Chiến Thần Bất Bại

Chương 581: Kiếm khách, sóng kiếm vô hình, bê đê

Phương Tưởng

13/01/2015

Lăng Húc tùy ý điên cuồng, Hạc mờ ảo kỳ vĩ, nhưng đều không khiến Tôn Kiệt chấn động mạnh như Tỉnh Hào.

Tỉnh Hào lúc này trông càng thêm bình thường, thế nhưng Tỉnh Hào lúc này lại bất giác thu hút ánh mắt mọi người. Hắn mặc chiếc áo mộc mạc, lơ lửng giữa không trung, tùy ý nắm thanh kiếm đen trong tay, mỗi động tác đều hào sảng tùy ý, không chút sát cơ nào.

Nhưng Tôn Kiệt lại biến sắc.

Kiếm khách!

Đây là một kiếm khách chân chính.

Kiếm khách là một chức nghiệp rất cổ xưa, cổ xưa tới mức chúng đã không theo kịp thời đại, bọn họ thường không để ý tới thắng lợi, chỉ để ý tới thanh kiếm trong tay, để ý tới lý giải về kiếm, đến cảnh giới nào. Bọn họ ăn gió nằm sương, một thân một mình, theo đuổi lý tưởng mịt mờ, bọn họ đã không theo kịp bước chân của thời đại.

Đây là một thời đại hợp tác đoàn đội, là thời đại binh đoàn xưng bá.

Sức mạnh cá nhân luôn có điểm cuối, trí tuệ tập thể mới thực sự có năng lực thay trời đổi đất. Bọn họ hoàn toàn không hợp với thời đại này, toàn thân học bốc mùi mốc meo, bọn họ cố chấp ôm lấy những thứ đã lỗi thời, có làm sao cũng không chịu buông tay.

Nhưng, Tôn Kiệt đã từng thấy những kiếm khách chân chính, hiểu rõ sự nguy hiểm của họ hơn xa người thường. Có lẽ ngươi có thể dùng 200 người thoải mái giết chết bọn họ, nhưng nếu ngươi không phòng bị, bọn họ lại như một cái dùi chọc thủng phòng tuyến của ngươi, mũi kiếm rỉ sét loang lổ chống ngay yết hầu người.

Chàng trai trước mặt tỏa ra ý vị của kiếm khách như vậy.

Nhưng đúng lúc này, người kia vung ra một kiếm.

Một kiếm hoa lệ không cách nào hình dung, rõ ràng không có bao ánh sáng nhưng tầm mắt Tôn Kiệt lại bị một ánh kiếm thẳng tắp không chút đường cong chia ra làm hai.

Toàn bộ trung đội cũng bị chiêu kiếm này chia ra làm hai.

Tĩnh lặng một cách chết chóc.

Hai giây sau, mười tên lính chính giữa đội ngũ, giữa trán đều có một vết máu cực nhỏ, vết máu chậm rãi chảy xuống.

Mười binh lính mất đi khống chế, rơi từ trên bầu trời xuống.

Thân kiếm Thánh Huyết Ẩm màu đen bỗng hiện lên sắc đỏ sậm yêu dị, như thanh sắt nung đỏ, bàn tay Tỉnh Hào vang lên tiếng lì xì, nhưng sắc mặt hắn vẫn như thường, tựa như không hề phát hiện.

Ngươi có hung tàn, có thô bạo, cũng chỉ là kiếm trong tay ta.

Ta thành kính với kiếm, chăm chú vào kiếm, nhưng ta sẽ không lạc lối trong kiếm.

Ta không theo đuổi lực lượng mà theo đuổi thanh kiếm trong lòng ta.

Tỉnh Hào không hề để ý, lại nâng Thánh Huyết Ẩm trong tay lên.

Ngay khoảnh khắc mười tên lính bỏ mình, đội trưởng đội hai cực kỳ kinh hãi, Tỉnh Hào trên đỉnh đầu tỏa ra sát ý mãnh liệt khiến hắn gầm lên: "Yến Hộ!"

Bốn mươi người còn lại bừng sáng, dung hợp thành một thể, từ đội hình bay ra hơn trăm con quang yến to to nhỏ nhỏ, chúng bao quanh đội ngũ, gió thổi không lọt.

Sắc mặt tái xanh của Tôn Kiệt hơi hòa hoãn lại, đội trưởng đội hai phản ứng không chậm, chứng tỏ vẫn chưa rối loạn. Yến Hộ là một loại chiến thuật chuyên môn phòng thủ của bọn họ, thường có thể giúp bọn họ hòa hoãn lại lấy sức trong tình thế bất lợi cực đoan. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên người mỗi con quang yến đều có một tấm khiên ánh sáng trong suốt.

Hàng trăm con quang yến tung bay, hình thành một lồng phòng ngự cực kỳ rắn chắc. Yến Hộ khác với những lồng phòng ngự cứng rắn khác, những con quang yến này linh hoạt đa dạng, có thể co giãn phòng thủ, quang yến sẽ tự động lựa chọn tập tung vào chỗ nguy hiểm nhất.

Linh hoạt, thông minh, phòng thủ đầy co giãn, đây là điểm mạnh mẽ nhất của Yến Hộ.

Đáng tiếc, chậm môt chút.

Yến Hộ của một trung đội hoàn chỉnh rất khó đánh nát. Ít đi mười người sẽ ảnh hưởng tơi tính năng của nó, bị hao tổn ít nhất hai mươi lăm phần trăm.

Tôn Kiệt nhanh chóng tính toán, có điều hắn cũng không mấy lo lắng, cho dù độ hoàn thành của Yến Hộ chỉ có bảy mươi lăm phần trăm, lực lượng cá nhân cũng không thể đánh nát nó được.

Ánh kiếm thẳng tắp lại xuất hiện giữa không trung, nó không lóe lên rồi biến mất như vừa rồi mà như vệ sáng lưu ly, lưu lại giữa không trung.



Những kiếm khách này đều có điểm kỳ quái.

Kiếm ý pháp tắc, chiêu kiếm này tuy không thể nói là cường đại, thế nhưng ẩn chứa kiếm ý pháp tắc, quả không hổ là kiếm khách.

Tôn Kiệt thầm thở dài, hắn quả thực mong chờ, nếu chiêu kiếm này chém lên Yến Hộ kết quả sẽ ra sao. Vốn tưởng rằng hành trình tới Thương Châu lần này sẽ rất buồn chán, không ngờ lại gặp được một kẻ thực lực không tệ.

Hắn đang suy đoán lai lịch của nhóm người này, có thể mời chào, làm phong phú thêm cho doanh tiên phong. Tuy Tôn Kiệt muốn khống chế chỉnh thể, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ lơ là tác dụng của doanh tiên phong. Bất kể lôi kéo cục bộ hay loạn chiến xen kẽ như răng lược hay tiềm hành đột kích gây rối thường thấy nhất, đây đều là sở trường của những kẻ liều mạng kiêu căng khó thuần này.

Tỷ như để kiếm khách này làm mũi tên, phối hợp thêm hai trung đội bên cạnh hắn, năng lực đột phá sẽ cực kỳ sắc bén.

Có điều, cứ xem đã rồi tính. . .

Đợi đã!

Con ngươi Tôn Kiệt đột nhiên mở rộng, sắc mặt như gặp quỷ.

Quang yến linh hoạt như không ý thức được nguy hiểm, ánh kiếm giáng từ trên trời xuống, thẳng tắp như thước, như cắt đậu hũ. Bầy yến bị chia làm hai, bảy tên lính không kịp né tránh, trơ mắt nhìn ánh kiếm xẹt qua thân thể bọn họ.

Sắc máu bùng lên.

Vẻ kinh ngạc trên mặt bọn họ còn chưa biến mất, năng lượng trong cơ thể đã mất đi khống chế.

Ầm!

Ánh lửa do năng lượng nổ tung bao phủ toàn bộ trung đội.

Không ai ngờ Yến Hộ lại không thể ngăn cản chiêu kiếm này, khắp nơi đều là lửa và lửa, tiếng nổ tung vang ầm ầm vang dội, các binh sĩ bối rối. Bọn họ hốt hoảng lao ra từ vụ nổ.

Dưới tình huống như vậy bọn họ còn có thể duy trì đội hình cơ bản, cho thấy đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Thế nhưng Hạc và Tỉnh Hào hiện giờ đã không phải lần đầu tiên gặp binh đoàn của Thánh Vực. Đấu luyện cùng Thạch Sâm, bọn họ cũng tìm ra một số đặc điểm trong chiến pháp binh đoàn, một điểm quan trọng nhất chính là trận hình.

Bọn Thạch Sâm từng nói, với bất cứ binh đoàn nào, trận hình là cơ sở của phần lớn chiến thuật, nếu không ngay cả năng lượng cũng không thể đồng bộ.

Cơ hội!

Binh lính vừa lao ra khỏi ánh lửa chỉ thấy mắt hoa lên, một bóng người lọt vào tầm mắt bọn họ như quỷ mị.

Hạc đột nhiên xuất hiện khiến các binh sĩ kinh hãi không thôi, bọn họ chỉ có thể chống cự theo bản năng.

Binh sĩ trước nhất đột nhiên dại ra, hắn cứng lại tại chỗ, gần như lập tức thoát khỏi trạng thái này, thế nhưng yết hầu hắn đau xót, một vệt máu bắn ra, hắn trợn tròn hai mắt, cực kỳ sợ hãi, bọt máu như mũi tên hắn ra, hóa thành một chùm sương máu trong tầm mắt hắn.

Bóng dáng màu đen quỷ mị kia đã biến mất.

Thân thể hắn nhanh chóng rơi xuống, ý thức bắt đầu tan rã, sao lại không thấ một kiếm vừa rồi. . .

Phốc phốc phốc.

Chỉ chớp mắt lại có vài người ngã xuống, ai nấy đều bị đánh trúng chỗ yếu hại.

Võ tướng và binh sĩ tận mắt chứng kiến tình cảnh này, ai nấy sắc mặt trắng bệch, yết hầu những binh lính tử vong này như bị lưỡi kiếm vô hình xẹt qua, đột nhiên bùng nổ.

Tôn Kiệt cũng không kiềm chế nổi, la lên thất thanh: "Sóng Kiếm Vô Hình!"

Nghe thấy bốn chữ này, sắc mặt Tôn Chính trắng bệch.

Tôn Kiệt nhìn chằm chằm vào bóng người màu đen quỷ mị giữa không trung, đúng vậy, là sóng kiếm vô hình! Mỗi khi bóng người màu đen thay đổi vị trí, lại có một làn sóng vô hình vô sắc nổi lên.

Toàn bộ trung đội đã sớm bị bao phủ trong những gợn sóng nhìn như hỗn độn vô hình này. Giữa điệu múa kiếm uyển chuyển kỳ ảo ẩn giấu sát cơ, làn sóng nhìn như chỉ có thể nhiễu loạn tâm thần lặng lẽ chất chồng, từng luồng sóng như thủy triều hình thành sóng kiếm vô hình.

Uy lực những luồng sóng kiếm này không lớn, thậm chí chỉ tồn tại chừng vài giây, vài giây sau chúng lại tiêu tán giữa những làn sóng nhìn như hỗn độn vô hình kia.



Vài giây cũng đã đủ rồi.

Tôn Kiệt thầm run rẩy.

Những luồng sóng kia bản thân đã có năng lực quấy nhiễu tâm thần, làn sóng kiếm đi vô ảnh, tới vô tung, căn bản khó lòng phòng bị.

Điệu múa kiếm uyển chuyển kỳ ảo, không ai cho rằng nó vui tai vui mắt, chỉ có sợ hãi từ tận đáy lòng.

Như tử thần mặc áo bào đen múa lên điệu múa chết chóc, mỗi lần múa lại thu đi một sinh mệnh. Ngươi không biết lúc nào sẽ tới phiên ngươi, ngươi không biết sóng kiếm sẽ xuất hiện từ đâu, sẽ tấn công vào nơi nào, khi ngươi biết, ngươi đã chết.

Không gì khiến người ta sợ hãi hơn tử vong kề cận như vậy.

Hai ánh kiếm tràn ngập ý vị pháp tắc không khiến trung đội này tan vỡ, đồng bọn đột nhiên nổ tung cũng không khiến trung đội này phân tán.

Nhưng đợt tấn công vô thanh vô tức này lại khiến cả trung đội dũng mãnh thiện chiến xuất hiện dấu hiệu hỏng mất.

Trong chớp mắt, chỉ còn lại không tới hai mươi người, trung đội trưởng trong lòng bi thảm, đành hét lớn: "Rút! Rút lui về trận địa!"

Hắn biết cho dù sống sót trở lại cũng bị đại nhân trách phạt. Thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trung độ hai chỉ còn lại chừng này người, hắn cực kỳ đau lòng, cho dù bị đại nhân trách phạt cũng không thể không làm vậy.

Tất cả binh lính như được đại xá, cuống quít bỏ chạy.

Hạc và Lăng Húc đồng thời ý thức được đây là cơ hội tuyệt hảo, hai người không hẹn mà cùng xuất thủ.

Tỉnh Hào rung rung Thánh Huyết Ẩm, bảy ánh kiếm thẳng tắp đột nhiên tách khỏi thân kiếm, như bảy chùm sáng cực nhỏ đánh tới sau đầu bảy binh lính.

Hạc chân bước chép, đạp liền thất tinh, kiếm như du lòng, lướt qua không trung, biến hóa hoa cả mắt nhưng lại như nước chảy mây trôi. Phốc phốc phốc, cổ họng sáu tên lính đồng thời phún máu.

Nháy mắt, chỉ còn lại trung đội trưởng và bốn binh lính.

Đồ sát!

Đây là một trận đồ sát chân chính, đồ sát hoàn toàn nghiêng về một bên. Từ đầu đến cuối, trung đội hai không có một đòn tấn công nào có sức uy hiếp, bọn họ luôn bị áp chế.

Thủ đoạn công kích của đối phương tầng tầng lớp lớp, khó lòng phòng bị.

Chỉ vài hiệp ngắn ngủi, trung đội hai tinh nhuệ chỉ còn lại bốn người, bị tàn sát gần như không còn, đây cũng là chênh lệch thực lực hai bên.

"Thật lợi hại!" Đường Thiên nhìn chăm chăm không chuyển mắt, biểu hiện của Hạc và Tỉnh Hào khiến gã cực kỳ vui mừng.

Hóa ra mọi người đều đang tiến bước!

Hóa ra, mọi người đều chưa từng từ bỏ!

Thật tốt quá!

Đường Thiên chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chiến ý của gã đã bị biểu hiện kinh người của mọi người khơi gợi. Gã quên cả chuyện lúc này phải đi vòng qua, sớm tới thành Bảo Quang, trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ, đánh một trận! Đánh một trận thật sảng khoái!

Ánh mắt gã đảo qua những kẻ địch, nhanh chóng khóa chặt một kẻ bắt mắt nhất trong đám người.

Đúng vậy, chính là hắn!

Hai mắt Đường Thiên bừng sáng, người này xem ra là đầu sỏ trong đám người.

Hai tay gã chụm lại bên miệng, căng yết hầu dùng hết sức hét lớn.

"Này, gã bê đê áo trắng kia, ra đây đánh một trận nào!"

Toàn trường lập tức yên tĩnh lại, không khí cũng như ngưng đọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook