Chiến Thần Bất Bại

Chương 284: Khang Đức chết

Phương Tưởng

28/04/2018

"Tiểu Ngũ, ngươi cần gì phải đi theo ta nữa?" Khang Đức ngồi trên đỉnh cồn cát, gió nóng thổi qua mặt hắn, trên mặt hắn đầy bình tĩnh, sau lưng là vầng trăng màu bạc lặng lẽ lơ lửng. Vầng trăng bạc còn có màu máu nhạt, vừa cuồng bạo lại vừa khát máu

Trước mặt hắn là một thiếu niên mặt mày chất phác, ăn mặc giản dị, không có điểm gì đặc biệt

Sau khi Khang Đức chiến bại trọng thương thì Ngân Nguyệt mạnh mẽ ngày trước lập tức chia năm xẻ bảy. Bên cạnh Khang Đức chỉ còn lại mình Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ đã đi theo Khang Đức khá lâu nhưng bình thường cũng không được Khang Đức để ý bởi thiên phú của hắn tầm thường, chất phác ít nói nên trong số cao thủ dưới trướng Khang Đức không hề nổi bật

Điểm Khang Đức ấn tượng nhất ở Tiểu Ngũ chính là hắn cực kỳ biết giữ mình, dù thực lực bình thường nhưng lại cực kì gan dạ, càng khiến người khác yên tâm chính là chỉ cần giao nhiệm vụ cho hắn thì hắn sẽ hoàn thành mà không hề suy suyển gì.

Tiểu Ngũ lắc đầu nói:" Đại nhân không thể không có người chăm lo trước lúc lâm chung được."

Khang Đức mỉm cười nói:"Cả đời ta thế cũng là đủ rồi. Sau khi chết đi còn quản gì nữa? Lại còn có thể đánh một trận oanh liệt để kết thúc đời mình, không tiếc!"

Tiểu Ngũ cố chấp lắc đầu:" Sa mạc có rất nhiều kền kền."

Trong mắt Khang Đức hiện lên vẻ ấm áp, hắn lấy một bảo bình màu bạc ném cho Tiểu Ngũ:"Dù sao chết rồi mấy thứ này cũng thành của người khác, ngươi nhận đi."

Tiểu Ngũ lúng túng nói:"Thuộc hạ không phải vì cái này."

"Ta hiểu." Khang Đức nhìn vầng trăng tròn phía xa nói:"Chẳng qua ta không muốn truyền thừa "Ngân Nguyệt " biến mất cùng ta."

Hoàng hôn gần tắt, ánh trăng phía xa đã có thể nhìn rõ được

"Tam đại truyền thừa của Sài Lang tọa, Thiên Câu, Ngân Nguyệt, Phách Võ kì thực là một nhà, rất ngạc nhiên đúng không? Truyền thừa "Thiên Võ Nguyệt Lang ấn" của Sài Lang tọa khoảng một nghìn năm trước đã bị chia cắt thành ba chi, ba nhà minh tranh ám đấu cả ngàn năm nay, nhà này hưng, nhà kia suy, lên lên xuống nhưng truyền thừa Ngân Nguyệt vẫn chưa biến mất, tuyệt đối không thể để nó bị hủy trên tay ta được, ngươi cứ luyện đi, chẳng qua luyện không thành cũng không cần để ý, có một số thứ phụ thuộc vào số mệnh rồi."

Khang Đức nhìn vầng trăng tròn phía xa đến xuất thần, không biết trăng tròn của một nghìn năm trước có giống bây giờ không.

Mắt Tiểu Ngũ đỏ ửng, hắn nhặt ngân bảo bình từ cát lên, nắm chặt trong tay, không nói một lời

"Nếu Ổ Thiết Vũ bị Đường Thiên đánh bại thì ngươi hãy rời khỏi Sài Lang tọa cùng bọn Đường Thiên."

Khang Đức cẩn thận dặn dò, nếu bị người khác biết truyền thừa Ngân Nguyệt rơi vào tay Tiểu Ngũ thì bọn chúng nhất định sẽ không nương tay, lúc đó chỉ sợ mạng nhỏ của Tiểu Ngũ không giữ nổi.

"Nếu bọn Đường Thiên bại thì ngươi cũng lập tức rời Sài Lang tọa."

Bỗng Khang Đức khẽ động, hắn vung tay, một luồng khí vô hình đẩy thân hình Tiểu Ngũ bay ra vài chục trượng

Xem cho kĩ nhé.

Khang Đức cũng không quay đầu nói lại nhưng ngay lập tức bật cười, không ngờ mình lại đặt hi vọng truyền thừa Ngân Nguyệt vào người Tiểu Ngũ, đây chẳng lẽ chính là cùng đồ mạt lộ sao?"

Phía xa một bóng dáng ngạo nghễ xuất hiện trên một cồn cát

Chính là Ổ Thiết Vũ!

Ổ Thiết Vũ lập tức thấy Khang Đức, con ngươi hơi co lại

Tt nhìn theo ánh mắt Ổ Thiết Vũ, mặt mày biến sắc, thất thanh:"Khang Đức!"

Ổ Thiết Vũ khôi phục sắc mặt như thường, hắn ngạo nghễ nói:"Xem ra tà tâm của Khang lão tặc vẫn chưa chết. Hừ! Ta có thể đánh bại hắn một lần thì sẽ có lần thứ hai! Lần này nhất định ta sẽ khiến hắn tâm phục khẩu phục!"

Trải qua kinh nghiệm lần đầu lúc này hắn đang mừng thầm trong bụng

Lần trước trận chiến với Khang Đức không ai biết được. Bây giờ sau lưng hắn là vô số võ giả, thắng lợi trước mặt bao nhiêu người thế này hẳn sẽ truyền tới mọi ngóc ngách Sài Lang tọa. Đến lúc đó quần hùng sẽ hoàn toàn khuất phục, mình cũng có thể tạo ra một Phách Võ càng mạnh mẽ hơn

Thương thế trên người Khang Đức không có nửa năm hay một năm thì đừng hòng khỏi được

Trận này mình tất thắng!

Cùng lúc thân hình hắn lướt đi trên cồn cát xuất hiện vô số bóng người

Trong lúc bay đi Ổ Thiết Vũ cũng than nhẹ, tuy hắn không đề khí hô to nhưng âm thanh vẫn phiêu đãng trên bầu trời sa mạc, xa gần đều có thể nghe rõ

"Khang huynh, tội gì phải đến đây. Ngươi muốn tìm đến cái chết làm ta cảm thấy rất khó xử đấy

Khang huynh? Nguồn tại http://Truyện FULL



Cả đám người loạn cả lên, người có thể được Ổ Thiết Vũ gọi là Khang huynh chỉ có thể là Ngân Nguyệt Khang Đức

Khang Đức tới rồi

Đám võ giả lập tức tỏ ra cực kì hưng phấn

Thiếu niên áo xanh ngơ ngác nhìn Khang Đức phía xa há trợn mắt há mồm:"Đầu Khang lão tặc mới bị kẹp vào cửa sao? Đây không phải là muốn chết à?"

Bên dưới chiếc nón võ giả trung niên khẽ thở dài ẩn ước có chút kính ý và thương cảm:" Khang Đức đã có ý quyết tử rồi, hắn đến đây chính là để chết."

"Đến chịu chết sao?" thiếu niên áo xanh giật mình

"Đệ nhất nhân Sài Lang tọa luôn mang trong mình sự kiêu ngạo của đệ nhất nhân Sài Lang tọa." Võ giả trung niên bình thản nói

"Nhưng mà… Sao hắn không nhẫn nhục chịu đựng chờ thời cơ báo thù?" thiếu niên áo xanh do dự một lát rồi hỏi

Võ giả trung niên nói có chút mất mát và thương cảm:" Bởi Khang Đức tự biết mình không có khả năng chiến thắng. Nhẫn nhục chịu đựng không phải để giữ chút hơi tàn, phải có hi vọng mới đáng để nhẫn nhục. Chúng ta là sói, giữ chút hơi tàn chính là sỉ nhục

Trong lòng thiếu niên áo xanh rung động, hắn buột miệng:" Ổ Thiết Vũ đã mạnh đến mức Khang Đức không thấy hi vọng chiến thắng nữa sao?"

Võ giả trung niên im lặng

Nhìn vẻ mặt như mất hồn của thiếu niên áo xanh võ giả trung niên vẫn thản nhiên:" Các ngươi hãy quan sát trận chiến này cho kĩ vào."

Mọi người đều ngước mắt lên, nhìn bóng người xanh đen trên cồn cát, Khang Đức từ từ đứng dậy, vầng trăng tròn màu bạc sau lưng hắn cũng lặng lẽ hiện lên.

Lúc này trời đã dần tối, vầng trăng tròn bạc phía sau càng trở nên chói mắt

Hắn nhìn chăm chú về phía bóng Ổ Thiết Vũ nhẹ nhàng như làn khói ở dưới, khóe miệng khẽ cười nhạt, hắn không có ý mở miệng, dù là một chút sức mạnh hắn cũng không muốn lãng phí

Vầng trăng tròn màu bạc vượt qua đỉnh đầu hắn, trên vầng trăng tròn xuất hiện từng sợi tiên huyết, đẹp rợn người

Thân hình Khang Đức chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, trên đỉnh đầu là vầng trăng tròn sáng rực, dù là vầng trăng ở xa xa kia cũng không khỏi ảm đạm vài phần

Khang Đức giơ hai tay lên trời, ngẩng mặt lên, trên mặt đầy vẻ cuồng nhiệt

Bụp!

Cả người hắn chợt có một cơn mưa máu bắn ra, mưa máu giống như bị thu hút, chìm thẳng vào trong vầng trăng, lập tức vầng trăng bị một lớp màng đỏ nhạt bao phủ

Bụp bụp bụp!

Từng cơn mưa máu nổ tung, chìm vào vầng trăng tròn đầy quỷ dị, vầng trăng mới vừa rồi còn sáng bàng bạc giờ đã đỏ sẫm như máu

Trên mặt Khang Đức không hề tỏ ra đau đớn mà ngược lại còn có vẻ tươi cười

Tất cả mọi người đều thất kinh trước cảnh này.

Mặt Ổ Thiết Vũ cũng biến sắc, hắn không ngờ Khang Đức vừa ra tay đã liều mạng, ánh sáng bạc trên song chưởng của hắn tăng mạnh, một luồng khí tức hung tàn bạo ngược ầm ầm lao ra

Mắt hắn đỏ như máu, khí thế toàn thân cũng biến đổi theo.

Trong mắt đám võ giả đứng xem thì Ổ Thiết Vũ đột nhiên toát ra khí tức khiến người ta run sợ, bóng lưng giống như bá chủ muôn loài trong rừng sâu, uy lực không thể chống cự

Dưới chiếc nón, võ giả trung niên thất thanh kinh hô:"Chòm gấu nhỏ! Bảo khí cấp bạch ngân! Thì ra là thế."

Cuối cùng hắn cũng hiểu Ổ Thiết Vũ làm thế nào để đánh bại Khang Đức, thì ra là nhờ vào bảo khí cấp bạch ngân của chòm Gấu nhỏ. Phách Võ Ổ Thiết Vũ vốn đi theo con đường bá đạo cương mãnh, gấu vốn có khí phách độc đáo, cực kì thích hợp. Tuy hắn vẫn chưa biết đây là bảo khí cấp bạch ngân nào của chòm Gấu nhỏ nhưng uy lực của bảo khí này khá đáng sợ

Trong tình huống bình thường thì Ổ Thiết Vũ tất thắng không ngờ

Chẳng qua… Vĩnh viễn không bao giờ được đánh giá thấp một vị võ giả đã quyết tâm tìm đến cái chết!

Khang Đức đã mất đi phần lớn máu trong cơ thể, hắn ngẩng đầu, thiêu đốt cuồng nhiệt giống như sói tru dưới ánh trăng.



"Lấy máu làm chứng, Ngân Lang tế, không còn một hơi, thiêu đốt thân thể."

Tiếng ngâm trầm thấp khẽ vang lên, giống như truyền đến từ chín tầng địa ngục.

Ầm!

Bỗng vầng trăng xa vời kia sáng rực, một chùm sáng chợt bắn thẳng vào vầng trăng máu trên đỉnh đầu hắn

Vầng trăng máu càng tỏa sáng lực rỡ

Uy áp trong nháy mắt đã cuồn cuộn bao phủ toàn trường, đám võ giả nhũn cả tay chân, bóng người lơ lửng giữa không trung trên đỉnh núi kia giống như thần linh trong mắt họ

Ổ Thiết Vũ rống giận như sấm

Mặt hắn dữ tợn, cố gắng huy động chân lực trong người

Mắt Khang Đức chợt sáng, quát một tiếng như sấm giữa trời quang

"Chém!"

Vầng trăng máu khẽ vang một tiếng, âm thanh chấn động khắp nơi rồi hóa thành một dải ánh trăng mênh mông với cái đuôi màu máu chém thẳng về phía Ổ Thiết Vũ

Ổ Thiết Vũ cũng biết đã đến thời khắc sinh tử bèn quát lớn:"Sát!"

một chưởng đánh ra

Ầm ầm!

một bóng khổng lồ như núi mơ hồ xuất hiện sau lưng Ổ Thiết Vũ, đó là một con gấu. Thân hình khổng lồ, cặp mắt đỏ rực, uy áp của bá chủ rừng xanh ầm ầm tỏa ra 4 phía

Hùng ảnh (Bóng con gấu ) đánh một chưởng, hơi thở hoang dã hung hãn khiến cho một vài võ giả nhát gan sợ run người, ngã ngồi xuống đất.

Vầng trăng máu bị hùng chưởng (Tay gấu) cản lại nhưng cả vầng trăng máu này giống như một bánh xe xoay tròn ở tốc độ cao, chìm thẳng vào hùng chưởng với tốc độ mắt thường có thể nhìn rõ, trong nháy mắt đã chìm quá nửa vào đó.

Hùng ảnh bên dưới bị thương khiến hung tính bộc phát, nó rống giận liên hồi, vung tay còn lại bắt lấy vầng trăng máu

Bụp!

Vầng trăng máu xuyên qua hùng chưởng nhưng lại bị một chưởng còn lại ngăn cản, vầng trăng máu lại chìm vào hùng chưởng một lần nữa nhưng ánh trăng đã mỏng manh gần như không còn.

Đáng tiếc… mình bị thương quá nặng…

Khang Đức thầm tiếc nuối trong lòng, thân thể hắn như biến thành bụi, chợt bay toán loạn trong gió, trong khoảnh khắc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Vầng trăng máu rên rỉ, sau đó nổ tung không hề báo trước, vầng trăng máu biến mất giữa ánh sáng đỏ chói, đồng thời một hùng chưởng cũng biến mất.

Hùng ảnh biến mất, Ổ Thiết Vũ cũng không quan tâm đến bàn tay đau đớn mà cười lớn

"Khang Đức, một đòn liều chết của ngươi cũng chỉ thường thôi! Chỉ thường thôi!"

Quần hùng khiếp sợ, dù là võ giả trung niên đội nói cũng thất kinh không nói nên lời

Tiểu Ngũ ngơ ngác nhìn bầu trời nơi Khang Đức vừa biến mất, trên khuôn mặt chất phác chợt chảy hai dòng lệ nóng, hắn quỳ xuống binh binh binh, dập đầu lạy ba cái về phía Khang Đức vừa mới đứng

Trong đoàn người, mấy tên võ giả liếc nhau, lộ rõ vẻ tươi cười

"Tên Ổ Thiết Vũ này quả nhiên mạnh mẽ, có lẽ lần này chúng ta không cần ra tay rồi." một gã võ giả nhẹ nhàng nói

"Địa hùng đào! Chúng ta mà có món này thì cũng nghiền nát đám Đường Thiên được!" một tên võ giả khác nghiến răng thèm thuồng

Lúc này Ổ Thiết Vũ đang đả tọa khôi phục, hùng ảnh hung hãn kia vẫn bảo vệ bên người hắn, tuy không còn nguyên vẹn nhưng khí thế cuồng bạo kinh người kia vẫn đủ khiến cho toàn trường không ai dám làm liều

Tên võ giả vừa nói bỗng nhớ tới điều gì đó, hai mắt sáng rực:" Đồ đạc trên người Khang Đức đâu rồi? Không chừng chúng ta có thể kiếm bẫm được từ hắn đấy, Khang Đức làm đệ nhất nhân lâu như vậy hẳn cũng không đói kém lắm."

"Hai người các ngươi đi đi, ta ở đây xem." Lão đại nói. Tận mắt chứng kiến thực lực của Ổ Thiết Vũ khiến hắn cũng cảm thấy nhiệm vụ lần này thật dễ dàng. Cường giả có thể chiến thắng Ổ Thiết Vũ vốn sẽ không thể xuất hiện ở Sài Lang tọa hai người cực kì vui mừng vội đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook