Chiến Thần Bất Bại

Chương 593: Lên thuyền

Phương Tưởng

23/02/2015

"Được rồi."

Thạch Sâm đánh giá xung quanh, phụ cận không có năng lượng loạn lưu quá nguy hiểm, là một nơi đóng quân không tệ. Gương mặt mọi người thở phào một hơi, sau đó mọi người tản ra, trên tay mỗi người có thêm một quả cầu kim loại màu bạc.

"Chuẩn bị." A Lãnh rướn họng hô.

Những người khác cũng ra hiệu đã chuẩn bị xong.

"Khởi động!"

Đám người đồng thời truyền năng lượng vào quả cầu kim loại, quả cầu kim loại đồng thời sáng lên hào quang màu bạc, xẹt, chùm sáng màu bạc đồng thời bắn khỏi quả cầu đồng, chùm sáng đan xen, liên thông với nhau tạo thành một cái giá, sát theo đó, mặt ngoài cái giá sáng lên từng tấm màn sáng. Từng màn sáng bay lên, chúng tạo thành một không gian khép kín hoàn chỉnh.

Đây gọi là trướng bồng liên cầu, cầu bạc là điểm tựa, dùng màn sáng năng lượng tạo thành trướng bồng.

Trong trướng bồng liên cầu, mọi người chỉ cảm thấy áp lực nhẹ đi, dồn dập ngồi xuống.

Bên ngoài trướng bồng, năng lượng loạn lưu va phải trướng bồng, trướng bồng vẫn không nhúc nhích. Không có năng lượng loạn lưu ăn mòn, mọi người rốt cuộc cũng được thoải mái hơn. Mọi người bắt đầu tự chữa trị thân thể bản thân, Đường Thiên không cần chữa trị nhưng gã cũng mệt tới ngất ngư.

Trong biển năng lượng, muốn tiến lên rất gian nan. Thân thể gã bài xích năng lượng, vậy cũng nghĩa là biển năng lượng cũng bài xích thân thể gã, lực cản khi gã tiến thêm một bước lớn hơn hẳn những người khác, mỗi bước tiến đều cực kỳ gian nan, thể lực tiêu hao rất nhanh.

Toàn thân đã sớm bị mồ hôi phủ ướt nhẹp, Đường Thiên ngồi xuống, thở hổn hển. Tiến bộ của gã rất rõ ràng, liên tục tiến lên, thể lực cũng được rèn luyện đầy đủ.

Trong trướng bồng liên cầu khép kín là một vùng tĩnh lặng, hoàn toàn không có năng lượng loạn lưu gào thét như bên ngoài. Không ai nói gì, thời gian nghỉ ngơi rất quý giá, thời gian chống đỡ của trướng bồng liên cầu càng lâu, tiêu hao càng lớn. Nếu năng lượng trong cầu bạc tiêu hao sạch, trướng bồng cũng sẽ biến mất.

Không có trướng bồng liên cầu, không được nghỉ ngơi trong biển năng lượng, chỉ có một con đường chết.

Không phải tất cả mọi người đều được nghỉ ngơi, năm U Châu Quỷ Kỵ phân biệt ngồi tại năm góc, cầu bạc ở góc phía sau bọn họ nối với một tơ ánh sáng cực nhỏ, một đầu khác của sợi tơ này là vài đĩa ánh sáng đong đưa trong năng lượng loạn lưu. Những đĩa ánh sáng này cực kỳ nhạy bén, dùng để dò xét những năng lượng loạn lưu bí ẩn trí mạng trong biển năng lượng.

Bọn Thạch Sâm đã sớm quen thuộc, không ai kêu mệt.

Bọn họ sẽ nghỉ ngơi ở đây mười tiếng, sau đó tiếp tục khởi hành.

Một chiếc chiến thuyền nhanh chóng lướt qua biển năng lượng.

"Còn ba ngày nữa là tới Bạch Sa Châu, đến lúc đó phải đi dạo một hồi mới được." Tần Ngữ Nhiên chậm rãi xoay người, thân thể đẫy đà như đóa hoa nở rộ, thêm vào vẻ mặt lười biếng cau mày, phong tình vạn chủng.

