lập tức đắc ý: "Ha ha, tất nhiên rồi, ánh mắt ta nhìn đâu trúng đó mà!"
Những người khác trong mỏ đá thấy vậy cũng sôi nổi tiến tới.
Đường Thiên và Amaury liền cảm thấy tự ti.
Những người này đều cao lớn cường tráng, eo còn to hơn cả thùng nước, cơ bắp toàn thân như được đúc từ sắt thép, búa trong tay họ đều rất lớn nhưng họ cầm nhẹ như không.
Đường Thiên và Amaury bình thường cảm thấy tố chất thân thể mình rất xuất chúng, thế nhưng khi so với những người đó thì chỉ như mầm non mới nhú.
"Lão Ngụy, không tồi đâu!"
"Hai thằng nhóc này không tồi!"
"Ừm ừm, rèn luyện một chút, đúng là mầm tốt!"
....
Vẻ mặt lão Ngụy hớn hở, cười tít cả mắt. Còn Đường Thiên và Amaury cảm thấy run run, cảm giác bị mấy gã tráng hán cao to rắn chắc như cột sắt bình phẩm như vậy thật là quá kinh khủng.
Đường Thiên và Amaury rặn ra nụ cười, vẻ mặt ngại ngùng, mất tự nhiên.
Thạch Đầu phất tay: "Tản ra đi, tản ra đi, đừng dọa sợ hai thằng nhóc này."
Một tràng cười đầy thiện ý vang lên, mọi người lập tức tản ra.
Lão Ngụy nói với Thạch Đầu: "Hắn tên là Amaury, truyền nhân của ta, còn tên này là Đường Thiên, ừm, hắn muốn trở thành chuyên gia cận chiến."
"Ha, chuyên gia cận chiến." Trong mắt Thạch Đầu lộ ra vẻ khác lạ, quan sát Đường Thiên một lần nữa, khen ngợi: "Có chí khí!"
"Giao hết cho ngươi đấy." Lão Ngụy nói rất vô trách nhiệm.
"Được." Thạch Đầu cũng không nhiều lời, gật đầu dứt khoát.
Lão Ngụy quay sang dặn dò Đường Thiên và Amaury: "Từ hôm nay trở đi Thạch Đầu chính là lão sư đặc huấn của các ngươi, dù hắn có yêu cầu các ngươi làm gì thì các ngươi cũng phải nghe theo."
Đường Thiên và Amaury gật đầu biết điều, Thạch Đầu quả thực làm cho người ra có cảm giác bị đè nén.
"Vậy ta đi." Lão Ngụy phất tay, nghênh ngang tiêu sái rời đi.
"Đi theo ta." Thạch Đầu nói với Đường Thiên và Amaury.
Hai người vội vàng theo sau Thạch Đầu vào trong mỏ đá. Đây là một mỏ đá lộ thiên, có thể thấy những tảng đá lớn chồng chất khắp nơi, chủ yếu là những tảng đá hoa cương.
Thạch Đầu đi đến một chỗ chất đầy đá, tìm được một cái đao sắt.
Thanh đao này không có mũi, thân đao dày, trọng lượng lên đến hơn hai lăm cân nhưng Thạch Đầu cầm trong tay cứ như không. Thạch Đầu tiện tay lấy từ đống đá ra một tảng đó to cỡ tấm ván cửa.
Mặt Đường Thiên và Amaury trắng bệch, con cuồng ngưu như Amaury trước mặt Thạch Đầu cũng chẳng khác nào con kiến.
Thạch Đầu đặt tảng đá xuống trước mặt, nói với Amaury: "Nhiệm vụ mỗi ngày của các ngươi chính là chặt gạch đá, như thế này."
Chỉ thấy Thạch Đầu vung đao chặt xuống, dễ dàng chặt ra một khối đá cỡ rổ trúc, sau đó hắn lại chặt xuống tiếp, một viên gạch bằng đá vuông vắn liền xuất hiện trước mặt hai người. Các mặt của viên gạch đều trơn bóng, vuông vức, giống như đã được đo đạc bằng thước trước khi làm.
Đường Thiên và Amaury ngây ra như phỗng, đây là đá hoa cương, đá hoa cương cứng đến nỗi có thể làm mẻ cả lưỡi đao kiếm!
Thạch Đầu tiện tay ném thanh đao sắt cho Amaury: "Ừm, gạch phải vuông vắn như vậy, trong mười ngày mỗi ngày ngươi nộp cho ta một trăm viên là được."
Dứt lời hắn liền bỏ lại Amaury với sắc mặt tái mét, dẫn Đường Thiên sang chỗ khác.
Sắc mặt Đường Thiên hơi trắng ra.
"Hiện giờ ngươi đang luyện cái gì?" Thạch Đầu hỏi Đường Thiên.
Đường Thiên liền cho Thạch Đầu biết những thẻ hồn tướng mình có trong tay. Thạch Đầu nghe xong liền gật gù: "Vậy thì luyện Tiểu Băng Quyền đi. Ở đây rất nhiều người luyện Tiểu Băng Quyền."
"Vâng.." Đường Thiên cảm giác như mặt mình cứng lại, trong lòng thì sợ hết hồn.
"Ừm, Toái Thạch Liêu của Tiểu Băng Quyền rất có ích."
Thạch Đầu dẫn Đường Thiên đến một đống đá, cầm lấy một tảng đá to bằng rổ trúc, đấm mạnh một cái.
Tảng đá liền bị đập nát như đậu hũ, biến thành một đống đá vụn.
Thạch Đầu tiện tay vơ một cái, một đám mảnh vụn đá xuất hiện trước mặt Đường Thiên. Kích cỡ của đám đá vụn này rất giống nhau, đều cỡ hạt đậu nành.
"Ừm, vừa bắt đầu, yêu cầu đối với ngươi cũng không thể quá cao. Mỗi mảnh đá vụn không được to hơn hạt dẻ. Mỗi ngày năm mươi cân đá vụn."
Đường Thiên nhìn đám đá vụn đầy đất, ngây ra như phỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.