Chiến Thần Bất Bại

Chương 451: Hậu Chiêu Của Binh và Thỉnh Cầu Của Tỉnh Hào

Phương Tưởng

03/03/2014

Tuy lai lịch của Hoa Thần Vân rất lớn, nhưng làm gì có chuyện Binh sẽ đem tất cả hy vọng đặt lên người Hoa Thần Vân cơ chứ? Đương nhiên là hắn có điều khác để dựa vào, và thứ mà hắn dựa vào này chính là thẻ Vô Song trên tay.

Số lượng Vô Song thẻ trên tay hắn ước chừng hơn 5 tấm.

Trong 10 tấm Vô Song thẻ lấy từ Thiên Long Tọa, Hàn Băng Ngưng, Lương Thu, A Mạc Lý, Tư Mã Hương Sơn, Đoan Mộc, Xích Quang mỗi người 1 tấm, còn còn lại 4 tấm. Vô Song thẻ đã không còn tác dụng gì với Đường Thiên, Lăng Húc và Hạc bởi bọn họ đều có truyền thừa riêng, Tỉnh Hào thì lập chí sáng tạo ra kiếm đạo thuộc về chính mình.

Còn lại 4 tấm, tất cả đều nằm trên tay Binh tính cả cái Lôi Đình Quang Minh Chuy vô dụng nữa tổng cộng là có 5 tấm thẻ Vô Song.

Nếu như nói hệ thống vũ kỹ truyền thừa của chòm sao giống căn cơ thâm hậu cũng khiến bọn chúng được trải qua quá trình nhiều đời võ giả thay nhau hoàn thiện và phát triển. Theo một ý nghĩa nào đó thì có thể nói truyền thừa chòm sao là kết quả trí tuệ của cả một đoàn thể.

Nhưng chính cái ưu điểm này của nó lại khiến nó có cực hạn, bởi vì con đường phát truyển của nó không thể nào vi phạm bản chất thuộc tính của tinh lực.

Chòm sao vĩnh viễn luôn được nắm giữ trong tay số ít người, tài nguyên tinh lực có chất lượng tốt cũng thường bị một số ít người chi phối. Nhưng số lượng võ giả trong thiên hạ thì rất nhiều, trong đó cũng có người có tài hoa hơn người, hay những thiên tài có nhiều ý nghĩ và tư tưởng tuyệt diệu, tuy bọn họ không có được nơi ở có tinh lực dư thừa, nhưng đồng dạng cũng không có trói buộc, bọn họ có thể tùy ý phơi bầy tài hoa của bọn họ, trong tay bọn họ có thể suất sinh ra các loại vũ kỹ không thể tưởng tượng nổi làm người ta phải tán dương.

Đây là Vô Song vũ kỹ.

Thiên tài như vậy, tại bất kì một thời đại nào cũng vô cùng chói sáng. Ngay cả những người đứng đầu những chòm sao có quyền thế ngập trời khi đối diện với những thiên tài siêu phàm này cũng phải thu lại vẻ ngạo mạn của mình mà thay vào đó là vẻ tôn kính.

Những thiên tài này lưu lại Vô Song thẻ, ngoại trừ vũ kỹ kinh người ra còn có võ hồn của bọn họ.

Tính cách của bọn họ hoặc quái gở hoặc thô bạo hoặc âm u, nhưng sinh tiền bọn họ đều kiêu ngạo, chấp nhất và kiên định, tất cả những thứ đó đều được lưu giữ lại.

Khi sống là nhân kiệt khi chết cũng hi sinh oanh liệt.

Người không tầm thường sau khi chết đi hồn phách cũng không cam tâm bình thường a!

Binh doanh số 07 sau khi được tu sửa đã hoàn toàn đổi mới, công năng của Hồn Điện đã hoàn toàn khôi phục, điều này cũng khiến trong lòng Binh càng thêm tin tưởng.

Phía trước cánh cửa bằng đồng thau của Hồn Điện, ngoại trừ Đường Nhất và Đường Sửu ra còn có một bóng người mặc bạch y trắng như tuyết tiêu sái và yên tĩnh đứng đợi đó là công tử Ma Địch. Nguyên đoạn đường Ma Địch đều cảm thấy tương đối hiếu kỳ, thời đại binh đoàn Nam Thập Tự cách thời đại của hắn tương đối xa.

"Người nào lên trước?" Ánh mắt của Binh rơi lên người ba người.

"Ta." Đường Nhất soạt một cái tiến lên nửa bước.

Binh trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Trong đám này người ta lo lắng nhất chính là ngươi. Nếu như muốn tiếp tục tăng lên thì cần phải là Vô Song thẻ. Nhưung nếu như thất bại thì ngươi sẽ tan thành tro bụi."

Còn một câu nữa mà Binh không nói tới, trong ba người gốc gác của Đường Nhất kém cõi nhất, khả năng thất bại cũng cao nhất.

"Thuộc hạ hiểu." Đường Nhất lưu loát trả lời, nhưng không hề quay đầu lại, tiến thẳng vào Hồn Điện.

Cánh cửa đồng thau chậm rãi đóng lại.

Vẻ do dự trên mặt Binh lập tức bị quét sạch không còn chút gì, nếu Đường Nhất đã đi vào thì đã không còn đường lui nữa rồi. Trong 5 tấm Vô Song thẻ, hắn lấy ra tấm yếu nhất, đây là tấm Hồn tướng thẻ Vô Song nhất tinh.

Hồn tướng thẻ vừa đặt lên cửa đồng thau thì bỗng nhiên cánh cửa đồng thau hiện lên một chùm sương mù, trong sương mù mơ hồ có một bóng dáng hung hãn thô bạo đang rít gào, ánh mắt của nó thỉnh thoảng nhìn thấu qua làn sương vẫn đủ làm cho ba người cảm thấy kinh hãi.

Quả nhiên không hổ danh là Vô Song!



Trong lòng Binh cũng có chút khẩn trương, vào thời đại của bọn họ, hệ thống vũ kỹ vẫn chưa phát truyển đến tình trạng như hiện tại, Vô Song vũ kỹ cực ít, mà Vô Song thẻ thì lại càng hiếm thấy, vì thế sẽ chẳng ai lãng phí lên Hồn Điện. Hồn Điện chỉ là thứ lâm thời bổ sung để dùng, đa số đều được dùng trong thời gian chiến tranh.

Nhưng nếu bọn họ muốn tiến thêm một bước thì cần phải dùng đến Vô Song thẻ. Trong lòng hắn cũng rất hiếu kỳ, dùng Vô Song thẻ để tăng cấp hồn tướng sẽ có kết quả như thế nào?

Vốn danh sách trong tay hắn lần này không hề có tên Đường Nhất, bởi vì Đường Nhất khi mới sinh ra đã là võ hồn yếu nhất, đẳng cấp cũng là thấp nhất. Võ hồn đê giai có sinh thành Hồn tướng thì tiềm lực tăng lên cũng không lớn. Đường Nhất có thể đạt đến trình độ như hiện tại cũng đã làm Binh giật mình, cảm thấy vô cùng bất ngờ rồi.

Nhưng Đường Nhất lại chủ động tìm đến Binh, kiên trì yêu cầu được tham gia vào lần thăng cấp lần này.

Hồn tướng tỏa ra khí tức hung lệ ập vào mặt khiến trên mặt Binh không khỏi hiện lên vẻ vui mừng. Dần dần, Hồn tướng trong vụ khí giãy dụa càng lúc càng yếu, từng sợi vụ khí nhè nhẹ bay ra rót vào trong cánh cửa đồng thau, bóng dáng Hồn tướng suy yếu nhanh chóng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Từ tình huống này có thể thấy tất cả đều rất thuận lợi, điều cần làm lúc này chính là kiên nhẫn chờ đợi.

***

Tỉnh Hào đầy phong trần mệt mỏi, nhìn cái Hùng Trứng thật lớn trước mặt, trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt. Cuối cùng hắn cũng đã xuất quan, lúc này khí tức của hắn đã hoàn toàn thu liễm nhìn qua chỉ giống như người thường mà thôi.

Hùng Trứng...

Hắn cố nín cười, cái danh tự quái đản này đúng là người ta phải cười nhạo. Thế nhưng cái này cũng đúng là phong cách của Đường thần kinh.

Khi A Đức Lý An trông thấy Tỉnh Hào thì trong lòng thấy ngưng trọng hẳn, Trên người Tỉnh Hào không ngờ lại không hề tỏa ra chút khí tức nào, loại này khống chế đến cực hạn làm người ta phải líu cả lưỡi. Chỉ bằng vào lực khống chế này cũng đã cực kỳ không đơn giản rồi.

A Đức Lý An đã từng nghiêm túc nghiên cứu qua Đường Thiên, đương nhiên đối với Tỉnh Hào cũng có chút hiểu biết. Trong một khoảng thời gian rất dài, thực lực của Tỉnh Hào cũng không hề được tính là xuất chúng, so với đám Diệp Triều Ca còn kém một mảng lớn, nhưng bên trong Quang Minh Võ Hội vẫn cứ được coi là một thiên tài kiếm pháp.

Hai điểm hoàn toàn tương phản này khiến lời đồn về Tỉnh Hào cũng có khác biệt rất lớn, có người cho rằng hắn chỉ là hư danh, có người thì cho rằng hắn tất có chỗ bất phàm.

A Đức Lý An rất hiểu về cạnh tranh tàn khốc bên trong Quang Minh Võ Hội ra sao, có thể được coi là thiếu niên thiên tài thì sao lại không có mấy phần bản lĩnh?

Nhưng khi hắn đứng ở trước mặt Tỉnh Hào, lòng vẫn cứ cảm thấy khiếp sợ. Bỗng nhiên hắn nhớ tới một tin đồn nói là từ nhỏ Tỉnh Hào đã lập chí sáng tạo ra kiếm pháp thuộc về mình, bây giờ chính thức nhìn thấy, hắn cảm thấy lời đồn đó chính là sự thật rồi.

A Đức Lý An biết rõ địa vị của Tỉnh Hào trong lòng Đường Thiên cao tới đâu nên đương nhiên sẽ không chậm trễ, liền tự mình dẫn Tỉnh Hào đi tới trung tâm Hùng Trứng.

Tỉnh Hào đứng ở trước mặt Đường Thiên, nhìn thấy kiếm qua (vòng xoáy kiếm) của Đường Thiên đạt tới độ dầy 20 trượng liền sách sách lấy làm kỳ: "Thực đúng là không nghĩ tới a, không ngờ ngươi lại dùng phương pháp của kiếm khách để rèn luyện võ hồn, hơn nữa còn là phương pháp cực đoan và bá đạo như vậy."

Nha Nha nhìn thấy Tỉnh Hào liền ngoan ngoãn dừng gõ trống. Không biết vì sao trong lòng nó luôn kính nể Tỉnh Hào.

"Nghe ngươi kêu, cái tiếng thảm thiết của ngươi nghe có vẻ manh mẽ a, xem ra ngươi đang rất hưởng thụ đó chứ!" Tỉnh Hào ha ha cười.

Trên mặt A Đức Lý An cũng hiện lên mấy phần tiếu ý, nhìn Đường Thiên đến nơi này ‘Tìm hạnh phúc’ đã trở thành hành vi quen thuộc hàng ngày của những người trong Hùng Trứng.

Chẳng qua khi hắn nhìn Tỉnh Hào, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ: "Tỉnh tiên sinh."

Tỉnh Hào quay mặt lại, hơi bất ngờ nhìn A Đức Lý An. Danh tiếng của A Đức Lý An cũng có thể nói là khá nổi, đặc biệt là khả năng bồi dưỡng lớp thanh niên, hơn nữa đối phương đã rất lớn tuổi vì thế Tỉnh Hào lễ phép nói: "Liệp nhân tiền bối."

A Đức Lý An thản nhiên nói: "Ta muốn thỉnh Tỉnh tiên sinh trợ giúp một việc."



Tỉnh Hào vội vàng nói: "Liệp nhân tiên sinh có điều gì phân phó, thỉnh cứ việc mở miệng."

A Đức Lý An trầm ngâm nói: "Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn nghiên cứu xem làm cách nào để nâng cao hiệu suất tu luyện của mọi người. Nói vậy chắc Tỉnh tiên sinh cũng biết, tình huống như hiện tại không thể kéo dài. Hiện tại độ dầy tinh lực của Hùng Trứng đã đạt tới 43%. Nếu như bỏ lỡ khoảng thời gian này thì thật quá đáng tiếc rồi. Bởi vậy ta đã nghĩ ra một biện pháp, nhưng cần phải nhờ đến lực lượng của Tỉnh tiên sinh."

"Nguyện nghe tường tận." Tỉnh Hào hiếu kỳ, làm cách nào để đề cao hiệu suất tu luyện, đây chính là mục tiêu mà tất cả các chòm sao và thế lực đều mò mẫm truy cầu. A Đức Lý An lấy bồi dưỡng học viên mà nổi danh, hắn nói đã nghĩ ra một biện pháp có thể đề cao hiệu suất, điều này ắt hẳn chẳng phải hư ngôn.

"Cộng minh." A Đức Lý An giải thích: "Võ giả trong Hùng Trứng rất nhiều, có thể nói là nơi nhiều nhất mà ta đã từng gặp. Toàn bộ Hùng Trứng có thể dung nạp cỡ 52 vạn võ giả cùng lúc tu luyện, mà trên thực tế, nơi đây chẳng bao giờ có nổi một chỗ trống. Trong cái khu vực nhỏ hẹp như thế này mà dung nạp nhiều võ giả cùng tu luyện như vậy, ta đã phát hiện ra nơi này có rất nhiều lần xảy ra hiện tượng năng lượng cộng minh. Hiện tượng công minh hiếm thấy này có thể tăng hiệu suất tu luyện chân lực lên với mức độ nhất định."

Tỉnh Hào nghe rất cẩn thận. Mỗi người đều có khả năng riêng, tạo nghệ về phương diện kiếm pháp của A Đức Lý An không phải là đối thủ của hắn, nhưng trình độ bồi dưỡng võ giả của A Đức Lý An thì cách Tỉnh Hào đến 18 con đường.

A Đức Lý An lại nói tiếp: "Loại năng lượng sinh ra trong hiện tượng cộng minh càng mạnh thì trợ giúp cho quá trình tu luyện chân lực càng lớn. Đây là ý nghĩ của ta, nếu như có thể làm mọi người cùng phát sinh ra hiện tượng cộng minh, vậy sẽ trợ giúp cho quá trình tu luyện chân lực sẽ cực lớn."

"Vậy ta phải làm gì?" Tỉnh Hào rất dứt khoát.

A Đức Lý An thở phào nhẹ nhõm: "Muốn làm hiện tượng cộng minh xảy ra trong một không gian lớn như thế này cần phải có một thứ để tham chiếu. Sau đó mọi người sẽ cùng đối chiếu vào thứ tham chiếu này."

"Tiền bối muốn ta đảm nhiệm vị trí tham chiếu này?" Tỉnh Hào hơi hiểu.

A Đức Lý An nghiêm nghị nói: "Đúng vậy! Vị trí này có yêu cầu cực kỳ cao, cần phải là người có ý chí cực kỳ kiên định, khả năng khống chế chân lực phải cực mạnh, hơn nữa cũng phải rất mẫn cảm với khí tức. Mấy chục vạn người sinh ra cộng minh sẽ lấy ngài làm trung tâm, có thể nói ngài chính là trung tâm của cơn bảo."

"Thoạt nghe có vẻ giống với Kiếm Qua Thối Hồn Pháp." Tỉnh Hào cũng có phần hiểu ra.

A Đức Lý An thừa nhận: "Không sai, chính Kiếm Qua Thối Hồn Pháp đã mang lại linh cảm cho ta. Nhưng cái này cũng có trợ giúp cho quá trình tu luyện của Tỉnh tiên sinh."

Tỉnh Hào cảm thấy hơi bất ngờ: "Xin tiền bối chỉ điểm."

A Đức Lý An nói: "Nếu như ta nhìn không lầm thì kiếm pháp của Tỉnh tiên sinh nghiêng về khống chế chính xác, khi dẫn dắt khí tức loạn lưu lên đến con số mười vạn cộng minh lại, đối với khả năng chính xác và khống chế của Tỉnh tiên sinh đúng là một khảo nghiệm hết sức khó khăn."

Tỉnh Hào khen: "Quả không hổ danh là tiền bối Liệp nhân. Người ta nói tiền bối rất giỏi về bồi dưỡng học viên, hôm nay mới chân chính được lĩnh giáo! Một cơ hội tốt như thế đương nhiên Tỉnh Hào sẽ không bỏ qua."

A Đức Lý An gật đầu: "Ta đi chuẩn bị."

"Được! Vậy ta ở chỗ này chờ tiền bối." Tỉnh Hào gật đầu nói.

Nhìn bóng lưng của A Đức Lý An xa dần, Tỉnh Hào xoay mặt về phía Đường Thiên cảm khái: "Huynh đệ của ta, xem ra chúng ta lại kề vai chiến đấu rồi!"

Đường Thiên bên trong Kiếm qua rơi lệ đầy mặt, quả nhiên Tỉnh Hào đại ca có nghĩa khí...

"Ngu huynh có một thỉnh cầu." Tỉnh Hào nói tiếp.

Đường Thiên trong kiếm qua vừa liên tục kêu lên thảm thiết vừa âm thầm quyết định quyết tâm, bất kể điều Tỉnh Hào đại ca thỉnh cầu có bao nhiêu trắc trở thì mình nhất định sẽ hoàn thành!

Trên mặt Tỉnh Hào đầy vẻ thành khẩn: "Đến lúc đó huynh đệ làm ơn gào lớn hơn một chút! Làm ơn gào thê thảm thêm một chút! Ta nghĩ, cho dù gặp phải khốn cảnh lớn lao cỡ nào chỉ cần nghĩ đến tình cảnh của huynh đệ ngươi, nhất định dũng khí của ta sẽ dâng trào, nhất định có thể hoàn thành lần tu luyện này..."

Tiếng thảm thiết bên trong Kiếm qua tôi rèn hồn pháp đột nhiên dừng lại rồi sau đó phát ra càng thêm thê lương.

Đến cả Tỉnh Hào đại ca cũng như vậy... Thế giới này đã không còn ai có thể tin tưởng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook