Chương 295: Ngài Là Thổ Hào Tốt (1)
Phương Tưởng
28/04/2018
Cát vàng bay đầy trời, một điểm ngân mang âm thầm đâm tới.
Bóng người núp trong cồn cát điên cuồng lùi lại, nhưng đột nhiên điểm ngân mang bỗng nổ tung trước mắt hắn, lập tức một luồng khí đầy hung bạo và bén nhọn ập thẳng vào mặt hắn. Người này vô cùng hoảng sợ, trong thời khắc sinh tử, trong tay hắn xuất hiện một chiết phiến, phiến mang kéo dài thành một vầng sáng chói mắt đầy mầu sắc che trước mặt hắn.
Khi thương mang (tia sáng của thương) đánh lên phiến mang, sắc mặt hắn đại biến, trên miệng phun ra một chùm huyết vụ, thân hình như bị trọng kích đánh phải, nhưng dựa theo cỗ lực lượng đó lại khiến tốc độ lui lại của hắn tăng mạnh.
Trên cồn cát, Lăng Húc nhìn cái bóng người cách mười trượng kia đang chạy như điên, con mắt mầu vỏ quńt lóe lên tia lạnh lẽo.
Muốn chạy sao?
Thân hình hắn hơi rùn xuống, Hỏa Liệt Điểu dưới háng cũng phục xuống, rồi sau đó ầm ầm vọt lên phía trước.
Đầu Hỏa Liệt Điểu này không lớn, vóc dáng cũng không phải là cường tráng nhưng tốc độ lại cực nhanh, toàn thân được bao phủ trong ngọn lửa lao đi, kéo theo một đuôi lửa cực dài. Thân hình của Lăng Húc trên lưng điểu vẫn không hề nhúc nhích, trên mặt ngoại trừ sát khí ra không hề có một chút gợn sóng nào.
Cho đến tận lúc này, Lăng Húc mới nhìn rõ ràng bộ dáng kẻ núp dưới cồn cát ra sao, không ngờ đó lại là một thiếu niên tuổi sấp xỉ hắn.
Khinh công của đối phương cũng khá xuất sắc, tuy Hỏa Liệt Điểu đã tiến vào trạng thái chạy nước rút nhưng vẫn không thể nào rút ngắn khoảng cách giữa hai bên. Nhưng Lăng Húc không hề nóng vội, mặc dù khinh công của đối phương có lợi hại đi chăng nữa thì chân lực cũng chẳng phải là vô hạn. Còn Hỏa Liệt Điểu lại am hiểu nhất là chạy đường trường, chỉ cần có đủ Tinh Thần Thạch thì có thể chạy một mạch không ngừng nghỉ. Chỉ cần bám lấy đối phương đợi đến khi chân lực của đối phương khô kiệt thì cũng là thời điểm Lăng Húc phát động công kích.
Một mạch đuổi suốt 70 dặm.
Sắc mặt vị thanh y thiếu niên phía trước đã trở lên tái nhợt, một thương lúc nãy của Lăng Húc đã khiến hắn bị thương không nhẹ, cộng thêm suốt dọc đường không tiếc chân lực chạy như điên khiến thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng.
Vị thanh y thiếu niên đang chạy như điên này chính là Hoa Dương, đệ tử của Hoài Bạch Hoa, Hoài Bạch Hoa có Hắc Hồn trợ giúp lập tức khiến hắn có được tư cách xuất đầu. Điều này làm lòng tin của Hoa Dương tăng lên nhiều, mặc dù hắn biết thực lực của ba người Đường Thiên rất mạnh, nhưng cứ nghĩ tới chuyện tuổi tác của ba người Đường Thiên cũng chỉ tương đương với mình, hắn lại cảm thấy dù có mạnh hơn mình cũng không thể hơn quá nhiều.
Vì vậy hắn không kìm được cái suy nghĩ muốn dò xét Sài Lang Bộ Lạc vào ban đêm, nhưng dù sao hắn cũng không phải loại người lỗ mãng vừa suy nghĩ đã lập tức hành động. Hắn vô cùng tin tưởng vào khinh công của mình, cảm thấy cho dù không đánh lại thì việc chạy trốn chẳng phải vấn đề gì quá lớn.
Nhưng không ngờ đối phương lại cường hãn hơn xa dự tính của hắn, chỉ một chiêu đã khiến hắn bị thương.
Dốc sức chạy một mạch bẩy mươi dặm khiến thương thế trong cơ thể càng thêm nghiêm trọng, lúc này trong lòng hắn đang thầm cười khổ. Lần này chơi lớn quá rồi, e rằng với thương thế này không tĩnh dưỡng hai tháng thì chẳng thể khỏi nổi, hơn nữa còn bị sư phụ trách phạt nữa.
Không ngờ chỉ riêng Lăng Húc cũng đã lợi hại như vậy. Một thương kia, nếu không phải hắn nhanh nhạy không chút do dự quay đầu bỏ chạy thì e rằng hôm nay cũng đi đời nhà ma luôn rồi.
Đường Thiên đứng đầu ba người thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào a?
Nhưng lúc này trong mắt hắn cũng đã xuất hiện một tia buông lỏng, cuối cùng cũng cứu về được một mạng a.
Cố hết sức, thét dài một tiếng.
Thanh âm vang vọng ra xa xa.
Lăng Húc đã từng lang bạt rất lâu, kinh nghiệm giang hồ không phải Đường Thiên có thể sánh được, vừa nghe là đã biết đối phương đang kêu viện thủ rồi.
Cơ hội!
Khi đối phương đến nơi trú quân cũng đồng nghĩa với việc đã thoát hiểm, lúc đó tâm thần luôn căng cứng cũng sẽ thả lỏng, và đó chính là một cơ hội tuyệt hảo!
Sắc mặt Lăng Húc không đổi, tốc độ Hỏa Liệt Điểu dưới háng âm thầm bạo tăng một lần nữa. Đối phương là người vô cùng cảnh giác, một thương lúc trước của hắn tưởng rằng đã nắm chắc vậy mà không ngờ vẫn bị đối phương ngăn cản.
Lăng Húc biết, đây chính là cơ hội tốt nhất.
Lúc này hắn tập trung hơn bao giờ hết, khi Hỏa Liệt Điểu vừa chạy đươc vài bước thì bỗng ngang nhiên chạy nước rút! Nguồn tại http://Truyện FULL
Đúng lúc này ở phía xa xa có tiếng thét dài ứng lại, một bóng người đang dùng tốc độ cực nhanh tiến về phía này.
Hoa Dương đang vô cùng vui mừng thì phát hiện ra Lăng Húc đang chạy nước rút, sắc mặt lập tức đại biến.
Tiếng xé gió của thương mang sau lưng khác hẳn với lúc trước, lúc này nó vang lên thanh âm thanh thúy dễ nghe như tiếng phong linh ( chuông gió ).
Hoa Dương cắn chặt răng đang định dùng lại chiêu cũ, nhưng ngay sau đó hắn lập tức sợ tới hồn phi phách tán, bởi chân lực trong cơ thể hắn như đã bị ru ngủ không thể nào thôi động.
Tiếng phong linh này có điều cổ quái..
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu hắn thì một cỗ chân lực mãnh liệt lạnh như băng đâm vào phía sau lưng.
Ba~!
Bên tai nghe thấy một tiếng vang nhỏ, chân lực tiến vào kinh mạch hắn bỗng nổ tung như thủy tinh vỡ vụn, vô số gai nhọn sáng như sao tràn ngập kinh mạch hắn.
Những gai nhọn bạch ngân này vô cùng lạnh lẽo, kinh mạch của Hoa Dương lập tức bị đông cứng, thân thể hắn cứng đờ đứng yên tại chỗ giống như một bức băng điêu, mầu ngân sắc đầy quỷ dị từ sâu trong cơ thể hắn bắt đầu lan tràn ra toàn thân.
Hoài Bạch Hoa trợn to mắt như muốn nứt, thét dài đầy bi phẫn.
Lăng Húc trên lưng Hỏa Liệt Điểu vẫn cứ thờ ơ, lúc này tinh thần của hắn đang đắm chìm trong một thương vừa nãy, không ngờ trong lúc vô tình hắn lại thi triển ra chiêu thức nhìn thấy trong mộng cảnh. Ngân dịch được sinh ra trong cơ thể phối hợp với một thương này, không ngờ lại phù hợp đến thần kỳ.
Chẳng lẽ... Những chiêu thức trong mộng cảnh kia... đều có thật hay sao?
Lăng Húc thì thào tự nói.
Bỗng hắn cảm thấy có một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, không chút do dự, thân thể theo bản năng nghiêng về phía trước, ngân thương trong tay lóe lên hàn mang lập tức nổ tung thành một mảng Thương Tiêm Hải.
Một đạo trăng khuyết cong như móc câu chìm vào trong biển sao.
Nguyệt Câu Trầm Tinh Hải.
Thân hình Lăng Húc khẽ run lên, Hỏa Liệt Điểu dưới thân liên tục đạp đạp đạp về phía sau bảy bước mới ổn định được thân hình.
Lúc này Lăng Húc mới choàng tỉnh từ trong mơ hồ, nhìn người vừa đến trước mắt, hắn nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Thiên câu Hoài Bạch Hoa?"
Hoài Bạch Hoa đã lướt tới bên cạnh Hoa Dương, đưa tay tìm hơi thở của Hoa Dương, sau đó trên mặt lộ vẻ buồn bã, ngẩng đầu lên nói: "Thủ đoạn của các hạ thật độc ác!"
Lăng Húc thờ ơ, trầm giọng nói: "Chiến đấu trên sa trường là chính diện đối chiến, nếu đã sợ chết thì tới làm gì? Ngươi đã đến rồi cũng tốt, ta đỡ mất công đi tìm ngươi, chỉ cần giải quyết ngươi xong cũng bớt được một số phiền toái."
Sau khi thu phục xong Phí lão đầu, Đường Thiên vẫn còn một chuyện nữa, đó chính là mua vài món bí bảo hợp cho mình sử dụng.
Trên tay hắn vẫn còn chút tiền, nhưng ngoại trừ Liêm Huyết Miêu Nhận ra thì chẳng còn bí bảo nào hợp cho hắn dùng nữa. Mấy cái bí bảo mà Quang Minh Võ Hội bán ra đều có giá cao ngất ngưởng, hơn nữa cũng không hẳn là thích hợp cho hắn dùng, lần này hắn đến Vĩnh Yên thành cũng muốn tìm thử xem có một hai kiện bí bảo nào hợp cho mình sử dụng hay không.
Hơn nữa Tam Giác Năng Bàn của Phí lão đầu cũng đã bị phá hủy, hắn cũng cần phải có bí bảo thích hợp với hắn, vì vậy liền đi theo Đường Thiên và Đinh Đang.
Lão bản điếm phô (cửa hàng) giới thiệu: "Cái Bộ Quang Kính này cũng không tệ, cấp Bạch Ngân, tuy Kính Hiển Vi tọa chỉ là Nam Thiên cấp, nhưng rất thực dụng, 200 vạn tinh tệ."
Phí lão đầu giương mắt nhìn Đường Thiên.
"Mua!" Đường Thiên lập tức đáp ứng.
"Cái Cực Địa Đống Khố này có xuất từ Nam Cực tòa, Nam Thiên cấp, cấp Bạch Ngân. Là thứ dành cho chuyên gia huyết mạch, thích hợp dùng để bảo tồn các loại tiêu bản huyết mạch, nhiệt độ thấp nhất của nó có thể để đạt tới dưới âm 1 trăm độ. Có thể giữ nguyên tình trạng tiêu bản huyết mạch trong một vạn năm không hề bị thoái hóa! Giá tuyệt đối lương tâm, 200 vạn tinh tệ!"
Phí lão đầu dùng vẻ mặt đầy khát vọng nhìn Đường Thiên.
"Mua!" Đường Thiên vung tay lên, tài đại khí thô.
Lão bản điếm phô vừa thấy cái điệu bộ này của Đường Thiên, Wow, gặp phải đại lão bản rồi! Xem ra Phí lão đầu đúng là hàm ngư xoay mình đổi vận rồi a! Lập tức trên mặt hắn đầy vẻ tươi cười: "Lão Phí, ngươi xem cái này xem, Tam Giác Thiên Chuyển Bàn, thích hợp cho tinh luyện phân chia huyết mạch, xuất xứ từ Nam Tam Giác tọa, Nam Thiên cấp, cấp Bạch Ngân! Chỉ cần 500 vạn tinh tệ!"
Đường Thiên nhìn thoáng qua Phí lão đầu.
Trong lòng Phí lão đầu vô cùng sung sướng ngoài mặt rụt rè gật đầu ra vẻ phong phạm của một huyết mạch đại sư: "Có thể rút ngắn thời gian tinh luyện không ít."
"Mua!" Đường Thiên vung tay lên.
Lão bản điếm phô vô cùng mừng rỡ, trong lòng tràn ngập niềm vui, cái tên lão đầu sâu rượu luôn có cái bộ dạng chó hình người này, hừ, mấy ngày hôm trước còn chạy đến cửa tiệm muốn ký sổ! Khi thời vận đến có ngăn cũng không ngăn được chuyển mình, cái đùi mà lão ôm được đúng là to không thể lường được ah.
Một ngàn vạn tinh tệ đến con mắt cũng không thèm chớp lấy một lập tức vứt ra.
Thủ bút như vậy, khí phách như thế, má ơi, mỗi ngày đến đây mấy cái đi!
Tinh thần của lão bản điếm phô trở lên hăng hái hắn, hắn bỏ ra tất cả vốn liếng, bắt đầu đề cử cho Phí lão đầu.
Cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua thì chắc chắn lương tâm sẽ vô cùng cắn rứt ah!
Khi lão bản điếm phô nhìn thấy bàn tay Phí lão đầu hướng về phía chén trà,, không nói hai lời, lập tức lấy ra lá trà vẫn luôn giấu kín làm của riêng, ngày thường ngay cả hắn cũng không nỡ bỏ ra uống, nhưng lúc này lại dùng con mắt đầy trông đợi dâng lên. Trước kia Phí lão đầu đến có trà uống không? A phi, có chén nước trắng cho hắn uống cũng phải xem tâm tình của mình ra sao nữa.
Phí lão đầu chậm rãi uống xong trà, vẻ mặt đầy thỏa mãn, trước mặt hắn xếp vài kiện Bạch Ngân Bí Bảo.
Khi thấy lão bản điếm phô dùng đôi mắt đầy mong đợi nhìn mình, Phí lão đầu đặt chén trà xuống, ho nhẹ một tiếng: "Lão Trương ah, ngươi chỉ có mấy mặt hàng này thôi à? Trong cả đám này cũng chỉ một hai thành là có tính thực dụng, sao có thể phù hợp với một kẻ có cấp bậc chuyên gia huyết mạch như ta ah."
Cấp bậc của ngươi là chuyên gia huyết mạch...
Trương lão bản thiếu chút nữa thì phun một ngụm nước miếng lên mặt Phí lão đầu, cách đây mấy hôm Phí lão đầu ngươi chỉ là kẻ có cấp bậc cái rắm!
"Đúng vậy." Đường Thiên cũng dùng cái vẻ mặt đồng ý, hắn chỉ chỉ lên đám bí bảo trên bàn, không khách khí nói: "Ngươi chỉ có những thứ này thôi sao?"
Chưa tới một nghìn vạn tinh tệ khiến Đường Thiên cảm thấy không hài lòng cho lắm. Huyết mạch, cơ quan và vân vân, Đường Thiên một chút cũng không hiểu, nhưng hắn hiểu cái đạo lý, tiền nào của ấy. Cơ quan thuật của Tái Lôi cần tiêu tiền, Đường Thiên chưa bao giờ giảm chi phí. Huống chi, phòng làm việc của Phí lão đầu còn có liên quan đến bí ẩn huyết mạch của hắn nữa chứ.
Bí ẩn về huyết mạch rất có khả năng có liên quan đến xuất thân của hắn, liên quan đến cái tên nam nhân hỗn đãn bỏ vợ bỏ con kia!
Cho dù đem tất cả tinh tệ trên người đáp vào đây, Đường Thiên cũng không một chút nhíu mày.
Mất ít tiền đi, vậy cũng có nghĩa là thời gian phá dài lại kéo dài ra, đương nhiên là Đường Thiên bất mãn rồi.
Lão bản điếm phô cũng phải hít vào một ngụm hơi lạnh, điệu bộ này, quả đúng là thổ hào (nhà giàu mới nổi) ah! Hắn cắn răng một, nói: "Tệ điếm còn có một kiện trấn điếm chi bảo, chỉ là giá tiền có chèt cao."
"Nhìn thử xem!" Đường Thiên gọn gàng dứt khoát nói.
Lão bản điếm phô thấy thế, cũng không do dự nữa: "Xin chờ chút!"
Một lát sau, hắn bưng ra một hộp đồng xanh có hình dáng cổ xưa. Sau đó hắn cẩn thận đem hộp đồng xanh bày trên bàn, rồi càng cẩn thận mở nó ra.
Lọt vào tầm mắt mọi người là một Tam Giác Bàn kim sắc, hình dạng có vài phần tương tự cái Tam Giác Năng Bàn của Phí lão đầu.
"Hoàng Kim Năng Bàn, xuất xứ từ Bắc Thiên Tam Giác tọa, bảo khí, Hoàng Kim Giai, cực kỳ hiếm thấy, 3 ức tinh tệ!"
Hơi thở của Phí lão đầu trở lên nặng nhọc hẳn, ánh mắt không nỡ dịch chuyển khỏi Hoàng Kim Năng Bàn một chút nào, Hoàng Kim Bảo Khí, lại còn là Hoàng Kim Bảo Khí hiếm thấy nữa chứ!
Sở dĩ hắn mang Đường Thiên đến tiệm này chính vì nghe đồn lão Trương có kiện trấn điếm chi bảo, ngày thường chưa bao giờ lấy ra. Nhưng hắn cũng không thể ngờ được trấn điếm chi bảo của lão Trương lại là Hoàng Kim Bảo Khí!
Bảo khí có thể sử dụng trên phương diện huyết mạch tương đối thưa thớt, mà hoàng kim bảo khí thì cho tới tận bây giờ Phí lão đầu có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới. Chờ đến khi lão dần dần tỉnh táo lại, trong lòng không khỏi thở dài, quá mắc, ba ức tinh tệ, giá tới ba ức tinh tệ ah!
Hoàng Kim Bảo Khí vượt qua sức tưởng tượng của hắn và giá tiền của nó cũng vượt qua tưởng tượng của hắn.
Thế nhưng có thể tận mắt nhìn thấy hoàng kim bảo khí thì cũng coi như không tồi rồi!
Phí lão đầu lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Nhưng đột nhiên một thanh âm vang lên bên tai làm hắn cứng đờ như gặp phải sét đánh.
"Mua!" Đường Thiên cũng hành động giống như vừa nãy, vung tay lên, đầy hương vị của một tên nhà giầu mới nổi.
Vì giải khai huyết mạch chi mê, tinh tệ tính là cái gì!
Giờ phút này vẻ hung ác lưu manh của Đường Thiên lộ ra không chút bỏ sót.
Ba người ngây ra như phỗng.
Ngay sau đó, tâm linh yếu ớt của bọn họ bị câu nói càng thêm hung ác và tàn bạo tiếp theo của Đường Thiên làm tan vỡ hoàn toàn.
"Chỉ có một có đủ hay không a? Chúng ta tìm tiếp, xem có thể mua được vài món nữa hay không, lão bản, còn nữa không?"
Bóng người núp trong cồn cát điên cuồng lùi lại, nhưng đột nhiên điểm ngân mang bỗng nổ tung trước mắt hắn, lập tức một luồng khí đầy hung bạo và bén nhọn ập thẳng vào mặt hắn. Người này vô cùng hoảng sợ, trong thời khắc sinh tử, trong tay hắn xuất hiện một chiết phiến, phiến mang kéo dài thành một vầng sáng chói mắt đầy mầu sắc che trước mặt hắn.
Khi thương mang (tia sáng của thương) đánh lên phiến mang, sắc mặt hắn đại biến, trên miệng phun ra một chùm huyết vụ, thân hình như bị trọng kích đánh phải, nhưng dựa theo cỗ lực lượng đó lại khiến tốc độ lui lại của hắn tăng mạnh.
Trên cồn cát, Lăng Húc nhìn cái bóng người cách mười trượng kia đang chạy như điên, con mắt mầu vỏ quńt lóe lên tia lạnh lẽo.
Muốn chạy sao?
Thân hình hắn hơi rùn xuống, Hỏa Liệt Điểu dưới háng cũng phục xuống, rồi sau đó ầm ầm vọt lên phía trước.
Đầu Hỏa Liệt Điểu này không lớn, vóc dáng cũng không phải là cường tráng nhưng tốc độ lại cực nhanh, toàn thân được bao phủ trong ngọn lửa lao đi, kéo theo một đuôi lửa cực dài. Thân hình của Lăng Húc trên lưng điểu vẫn không hề nhúc nhích, trên mặt ngoại trừ sát khí ra không hề có một chút gợn sóng nào.
Cho đến tận lúc này, Lăng Húc mới nhìn rõ ràng bộ dáng kẻ núp dưới cồn cát ra sao, không ngờ đó lại là một thiếu niên tuổi sấp xỉ hắn.
Khinh công của đối phương cũng khá xuất sắc, tuy Hỏa Liệt Điểu đã tiến vào trạng thái chạy nước rút nhưng vẫn không thể nào rút ngắn khoảng cách giữa hai bên. Nhưng Lăng Húc không hề nóng vội, mặc dù khinh công của đối phương có lợi hại đi chăng nữa thì chân lực cũng chẳng phải là vô hạn. Còn Hỏa Liệt Điểu lại am hiểu nhất là chạy đường trường, chỉ cần có đủ Tinh Thần Thạch thì có thể chạy một mạch không ngừng nghỉ. Chỉ cần bám lấy đối phương đợi đến khi chân lực của đối phương khô kiệt thì cũng là thời điểm Lăng Húc phát động công kích.
Một mạch đuổi suốt 70 dặm.
Sắc mặt vị thanh y thiếu niên phía trước đã trở lên tái nhợt, một thương lúc nãy của Lăng Húc đã khiến hắn bị thương không nhẹ, cộng thêm suốt dọc đường không tiếc chân lực chạy như điên khiến thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng.
Vị thanh y thiếu niên đang chạy như điên này chính là Hoa Dương, đệ tử của Hoài Bạch Hoa, Hoài Bạch Hoa có Hắc Hồn trợ giúp lập tức khiến hắn có được tư cách xuất đầu. Điều này làm lòng tin của Hoa Dương tăng lên nhiều, mặc dù hắn biết thực lực của ba người Đường Thiên rất mạnh, nhưng cứ nghĩ tới chuyện tuổi tác của ba người Đường Thiên cũng chỉ tương đương với mình, hắn lại cảm thấy dù có mạnh hơn mình cũng không thể hơn quá nhiều.
Vì vậy hắn không kìm được cái suy nghĩ muốn dò xét Sài Lang Bộ Lạc vào ban đêm, nhưng dù sao hắn cũng không phải loại người lỗ mãng vừa suy nghĩ đã lập tức hành động. Hắn vô cùng tin tưởng vào khinh công của mình, cảm thấy cho dù không đánh lại thì việc chạy trốn chẳng phải vấn đề gì quá lớn.
Nhưng không ngờ đối phương lại cường hãn hơn xa dự tính của hắn, chỉ một chiêu đã khiến hắn bị thương.
Dốc sức chạy một mạch bẩy mươi dặm khiến thương thế trong cơ thể càng thêm nghiêm trọng, lúc này trong lòng hắn đang thầm cười khổ. Lần này chơi lớn quá rồi, e rằng với thương thế này không tĩnh dưỡng hai tháng thì chẳng thể khỏi nổi, hơn nữa còn bị sư phụ trách phạt nữa.
Không ngờ chỉ riêng Lăng Húc cũng đã lợi hại như vậy. Một thương kia, nếu không phải hắn nhanh nhạy không chút do dự quay đầu bỏ chạy thì e rằng hôm nay cũng đi đời nhà ma luôn rồi.
Đường Thiên đứng đầu ba người thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào a?
Nhưng lúc này trong mắt hắn cũng đã xuất hiện một tia buông lỏng, cuối cùng cũng cứu về được một mạng a.
Cố hết sức, thét dài một tiếng.
Thanh âm vang vọng ra xa xa.
Lăng Húc đã từng lang bạt rất lâu, kinh nghiệm giang hồ không phải Đường Thiên có thể sánh được, vừa nghe là đã biết đối phương đang kêu viện thủ rồi.
Cơ hội!
Khi đối phương đến nơi trú quân cũng đồng nghĩa với việc đã thoát hiểm, lúc đó tâm thần luôn căng cứng cũng sẽ thả lỏng, và đó chính là một cơ hội tuyệt hảo!
Sắc mặt Lăng Húc không đổi, tốc độ Hỏa Liệt Điểu dưới háng âm thầm bạo tăng một lần nữa. Đối phương là người vô cùng cảnh giác, một thương lúc trước của hắn tưởng rằng đã nắm chắc vậy mà không ngờ vẫn bị đối phương ngăn cản.
Lăng Húc biết, đây chính là cơ hội tốt nhất.
Lúc này hắn tập trung hơn bao giờ hết, khi Hỏa Liệt Điểu vừa chạy đươc vài bước thì bỗng ngang nhiên chạy nước rút! Nguồn tại http://Truyện FULL
Đúng lúc này ở phía xa xa có tiếng thét dài ứng lại, một bóng người đang dùng tốc độ cực nhanh tiến về phía này.
Hoa Dương đang vô cùng vui mừng thì phát hiện ra Lăng Húc đang chạy nước rút, sắc mặt lập tức đại biến.
Tiếng xé gió của thương mang sau lưng khác hẳn với lúc trước, lúc này nó vang lên thanh âm thanh thúy dễ nghe như tiếng phong linh ( chuông gió ).
Hoa Dương cắn chặt răng đang định dùng lại chiêu cũ, nhưng ngay sau đó hắn lập tức sợ tới hồn phi phách tán, bởi chân lực trong cơ thể hắn như đã bị ru ngủ không thể nào thôi động.
Tiếng phong linh này có điều cổ quái..
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu hắn thì một cỗ chân lực mãnh liệt lạnh như băng đâm vào phía sau lưng.
Ba~!
Bên tai nghe thấy một tiếng vang nhỏ, chân lực tiến vào kinh mạch hắn bỗng nổ tung như thủy tinh vỡ vụn, vô số gai nhọn sáng như sao tràn ngập kinh mạch hắn.
Những gai nhọn bạch ngân này vô cùng lạnh lẽo, kinh mạch của Hoa Dương lập tức bị đông cứng, thân thể hắn cứng đờ đứng yên tại chỗ giống như một bức băng điêu, mầu ngân sắc đầy quỷ dị từ sâu trong cơ thể hắn bắt đầu lan tràn ra toàn thân.
Hoài Bạch Hoa trợn to mắt như muốn nứt, thét dài đầy bi phẫn.
Lăng Húc trên lưng Hỏa Liệt Điểu vẫn cứ thờ ơ, lúc này tinh thần của hắn đang đắm chìm trong một thương vừa nãy, không ngờ trong lúc vô tình hắn lại thi triển ra chiêu thức nhìn thấy trong mộng cảnh. Ngân dịch được sinh ra trong cơ thể phối hợp với một thương này, không ngờ lại phù hợp đến thần kỳ.
Chẳng lẽ... Những chiêu thức trong mộng cảnh kia... đều có thật hay sao?
Lăng Húc thì thào tự nói.
Bỗng hắn cảm thấy có một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, không chút do dự, thân thể theo bản năng nghiêng về phía trước, ngân thương trong tay lóe lên hàn mang lập tức nổ tung thành một mảng Thương Tiêm Hải.
Một đạo trăng khuyết cong như móc câu chìm vào trong biển sao.
Nguyệt Câu Trầm Tinh Hải.
Thân hình Lăng Húc khẽ run lên, Hỏa Liệt Điểu dưới thân liên tục đạp đạp đạp về phía sau bảy bước mới ổn định được thân hình.
Lúc này Lăng Húc mới choàng tỉnh từ trong mơ hồ, nhìn người vừa đến trước mắt, hắn nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Thiên câu Hoài Bạch Hoa?"
Hoài Bạch Hoa đã lướt tới bên cạnh Hoa Dương, đưa tay tìm hơi thở của Hoa Dương, sau đó trên mặt lộ vẻ buồn bã, ngẩng đầu lên nói: "Thủ đoạn của các hạ thật độc ác!"
Lăng Húc thờ ơ, trầm giọng nói: "Chiến đấu trên sa trường là chính diện đối chiến, nếu đã sợ chết thì tới làm gì? Ngươi đã đến rồi cũng tốt, ta đỡ mất công đi tìm ngươi, chỉ cần giải quyết ngươi xong cũng bớt được một số phiền toái."
Sau khi thu phục xong Phí lão đầu, Đường Thiên vẫn còn một chuyện nữa, đó chính là mua vài món bí bảo hợp cho mình sử dụng.
Trên tay hắn vẫn còn chút tiền, nhưng ngoại trừ Liêm Huyết Miêu Nhận ra thì chẳng còn bí bảo nào hợp cho hắn dùng nữa. Mấy cái bí bảo mà Quang Minh Võ Hội bán ra đều có giá cao ngất ngưởng, hơn nữa cũng không hẳn là thích hợp cho hắn dùng, lần này hắn đến Vĩnh Yên thành cũng muốn tìm thử xem có một hai kiện bí bảo nào hợp cho mình sử dụng hay không.
Hơn nữa Tam Giác Năng Bàn của Phí lão đầu cũng đã bị phá hủy, hắn cũng cần phải có bí bảo thích hợp với hắn, vì vậy liền đi theo Đường Thiên và Đinh Đang.
Lão bản điếm phô (cửa hàng) giới thiệu: "Cái Bộ Quang Kính này cũng không tệ, cấp Bạch Ngân, tuy Kính Hiển Vi tọa chỉ là Nam Thiên cấp, nhưng rất thực dụng, 200 vạn tinh tệ."
Phí lão đầu giương mắt nhìn Đường Thiên.
"Mua!" Đường Thiên lập tức đáp ứng.
"Cái Cực Địa Đống Khố này có xuất từ Nam Cực tòa, Nam Thiên cấp, cấp Bạch Ngân. Là thứ dành cho chuyên gia huyết mạch, thích hợp dùng để bảo tồn các loại tiêu bản huyết mạch, nhiệt độ thấp nhất của nó có thể để đạt tới dưới âm 1 trăm độ. Có thể giữ nguyên tình trạng tiêu bản huyết mạch trong một vạn năm không hề bị thoái hóa! Giá tuyệt đối lương tâm, 200 vạn tinh tệ!"
Phí lão đầu dùng vẻ mặt đầy khát vọng nhìn Đường Thiên.
"Mua!" Đường Thiên vung tay lên, tài đại khí thô.
Lão bản điếm phô vừa thấy cái điệu bộ này của Đường Thiên, Wow, gặp phải đại lão bản rồi! Xem ra Phí lão đầu đúng là hàm ngư xoay mình đổi vận rồi a! Lập tức trên mặt hắn đầy vẻ tươi cười: "Lão Phí, ngươi xem cái này xem, Tam Giác Thiên Chuyển Bàn, thích hợp cho tinh luyện phân chia huyết mạch, xuất xứ từ Nam Tam Giác tọa, Nam Thiên cấp, cấp Bạch Ngân! Chỉ cần 500 vạn tinh tệ!"
Đường Thiên nhìn thoáng qua Phí lão đầu.
Trong lòng Phí lão đầu vô cùng sung sướng ngoài mặt rụt rè gật đầu ra vẻ phong phạm của một huyết mạch đại sư: "Có thể rút ngắn thời gian tinh luyện không ít."
"Mua!" Đường Thiên vung tay lên.
Lão bản điếm phô vô cùng mừng rỡ, trong lòng tràn ngập niềm vui, cái tên lão đầu sâu rượu luôn có cái bộ dạng chó hình người này, hừ, mấy ngày hôm trước còn chạy đến cửa tiệm muốn ký sổ! Khi thời vận đến có ngăn cũng không ngăn được chuyển mình, cái đùi mà lão ôm được đúng là to không thể lường được ah.
Một ngàn vạn tinh tệ đến con mắt cũng không thèm chớp lấy một lập tức vứt ra.
Thủ bút như vậy, khí phách như thế, má ơi, mỗi ngày đến đây mấy cái đi!
Tinh thần của lão bản điếm phô trở lên hăng hái hắn, hắn bỏ ra tất cả vốn liếng, bắt đầu đề cử cho Phí lão đầu.
Cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua thì chắc chắn lương tâm sẽ vô cùng cắn rứt ah!
Khi lão bản điếm phô nhìn thấy bàn tay Phí lão đầu hướng về phía chén trà,, không nói hai lời, lập tức lấy ra lá trà vẫn luôn giấu kín làm của riêng, ngày thường ngay cả hắn cũng không nỡ bỏ ra uống, nhưng lúc này lại dùng con mắt đầy trông đợi dâng lên. Trước kia Phí lão đầu đến có trà uống không? A phi, có chén nước trắng cho hắn uống cũng phải xem tâm tình của mình ra sao nữa.
Phí lão đầu chậm rãi uống xong trà, vẻ mặt đầy thỏa mãn, trước mặt hắn xếp vài kiện Bạch Ngân Bí Bảo.
Khi thấy lão bản điếm phô dùng đôi mắt đầy mong đợi nhìn mình, Phí lão đầu đặt chén trà xuống, ho nhẹ một tiếng: "Lão Trương ah, ngươi chỉ có mấy mặt hàng này thôi à? Trong cả đám này cũng chỉ một hai thành là có tính thực dụng, sao có thể phù hợp với một kẻ có cấp bậc chuyên gia huyết mạch như ta ah."
Cấp bậc của ngươi là chuyên gia huyết mạch...
Trương lão bản thiếu chút nữa thì phun một ngụm nước miếng lên mặt Phí lão đầu, cách đây mấy hôm Phí lão đầu ngươi chỉ là kẻ có cấp bậc cái rắm!
"Đúng vậy." Đường Thiên cũng dùng cái vẻ mặt đồng ý, hắn chỉ chỉ lên đám bí bảo trên bàn, không khách khí nói: "Ngươi chỉ có những thứ này thôi sao?"
Chưa tới một nghìn vạn tinh tệ khiến Đường Thiên cảm thấy không hài lòng cho lắm. Huyết mạch, cơ quan và vân vân, Đường Thiên một chút cũng không hiểu, nhưng hắn hiểu cái đạo lý, tiền nào của ấy. Cơ quan thuật của Tái Lôi cần tiêu tiền, Đường Thiên chưa bao giờ giảm chi phí. Huống chi, phòng làm việc của Phí lão đầu còn có liên quan đến bí ẩn huyết mạch của hắn nữa chứ.
Bí ẩn về huyết mạch rất có khả năng có liên quan đến xuất thân của hắn, liên quan đến cái tên nam nhân hỗn đãn bỏ vợ bỏ con kia!
Cho dù đem tất cả tinh tệ trên người đáp vào đây, Đường Thiên cũng không một chút nhíu mày.
Mất ít tiền đi, vậy cũng có nghĩa là thời gian phá dài lại kéo dài ra, đương nhiên là Đường Thiên bất mãn rồi.
Lão bản điếm phô cũng phải hít vào một ngụm hơi lạnh, điệu bộ này, quả đúng là thổ hào (nhà giàu mới nổi) ah! Hắn cắn răng một, nói: "Tệ điếm còn có một kiện trấn điếm chi bảo, chỉ là giá tiền có chèt cao."
"Nhìn thử xem!" Đường Thiên gọn gàng dứt khoát nói.
Lão bản điếm phô thấy thế, cũng không do dự nữa: "Xin chờ chút!"
Một lát sau, hắn bưng ra một hộp đồng xanh có hình dáng cổ xưa. Sau đó hắn cẩn thận đem hộp đồng xanh bày trên bàn, rồi càng cẩn thận mở nó ra.
Lọt vào tầm mắt mọi người là một Tam Giác Bàn kim sắc, hình dạng có vài phần tương tự cái Tam Giác Năng Bàn của Phí lão đầu.
"Hoàng Kim Năng Bàn, xuất xứ từ Bắc Thiên Tam Giác tọa, bảo khí, Hoàng Kim Giai, cực kỳ hiếm thấy, 3 ức tinh tệ!"
Hơi thở của Phí lão đầu trở lên nặng nhọc hẳn, ánh mắt không nỡ dịch chuyển khỏi Hoàng Kim Năng Bàn một chút nào, Hoàng Kim Bảo Khí, lại còn là Hoàng Kim Bảo Khí hiếm thấy nữa chứ!
Sở dĩ hắn mang Đường Thiên đến tiệm này chính vì nghe đồn lão Trương có kiện trấn điếm chi bảo, ngày thường chưa bao giờ lấy ra. Nhưng hắn cũng không thể ngờ được trấn điếm chi bảo của lão Trương lại là Hoàng Kim Bảo Khí!
Bảo khí có thể sử dụng trên phương diện huyết mạch tương đối thưa thớt, mà hoàng kim bảo khí thì cho tới tận bây giờ Phí lão đầu có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới. Chờ đến khi lão dần dần tỉnh táo lại, trong lòng không khỏi thở dài, quá mắc, ba ức tinh tệ, giá tới ba ức tinh tệ ah!
Hoàng Kim Bảo Khí vượt qua sức tưởng tượng của hắn và giá tiền của nó cũng vượt qua tưởng tượng của hắn.
Thế nhưng có thể tận mắt nhìn thấy hoàng kim bảo khí thì cũng coi như không tồi rồi!
Phí lão đầu lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Nhưng đột nhiên một thanh âm vang lên bên tai làm hắn cứng đờ như gặp phải sét đánh.
"Mua!" Đường Thiên cũng hành động giống như vừa nãy, vung tay lên, đầy hương vị của một tên nhà giầu mới nổi.
Vì giải khai huyết mạch chi mê, tinh tệ tính là cái gì!
Giờ phút này vẻ hung ác lưu manh của Đường Thiên lộ ra không chút bỏ sót.
Ba người ngây ra như phỗng.
Ngay sau đó, tâm linh yếu ớt của bọn họ bị câu nói càng thêm hung ác và tàn bạo tiếp theo của Đường Thiên làm tan vỡ hoàn toàn.
"Chỉ có một có đủ hay không a? Chúng ta tìm tiếp, xem có thể mua được vài món nữa hay không, lão bản, còn nữa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.