Ánh mắt Bạch Hiểu lóe lên vẻ tán thưởng, cười nói: "Bạch Sa Châu là trọng trấn thương mại của Nam Vực, muốn đi dạo một lượt, tiểu thư sợ rằng phải tốn chút thời gian. Con đường thương mại nổi danh nhất tên là đường Bạch Sa Hạ, là một trong những nơi phồn hoa cao cấp nhất, là một trong mười sáu con đường hoàng kim của Thánh Vực."

Tần Ngữ Nhiên nhảy chân sáo: "Oa oa, ta muốn đi chơi!"

"Tiểu thư, chúng ta còn phải tập luyện." Một nữ tử trung niên bên cạnh vội vàng lên tiếng nhắc nhở, nàng họ Thu, mọi người cũng gọi nàng là dì Thu, cũng là người quản lý cho Tần Ngữ Nhiên.

Tần Ngữ Nhiên dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Tập luyện một lần là được rồi."

"Không được!" Dì Thu trừng mắt với Tần Ngữ Nhiên: "Lần biểu diễn này là quan trọng nhất trong năm nay, các châu tại Nam Vực có một nửa thế gia quý tộc đều đưa người tới. Nếu buổi diễn có sơ xuất gì sẽ gây ảnh hưởng xấu cho danh dự của tiểu thư. Đợt bình chọn sắp bắt đầu, lúc này thanh thế rất quan trọng, không thể bất cẩn được."

Tần Ngữ Nhiên xị miệng, con mắt rủ xuống, dáng vẻ ủ rũ.

Bạch Hiểu cười ha hả.



Đột nhiên có người xông vào, bẩm báo: "Tiểu thư, phía trước phát hiện trướng bồng liên cầu, đối phương hy vọng được lên thuyền."

Ánh mắt Tần Ngữ Nhiên và dì Thu cùng chuyển sang phía Bạch Hiểu, Bạch Hiểu gật đầu nói: "Truyền hình ảnh tới."

"Rõ!"

Trên vách tường sáng lên một màn sáng, một trướng bồng liên cầu hiện lên trên màn sáng, Bạch Hiểu quan sát kỹ mộ lúc, ngạc nhiên: "Ồ, phong cách quân đội rất tiêu chuẩn, lai lịch đối phương ra sao?"

"Bọn họ nói là thương nhân tới Bạch Sa Châu." Thủ hạ vội vàng nói.

"Thương nhân?" Bạch Hiểu không tỏ ý kiến, nói với Tần Ngữ Nhiên và dì Thu: "Không giống giặc cướp."

"Có là giặc cướp cũng không sợ!" Tần Ngữ Nhiên quơ nắm đấm trắng như tuyết, sắc mặt hưng phấn: "Tốt nhất là giặc cướp, như vậy Tiểu Bạch có thể đánh cho bọn chúng sợ chết khiếp."

Dì Thu khiển trách: "Con gái sao lại ăn nói thô tục như vậy!"

Tần Ngữ Nhiên co đầu lại, lè lưỡi.

Dì Thu trầm ngâm: "Nếu không giống giặc cướp thì cho họ lên đây đi, tạo thuận lợi, kết một thiện duyên."

Bạch Hiểu cười nói: "Dì Thu yên tâm, chúng ta sẽ canh phòng bọn họ."

Giọng nói của hắn bình thản nhưng tràn ngập tự tin mạnh mẽ.

Trong trướng bồng liên cầu, Đường Thiên sắc mặt hiếu kỳ: "Bọn họ có cho chúng ta lên thuyền không?"

Ánh mắt gã quan sát chiến hạm khổng lồ kia. Chiến hạm dài hơn hai trặm trượng, do từng tấm ván gỗ đỏ thẫm dài hơn ba trăm trượng kết thành, Thạch Sâm nói đây là một loại vật liệu gỗ tên là Hồng Huyết Mộc, cực kỳ đắt đỏ, khả năng phòng ngự cũng cực kỳ xuất sắc. Trên chiến hạm mơ hồ thấy được đình đầi lầu các, bóng người di chuyển, toàn chiến hạm được bao phủ bởi một lồng năng lượng rắn chắc.

Đường Thiên lần đầu tiên chứng kiến lồng năng lượng rắn chắc như vậy, dày ít nhất ba trượng, khiến gã líu lưỡi không thôi. Thực lực cá nhân trước chiến hạm như vậy quả thật cực kỳ nhỏ bé.

"Có lẽ, cái này phải xem có may mắn không, có người lo lắng an toàn, có người ngại phiền phức. Có điều đây là chiến hạm, thủ vệ chắc rất mạnh, đối phương chắc chắn không sợ chúng ta là giặc cướp." Thạch Sâm lắc đầu, hắn quay sang nói với những người khác: "Mọi người thu dọn những thứ chướng mắt trên người đi."

Mọi người dồn dập gỡ áo giáp, thu hồi Hắc Phong Đao.

Rất nhanh, một âm thanh truyền tới: "Chủ nhân mời các vị lên thuyền."

"Đa tạ quý chủ!" Thạch Sâm nói lời cảm tạ, bọn họ nhanh nhẹn thu hồi trướng bồng liên cầu, bay về phía chiến hạm.

Lồng năng lượng trên chiến hạm đột nhiên lộ ra một lối đi hình tròn lớn chừng một trượng, Thạch Sâm dẫn đầu đi vào. Khi lên chiến hạm, Đường Thiên mới chính thức cảm nhận được sự hùng vĩ của nó, sắc mặt gã đầy chấn động, Thiên Lộ chưa từng có cỗ máy chiến đấu nào lớn tới vậy.

Cứ điểm!

Đây quả thật là một cứ điểm, một cứ điểm biết đi!

Cảm ứng của gã với năng lượng cực kỳ nhạy bén, gã có thể cảm nhận được năng lượng trên chiến hạm liền thành một khối, gã không dám tưởng tượng khi chiếc chiến hạm này bùng phát uy lực sẽ kinh khủng tới mức nào.

Một người quản lý dẫn bọn họ tới một khoang thuyền, thu xếp rồi nói: "Chỉ có khoang chứa hàng, đành ủy khuất quý vị một chút. Xin đừng tùy tiện đi lại. Sau ba ngày chúng ta sẽ tới Bạch Sa Châu."



"Được rồi!" Thạch Sâm vội vàng đáp ứng: "Xin lần thứ hai thay mặt mọi người biểu đạt cám ơn quý chủ!"

Thấy thái độ của bọn Thạch Sâm rất tốt, sắc mặt của người quản lý cũng tốt hơn: "Có yêu cầu gì có thể trự tiếp tìm ta, ta ở phòng số 13 trước mặt."

"Cảm tạ!"

Có được chỗ nghỉ thoải mái, mọi người đều ngồi xuống. Gian phòng thu xếp cho bọn họ là khoang chứa hàng, không có bàn hay giường nhưng mọi người đều rất hài lòng, bên trong chiến hạm năng lượng rất dồi dào, không cần duy trì chống đỡ năng lượng loạn lưu mọi lúc mọi nơi.

Mọi người ngồi trên mặt đất, tự giác duy trì trận hình cảnh giới, Đường Thiên được bảo hộ chính giữa.

"Chiến hạm như vậy cần bao nhiêu tiền?" Đường Thiên đột nhiên hỏi.

Thạch Sâm cười khổ: "Không biết, đây cũng là lần đầu tiên thuộc hạ được ngồi chiến hạm cao cấp như vậy, chắc chắn giá thành không nhỏ."

Đường Thiên chảy nước miếng, lúc trước nói chuyện với Thạch Sâm về chiến thuyền, gã hoàn toàn không có khái niệm, giờ tận mắt chứng kiến mới biết chiến hạm cường đại cỡ nào.

Quái vật khổng lồ hơn hai trăm trượng, cứ điểm di động, sao không khiến Đường Thiên tim đập thình thịch. Thánh Vực quả nhiên có điểm độc đáo riêng, lại có thể chế ra thứ khổng lồ kinh khủng như vậy, lồng năng lượng dày hơn ba trượng khiến Đường Thiên cực kỳ ấn tượng, gã hoàn toàn không tưởng tượng được công kích cỡ nào mới xuyên thủng được lồng năng lượng rắn chắc như vậy.

Trong rất nhiều chuyện khác, Đường Thiên rất hồ đồ, thế nhưng một khi dính dáng tới chiến đấu, gã có trực giác nhạy cảm như dã thú.

Đường Thiên nghĩ rất lâu, cho rằng chỉ có hai cách.

Một là tập trung năng lượng mạnh mẽ hơn oanh kích, Đường Thiên suy đoán trên chiếc chiến hạm này chắc chắn có phương thức công kích tương tự.

Ngoài ra là mượn lực lượng pháp tắc.

Lực lượng pháp tắc là cao cấp hơn, trên lý thuyết, lồng năng lượng có dùng nhiều năng lượng hơn tạo thành cũng không ngăn cản được lực lượng pháp tắc. Thế nhưng Đường Thiên hiểu, muốn phá vỡ lồng năng lượng rắn chắc như vậy, sợ rằng lĩnh ngộ pháp tắc phải thâm sâu tới mức kinh người.

Sợ là Thánh giả hoàng kim trong truyền thuyết?

Đường Thiên cười khổ.

Trên Thiên Lộ, Thánh giả hoàng kim cực kỳ ít ỏi, giờ hầu như không biết mấy ai. Nhưng tại Thánh Vực, chiến hạm dường như không phải thứ hiếm hoi gì.

U Châu Quỷ Kỵ dành thời gian khôi phục thể lực, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Thạch Sâm chú ý thấy vẻ âu lo trên mặt Đường Thiên, không khỏi mở miệng: "Đại nhân có gì phiền não?'

"Có chút phiền toái." Đường Thiên gãi đầu, bất đắc dĩ, gã đột nhiên nói: "Lão Thạch, kể cho ta về thế cục Thánh Vực đi."

Thế cục Thánh Vực?

Thạch Sâm ngạc nhiên, hắn không ngờ Đường Thiên lại đưa ra một câu hỏi lớn như vậy, hắn cẩn thận nói: "Thuộc hạ biết cũng không nhiều."

"Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu." Đường Thiên không mấy để ý: "Tỷ như các thế lực chủ yếu, không quá tỉ mỉ cũng không sao."

"Vậy thi được." Thạch Sâm cảm giác hiểu ra, nghĩ tới biểu hiện khuyết thiếu kiến thức thông thường của đại nhân, xem ra trước đây đại nhân chưa từng ra ngoài, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Vậy thuộc hạ mạn phép nói một chút. Thánh Vực dùng Đông Tây Nam Bắc để phân chia, vị trí hiện tại của chúng ta là Nam Vực, Nam Vực là phồn hoa nhất, thương mại tốt nhất. Các cường giả tại Nam Vực cùng tồn tại, không có ai đặc biệt cường đại, thế nhưng bầu không khí thương mại của Nam Vực rất phồn vinh, khiến chinh chiến giữa những người tại Nam Vực giảm thiểu. Cố hương của đại nhân là Dã Nhân Châu nằm tại Bắc Vực, Bắc Vực thê slực lớn nhất. Dã Nhân Châu là gọi chung, bên dưới có rất nhiều châu, dường như rất hỗn loạn, có lẽ đại nhân hiểu rõ hơn. Đông Vực thì mạnh nhất là Kim Châu, Kim Châu am hiểu máy móc, toàn bộ Đông Vực cũng bị ảnh hưởng, thịnh thành kỹ thuật máy móc. Mà cường đại nhất của Tây Vực là Quang Minh Châu. . ."

"Quang Minh Châu!" Ba chữ này khiến lông tơ Đường Thiên dựng đứng, gã hét lên, đột nhiên mở to hai mắt, lấp loáng hàn quang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook