Chiến Thần Bất Bại

Chương 701: Đang tìm

Phương Tưởng

02/07/2015

Phía trên tòa thành, trên khuôn mặt vốn luôn giữ vẻ trấn tĩnh của Đạt Lâm lần đầu tiên xuất hiện thay đổi.

Năm người Hoắc lão đại đều là người do đích thân nàng tuyển chọn, thực lực bọn họ như thế nào nàng là người hiểu rõ nhất , cũng vì cho rằng năm người phối hợp ăn ý, thực lực xuất chúng mới ủy trọng trách cho bọn họ. Thế nhưng không ngờ năm người hợp công vậy mà cũng không đỡ được một chiêu của đối phương ...

Cường giả như vậy tuyệt đối không phải là hạng vô danh!

Đại Hùng Linh bộ, vì sao chưa bao giờ nghe tới cái tên này ? Chẳng lẽ là người tới từ Thánh vực sao ? Sắc mặt Đạt Lâm biến ảo bất định, nàng thầm lắc đầu phủ nhận , Hoàng kim thánh giả Thánh vực mà đến Tội vực thì một thân thực lực sẽ biến mất hoàn toàn .

Tội vực chính là địa phương lưu vong chân chính.

Người này là ai?

Nàng không nhịn được liếc mắt nhìn Hàn Băng Ngưng, sắc mặt Hàn Băng Ngưng vẫn bình tĩnh như trước, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi gương mặt quỷ kia một chút nào. Khi ánh mắt Đạt Lâm chạm phải đôi mắt của Hàn Băng Ngưng, tâm thần của nàng không khỏi run lên. Mấy ngày nay tiếp xúc, nàng luôn thấy Hàn Băng Ngưng giống như một tòa băng sơn, nhất là đôi mắt, giống như băng tinh khiến người khác khó có thể tiếp cận. Nhưng lúc này, đôi con mắt giống như băng tinh ấy lại ẩn chứa sự kiêu ngạo và cảm giác cuồng nhiệt không thể che giấu được , giống như trên mặt băng nguyên sáng như gương phản chiếu ánh sáng và nhiệt lượng của mặt trời.[Chương được dịch tại BNS.]

Thật đúng là quyết một lòng a, Đạt Lâm cắn chặt môi, trong lòng lại sinh ra mấy phần không phục.

Gia tộc nàng có huyết thống cao quý, cho dù hiện tại đã suy sụp nhưng sự kiêu ngạo ẩn giấu trong cốt nhục vẫn chưa hề mất đi.

Muốn ta giao người, không dễ dàng như vậy đâu !

Đạt Lâm xoay đầu ra dấu cho nam tử mặt đen đứng thẳng đứng ở bên cạnh, nam tử gật đầu rồi âm thầm rời đi.

Nếu đã động thủ thì Đường Thiên cũng không nghĩ đến phải e ngại gì cả.

Một mình hành tẩu tại Tây đường trống trải, hắn dường như không hề nghe thấy tiếng rên rỉ phía sau , tiếng gió dần rít lên như tiếng kèn lệnh nức nở, Tử la lan lả tả rơi như thác, như chiến kỳ bay phần phật trong gió.

Đây chính là chiến trường của hắn.

Không có khiếp sợ , không có lùi bước, không có tạp niệm, trong mắt Đường Thiên toàn bộ thế giới chỉ còn mặt hắc kỳ huyết hùng cuồn cuộn phất trong yên tĩnh phía trên đại môn tòa thành kia. Giống như chiến ý nóng rực hòa lẫn vào trong máu huyết hắn rồi liên tục chẩy trong cơ thể hắn.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm tựa như tiếng tim hắn đập, bình ổn mà hữu lực giống như tiếng trọng cổ vang lên khi đại chiến sắp mở màn, không nhanh không chậm, kìm nén mà hữu lực.

Huyết mạch cứ như vậy mà sôi sục từng chút một , máu huyết cứ như vậy mà dần sôi trào.

Sự tập trung từ trước nay chưa từng có khiến trực giác của Đường Thiên cũng trở lên nhạy cảm chưa từng có. Chính cái sự nhạy cảm này làm hắn không thể kìm lòng được mà đắm chìm trong thế giới thần kỳ này.

Không sai, trong mắt người khác Tội vực là nơi lưu vong nhưng trong mắt hắn nó lại chính là bảo địa chân chính.

Thiên lộ so với Thánh vực thì dễ dàng lĩnh ngộ pháp tắc hơn bởi năng lượng ở Thiên lộ so với Thánh vực thì thưa thớt hơn nhiều lên pháp tắc càng thêm dễ dàng hiện ra. Tại Tội vực, hoàn toàn không có năng lượng, pháp tắc gần như hoàn toàn hiện ra trước mặt Đường Thiên. Đại đa số người ở Tội vực đều lĩnh ngộ pháp tắc bởi vì nơi này lĩnh ngộ pháp tắc dễ dàng hơn nơi khác rất nhiều.

Đây chính là hải dương pháp tắc, nhưng khác với pháp tắc chi hải bên trong Đoạt xá châu , phiến pháp tắc hải dương này chân thật hơn , chúng nó càng bất trật tự và hỗn loạn hơn, nhưng đồng thời chúng lại cân đối và ổn định hơn.

Quỷ Ngô tiền bối nhất định sẽ nghĩ không ra, trên đời này vậy mà lại có một nơi như Tội vực.

Đường Thiên hoàn toàn chìm đắm trong cái trạng thái kỳ diệu khó có thể diễn tả bằng lời này . Thân thể hắn nóng hổi, chiến ý thiêu cháy đến run rẩy, tâm thần lại phảng phất như rời khỏi cơ thể , thể ngộ nghiền ngẫm lại phiến pháp tắc chi hải chân chính này. Hắn tựa như một con cá ngao du trong biển rộng, thoải mái không thể nói lên lời , hưởng thụ không thể thốt lên.

Trong cơ thể phảng phất như có thứ gì đó đang tại rục rịch muốn động.

Đường Thiên như không có cảm giác gì, hắn vẫn đang đắm chìm trong phiến pháp tắc chi hải này, những pháp tắc vẫn ở trạng thái nguyên sinh chưa từng rải qua biến đổi, lấy hình thức nguyên thủy nhất hiện ra trước mặt hắn.

Mỗi một bước đi qua trong lòng hắn đều có điểm ngộ.

Mỗi một bước đi tới , trái tim hắn đều có đoạt được thứ gì đó .

Chìm đắm trong pháp tắc thế giới, Đường Thiên hoàn toàn không biết gì tới tình huống bên ngoài, đồng thời cũng hoàn toàn không biết biến hóa đang phát sinh trên thân hắn.

Khí chất của hắn đang không ngừng phát triển .



Bỗng nhiên mờ ảo, bỗng nhiên phách liệt, bỗng như một cơn gió mạnh rồi bỗng mở ảo dầy đặc sương mù , bỗng nhiên âm lãnh, bỗng lại sắc nhọn...

Một bước biến đổi.

Cứ mỗi một bước hắn đi mọi người đều bỗng nhiên có một loại ảo giác mặt quỷ đang chậm rãi đi tới trước đang biến thành người khác.

Dị tượng như thế, đã có người nào nhìn thấy chưa ? Tây đường to như vậy mà lúc này lại yên tĩnh đến mức nếu có cây kim rơi lênmặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang.

Bình Tiểu Sơn há hốc miệng không thể khép lại được.

Muốn sinh tồn trong Tội vực không dễ dàng , đặc biệt là với đám người tầng dưới chót mà nói, thì chỉ có dùng hết tất cả sức lực để giãy dụa mới có thể có khả năng có được tư cách để sinh tồn. Hắn vốn tưởng rằng mình đã sớm nhìn thấu tất cả, đã sớm nhìn thấu hết sự lạnh nhạt của thế gian , không quan tâm đên hơn thua, nhưng cảnh tượng phát sinh trước mắt này đã hoàn toàn phá vỡ toàn bộ nhận thức từ trước đến nay của hắn .

Trong một trảo nắm Hồng viêm thương vừa nãy của Đường Thiên kia hắn thấy rõ ràng chỗ bàn tay Đường Thiên bắt lấy thân Hồng hỏa thương trở lên mơ hồ không rõ.

Nếu như nói một ném lúc trước của Đường Thiên đã khiến hắn trợn mắt há mồm thì một trảo này của Đường Thiên đã khiến hắn cảm thấy diệu tới cực điểm.

Không gian không những có thể dùng để chạy trốn mà còn có thể dùng để tấn công, có thể dùng để phòng thủ. Hồng viêm thương không gì không tan nhưng cũng không thể nào hòa tan được không gian, cái phần mờ hồ khôing rõ ngăn cách giữa bàn tay Đường Thiên và thân thương kia chính là một tầng không gian cực mỏng.

Thiên tài, cái tên gia hỏa này là thiên tài chân chính!

Chẳng qua mới chỉ học Bình gia tiềm hành thuật một đêm vậy mà lại có thể đem nó phát huy đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi như thế này , không cón gì ngoài khiếp sợ , Bình Tiểu Sơn nhưng cảm thấy kích động khó có thể hiểu nổi. Chẳng qua cũng chỉ là một ném một chụp nhưng đã khiến Bình Tiểu Sơn nhìn thấy được tiềm lực kinh người của Bình gia tiềm hành thuật .

Thế nhưng biến hóa tiếp theo của Đường Thiên đã khiến Bình Tiểu Sơn đang đầy cuồng nhiệt gần như đã biến thành há hốc mồm triệt để.

Đây... Đây là chuyện gì...

Khí chất một người sao lại có thể biến hóa nhiều như vậy?

Nam tử mặt đen vừa mới từ tòa tháp trong thành đáp xuống lập tức ngừng cước bộ , trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ và vẻ không thể tnào tin nổi , không ngờ tên này đang ngộ đạo ở đây !

Quá lớn mật!

Hắn hít sâu một hơi, vẻ hoảng sợ trong mắt kia cũng biến mất không còn chút gì và thay vào đó là vẻ ngoan lệ quả quyết. Số người có thiên phú mà hắn đã gặp qua đếm không hết, và đồng thời số người chăm chỉ mà hắn biết cũng không ít, nhưng chưa từng có ai có can đảm giữa chiến trường tiêu sái đi từ từ bình yên ngộ đạo, người như vậy đúng là lần đàu hắn gặp đấy.

Không biết vì sao, mặt quỷ đang đi bộ chầm chậm trên Tây đường mang theo khí thế biến ảo bất định lại đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của nam tử mặt đen.

Và thay vào đó là một khí thế đầy khốc liệt chỉ có tiến không lui, tử chiến đến cùng! Không thắng thì chết! Không ngộ thì chết!

Đưa thân vào chỗ chết để tìm đường sinh sao?

Tuy sắc mặt nam tử mặt đen sắc vẫn trầm tĩnh như thường nhưng trong lòng dậy lên sóng lớn kinh thiên.

Một người tàn nhẫn với mình như thế, một người không chừa một chút đường lui nào cho mình như thế, một người có tín niệm cường liệt như thế, một người truy cầu thắng lợi đến điên cuồng và cố chấp như thế, hắn chưa bao giờ gặp qua a...

Thật đúng là người điên!

Nếu người này chưa chết thì không thể cùng hắn là địch.

Cái ý nghĩ khó có thể giải thích được này đột nhiên nảy lên trong đầu hắn.

Hắn hít sâu một hơi, đè tất cả ý niệm trong lòng xuống , ánh mắt lại khôi phục lại vẻ trầm tĩnh một lần nữa . Mặt quỷ điên cuồng, ý chí siêu cường đều làm hắn vô cùng kính nể.

Thế nhưng là, vô luận như thế nào, hắn cũng không cho phép tôn nghiêm của Đạt Lâm tiểu thư, nhận đến nửa điểm chà đạp!

Đây chính là là ý chí của hắn!

Hắn thả người nhảy một cái rồi hạ xuống phía trước mặt Đường Thiên.



Khi nam tử mặt đen vừa xuất hiện tại Tây đường liền gây nên một mảnh kinh hô.

Gia tộc của Đạt Lâm tiểu thư là Mục Nhĩ gia tộc, tổ tiên bọn họ là vương thất của Pháp Nhĩ châu. Bọn họ bị lưu vong tới Tội vực, mà Thiết vệ nhất mạch vốn thuộc vương thất đã cự tuyệt Quang Minh châu chiêu hàng, tự mình tiến vào Tội vực thủ hộ Mục Nhĩ gia tộc trước sau như một dù họ đã không còn là vương thất.

Bổn Sâm chính là đại thiết vệ của chi Thiết vệ này , thủ hộ Đạt Lâm.

Mục Nhĩ thiết vệ có uy danh hiển hách. Sau khi tiến vào tội vực, Mục Nhĩ gia tộc sinh hoạt cũng không thuận lợi cho lắm , sở dĩ bọn họ có thể đặt rễ cũng nhờ từng đời Thiết vệ dùng đao thật thương thật chém giết có được . Đám thiết vệ trung thành và tận tâm kia không ngừng bị tiêu hao từ từ điêu linh,cho đến đời này chỉ còn lại một mình Bổn Sâm.

Nhưng dù vậy vẫn không ai dám có chủ ý với Mục Nhĩ gia tộc.

Kinh lịch của Bổn Sâm có thể nói truyền kỳ, từ nhỏ hắn đã tiếp thu sự bồi dưỡng cực kỳ nghiêm khắc, mười bốn tuổi một mình phiêu bạt liên tục chiến đấu ở các chiến trường trên mỗi thành ở Tội vực , tạo lên thanh danh Hắc Bổn Sâm , hai mươi hai tuổi trở lại Mục Nhĩ gia tộc với một cơ thể đầy vết sẹo , tiếp nhận thiết vệ chi chức.

Lúc đó cũng là lúc Mục Nhĩ gia tộc như ngọn lửa trước gió , khi bọn họ tuyên bố Bổn Sâm quay về gia tộc đảm nhiệm Thiết vệ thì lập tức thế cục Mục Nhĩ gia tộc trở lên ổn định.

Cũng bắt đầu lúc đó, Đạt Lâm được sinh ra, hắn nhìn Đạt Lâm lớn lên và thủ vệ cho đến tận bây giờ.

Từ đó về sau, Mục Nhĩ gia tộc cũng không còn chiến sự nữa, thoát khỏi xu hướng suy tàn tiến lên con đường phát triển không ngừng.

Cao thủ đứng đầu Mục Nhĩ gia tộc xuất chiến lập tức khiến mọi người vô cùng kích động và hưng phấn. Hắc Bổn Sâm uy danh hiển hách , thành danh từ hai mươi bốn năm trước, trải qua hai mươi bốn năm lắng đọng, thực lực hiện tại sẽ cao đến mức nào , điều này không ai dám khẳng định. Hai mươi bốn năm, chưa từng có ai nhìn thấy Bổn Sâm xuất thủ, hắn vĩnh viễn luôn đứng ở phía sau Đạt Lâm giống một cái bóng vững chắc.

Mỗi một nhà trong Tử Quyên thành đều đầy rẫy cao thủ , nhưng cái tên Hắc Bổn Sâm, tuy không thu hút nhưng chưa từng có người dám bỏ qua sự tồn tại của nó .

"Di, cái khí thế này! Hắc Bổn Sâm!"

Trong một ngóc ngách trong Tử Quyên thành , trong gian phòng tối om , một gã nam tử mặc hoa phục di nhẹ một tiếng , sắc mặt khẽ biến, thân hình lập tức biến mất .

"Ân? Mục Nhĩ gia? Cuối cùng tên gia hỏa này cũng phải xuất thủ ?"

Trong nhà cỏ, nam tử tóc dài dựng người đứng dậy , bàn tay khẽ nhếch, ba, trường kiếm trên mặt đất bay vào lòng bàn tay sau đó hắn bay lên trời.

Nếu đứng từ trên trời nhìn xuống có thể thấy, từng bóng người từ mọi phương hương trong Tử Quyên thành đang bay lên trời sau đó dùng tốc độ kinh người bay về phía Mục Nhĩ tòa thành .

Khác hẳn với đám người xung quanh đang lộ vẻ phấn khích đầy khuôn mặt , sắc mặt Bình Tiểu Sơn lại trắng toát , Hắc Bổn Sâm, Hắc Bổn Sâm hơn hai mươi năm không hề động thủ vậy mà lại xuất thủ!

Chạy mau a...

Hết rồi, hết rồi, Bình gia tiềm hành thuật của hắn ...

Hắn thấy tay chân lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch.

Đường Thiên vừa cảm thấy phía trước có người lập tức tỉnh lại, rời khỏi trạng thái kỳ diệu . Hắn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, có thể tiến nhập trạng thái giác ngộ huyền diệu này là điều chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nếu thời gian dài hơn một chút thì mình sẽ thu hoạch được nhiều hơn .

Chẳng qua hắn cũng biết rõ ở đây là chiến trường, có thể có thu hoạch đã là không tệ rồi .

Ánh mắt hắn rơi lên người Bổn Sâm. Lúc trước chiến ý vốn đang sôi trào trong cơ thể gặp phải trạng thái giác ngộ đã bị áp chế , lúc này khi toàn bộ áp chế trói buộc biến mất lập tức giống như hỏa sơn ầm ầm bạo phát. Con mắt Đường Thiên đỏ lừ bốc lên chiến ý hừng hực đem vẻ lãnh tĩnh thong dong còn còn sót lại từ trong giác ngộ lúc nãy nuốt sạch trong nháy mắt.

"Nếu như ngươi có thể..."

Bổn Sâm còn chưa nói xong thì khí thế của thiếu niên trước mặt đã biến hóa.

Không có giác ngộ, vậy thì lĩnh ngộ từ trong chiến đấu ộ!

Không giao người, vậy sẽ đánh cho tới khi ngươi giao người!

Con ngươi trong mắt Đường Thiên mở lớn , chân trái đột nhiên bước một bước về trước , không khí xung quanh ầm ầm nổ tung!

Trong sóng khí nổ tung, thân hình Đường Thiên đột nhiên biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook