Chương 156: Hứa thị chấp sự đoàn
Phương Tưởng
29/08/2013
“Ngũ Nhãn Thạch Nhân?” Đường Thiên nghe thấy Cố Tuyết kinh hô cũng có chút tò mò hỏi lại.
“Ừm!” Cố Tuyết gật đầu: ”Khoảng một ngàn năm sau khi vương triều Thiên Hạt biến mất thì xuất hiện một tinh cầu đột nhiên nổi danh gọi là Hồng Nhãn tinh. Hồng Nhãn tinh có một thứ rất kì quái gọi là Hồng Nhãn Thạch Nhân. Muội phải sớm nghĩ đến chứ. Hồng Nhãn Thạch Nhân có thực lực khá xuất sắc, thậm chí bọn họ còn thành lập quân đoàn Hồng Nhãn Thạch Nhân đi chinh chiến khắp nơi.”
“Lợi hại như vậy sao? Ta thấy cũng bình thường mà chẳng qua chiêu thức có chút quái dị thôi.” Đường Thiên bĩu môi làm bộ dáng rắm thối không quan tâm.
Binh vốn nhìn hắn không thuận mắt liền hừ một tiếng: “Võ hồn của bọn chúng đã suy nhược đến mức này ngươi lại tốn nhiều thời gian như vậy mà còn ở đây kiêu ngạo sao?”
Đường Thiên quang quác kêu gào: “Rõ ràng là ta còn kết thúc chiến đấu trước ngươi đấy!”
Binh cười khẩy nói: “Đó là vì ngươi có Thiên Hạc quyền sáo. Mà xem lại giọng điệu của ngươi đi, không có tí kính già yêu trẻ nào, lại còn thiếu cả tôn sư trọng đạo nữa. Khặc khặc, nếu mà trước đây thì chỉ cần chọn bừa một tên lính mới ở doanh trại tân binh chiến đấu với năm tên người đá sắp xuống lỗ này cũng thừa sức rồi. Để giáo quan phải ra tay là nỗi sỉ nhục của bất kì một tân binh nào. Á quên, ngươi còn tốn mười viên hồn hạch lục giai để triệu hồi Quỷ Trảo nữa chứ. Hô hô, buôn bán lỗ vốn là loại sỉ nhục hàng đầu trong các loại sỉ nhục đấy!”
“Đến đây, chúng ta đánh một trận sảng khoái! Dùng nắm đấm để quyết định đúng sai đi!” Đường Thiên giận tím mặt vung tay chỉ vào Binh.
Binh liếc mắt, vẻ khinh bỉ trên mặt càng tăng lên: “Trẻ con bây giờ thật đúng là không biết cư xử mà. Ở thời đại của chúng ta tuyệt đối không có thanh niên thiếu tố chất như vậy. Khiêu chiến giáo quan của mình cơ à, a a, đúng rồi, lại còn chưa hoàn thành tu luyện của tân binh nữa chứ. Cái này đích thực là khiêu chiến cực hạn mà.”
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Đường Thiên tức đến đỏ mặt.
Cố Tuyết thấy Đường Thiên đấu võ mồm với Binh không khỏi hé miệng cười trộm. Để tránh hai gã khùng này đánh nhau nàng quyết định giải thích tiếp. Nàng vừa cất tiếng lập tức thu hút được sự chú ý của cả hai.
“Thực lực của Hồng Nhãn Thạch Nhân không chỉ có thế đâu. Theo sách viết lại thì tốc độ quật khởi của Hồng Nhãn tinh rất nhanh, chiến tích của họ cũng rất tốt. Chẳng qua sau đó bọn họ chọc giận Liệp Khuyển tinh tọa nên bị tiêu diệt. Hồng Nhãn tinh để bảo vệ mình đã hủy diệt tinh môn. Từ đó về sau chưa từng xuất hiện lần nữa. Thời gian huy hoàng của Hồng Nhãn tinh rất ngắn, chỉ khoảng mười năm thôi. Muội nhớ kĩ chuyện này vì Hồng Nhãn Thạch Nhân rất kì lạ, chúng có thể dung hợp với nhau tạo thành hình thái cao cấp hơn là Ngũ Nhãn Thạch Nhân.”
“Chính là vật này sao?” Đường Thiên làm ra vẻ hèn mọn mở to mắt tò mò: “Hình dạng có vẻ thu hút đấy, có đến năm con mắt.”
Sợ hãi ban đầu đã qua, Đường Thiên lại khôi phục bộ dạng không biết thì không sợ của mình.
“Ừm, Ngũ Nhãn Thạch Nhân rất ít gặp đấy. Hồng Nhãn Thạch Nhân tuy không được mọi người ưa thích nhưng Ngũ Nhãn Thạch Nhân lại rất được quan tâm, đấu giá năm đó đều được bán với giá trên trời. Bởi lẽ nó có một công hiệu thần kỳ là phóng xuất những chùm sáng khác nhau từ năm mắt của mình. Những chùm sáng này có thể từ từ kích hoạt huyết mạch tiềm tàng trong cơ thể huynh.”
Cố Tuyết cẩn thận dặn dò Đường Thiên: “A Thiên, huynh ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết huynh có Ngũ Nhãn Thạch Nhân đấy.”
“Kích hoạt huyết mạch à?” mắt Đường Thiên sáng ngời đưa cho Cố Tuyết: “Cho muội đấy! Nhất định nó có thể trợ giúp muội kích hoạt huyết mạch ẩn tính trong người!”
Cố Tuyết cảm thấy trong lòng ấm áp nhưng cũng kiên định lắc đầu: “Quá quý giá rồi! Hơn nữa muội không có năng lực giữ nó. A Thiên, huynh vẫn chưa mở được huyết mạch, huynh cần nó hơn muội.”
Nhìn mắt Cố Tuyết trong suốt như nước, Đường Thiên cười nhẹ: “Huynh chắc không có huyết mạch rồi, lúc trước nuốt Chu Nho huyết mạch và Vũ Nhân huyết mạch mà có phản ứng gì đâu. Đưa cho huynh dùng chỉ tổ lãng phí thôi. Có vật này không chừng A Tuyết muội không cần phải dùng phương pháp nguy hiểm như vậy để khai mở huyết mạch đâu.”
Nói xong, Đường Thiên dứt khoát đặt Ngũ Nhãn Thạch Nhân vào tay Cố Tuyết: “Quyết định như vậy nhé.”
Sau đó không đợi Cố Tuyết trả lời, hắn nhìn trời nói: “Có vẻ không còn sớm nữa rồi, chúng ta về thôi!”
Đường Thiên nắm tay Cố Tuyết bay lên trời.
Cố Tuyết cắn chặt môi không nói gì.
Hai người vừa mới về tới Cố gia thì Cố Tuyết thấy mặt Mục Lôi có vẻ lo lắng lập tức nụ cười cũng biến mất, nàng bình tĩnh hỏi: ”Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Mục Lôi cười khổ: “Vừa nhận được tin báo năm ngày sau Hứa thị chấp sự đoàn sẽ tới Cố gia điều tra trận đánh trên phố hôm trước, yêu cầu chúng ta phối hợp.”
Trên mặt Cố Tuyết tức thì hiện lên sắc giận hiếm thấy: “Dù Hứa Tường Thiên hắn là chấp sự Phỉ Lâm tinh chăng nữa thì chuyện nội bộ Cố gia ta hắn được quyền nhúng tay vào sao?”
“Chấp sự là gì?” Đường Thiên tò mò hỏi
Cố Tuyết cắn chặt môi, trong mắt đầy nét giận giải thích: ”Phỉ Lâm Tinh lệ thuộc Hắc Hồn, Hắc Hồn bố trí một gã tinh trưởng quản hạt Phỉ Lâm Tinh. Phía dưới tinh trưởng có ba tới năm tên chấp sự. Do Phỉ Lâm Tinh khá nhỏ nên chỉ có ba gã chấp sự. Tinh trưởng và chấp sự đều là cao thủ ở Hắc Hồn, thực lực rất mạnh.
Đường Thiên mở to mắt: “Có thực sự lợi hại như thế không?”
“Rất lợi hại, bọn họ do bên trên cử tới. Bài danh của Hứa Trường Thiên ở Phỉ Lâm Tinh là thứ mười ba, so với Hoa thị huynh đệ thì lợi hại hơn nhiều. Thêm vào đó chấp sự có quyền xây dựng lực lượng của mình gọi là chấp sự đoàn. Chấp sự đoàn dưới trướng Hứa Trường Thiên có nhân số không nhiều, chỉ mười người nhưng không ai không phải cao thủ. Có ba người lọt vào nhóm năm mươi người đứng đầu, số còn lại cũng đều đứng trước một trăm.
“Lợi hại thế cơ à!” Đường Thiên thấy lạnh toát cả người. Có tới ba người lọt vào nhóm năm mươi người đứng đầu, nói cách khác thủ hạ của Hứa Trường Thiên có tận ba cao thủ cỡ Hoa thị huynh đệ.”
“Ừ! Theo lý thuyết thì chấp sự đoàn sẽ không can thiệp vào nội bộ gia tộc, đây là luật bất thành văn của Phỉ Lâm Tinh. Chúng ta hàng năm đều tiến cống đủ.” Sắc mặt Cố Tuyết rất khó coi, nàng cố giữ bình tĩnh, ngẩng đầu nói với Mục Lôi: “Mục thúc, người đi nghe ngóng một chút xem tại sao chấp sự đoàn muốn tới Cố gia?
Mục Lôi gật đầu: ”Được!”
Nói xong không chút do dự chạy nhanh ra ngoài.
Đường Thiên an ủi Cố Tuyết: “A Tuyết đừng quá lo lắng, bọn chúng muốn làm chuyện xấu xa thì huynh sẽ đánh nhừ tử chúng trước !”
Cố Tuyết cười gượng: ”Ừm. A Thiên, muội phải đi trước làm việc rồi.”
Đường Thiên thấy vẻ lo lắng trong mắt Cố Tuyết cũng hiểu được vài phần bèn nói: “ừ, muội đi đi!”
Nhìn vẻ hoang mang của Cố Tuyết, Đường Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đi vào nội viện tìm tới chỗ Lăng Húc đang luyện thương: ”Ê tiểu Húc Húc, ngươi biết Hứa thị chấp sự đoàn không?”
Lăng Húc dừng lại nhíu mày: “Ngươi trêu chọc người của chấp sự đoàn à? Chúng là một bọn điên, rất phiền phức đấy!”
Đường Thiên khinh bỉ: “Hóa ra ngươi sợ đám người này à!”
“Thối lắm!” Lăng Húc như bị dẫm phải đuôi nổi giận gào thét: “Bọn chúng thì tính là cái quái gì. Ta chỉ cần một thương là đâm chúng thành cái sàng gạo ngay!”
“Một thương đâm họ thành cái sàng gạo sao?” Đường Thiên nghe những lời này cũng sửng sốt nhưng nghĩ đến Thương Tiêm Hải của Lăng Húc thì quả thực chính xác.
Đường Thiên xưa nay vẫn bị Binh coi thường chế giễu đến phát cuồng lại làm ra vẻ điêu luyện thành thục trước mặt Lăng Húc.
“Mục thúc nói năm ngày sau chấp sự đoàn của Hứa Trường Thiên muốn tới điều tra trận đánh trên đường hôm trước.” Đường Thiên báo tin vừa biết được cho Lăng Húc.
Lăng Húc vốn đang nổi giận cũng bình tĩnh lại nói với vẻ chán ghét: “Hứa Trường Thiên? Trong số ba chấp sự thì hắn là tên tham lam nhất, hành sự thì thô bạo, bọn chấp sự đoàn thủ hạ của hắn cũng chẳng khác gì, đều là một đám xấu xa! Lai giả bất thiện!”
“Lai giả bất thiện…” Đường Thiên nghe vậy cũng hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống: “Tốt nhất là chúng nên tỏ ra biết điều một chút bằng không đừng trách nắm đấm của ta không nhận người!”
“Không phải ngươi muốn tham gia tinh môn thí luyện sao? Đắc tội Hứa Trường Thiên rồi thì ngươi đừng mong thông qua được.” Lăng Húc liếc mắt nhìn Đường Thiên
Đường Thiên khinh bỉ nhìn Lăng Húc: “Ta tưởng ngươi cải tà quy chính trở về với chính nghĩa rồi chứ hóa ra vẫn như cũ à?”
Lăng Húc có lòng tốt nhắc nhở lại bị Đường Thiên cười nhạo tức thì nổi giận: “Tên côn đồ như ngươi cũng dám giảng chính nghĩa với ta à? Lên nào! Đừng lảm nhảm nữa! Đánh một trận sảng khoái đi, không đem mông ngươi đâm thành tổ ong ta…”
Đường Thiên liếc mắt đầy khinh bỉ, phẩy phẩy tay, xoay người bước đi đầy tiêu sái, nói vọng lại.
“Đã lớn như vậy rồi mà ngày nào cũng chỉ biết đánh nhau thôi sao? Thiếu niên như thế có tiền đồ à? Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi, ngươi cần phải học tập thiếu niên như thần nhiều vào. Ngươi biết tại sao ngươi không đánh lại ta không? Ngàn vạn lần đừng mượn cớ nha thiếu niên, thiên tài đều dùng chín mươi chín phần trăm mồ hôi…”
Mặt Lăng Húc đỏ gay, giận đến run rẩy toàn thân.
Lần trước Đường Thiên đánh thắng gã là thừa dịp gã không có thương trong tay mà con hàng này còn dám huênh hoang ‘Ngàn vạn lần đừng có mượn cớ’ là sao, chỉ bằng mấy câu này cũng khiến gã bị nội thương rồi.
Còn nữa, mồ hôi cái đầu ngươi ấy! Là ai ở đây tu luyện cả ngày, là ai ra ngoài rong chơi…
Thằng khốn kiếp này!
Đùa giỡn Lăng Húc một lúc Đường Thiên cảm thấy không tồi. Tất cả phiền não đều bị hắn quẳng lên chín tầng mây. Hắn hồn nhiên không cảm giác được hành vi của mình đã lặng lẽ lây lan từ Binh.
Vừa tiến vào doanh trại tân, binh Đường Thiên đã vứt bỏ hoàn toàn vụ chấp sự đoàn gì đó đi, toàn bộ sức chú ý của hắn đều tập trung vào vũ kĩ. Hắn cũng không lập tức xông vào Cơ Ngạ cốc mà bày thế tự rèn luyện.
Tư thế của năm Hồng Nhãn Thạch Nhân lúc chiều tạo cho hắn một cảm giác rất đặc biệt.
Hắn mô phỏng theo thủ thức của người đá Niêm Hoa bỗng trong cơ thể một tia chân lực chuyển động. Tuy rất nhẹ nhưng hắn khẳng định đó không phải làm ảo giác.
Ồ, có chút môn đạo đấy!
Tinh thần Đường Thiên đột nhiên rung lên.
Hắn nhớ rất kĩ năm cái thủ thức nên bắt đầu mô phỏng từng cái. Mỗi thủ thức thực hiện đều có chân lực ở những bộ vị khác nhau phản ứng. Tuy phản ứng rất yếu nhưng trực giác của Đường Thiên rất mạnh nên vẫn cảm nhận được.
Suy nghĩ một lúc rồi Đường Thiên kết thức Niêm hoa, bài trừ tạp niệm, tĩnh tâm không động đậy.
Nửa giờ sau bỗng có một cảm giác ấm áp chậm rãi theo huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân xông lên. Toàn thân Đường Thiên giống như được tắm nắng, ấm áp, thoải mái không nói nên lời. Trên mặt hắn hiện rõ nụ cười sung sướng.
Binh vẫn chú ý hành động của Đường Thiên.
Khi Đường Thiên vừa mới bắt đầu mô phỏng thì gã nhíu mày. Gã rất không tán thành việc Đường Thiên thử nghiệm lung tung những thứ lai lịch bất minh này, bởi chúng rất có thể khiến hắn gặp nguy hiểm. Nhưng gã cũng không lập tức ngăn cản mà đợi khi Đường Thiên mất thời gian vô ích sẽ cường điệu tính nguy hiểm cho thằng khốn này biết mà sợ.
*Biên: âm hiểm vãi.
Nhưng mà…
Khi nụ cười ấm áp của Đường Thiên hiện lên thì thân thể Binh không khỏi chấn động, hai mắt rực sáng.
Trong nháy mắt vừa rồi, gã không thể cảm nhận được tung tích của Đường Thiên!
“Ừm!” Cố Tuyết gật đầu: ”Khoảng một ngàn năm sau khi vương triều Thiên Hạt biến mất thì xuất hiện một tinh cầu đột nhiên nổi danh gọi là Hồng Nhãn tinh. Hồng Nhãn tinh có một thứ rất kì quái gọi là Hồng Nhãn Thạch Nhân. Muội phải sớm nghĩ đến chứ. Hồng Nhãn Thạch Nhân có thực lực khá xuất sắc, thậm chí bọn họ còn thành lập quân đoàn Hồng Nhãn Thạch Nhân đi chinh chiến khắp nơi.”
“Lợi hại như vậy sao? Ta thấy cũng bình thường mà chẳng qua chiêu thức có chút quái dị thôi.” Đường Thiên bĩu môi làm bộ dáng rắm thối không quan tâm.
Binh vốn nhìn hắn không thuận mắt liền hừ một tiếng: “Võ hồn của bọn chúng đã suy nhược đến mức này ngươi lại tốn nhiều thời gian như vậy mà còn ở đây kiêu ngạo sao?”
Đường Thiên quang quác kêu gào: “Rõ ràng là ta còn kết thúc chiến đấu trước ngươi đấy!”
Binh cười khẩy nói: “Đó là vì ngươi có Thiên Hạc quyền sáo. Mà xem lại giọng điệu của ngươi đi, không có tí kính già yêu trẻ nào, lại còn thiếu cả tôn sư trọng đạo nữa. Khặc khặc, nếu mà trước đây thì chỉ cần chọn bừa một tên lính mới ở doanh trại tân binh chiến đấu với năm tên người đá sắp xuống lỗ này cũng thừa sức rồi. Để giáo quan phải ra tay là nỗi sỉ nhục của bất kì một tân binh nào. Á quên, ngươi còn tốn mười viên hồn hạch lục giai để triệu hồi Quỷ Trảo nữa chứ. Hô hô, buôn bán lỗ vốn là loại sỉ nhục hàng đầu trong các loại sỉ nhục đấy!”
“Đến đây, chúng ta đánh một trận sảng khoái! Dùng nắm đấm để quyết định đúng sai đi!” Đường Thiên giận tím mặt vung tay chỉ vào Binh.
Binh liếc mắt, vẻ khinh bỉ trên mặt càng tăng lên: “Trẻ con bây giờ thật đúng là không biết cư xử mà. Ở thời đại của chúng ta tuyệt đối không có thanh niên thiếu tố chất như vậy. Khiêu chiến giáo quan của mình cơ à, a a, đúng rồi, lại còn chưa hoàn thành tu luyện của tân binh nữa chứ. Cái này đích thực là khiêu chiến cực hạn mà.”
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Đường Thiên tức đến đỏ mặt.
Cố Tuyết thấy Đường Thiên đấu võ mồm với Binh không khỏi hé miệng cười trộm. Để tránh hai gã khùng này đánh nhau nàng quyết định giải thích tiếp. Nàng vừa cất tiếng lập tức thu hút được sự chú ý của cả hai.
“Thực lực của Hồng Nhãn Thạch Nhân không chỉ có thế đâu. Theo sách viết lại thì tốc độ quật khởi của Hồng Nhãn tinh rất nhanh, chiến tích của họ cũng rất tốt. Chẳng qua sau đó bọn họ chọc giận Liệp Khuyển tinh tọa nên bị tiêu diệt. Hồng Nhãn tinh để bảo vệ mình đã hủy diệt tinh môn. Từ đó về sau chưa từng xuất hiện lần nữa. Thời gian huy hoàng của Hồng Nhãn tinh rất ngắn, chỉ khoảng mười năm thôi. Muội nhớ kĩ chuyện này vì Hồng Nhãn Thạch Nhân rất kì lạ, chúng có thể dung hợp với nhau tạo thành hình thái cao cấp hơn là Ngũ Nhãn Thạch Nhân.”
“Chính là vật này sao?” Đường Thiên làm ra vẻ hèn mọn mở to mắt tò mò: “Hình dạng có vẻ thu hút đấy, có đến năm con mắt.”
Sợ hãi ban đầu đã qua, Đường Thiên lại khôi phục bộ dạng không biết thì không sợ của mình.
“Ừm, Ngũ Nhãn Thạch Nhân rất ít gặp đấy. Hồng Nhãn Thạch Nhân tuy không được mọi người ưa thích nhưng Ngũ Nhãn Thạch Nhân lại rất được quan tâm, đấu giá năm đó đều được bán với giá trên trời. Bởi lẽ nó có một công hiệu thần kỳ là phóng xuất những chùm sáng khác nhau từ năm mắt của mình. Những chùm sáng này có thể từ từ kích hoạt huyết mạch tiềm tàng trong cơ thể huynh.”
Cố Tuyết cẩn thận dặn dò Đường Thiên: “A Thiên, huynh ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết huynh có Ngũ Nhãn Thạch Nhân đấy.”
“Kích hoạt huyết mạch à?” mắt Đường Thiên sáng ngời đưa cho Cố Tuyết: “Cho muội đấy! Nhất định nó có thể trợ giúp muội kích hoạt huyết mạch ẩn tính trong người!”
Cố Tuyết cảm thấy trong lòng ấm áp nhưng cũng kiên định lắc đầu: “Quá quý giá rồi! Hơn nữa muội không có năng lực giữ nó. A Thiên, huynh vẫn chưa mở được huyết mạch, huynh cần nó hơn muội.”
Nhìn mắt Cố Tuyết trong suốt như nước, Đường Thiên cười nhẹ: “Huynh chắc không có huyết mạch rồi, lúc trước nuốt Chu Nho huyết mạch và Vũ Nhân huyết mạch mà có phản ứng gì đâu. Đưa cho huynh dùng chỉ tổ lãng phí thôi. Có vật này không chừng A Tuyết muội không cần phải dùng phương pháp nguy hiểm như vậy để khai mở huyết mạch đâu.”
Nói xong, Đường Thiên dứt khoát đặt Ngũ Nhãn Thạch Nhân vào tay Cố Tuyết: “Quyết định như vậy nhé.”
Sau đó không đợi Cố Tuyết trả lời, hắn nhìn trời nói: “Có vẻ không còn sớm nữa rồi, chúng ta về thôi!”
Đường Thiên nắm tay Cố Tuyết bay lên trời.
Cố Tuyết cắn chặt môi không nói gì.
Hai người vừa mới về tới Cố gia thì Cố Tuyết thấy mặt Mục Lôi có vẻ lo lắng lập tức nụ cười cũng biến mất, nàng bình tĩnh hỏi: ”Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Mục Lôi cười khổ: “Vừa nhận được tin báo năm ngày sau Hứa thị chấp sự đoàn sẽ tới Cố gia điều tra trận đánh trên phố hôm trước, yêu cầu chúng ta phối hợp.”
Trên mặt Cố Tuyết tức thì hiện lên sắc giận hiếm thấy: “Dù Hứa Tường Thiên hắn là chấp sự Phỉ Lâm tinh chăng nữa thì chuyện nội bộ Cố gia ta hắn được quyền nhúng tay vào sao?”
“Chấp sự là gì?” Đường Thiên tò mò hỏi
Cố Tuyết cắn chặt môi, trong mắt đầy nét giận giải thích: ”Phỉ Lâm Tinh lệ thuộc Hắc Hồn, Hắc Hồn bố trí một gã tinh trưởng quản hạt Phỉ Lâm Tinh. Phía dưới tinh trưởng có ba tới năm tên chấp sự. Do Phỉ Lâm Tinh khá nhỏ nên chỉ có ba gã chấp sự. Tinh trưởng và chấp sự đều là cao thủ ở Hắc Hồn, thực lực rất mạnh.
Đường Thiên mở to mắt: “Có thực sự lợi hại như thế không?”
“Rất lợi hại, bọn họ do bên trên cử tới. Bài danh của Hứa Trường Thiên ở Phỉ Lâm Tinh là thứ mười ba, so với Hoa thị huynh đệ thì lợi hại hơn nhiều. Thêm vào đó chấp sự có quyền xây dựng lực lượng của mình gọi là chấp sự đoàn. Chấp sự đoàn dưới trướng Hứa Trường Thiên có nhân số không nhiều, chỉ mười người nhưng không ai không phải cao thủ. Có ba người lọt vào nhóm năm mươi người đứng đầu, số còn lại cũng đều đứng trước một trăm.
“Lợi hại thế cơ à!” Đường Thiên thấy lạnh toát cả người. Có tới ba người lọt vào nhóm năm mươi người đứng đầu, nói cách khác thủ hạ của Hứa Trường Thiên có tận ba cao thủ cỡ Hoa thị huynh đệ.”
“Ừ! Theo lý thuyết thì chấp sự đoàn sẽ không can thiệp vào nội bộ gia tộc, đây là luật bất thành văn của Phỉ Lâm Tinh. Chúng ta hàng năm đều tiến cống đủ.” Sắc mặt Cố Tuyết rất khó coi, nàng cố giữ bình tĩnh, ngẩng đầu nói với Mục Lôi: “Mục thúc, người đi nghe ngóng một chút xem tại sao chấp sự đoàn muốn tới Cố gia?
Mục Lôi gật đầu: ”Được!”
Nói xong không chút do dự chạy nhanh ra ngoài.
Đường Thiên an ủi Cố Tuyết: “A Tuyết đừng quá lo lắng, bọn chúng muốn làm chuyện xấu xa thì huynh sẽ đánh nhừ tử chúng trước !”
Cố Tuyết cười gượng: ”Ừm. A Thiên, muội phải đi trước làm việc rồi.”
Đường Thiên thấy vẻ lo lắng trong mắt Cố Tuyết cũng hiểu được vài phần bèn nói: “ừ, muội đi đi!”
Nhìn vẻ hoang mang của Cố Tuyết, Đường Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đi vào nội viện tìm tới chỗ Lăng Húc đang luyện thương: ”Ê tiểu Húc Húc, ngươi biết Hứa thị chấp sự đoàn không?”
Lăng Húc dừng lại nhíu mày: “Ngươi trêu chọc người của chấp sự đoàn à? Chúng là một bọn điên, rất phiền phức đấy!”
Đường Thiên khinh bỉ: “Hóa ra ngươi sợ đám người này à!”
“Thối lắm!” Lăng Húc như bị dẫm phải đuôi nổi giận gào thét: “Bọn chúng thì tính là cái quái gì. Ta chỉ cần một thương là đâm chúng thành cái sàng gạo ngay!”
“Một thương đâm họ thành cái sàng gạo sao?” Đường Thiên nghe những lời này cũng sửng sốt nhưng nghĩ đến Thương Tiêm Hải của Lăng Húc thì quả thực chính xác.
Đường Thiên xưa nay vẫn bị Binh coi thường chế giễu đến phát cuồng lại làm ra vẻ điêu luyện thành thục trước mặt Lăng Húc.
“Mục thúc nói năm ngày sau chấp sự đoàn của Hứa Trường Thiên muốn tới điều tra trận đánh trên đường hôm trước.” Đường Thiên báo tin vừa biết được cho Lăng Húc.
Lăng Húc vốn đang nổi giận cũng bình tĩnh lại nói với vẻ chán ghét: “Hứa Trường Thiên? Trong số ba chấp sự thì hắn là tên tham lam nhất, hành sự thì thô bạo, bọn chấp sự đoàn thủ hạ của hắn cũng chẳng khác gì, đều là một đám xấu xa! Lai giả bất thiện!”
“Lai giả bất thiện…” Đường Thiên nghe vậy cũng hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống: “Tốt nhất là chúng nên tỏ ra biết điều một chút bằng không đừng trách nắm đấm của ta không nhận người!”
“Không phải ngươi muốn tham gia tinh môn thí luyện sao? Đắc tội Hứa Trường Thiên rồi thì ngươi đừng mong thông qua được.” Lăng Húc liếc mắt nhìn Đường Thiên
Đường Thiên khinh bỉ nhìn Lăng Húc: “Ta tưởng ngươi cải tà quy chính trở về với chính nghĩa rồi chứ hóa ra vẫn như cũ à?”
Lăng Húc có lòng tốt nhắc nhở lại bị Đường Thiên cười nhạo tức thì nổi giận: “Tên côn đồ như ngươi cũng dám giảng chính nghĩa với ta à? Lên nào! Đừng lảm nhảm nữa! Đánh một trận sảng khoái đi, không đem mông ngươi đâm thành tổ ong ta…”
Đường Thiên liếc mắt đầy khinh bỉ, phẩy phẩy tay, xoay người bước đi đầy tiêu sái, nói vọng lại.
“Đã lớn như vậy rồi mà ngày nào cũng chỉ biết đánh nhau thôi sao? Thiếu niên như thế có tiền đồ à? Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi, ngươi cần phải học tập thiếu niên như thần nhiều vào. Ngươi biết tại sao ngươi không đánh lại ta không? Ngàn vạn lần đừng mượn cớ nha thiếu niên, thiên tài đều dùng chín mươi chín phần trăm mồ hôi…”
Mặt Lăng Húc đỏ gay, giận đến run rẩy toàn thân.
Lần trước Đường Thiên đánh thắng gã là thừa dịp gã không có thương trong tay mà con hàng này còn dám huênh hoang ‘Ngàn vạn lần đừng có mượn cớ’ là sao, chỉ bằng mấy câu này cũng khiến gã bị nội thương rồi.
Còn nữa, mồ hôi cái đầu ngươi ấy! Là ai ở đây tu luyện cả ngày, là ai ra ngoài rong chơi…
Thằng khốn kiếp này!
Đùa giỡn Lăng Húc một lúc Đường Thiên cảm thấy không tồi. Tất cả phiền não đều bị hắn quẳng lên chín tầng mây. Hắn hồn nhiên không cảm giác được hành vi của mình đã lặng lẽ lây lan từ Binh.
Vừa tiến vào doanh trại tân, binh Đường Thiên đã vứt bỏ hoàn toàn vụ chấp sự đoàn gì đó đi, toàn bộ sức chú ý của hắn đều tập trung vào vũ kĩ. Hắn cũng không lập tức xông vào Cơ Ngạ cốc mà bày thế tự rèn luyện.
Tư thế của năm Hồng Nhãn Thạch Nhân lúc chiều tạo cho hắn một cảm giác rất đặc biệt.
Hắn mô phỏng theo thủ thức của người đá Niêm Hoa bỗng trong cơ thể một tia chân lực chuyển động. Tuy rất nhẹ nhưng hắn khẳng định đó không phải làm ảo giác.
Ồ, có chút môn đạo đấy!
Tinh thần Đường Thiên đột nhiên rung lên.
Hắn nhớ rất kĩ năm cái thủ thức nên bắt đầu mô phỏng từng cái. Mỗi thủ thức thực hiện đều có chân lực ở những bộ vị khác nhau phản ứng. Tuy phản ứng rất yếu nhưng trực giác của Đường Thiên rất mạnh nên vẫn cảm nhận được.
Suy nghĩ một lúc rồi Đường Thiên kết thức Niêm hoa, bài trừ tạp niệm, tĩnh tâm không động đậy.
Nửa giờ sau bỗng có một cảm giác ấm áp chậm rãi theo huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân xông lên. Toàn thân Đường Thiên giống như được tắm nắng, ấm áp, thoải mái không nói nên lời. Trên mặt hắn hiện rõ nụ cười sung sướng.
Binh vẫn chú ý hành động của Đường Thiên.
Khi Đường Thiên vừa mới bắt đầu mô phỏng thì gã nhíu mày. Gã rất không tán thành việc Đường Thiên thử nghiệm lung tung những thứ lai lịch bất minh này, bởi chúng rất có thể khiến hắn gặp nguy hiểm. Nhưng gã cũng không lập tức ngăn cản mà đợi khi Đường Thiên mất thời gian vô ích sẽ cường điệu tính nguy hiểm cho thằng khốn này biết mà sợ.
*Biên: âm hiểm vãi.
Nhưng mà…
Khi nụ cười ấm áp của Đường Thiên hiện lên thì thân thể Binh không khỏi chấn động, hai mắt rực sáng.
Trong nháy mắt vừa rồi, gã không thể cảm nhận được tung tích của Đường Thiên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.